Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lời giới thiệu của phụ thân, Công chúa e thẹn ngước nhìn người khách lạ trong bộ bạch y, tuy còn rất nhỏ nhưng đã ngời lên dáng vẻ khuynh thành cùng tư chất cao ngạo kiêu kì. Ở vị Thiếu Chủ ấy vừa có sức hút mãnh liệt vừa có vẻ gì đó rất xa cách nhưng nhìn chung cả hai mặt đều làm người đối diện không thể dứt ra.

Một ngày thăm thú Đông Hải đã qua, Công chúa đưa Thiếu Chủ đi dạo trên biển trong khi chờ thuyền ra đón. Trăng đêm rằm tròn vành vạnh, sóng sánh dát vàng lên mặt biển đêm

Huyền Nhã ngồi xuống ghềnh đá nghỉ ngơi khi thấy Duẫn Nhi vừa lấy tay che miệng ngáp nhẹ.

"Nàng hãy dựa vào ta" Huyền Nhã ngồi thẳng, đưa vai cao lên.

Duẫn Nhi dựa ngay vào. Cả ngày rong chơi đã khiến cho tiểu Thiếu Chủ thấm mệt.

Khuôn mặt nghiêng nhìn gần của Duẫn Nhi khiến Huyền Nhã ngây người

"Sau này mỗi năm ta đều đến Thiên Hoa Cung thăm nàng" Huyền Nhã bạo gan nắm lấy bàn tay Duẫn Nhi, lồng các ngón tay vào nhau. Duẫn Nhi chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm mắt gật gù do cơn buồn ngủ kéo đến

Đó là mười năm trước

Giữ đúng lời hứa mỗi năm Công chúa Đông Hải đều đến Thiên Hoa Cung thăm Thiếu Chủ.

Mỗi năm cả hai lại có cùng nhau thêm một kỉ niệm

Khi cùng cưỡi ngựa dạo chơi trên các cánh đồng dược liệu mênh mông bát ngát của Thiên Hoa thành

Khi cùng giương cung lúc đi săn xem ai hạ con gà rừng nhanh hơn, phần thắng thường thuộc về Duẫn Nhi vì Huyền Nhã lúc nào cũng bận rộn ngắm nhìn nhan sắc mỹ nhân trên lưng con bạch mã đẹp đến nao lòng.

Khi thì cải trang vào tửu lâu nào đó thỏa sức đánh chén, nghe Duẫn Nhi cao hứng gõ đũa vào miệng chén cũng có thể chơi thành một khúc nhã nhạc, thể hiện đúng phong thái tài hoa tột bậc của người sắp kế thừa Thiên Hoa Cung

...

Đối với Huyền Nhã, mỗi năm thời gian đến Thiên Hoa Cung chính là thời gian vui vẻ nhất.

Nàng được chứng kiến Duẫn Nhi cao lên, vẻ ngoài ngày càng lộng lẫy hơn sau từng năm

Tình yêu của nàng cũng lớn dần, thứ tình yêu dành cho một người cũng là nữ tử như nàng nhưng không hề bị ngăn cấm, ngược lại còn được cả Đông Hải ủng hộ

Mọi việc thần tiên cứ tiếp diễn, cho đến năm ngoái

Dâng lên Cung Chủ lễ vật từ Đông Hải là việc đầu tiên Công chúa Triệu Huyền Nhã làm khi vào Thần Cung

Hy Nghiên đọc xong thư của Quốc vương, nhìn qua lễ vật rồi cất giọng ôn hòa

"Đa tạ Đông Hải hậu lễ. Trong thư Quốc vương có nhắc đến việc cầu hôn. Chẳng hay Công chúa có biết không?"

"Dạ biết"

"Công chúa cũng đồng ý?"

"Dạ"

"Công chúa thích Duẫn Nhi?"

"Con thích Thiếu Chủ từ ngày đầu tiên gặp mặt"

Việc cầu hôn chính là chủ ý của nàng, phụ thân chỉ làm theo. Công chúa tin rằng điều kiện Đông Hải đưa ra quá tốt, Thiếu Chủ lại có cảm tình với nàng, cả hai có thể xem như thanh mai trúc mã nên cuộc hôn nhân này hoàn toàn khả dĩ.

"Ta không phản đối, chỉ có điều Duẫn Nhi còn nhỏ nên cảm phiền Công chúa về nói lại với Quốc vương cứ thư thái, xem như là cần thời gian để bồi đắp tình cảm. Các nơi xin cầu thân với Duẫn Nhi quá nhiều, ta cần xem xét kĩ"

Huyền Nhã lui ra. Cung Chủ không từ chối thẳng thừng là thành công lớn. Hầu như tất cả mọi vùng đất, tộc người có con trai và con gái với lứa tuổi phù hợp đều gửi lời cầu hôn Thiếu Chủ. Có những nơi Cung Chủ đã từ khéo léo cự tuyệt ngay khi vừa đọc thư.

