Chapter 35: Dẫu có lỗi lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cô gái gần như không nói với nhau một lời trong suốt hành trình trở về Sài Gòn. Họ cũng không đeo tai nghe nhạc chung như lúc đi. Những chuyến đi dài trong im lặng dạo gần đây ngày càng diễn ra nhiều hơn. Thi thoảng, cả hai đều liếc qua người bên cạnh, dò đoán xem đối phương đang nghĩ gì. Đôi lần, hai ánh mắt bắt gặp, nhưng vẫn không ai mở lời. Họ không biết họ đang giận nhau nên không nói, vì cả hai đều đang có quá nhiều suy nghĩ, hay vì một lí do nào đó khác.

Đáp chuyên bay muộn nên gần năm giờ chiều Tâm và Thục mới về đến Sài Gòn. Anh Huy và Hồng Linh đã có mặt ở sân bay Tân Sơn Nhất chờ hai người đáp xuống. Vừa nhìn thấy hai cô gái, anh Huy đã biết có điều gì đó không ổn.

"Mệt hả? Đi chơi vui không? Sao trông bơ phờ vậy?", anh Huy lên tiếng hỏi khi cầm lấy chiếc vali từ tay Tâm.

Tâm phớt lờ câu hỏi của anh trai, một mạch tiến lên xe ngồi trước. Thục thoáng nhìn Tâm nhưng không đi theo mà vòng ra sau giúp Hồng Linh đặt vali của cô vào cốp xe.

"Nó bị gì vậy?", anh Huy hỏi Thục.

"Em cũng không biết nữa anh. Tâm trạng cứ bất thường như vậy", Thục trả lời.

"Hôm qua mấy giờ nó mới về?", anh Huy đã được ba mẹ thông báo về sự việc xảy ra đêm qua.

"Chắc 2, 3 giờ sáng gì đó, em cũng không rõ lắm", Thục hời hợt trả lời. Cô khá mệt và tâm trí đang vướng bận một điều gì đó khác.

Hiểu ý, anh Huy không cố hỏi han nữa. Anh đóng cốp xe rồi mở cửa cho Thục bước vào.

"Giờ về đâu?", anh Huy lên tiếng hỏi.

Tâm và Thục quay sang nhìn nhau. Bình thường, họ sẽ không muốn đem không khí căng thẳng này về căn hộ chung của cả hai.

"Về nhà mình nhé?", Tâm nhìn Thục hỏi, ánh mắt đầy hi vọng. Nếu Thục đồng ý thì có lẽ mọi chuyện vẫn ổn.

"Ok", Thục gật đầu.

Tâm thoáng mỉm cười. Mọi chuyện có lẽ không tệ như cô nghĩ. Cô đưa tay sang toan nắm lấy tay người yêu. Không biết vô tình hay cô ý, Thục rụt tay lại, đưa xuống lục tìm điện thoại trong túi xách. Tâm để ý nhưng không nói gì.

"Nhắn tin với ai vậy?", Tâm hỏi.

"Mẹ", Thục trả lời cụt lủn, không nhìn Tâm.

"Thục à", Tâm bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.

Thục ngước lên nhìn Tâm, nhướn mày.

"Tụi mình...", Tâm ngập ngừng.

"Tụi mình làm sao?"

"Vẫn ổn chứ?", Tâm hỏi, giọng thoáng chút hoang mang.

"Về nhà rồi nói chuyện nhé", Thục nhẹ nhàng nói nhưng nụ cười trên môi dường như hơi gượng ép.

Tâm cố để không thở hắt ra. Đến một câu hỏi đơn giản đến vậy mà Thục cũng không thể trả lời. Người yêu cô đang nghĩ gì vậy?

Tâm đặt tay sau lưng Thục như một thói quen khi hai người ra khỏi xe và bước lên căn hộ. Nhưng Thục không đưa tay ôm quanh eo Tâm như mọi ngày. Từng động thái nhỏ của Thục càng làm Tâm thêm lo lắng, lòng như lửa đốt. Cô cần phải nói chuyện với Thục. Ngay lúc này.

