CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


🤗🤗🤗🤗

  Bé Tuệ Tuyệt Luân quay đầu nhìn hai cô bạn tinh nghịch của mình và mỉm cười, thương ơi là thương í! Bản thân bé Tuệ Tuyệt Luân biết rõ một điều rằng dẫu có trêu đùa đấm đá nhau thế nào chăng nữa thì bé Linh Cơ cùng bé Hàn Linh Phượng tận đáy lòng chắc chắn không bao giờ ghét bỏ nhau đâu! Trong lòng bé Tuệ nhớ lại vài kỷ niệm lúc trước :
  (Có hôm bé Linh Cơ vác cái thang ra ngoài vườn trèo lên cây ổi hái quả về ăn, không cẩn thận thang bị đổ nên ngã đau chân. Bé Linh Cơ phụng phịu ôm chân la lớn lên "Tuyệt Luân ơi. Linh Phượng ơi. Linh Cơ bị đau!..." Từ trong nhà chạy ra trước tiên là bé Hàn Linh Phượng, đôi mắt bé ấy hiển hiện sự lo lắng thấy rõ vội ù tới gần ngồi quay lưng lại bé Linh Cơ và bảo "Linh Cơ lên đây, Linh Phượng cõng vào nhà." Bé Linh Cơ thôi phụng phịu, ngây ngô nhìn bạn một lúc rồi cũng ôm cổ nhóc ấy. Bé Hàn Linh Phượng vốn cũng không khỏe hơn là mấy, hai tay quắp hai chân bạn thân nên khi cõng thì đi lại khá khó khăn, chạy cứ như ì ạch bước. Bé Hàn Linh Phượng hét lên thật to "Tuyệt Luân ơi. Linh Cơ bị ngã! Tuyệt Luân ơi!..." Bé Linh Cơ lúc đó chu môi vào má bé Hàn Linh Phượng giống kiểu nụ hôn bí mật cám ơn đầy thương mến xong nhu mì dựa mặt xuống vai bé Phượng ..... Nhà có camera quay tất cả mọi ngóc nghách nha, chị Chi chị Y cho bé Tuệ thấy hết mọi thứ. '3')
  (Có hôm trời xe lạnh. Bé Hàn Linh Phượng chạy nhẩy nghịch ngợm nhiều mệt quá lăn luôn ra ghế sofa ngoài phòng khách khò khò. Bé Linh Cơ khệ nệ xách núm buồng chuối chín vào nhà trông thấy, chẳng nghĩ ngợi nhiều đặt ngay nải chuối xuống nền nhà và chạy ngay lên tầng hai, lát sau mang theo cái chăn mỏng màu xanh nước biển. Nhẹ nhàng đắp lên người cho bé Hàn Linh Phượng tránh bé í thức giấc, xong xuôi vặt lấy ba quả chuối đặt cạnh mặt bạn rồi lại tiếp tục khệ nệ xách cả buồng vô nhà bếp....)
  Bé Tuệ Tuyệt Luân quay đầu lại chú tâm vào món nấm xào. Đảo đũa vài lần trong lòng lại nghĩ tới vấn đề khác. Theo lời kể của chị Trúc thu ngân ở siêu thị thì bà Lan sống một mình không con cái, có căn nhà hai tầng 32 mét vuông do ông bà để lại, vì sống buồn quá nên bà Hoa đăng biển cho thuê nhà. Ít lâu sau vợ chồng Tâm - Lực tìm đến, bà Lan dĩ nhiên đồng ý liền bởi thấy họ cũng tốt tính thân thiện. Thậm chí bà còn giới thiệu giúp họ vô siêu thị làm trong đợt tuyển nhân viên mới lúc vợ chồng đó bảo họ từ quê vừa lên thành phố chưa có công việc ổn định. Tâm - Lực làm bảo vệ tại nhà xe được năm ngày thì báo với quản lý nhân sự rằng bà Lan xin nghỉ phép một tuần do bố mất. Chị Trúc gọi điện hỏi thăm mà thuê bao không liên lạc được, nghĩ chắc bà ấy đau buồn nên tắt máy.