"Mình ở lại đây một lát", anh Huy nói với Hồng Linh khi hai người đậu xe lại trước cửa tòa nhà. Lúc ở trên xe, Thục đã nhắn tin vào điện thoại anh, nhờ anh nán lại trước nhà một lát. Dù không nói rõ vì sao, anh Huy biết Thục phải có lí do chính đáng mới nhờ anh ở lại.

****

Mở cửa bước vào nhà, Tâm tiến thẳng lại chiếc ghế sofa, đặt túi xách xuống bên cạnh.

"Lại đây ngồi đi", Tâm nói với Thục, chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô.

Thục bước theo Tâm nhưng không lại ngồi bên cạnh. Cô đứng tựa vào chiếc bàn gần đó, đối diện với Tâm.

"Em đừng như vậy nữa được không?", Tâm đã hết kiên nhẫn với thái độ lạnh nhạt của Thục.

"Như vậy là sao?", Thục hỏi.

"Thôi được rồi. Tâm xin lỗi, được chưa? Là lỗi của Tâm hết. Tâm đã không nóng vội và không..."

"Em mệt mỏi lắm rồi", Thục ngắt lời làm Tâm khựng lại.

"Em nói sao cơ?"

"Không phải lỗi của Tâm. Chẳng phải lỗi của ai hết. Lỗi chắc tại... số phận", nói đến đây, giọng Thục nhỏ lại, hơi nghèn nghẹn. Cô cúi xuống, tránh ánh mắt của Tâm.

"Tâm biết em mệt rồi. Tâm cũng mệt mỏi lắm. Nhưng mình phải cố lên em", Tâm thuyết phục.

"Tâm à, em không muốn cố nữa. Em thấy mình kiệt sức...", giọng Thục ngắt quãng. Cô thoáng đưa tay lau nhanh một giọt nước mắt vừa chảy ra.

"Thục à... ý em là sao?", Tâm sững sờ trước thái độ của Thục. Thục đã muốn bỏ cuộc từ lúc nào vậy? Tâm đứng dậy, bước về phía Thục, toan chạm vào má người yêu nhưng Thục quay mặt đi, tránh bàn tay của Tâm.

"Làm ơn, không phải bây giờ. Mình đang nói chuyện mà", Thục van nài. Cô biết những âu yếm của Tâm chắc chắn sẽ làm cô mủi lòng. Nhìn thấy ánh mắt đầy tổn thương của Tâm khi bị từ chối, tất cả những gì Thục muốn làm là ôm lấy người cô yêu, nói với Tâm rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng cô không thể.

"Thục à, em đang nghĩ gì vậy? Nói cho Tâm đi, làm ơn", giọng Tâm như sắp vỡ òa. Cô đứng sững, nước mắt lại chực trào ra.

"Em xin lỗi...", giọng Thục nghẹn cứng trong cổ họng.

"Xin lỗi cái gì??", Tâm lên giọng. Cô đã mất hết kiễn nhẫn.

"Em không nghĩ mình tiếp tục được nữa...", từng chữ nói ra khó khăn hơn Thục nghĩ nhiều lần.

Tâm không muốn tin vào những gì cô nghe thấy. Nó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Ý em là sao? Tâm vẫn không hiểu. Tâm muốn em nói cho Tâm biết. Em muốn gì?? Em muốn Tâm phải làm gì??", Tâm gần như gào lên, nước mắt trào ra. Tâm đưa hay tay lên nắm lấy vai Thục, yêu cầu cô phải trả lời.

Thục ngước lên nhìn Tâm. Sao Tâm lại ép cô đến nước này? Chẳng lẽ cô phải nói ra từng lời ấy thì Tâm mới vừa lòng sao?

"Tâm à... mình... tạm xa nhau một thời gian có được không?"

Tâm đứng sững. Hai cánh tay thả rơi, buông thõng. Từng chữ Thục nói ra như gáo nước lạnh buốt dội thẳng vào mặt Tâm.