  Bé Tuệ Tuyệt Luân tin chắc bà Lan đã bị giết và hung thủ chẳng thể là ai khác ngoài vợ chồng kẻ đạo đức giả kia. Hồn ma bà ấy dường như muốn cảnh báo bé Tuệ đừng tiếp xúc bọn chúng. Giờ chắc không tiện vì đang làm bữa trưa cho cả gia đình và bọn đó sắp tan ca sáng, để mai qua hỏi chị Trúc xem nhà bà Lan ở đâu rồi tính kế hoạch hành động.
  Bốn phút sau nấm đã xào chín, bé Tuệ đổ ra cái đĩa inox xong quay lại bảo "Linh Cơ ơi. Linh Phượng ơi. Ăn cơm thôi."
  Trong gia đình này có ba xếp : hai xếp lớn là chị Chi chị Y,  một xếp nhỏ là bé Tuệ Tuyệt Luân. Nghe hiệu lệnh, hai nhóc tức tốc chạy đi cất găng tay cất thằng lật đật cất võ phục karate nhanh nhất có thể rồi trở ra liền. Bé Linh Cơ xách một cái chiếu mầu hồng trải trên nền gạch phòng bếp luôn, nếu các chị ở nhà thì mới ăn trên bàn, các chị vắng mặt thì ba bé dải chiếu ngồi ăn chung với nhau. Bé Hàn Linh Phượng bê ba cái bát ba đũa ba thìa đặt ra chiếu xong hai bé cùng hợp sức bê mâm đựng đĩa nấm và bát canh rau muống luộc, bát nước mắm với đĩa rau bên cạnh luôn, cái mâm này bé Tuệ Tuyệt Luân sắp xếp sẵn trước hết rồi mà.
  Bốn cánh tay nhỏ nhắn cẩn thận để mâm xuống chiếu. Bé Tuệ bưng nồi cơm (nồi trong của nồi cơm điện) đặt xuống chiếu, xới đầy vào ba bát xong xuôi bữa ăn bắt đầu.
  "Mời Linh Cơ ăn cơm. Mời Linh Phượng ăn cơm."
  "Mời Tuyệt Luân ăn cơm. Mời Linh Cơ ăn cơm."
  "Mời Tuyệt Luân ăn cơm. Mời Linh Phượng ăn cơm."
  Trước tiên lần nào cũng là bé Tuệ dùng đũa gắp thức ăn lần lượt cho hai bạn. Bé Linh Cơ cầm thìa xúc nấm lẫn cơm bỏ vô miệng nhai nhồm nhoàm, nuốt hết thì khen "Ngon ơi là ngon! Tuyệt Luân giỏi nhất!" Bé Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười đưa một tay lên sờ má bé Linh Cơ, nói "Linh Cơ ăn nhiều vào." Bé Hàn Linh Phượng tự gắp miếng rau muống, nói "Sau này Linh Phượng lấy Tuyệt Luân làm vợ." Bé Linh Cơ nghe vậy liền bĩu môi, nói "Tuyệt Luân là của Linh Cơ. Sau này Linh Cơ lớn, Linh Cơ đưa Tuyệt Luân đi chơi." Bé Tuệ gắp thêm miếng rau cho bé Phượng, nói "Tuyệt Luân chỉ làm vợ ai giỏi hơn mình thôi. Chị Chi chị Y bảo thế đấy." Hai bé kia tức khắc gật đầu, lời NHỊ VỊ TỶ TỶ là mệnh lệnh tối cao mà.