"Em vừa nói cái gì cơ?", Tâm ngước lên nhìn Thục. Hai mắt đỏ hoe, ánh nhìn uất ức và có phần căm phẫn. Cô đã làm gì sai?

"Tâm đã nghe thấy rồi. Đừng bắt em nhắc lại nữa", Thục cố hết sức để không khóc nấc lên.

Tâm thấy tim mình đau nhói. Hai đầu gối run rẩy như không thể đứng vững. Cô đã không nghe nhầm.

"Một thời gian? Là bao lâu?", Tâm hỏi, giọng đắng ngắt.

"Em không biết nữa, Tâm à...", giọng Thục gần như lạc đi, vỡ vụn.

"Tâm đã làm gì sai?", Tâm hỏi.

"Không phải vậy..."

"Đừng nói dối Tâm nữa!!", Tâm gào lên, đưa hai tay ôm lấy hai bên cổ Thục, bắt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình. Bị bất ngờ, Thục khẽ rên lên.

"Nếu Tâm không làm gì sai, thì tại sao? Em đã hứa là sẽ không bỏ cuộc cơ mà!! Tại sao? Tại sao hả Thục?!", Tâm gào lên nức nở, tay xiết chặt lấy Thục hơn. Cô không thể chấp nhận việc này. Cô không thể rời xa Thục được.

"Tâm à... làm ơn, bỏ em ra đi", Thục thở dồn dập, cả người run lên bần bật.

Ánh mắt sợ hãi của Thục như một lưỡi dao cứa vào tim Tâm. Chưa bao giờ Thục nhìn Tâm với ánh mắt ấy. Tâm thả Thục ra, hai tay buông thõng, thẫn thờ.

"Em không yêu Tâm nữa, đúng không? Hay em sợ Tâm sẽ làm em đau?", giọng Tâm đầy đau đớn. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Thục giành cho mình. Chẳng lẽ cô đã ngu ngốc đến vậy sao?

"Không phải vậy đâu...", Thục chối. Cô không muốn Tâm nghĩ những cơn nóng giận của Tâm làm cô sợ và muốn rời bỏ Tâm.

"Vậy thì tại sao?", Tâm vẫn ngoan cố. Cô cần một lời giải thích.

Thục không nói gì, chỉ nấc lên. Nhẽ ra cô phải lường trước việc này. Tâm sẽ không bao giờ để cô đi dễ dàng đến vậy.

"Nếu em không cho Tâm một lí do, thì đừng nghĩ em có thể bước ra khỏi đây được...", giọng Tâm lạnh băng. Cô biết chắc chắn Thục có nhiều thứ còn giấu cô. Thục không phải là người dễ dàng bỏ cuộc trước khó khăn như vậy. Gia đình, sự nghiệp hay dư luận, chưa bao giờ là những thử thách đủ lớn để khiến Thục lung lay. Cô phải bắt Thục nói ra bằng được.

"Thôi được rồi...", Thục bỏ cuộc. Nếu Tâm muốn một lí do, cô sẽ cho Tâm một lí do.

"Tâm có nhớ cách đây gần hai tháng, lúc em còn ở trong viện. Tâm nói em hãy cho Tâm thời gian, cho Tâm cơ hội để chứng minh tình yêu của mình, để chiếm được lòng tin của em..."

"Có, Tâm có nhớ", Tâm gật đầu.

Thục ngưng lại vài giây. Cô không biết phải nói tiếp thế nào.

"Chẳng lẽ Tâm làm vậy là không đủ sao? Em còn muốn Tâm làm gì nữa? Em muốn Tâm làm gì, Tâm cũng làm được, xin em...", giọng Tâm vỡ òa. Chỉ ý nghĩ Thục sẽ bỏ cô mà đi cũng đủ làm Tâm run rẩy, đau như có thể ngất đi.

"Em không cần Tâm chứng minh bằng những lời nói ngọt ngào, những món quà hay những quan tâm lãng mạn... Điều em cần thấy là, liệu Tâm có phải là người em tin tưởng được hay không?", giọng Thục nghẹn lại.