  Bé Hàn Linh Phượng vừa nhóp nhép miếng rau vừa nói "Linh Phượng sẽ cố gắng giỏi hơn Tuyệt Luân để cưới." Bé Linh Cơ mím môi nói lớn "Tuyệt Luân thương Linh Cơ nhất!" Bé Tuệ với tay lấy một hột cơm dính dưới môi bé Linh Cơ cho luôn vào miệng mình, nhẹ nhàng bảo "Tuyệt Luân chưa muốn lấy ai hết đâu. Tuyệt Luân chỉ thích nấu xôi nấu chè cho Linh Cơ - Linh Phượng thôi." Hai bé kia chẳng hẹn mà cùng nói "Tuyệt Luân giỏi nhất!"  Bữa ăn thật sự rất ngon đối với ba cô nhóc ba tuổi này, cảm giác ấm cúng thân thiết mới hạnh phúc làm sao.
  Bé Linh Cơ bé Hàn Linh Phượng hết người này đến người kia đua nhau xin bé Tuệ xới cơm, kết quả là nồi cơm hết nhẵn còn xót mấy hột, bé Hàn Linh Phượng cầm một cái đũa khều bằng hết ăn nốt.
  Bữa ăn kết thúc. Bé Tuệ bỏ mọi thứ vào mâm rồi cùng hai bé kia hợp sức bê ra bồn rửa bát. Bé Linh Cơ chạy tót đi cất chiếu xong quay lại ngay, giúp bé Tuệ là niềm vui lớn lao suốt đời không thay đổi.
  Đổ nước rửa bát, khuấy ra bọt, rửa rửa, xả nước.... Mười phút sau là sạch sẽ, ba bé cùng cất vào tủ đựng bát đĩa.
  Bé Tuệ bảo "Đi ngủ thôi. Không chơi nữa. Trưa muộn rồi." Ba cô bé lững thững đi lên tầng hai.
  ...

  Tại căn nhà hai tầng của bà Lan. Tường sơn mầu vàng như bao nhà khác, cánh cửa sắt mầu xanh đóng im ỉm đã hoen rỉ tùm lum, xung quanh phạm vi 700 mét đều là nhà hai tầng xây kiểu nhỏ hẹp bởi đa phần họ đều là dân nghèo.
  Lực phóng xe máy về, dừng trước cửa bấm chuông. Lát sau Tâm trong nhà ra mở cho chồng, khi hắn vô xong Tâm còn ngó nghiêng bên ngoài một hồi như sợ bị ai theo dõi rồi cũng đóng sập cửa lại, âm thanh phát ra nghe khá là ghê tai "Két két..." (Hai đứa khốn nạn này làm ca sáng)
  Ngồi chung trên chiếc ghế gỗ dài giữa nhà dưới tầng 1, Tâm rót cho chồng chén trà Thái Nguyên còn nóng hổi bốc khói. Lực uống sạch một hơi tỏ vẻ khoái chí nói "Khà. Anh bám theo con bé đấy về tận nơi. Nhà nó to như cái biệt thự í. Chắc chắn là rất lắm tiền, vụ này có lẽ là vụ ngon lành nhất đấy em ạ." Tâm hỏi "Anh muốn đóng kịch bắt cóc đòi tiền chuộc sau đó trả lại cho cái nhà đó xác con bé bị mổ toang bụng à?" Hai đứa độc ác cười sằng sặc. Lực nói "Anh ở đấy quan xát thì từ lúc con nhỏ vô thì không thấy ai ra vào nữa, cũng không biết bên trong còn những ai. Hỏi thăm vài người sống gần đấy thì họ bảo không biết vì nhà đó toàn đóng cửa, thỉnh thoảng có ba con nhỏ ra ngoài mà chả có người lớn đi kèm." Ngừng chút hắn nói tiếp "Cửa tự động mở do hệ thống bên trong, trèo qua vẫn được. Nếu hành động thì tốt nhất là đêm mai, bọn chúng ngủ say hết rồi, vợ chồng mình lẻn vào bắt ba đứa và vơ vét được gì thì vơ vét. Lỡ không may bị ai phát hiện thì để anh xiên thủng bụng nó luôn như con mụ Lan í." Hai đứa lại phá lên cười điên dại. Tâm nói "Em đã bảo với mấy nhà hàng xóm quanh đây rồi. Tối mời qua nhà này ăn thịt cá voi, chú họ của em bên Nhật gửi về cho." Lực hô hố nói "Cá con cặc! Thịt con mụ Lan nằm trong phòng tắm kia kìa." Tâm nói "Giờ em với anh vào xử lý luôn đi. Để lâu xác thối rữa dễ bị phát hiện lắm." Lực gật đầu, hai đứa đứng lên tìm hai con dao phay sắc bén rồi đi về phía nhà tắm cách có mười bước chân.