"Tâm vẫn không hiểu ý em..."

"Em đã cho Tâm gần hai tháng trời để nói thật với em... nhưng Tâm đã không nói mà chọn cách che giấu..."

"Em nói cái gì cơ?", Tâm sững sờ. Cô vẫn không thể hiểu nổi Thục đang nói chuyện gì.

******

Thục đang ngồi trên xe hơi trở về Sài Gòn từ buổi biểu diễn ở Phan Thiết. Cô vừa kết thúc cuộc điện thoại với Tâm. Nghĩ đến những lời hỏi han ân cần của người yêu, Thục mỉm cười, dù vẫn còn giận Tâm về việc tiệc tùng rồi không nghe lời cô mà uống quá say đêm hôm trước. Nghĩ đến việc đêm nay sẽ được Tâm bù đắp, Thục thấy vui hơn một chút, vu vơ hát một câu hát quen thuộc.

Trời mưa ngày càng lớn, đường cao tốc tối và trơn trượt. Thục hơi sợ những vẫn tự trấn an, nói với cậu tài xế chạy chậm lại một chút, dù rất muốn về sớm để được gặp Tâm. Thục đeo tai nghe vào để khỏi phải nghe những tiếng sấm nổ ầm trời. Những tiếng động lớn vẫn thường làm cô sợ. Mỗi lần như vậy, Tâm sẽ ôm cô vào lòng và ghẹo cô, gọi cô là con mèo ướt nhát cáy của Tâm.

Gần mười giờ đêm, cuối cùng chiếc xe cũng chạy vào địa phận thành phố. Thục có thể nhìn thấy những ánh đèn đô thị sầm uất ở trước mặt, cuối đoạn đường cao tốc cuối cùng. Bỗng nhiên, cô thấy điện thoại rung liên hồi. Tự hỏi có chuyện gì, Thục mở điện thoại ra thì thấy hoàng loạt tin nhắn. Tất cả đều gửi cho cô một đường link. Cái gì vậy trời, Thục nghĩ thầm, click vào xem.

Trang web vừa mở ra, đập vào mắt Thục là một hình ảnh khiến cô điếng người.

Trước mặt cô là người phụ nữ cô hết lòng thương yêu, đang ôm hôn thắm thiết một người đàn ông khác.

Tâm còn chưa bao giờ ôm hôn Thục ở nơi công cộng, nhưng lại sẵn sàng làm vậy với anh ta.

Mắt Thục mờ dần đi khi kéo xuống những bức ảnh phía dưới. Càng lúc, chúng càng zoom vào cận cảnh, rõ ràng hơn. Nhưng trong mắt Thục, chúng nhòe dần đi trong nước mắt.

Bàn tay ướt nhẹp, Thục thả rơi chiếc điện thoại. Trong lòng cô ngập tràn một cảm giác tủi hờn, đau đớn, gần như căm phẫn. Cả đêm qua, cô đã vắt từng cái khăn lau cho Tâm, lau lên đôi môi gian dối vừa hôn một người đàn ông khác. Thục đã mò mẫm cả đêm để dọn dẹp bãi hỗn độn của Tâm mà không kêu ca gì.

Sao Tâm có thể làm vậy với cô kia chứ?

Tất cả niềm tin nơi Tâm mà Thục đã cố gắng vun vén trong suốt ba năm qua, dường như tan biến chỉ trong phút chốc. Có lẽ cô đã không sai khi nghi ngờ tình cảm của Tâm giành cho mình, nhất là trong thời gian gần đây.

Tâm đã phản bội niềm tin của Thục, niềm tin phải khó khăn lắm mới có thể gây dựng.

Cơn uất ức ứa nghẹn lên tận cổ họng, Thục không thể chịu đựng được nữa. Cô chỉ muốn lao ra ngoài trời và gào lên thật lớn, gào thi với sấm chớp đang nổ lên ầm ầm.

"Dừng xe lại đi", Thục nói với người tài xế tên Thịnh.

"Gì cơ ạ?", Thịnh quay lại, không hiểu Thục muốn gì.

"Chị nói em dừng xe lại đi!", Thục gần như gầm lên.

Cùng lúc, một tia sét khổng lồ rẹt thẳng xuống, xé tan bầu trời đêm, làm tất cả mọi thứ như lóe sáng.

Trong một giây, Thục thấy chiếc xe bẻ lái rồi thắng gấp làm cô mất thăng bằng. Một chiếc xe khác từ đâu lao tới, chiếc đèn pha rọi thẳng ở cự ly rất gần làm mắt cô chói lóa. Cùng một lúc, tiếng còi xe kéo dài vang lên, kèm theo tiếng sấm rền vang như muốn làm trời đất nổ tung.

Thục nhắm mắt lại. Thế giới đảo lộn trong tích tắc. Trong vài giây, Thục có thể cảm nhận được những va đập mạnh khiến cơ thể cô đau nhói. Nhưng rất nhanh sau đó, Thục mất dần đi ý thức.

Tất cả chìm vào bóng đêm.

*****

"Không... không thể nào...", Tâm lẩm bẩm. Cô hoàn toàn choáng váng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Nhẽ ra em đã có thể tha thứ cho Tâm. Em đã cho Tâm cơ hội, nhưng Tâm đã không làm được", Thục cố tỏ ra lạnh lùng nhưng giọng cô nghẹn ứ.

"Không, không... Thục à. Em phải nghe Tâm nói. Tâm uống say nên mới làm vậy. Nụ hôn ấy không có nghĩa gì với Tâm hết. Chưa có ngày nào trôi qua mà Tâm chưa hối hận..."

"Thật sao?", giọng Thục đắng ngắt. "Ngày nào Tâm cũng hối hận, mà vẫn có thể giấu em suốt những ngày qua sao? Nếu em là Tâm, chắc em sẽ phát điên lên mất. Nếu không có nghĩa gì, thì sao phải giấu diếm, sao phải gỡ ảnh xuống?"

"Không, không như em nghĩ đâu...", Tâm lắp bắp. Cô gần như hoảng loạn, không biết phải giải thích sao với Thục. Cô đưa tay nắm lấy tay Thục nhưng Thục gạt ra.

"Em không thể đồng ý kết hôn với một người mà em không thể tin tưởng. Tâm đã nói dối em, đã không thành thật. Nếu Tâm đã làm được điều đó một lần, thì làm sao em biết được Tâm sẽ không làm thêm nhiều lần nữa?", Thục nói ra từng chữ đầy chua xót. Cô cảm thấy như mình đang tự tay giết chết Tâm, nhưng Tâm đã đẩy cô đến nước này, cô không còn cách nào khác.

"Em im đi!!", Tâm gào lên. Cô đã đau đớn lắm rồi, sao Thục còn sẵn sàng dùng dao đâm nát tâm hồn cô bằng những lời phũ phàng như vậy?

"Được thôi...", Thục đưa tay gạt nhanh nước mắt, cầm lấy túi xách, bước ra phía cửa.

"Thục. Em đứng lại", Tâm ra lệnh bằng giọng sắc nhẹm. Cô không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Cô vẫn không thể hiểu nổi tất cả những thái độ này của Thục ở đâu ra.

Thục đứng lại nhưng không quay mặt về phía Tâm. Cô không muốn để Tâm nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

"Đúng. Cứ coi như Tâm đã sai khi giữ bí mật với em", Tâm lên tiếng. "Tâm không dám nói với em chỉ vì sợ em tổn thương, sợ em không tha thứ được cho Tâm, sợ em... bỏ Tâm đi mất. Nhưng những ngày qua, Tâm đã cố hết sức để bù đắp cho em, để chuộc lại lỗi lầm. Những gì Tâm đã từng làm cho em, những tình cảm ấy đều là thật. Tâm yêu em đến nhường nào, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ vì em, chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?", giọng Tâm đầy chua sót. Dù là người mang lầm lỗi, nhưng chính cô cũng đã phải nhẫn nhục, hi sinh quá nhiều. Có công bằng hay không khi Thục sẵn sàng hắt hủi cô chỉ vì một phút giây lầm lỡ, nhất là sau tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua?