  Tâm vặn nắm cửa mở ra, bên trong nếu như bình thường thì là hình ảnh vòi hoa sen bình nước nóng, bồn vệ sinh, kem đánh răng, dầu gội đầu, bột giặt. Nhưng bây giờ có thêm sự xuất hiện của hai cái xác chết một bà lớn tuổi và một bé gái đều đã nằm cứng đơ, đều trợn trừng tròng mắt trắng dã. Xác đứa bé bị hở toang vùng bụng, tim gan cật chả thấy đâu nữa, chỉ còn phần xương với thịt bị mổ xẻ te tua khi hai kẻ sát nhân luồn tay vào moi nội tạng. Xác bà kia thì mặc bộ đồng phục bảo vệ siêu thị, gẫy hết răng cửa, phần đỉnh đầu đã bị bể hộp sọ trào hẳn óc ra nền nhà tắm, máu vẫn còn tươi mầu lênh láng do Tâm xả nước chẩy ướt nền suốt tránh khô lại sẽ khó tẩy sạch được. Chuyện cũ là sáng hôm kia bà Lan làm ở siêu thị ca sáng bỗng dưng chóng mặt đau đầu nên xin về nghỉ trước một tiếng rưỡi, trên đường về bà còn cố ghé qua chợ mua con cá chép ba cân vì nghe Tâm hay nhắc chồng là thích ăn cá chép (cả ba góp gạo thổi cơm chung). Khi về tới nơi bấm chuông mà hơn 10 phút sau Lực mới ra mở cửa với gương mặt hớt hải ánh mắt láo liên. Bà Lan không bận tâm lắm cứ thế đi vô nhà, Lực ngồi ở ghế ngoài uống nước chè hỏi han sao bà về sớm, biết bà Lan mệt nên Lực tốt bụng bảo bà lên tầng hai nghỉ ngơi, hắn xách con cá chép đưa vợ và dặn nấu canh chua bồi bổ cả nhà. Bà Lan đang định bước lên cầu thang thì cảm thấy đau bụng liền chạy một mạch vô nhà vệ sinh rồi đóng rầm cửa lại. Nhưng hành động đó khiến Tâm - Lực vứt cá xuống đất hoảng hốt đuổi theo. Bồn cầu đóng nắp sạch sẽ tinh tươm, bà Lan cúi tay mở nắp bồn cầu và phát hiện xác của cô bé đáng thương bụng mở toang nằm gọn lỏn bên trong bốc mùi tanh tưởi. Bàng hoàng quá mức, bà Lan còn chưa kịp hét lên câu nào thì chợt Lực đạp mạnh cửa xông vô, tay lăm lăm cái chầy to giã cua chẳng nói gì trước tiên đập một phát vỡ mồm sau đó nện liên tiếp vào đầu người chủ nhà xấu số nằm gục tay ôm mồm, tay ôm đầu mãi tới khi bà Lan giẫy đành đạch xong im lìm, óc bà phòi ra dính nhoe nhoét vào tay Lực thì hắn an tâm ngừng nện....