"Còn em thì sao hả Thục?", Tâm tiếp lời khi Thục không đáp lại. "Suốt những ngày qua, em ngọt ngào với Tâm, vẫn nói yêu Tâm, hứa hẹn sẽ bên Tâm, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối, là một màn kịch thôi sao? Chẳng phải em cũng giữ bí mật với Tâm đó còn gì? Em cũng giấu Tâm, cũng nhiều lần nói dối Tâm, không phải vậy sao? Em nghĩ xem, mình có công bằng hay không? Em trách Tâm hay giấu em nhiều thứ, nhưng có thật là em không giấu gì Tâm không? Em ngọt ngào với Tâm suốt thời gian qua, đứng nhìn Tâm mất hết mọi thứ, để rồi giờ đây em bước đi, dễ dàng đến vậy sao em? Hay đó là cách em trừng phạt Tâm vậy? Em tàn nhẫn đến vậy sao hả Thục?", Tâm nấc lên nức nở. Cô không tin vào những lời cô đang nói ra, không muốn tin tình cảm của Thục là giả dối. Nhưng nếu Thục yêu Tâm chân thành, thì điều gì đang khiến Thục hành xử như bây giờ?

"Em nói gì đi chứ. Nếu em không còn yêu Tâm nữa, hay chưa bao giờ yêu Tâm cả, thì quay lại nhìn thẳng vào mắt Tâm mà nói đi. Đừng có quay đầu bước đi như một kẻ hèn nhát như vậy", Tâm tiếp tục công kích. Nếu Thục muốn đi, cô phải dám nhìn vào mắt Tâm mà nói.

Thục không quay lại. Cô biết chắc chắn cô không thể làm được việc đó.

"Mình dừng lại để suy nghĩ đã được không Tâm? Đừng bắt em phải làm vậy. Đừng vứt bỏ đi cả những gì đẹp nhất. Không cần phải vậy mà", Thục cũng nấc lên, cô tiếp tục bước ra phía cửa.

"Là Quân, đúng không?", giọng Tâm đắng ngắt. Câu nói làm Thục lại khựng lại.

"Em xiêu lòng trước cậu ta rồi, phải không Thục? Những dòng tin nhắn tán tỉnh ấy, em nghĩ Tâm không biết sao? Nếu muốn bỏ Tâm mà đi theo nó, thì em cứ nói thẳng, Tâm chấp nhận được mà. Sao phải trừng phạt Tâm như vậy, sao lúc nào cũng phải biến Tâm thành kẻ tội đồ? Suốt khoảng thời gian yêu em, Tâm chưa bao giờ nghĩ đến một ai khác. Còn em, em có nói được vậy không hả Thục??", Tâm gầm lên, uất ức, tủi hờn. Cô muốn níu kéo Thục ở lại, nhưng càng nói, Tâm càng đẩy mọi chuyện đi xa hơn.

Thục bật cười. Tiếng cười đắng ngắt, đầy chua xót. Nếu Tâm cần là người chiến thắng, thì Thục sẽ để cho Tâm thắng.

"Tâm nghĩ sao cũng được...", giọng Thục lạnh băng, cô tiến tới, mở cánh cửa căn hộ.

"Thục à!", Tâm gào lên, nức nở.

"Em nói Tâm đừng chạy trốn, thì em cũng đừng làm vậy. Nếu cần suy nghĩ, thì hãy ở lại đây suy nghĩ. Chuyện gì cũng có thể giải quyết được, chỉ cần chúng mình nói chuyện, em đã nói vậy mà?", Tâm nói với theo, van nài thảm thiết.

"Em không thể suy nghĩ được ở đây. Còn chuyện gì cần nói, em đã nói hết cả rồi."

Tâm không thể tin vào những gì cô nghe thấy. Cô có đang nằm mơ không? Trước mặt cô là Hiền Thục mà cô yêu thương, hay là một ai khác vậy?

"Nếu em bước chân ra khỏi cửa, thì xem như hai ta kết thúc. Không còn gì nữa hết", Tâm không chịu buông tha. Cô không tin Thục có thể lạnh lùng đến vậy. Thục khùng, Thục điệu, Thục ngọt ngào và dễ thương của cô. Thục yêu cô mà. Thục không thể nào làm vậy được.

Đưa tay lên ghì chặt lấy miệng để không lộ ra tiếng nấc lên nức nở. Thục hít một hơi dài rồi chạy thẳng ra ngoài, không quay đầu nhìn lại.

"THỤC!!!", Tâm gào lên. Cô muốn chạy theo Thục nhưng hai đầu gối run rẩy. Cô ngã quỵ xuống sàn, choáng váng. Bóng Thục xa dần trước mặt, Tâm thấy mắt nhòe đi, hơi thở rút ngắn, căn phòng quay cuồng như ảo ảnh.

Thục vừa chạy xuống gara vừa khóc nức nở. Trèo lên xe, cô nổ máy, phóng lên sảnh chính. Nhìn thấy anh Huy và Hồng Linh, cô kéo cửa sổ xuống, nói nhanh:

"Hai người lên nhà với Tâm dùm em."

Chưa kịp để anh Huy hỏi lại gì, Thục đạp ga rồi chạy thẳng. Run rẩy và nước mắt tuôn ra không kiểm soát, Thục phải rất cố gắng để điều khiển chiếc xe chạy thật xa ra khỏi toà nhà. Trời đã nhá nhem tối, những ánh đèn xe nhập nhòe làm mọi thứ càng khó khăn hơn. Biết mình không thể tiếp tục được nữa, Thục tấp xe vào một bên lề đường. Ôm mặt, cô gào lên thống thiết, những tiếc nấc nghẹn ứ lên cổ làm cô ho lên từng cơn, khó thở. Không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau Thục đang cảm thấy lúc này, khi phải phũ phàng với người cô yêu. Run rẩy, Thục bấm máy gọi cho mẹ. Bà ngay lập tức bắt máy.

"Con đã làm được rồi mẹ ạ. Nhưng con không biết nữa...", Thục thổn thức khi nghe giọng bà Oanh.

"Con gái mẹ giỏi lắm. Con đã làm đúng rồi Thục à. Không sao đâu. Con đang ở đâu? Về đây với mẹ", bà Oanh trấn an.

Thục khóc nấc lên, không nói nên lời.

"Sẽ qua thôi, bé cưng. Sẽ qua thôi. Việc khó nhất, con đã làm được rồi", giọng bà Oanh cũng nghẹn lại. Bà đang khóc.

Tắt điện thoại, Thục mở cửa xe chạy ra ngoài. Trước mặt cô là sông Sài Gòn. Thủy triều lên cộng với gió thổi mạnh làm nước chảy cuồn cuộn. Trời bắt đầu lất phất mưa. Giông bão luôn nổi lên đúng lúc với lòng người. Thục vừa chạy lên cây cầu, vừa nấc lên từng tiếng. Đứng trước bờ sông, cô gào lên với tất cả những gì mình có. Tiếng gào thét đau đớn trước đất trời mênh mông như lời oán trách số phận tàn nhẫn, ai oán và nghiệt ngã, đã đẩy Thục đến mức đường cùng, khiến cô phải quay đầu lại với người con gái định mệnh của cuộc đời cô. Quỵ gối xuống đường, Thục run lên nức nở. Mọi thứ đã kết thúc thật rồi.

****

Anh Huy và Hồng Linh chạy lên nhà thì thấy Tâm đang nằm co quắp dưới đất, người run lên bần bật, đôi mắt nhắm nghiền. Hốt hoảng, anh Huy bế cô vào đặt nằm trên giường. Trong vài tiếng đồng hồ, Tâm gần như ngất lịm đi. Nó như một cơ chế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net