  Lực nói "Giờ anh sẽ chặt xác mụ già này, chỉ lấy phần thân. Em băm xác con bé rồi đun nồi áp suất để hầm làm súp luôn nhé, ăn không hết thì đổ con mẹ nó hết đi ra bãi rác." Tâm hỏi "Anh định xào hay nướng con già này?" Lực đáp "Luộc hết đi cho nhanh. Đỡ phải bầy biện nhiều dọn cũng mệt!" Thế rồi ai làm việc nấy, Lực loay hoay chặt đầu, chặt tay, chặt chân bà Lan rồi lọc thịt phần thân tách khỏi xương, từng tảng thịt hơi ôi nằm bừa bãi trên nền gạch phòng tắm, phần nội tạng thì toàn loại chất lượng kém nên hắn chém nát hết rồi bỏ vô bồn cầu xả nước ào ào. Tâm đang chém bằm nát bét cái mặt đứa bé thì nói "Cái tay chân mụ Lan hay là mình nấu nồi canh cho ngọt thịt nhé, chế biến được cái gì thì đỡ phải tiêu hủy ra ngoài đỡ bị lộ." Lực đâm dao và xé tảng thịt bụng bà Lan, gật đầu "Ừ. Cũng được. Em băm nhanh tay lên."
  Hai đứa súc vật ra tăng tốc độ phập phập cạch cạch, máu tóe lên văng vào quần áo người chúng. Lát nữa tắm bằng sữa tắm Dove giặt đồ bằng bột Omo là sạch ngay.
  ...

  Trên chiếc giường ngủ trong phòng chung ấy, bé Linh Cơ nằm bên trái, bé Tuệ Tuyệt Luân nằm giữa, bé Hàn Linh Phượng bên phải, ăn no xong giờ đã ngon giấc khò khò (hai bé đều nằm nghiêng quay mặt vào bé Tuệ nhé '3') Bé Linh Cơ quàng tay ôm đến vai bên kia của bé Tuệ, bé Hàn Linh Phượng thì ôm bụng và gác một chân quắp lấy hai chân bé Tuệ.
  Điều hòa vù vù thoáng mát..

  ....

  Thời gian trôi không nhanh không chậm.
  Ba bé ăn xong bữa tối thì về phòng chung nghỉ ngơi, lúc đó đã là 10 giờ khuya.
  Bé Hàn Linh Phượng ngồi máy tính chơi điện tử trò hoa quả nổi giận, bé í chơi siêu lắm qua được bao nhiêu bài tiêu diệt hết đám zombie chẳng bỏ xót con nào. Bé Linh Cơ thì nằm trên giường dựa đầu vào vai bé Tuệ Tuyệt Luân nghe kể truyện (trong tay bé Tuệ là quyển THỐNG SOÁI CỦA TRỜI ĐẤT NGOẠI TRUYỆN '3') Bé Linh Cơ nghe chăm chú vì giọng kể của bạn mình quá hay. Bé Tuệ đọc rành mạch với chất giọng đầy cảm xúc "...Nữ Thống Soái ôm Long Quyển Tinh bay vút lên không trung, không một ai trên trời dám ngăn cản cuộc tình của nàng hết. Dẫu kẻ nào to gan phản đối cũng vô dụng bởi thực lực quá chênh lệch..."
  Bé Hàn Linh Phượng ngáp một cái dường như đã buồn ngủ. Tắt vi tính, đứng dậy bảo "Tuyệt Luân ơi. Hôm nay Linh Phượng về phòng riêng ngủ nhớ." Bé Tuệ ngừng đọc mà ngẩng lên hỏi "Linh Phượng không muốn ngủ chung với Tuyệt Luân à?" Bé Hàn Linh Phượng vội nói "Không phải. Tại lâu rồi Linh Phượng không ngủ ở đấy nên Linh Phượng nhớ mà. Chỉ lần này thôi, mai Linh Phượng lại ngủ chung với Tuyệt Luân." Bé Tuệ đáp "Cũng được. Linh Phượng nhớ xếp chăn gối ngăn nắp đấy nhớ." Bé Hàn Linh Phượng nói "Linh Phượng nhớ rồi. Linh Phượng đi trước đây." Dứt lời liền dời khỏi phòng.
  Bé Linh Cơ biết câu cuối bé Hàn Linh Phượng có ý nhắc nhở mình, tất nhiên bé Linh Cơ đâu có quên trận quyết chiến nơi công viên gần nhà đêm nay.
  Bé Linh Cơ ngẩng đầu lên nói "Thôi mai đọc tiếp nhớ. Giờ Linh Cơ muốn ngủ rồi." Bé Tuệ "Ừ." rồi gấp truyện lại cất lên bàn. Hai nhóc nằm xuống giường, bé Linh Cơ cả tay lẫn chân đều ôm lấy bạn, bảo "Tuyệt Luân chúc Linh Cơ may mắn đi." Bé Tuệ quay sang hỏi "Đi ngủ thì may mắn gì?" Bé Linh Cơ chu môi, nói "Linh Cơ thích nghe mà." Đành chiều thôi chứ biết sao, sau câu chúc của bé Tuệ làm bé Linh Cơ tươi tỉnh lắm luôn, nghĩ thầm đêm nay mình chắc chắn sẽ thắng, giờ thì nghỉ chút dưỡng sức cái đã.
  ....

  11h 5 phút đêm.
  Bé Linh Cơ mở mắt thấy bé Tuệ Tuyệt Luân đã say ngủ nên khẽ khàng ngồi dậy, tránh phát ra tiếng động làm ảnh hưởng giấc mơ đẹp của bé ấy. Đi đôi dép pikachu rón rén dời khỏi phòng.
  Chạy nhanh về phòng riêng chuẩn bị một số thứ, lát sau trở ra cầm theo một túi đồ nhỏ bằng vải trắng buộc nút kỹ càng, lưng đeo một thanh kiếm nhựa mầu xanh lá cây (chọc vô cổ áo, lưỡi kiếm tòi lộ ra tới gần mông). Trước khi xuất phát không quên vô bếp, mở nồi cơm điện múc xôi đậu xanh đặt vào lá chuối nhỏ gói ghém cẩn thận cầm đi.
  Ngoài nhà gió mát lộng, bé Linh Cơ chạy nhanh ra gốc cây nơi để xe đạp ba bánh thì phát hiện thiếu một xe, vậy là đối thủ đã đi trước một bước. Bé Linh Cơ đặt túi vải túi xôi xuống dỏ xe xong leo lên yên, mới đạp chân thì bánh xe kêu "Xì ì ì ì..." Ngỡ ngàng nhìn xuống nhận ra bánh trước bánh sau đều bị bé Hàn Linh Phượng tháo xì hết hơi. Bé Linh Cơ "Gừ." một tiếng xong lập tức chạy lại vào nhà xách theo chiếc bơm nhỏ đen nhẻm, bé í trề môi đặt đúng đầu hơi khớp với van xe, dùng tay nhấc lên hạ xuống liên tục. Tiếng "Xịt. Xịt. Xịt. Xịt....." đều đều.
  Hai bánh đã căng, bé Linh Cơ trèo lên yên nói "Linh Phượng kia. Chị Linh Cơ đến đây.".
  Cút kít cút kít... Bé Linh Cơ đạp xe vòng ra sân sau bởi nếu đi cửa tự động trước nhà thì sẽ phát ra tiếng to đánh thức bé Tuệ. Một lúc sau thì tới bờ tường cao vút, có một cái cửa nhỏ bằng sắt mầu nâu kích thước chỉ vừa đủ để cho trẻ con đi thôi chứ người lớn chẳng thể lọt qua được. Đây cũng là loại cửa hệ thống tự động nhưng âm thanh lại rất êm gần như tiếng muỗi bay thôi. Bé Linh Cơ đạp ra ngoài, cửa đóng lập tức.
  ...

😎😎😎😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hnlcbdb