Chạy nhanh đến Nguyệt Hoa Đài, Công chúa nôn nao muốn gặp người mà mình ngày đêm trông ngóng. Khi ở Đông Hải, không đêm nào nàng không mơ thấy Duẫn Nhi. Đến Nguyệt Hoa Đài, cảnh tượng làm Huyền Nhã như hóa đá. Tại sân trước, Duẫn Nhi đang luyện tập vũ điệu Thiên hoa sinh khai.

Đại điển là lễ hội riêng của Thiên Hoa Cung, ngoại tộc không được phép tham dự nên Công chúa chúa chưa lần nào thấy điệu vũ nổi tiếng này. Khi luyện tập Duẫn Nhi chỉ mặc áo lụa nhẹ nên càng tôn lên khí chất thần tiên thoát tục. Từng vòng quay nhanh dần cho đến khi người và cảnh hòa làm một, như tiên nữ bay lượn phía chân trời.

Bài vũ đã kết thúc mà Huyền Nhã chỉ hận là sao nó không kéo dài mãi mãi.

"Đẹp không?"

"Đẹp"

Duẫn Nhi chỉ nhếch môi trước vẻ khờ khạo si mê của vị khách không mời

Nhận ra mình quá thất thố, Huyền Nhã vội vàng hành lễ

"Huyền Nhã tham kiến Thiếu Chủ" Công chúa chắp hai tay chéo trước ngực đúng theo phong tục Đông Hải. Tuy gặp nhau nhiều lần nhưng nàng luôn phải hành xử đúng phép và hình như Duẫn Nhi cũng không muốn kéo gần khoảng cách.

Duẫn Nhi gật đầu thay cho lời chào, vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán, trên cổ khiến tim Huyền Nhã không còn theo sự kiểm soát của bản thân. Đời này nếu không có được mỹ nhân trong tay thì sống chỉ là phí phạm

"Thiếu Chủ, phụ thân ta vừa gửi thư cầu hôn đến Cung Chủ. Ta...ta hy vọng nàng đồng ý"

"Nàng cầu hôn ta?"

"Ta...thích nàng. Đông Hải sẽ thuộc về Thiên Hoa Cung. Ta sẽ giúp nàng có được cả thiên hạ trong tay"

Nét mặt Duẫn Nhi rất hờ hững. Đông Hải, thiên hạ...những việc liên quan đến lợi ích trước nay đều do mẫu thân tính toán, còn việc thành thân với ai mà chẳng giống nhau, Duẫn Nhi chưa hề có ý niệm thích ai.

"Việc thành thân do mẫu thân quyết định, ta hoàn toàn theo lời người"

Nghe câu trả lời của Duẫn Nhi làm Huyển Nhã khấp khởi mừng thầm. Cung Chủ đương nhiên sẽ đặt lợi ích của Thiên Hoa Cung lên đầu, mà như vậy thì những điều kiện Đông Hải đưa ra quá phù hợp.

"Nàng...thích nơi ở thế nào? Ta biết thành thân xong chúng ta sẽ sống tại Thiên Hoa Cung nhưng ta cũng sẽ chuẩn bị một nơi riêng ở Đông Hải"

Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Huyền Nhã làm Duẫn Nhi cũng thấy tội nghiệp.

"Ta thích nơi nào có nhiều san hô" Duẫn Nhi nói bừa vì thứ duy nhất có thể nghĩ ra trong đầu là san hô "Công chúa thứ lỗi, lần này không thể cùng nàng dạo chơi, ngày mai ta phải khởi hành đến Trung Nguyên có việc"

***

Phong Lãm Lâu nằm trên một mỏm đá nhô ra ở lưng chừng núi, từ đây có thể đón được những cơn gió tuy lạnh buốt nhưng tràn đầy mùi hương của lan hoa tỏa ra từ đỉnh núi, lại vừa có thể ngắm được quang cảnh hồ sen và rừng cây bên dưới. Mái lầu cong bốn góc cũng màu trắng, lẫn vào màu trắng của tuyết, đứng từ xa trông đến nếu không quan sát kĩ sẽ không thể phân biệt đâu là núi đầu là nhà.

Tiểu Đinh choàng áo lông vào cho chủ nhân trong khi tiểu Đan lấy túi sưởi để vào hai tay trước khi Duẫn Nhi leo lên những bậc thang dẫn đến Phong Lãm Lâu. Hai nha đầu thầm oán trách trong lòng, vị Công chúa này thật sự rất biết hưởng thụ cảnh đẹp nhưng lại quá đầy đọa người khác. Quyền cô nương tốt hơn nhiều, dân dã, giản dị, lại yêu thương nô tài bên dưới.

Khi thiệp mời hôn lễ được phát đi, điều Duẫn Nhi đắn đo nhất là phản ứng của Đông Hải. Đông Hải là một phần cực kì quan trọng trong liên minh. Nhờ có Đông Hải trấn áp mà bao nhiêu năm nay một dải biển cả được bình yên, các tộc người trên các đảo nhỏ cũng không dám gây hấn cướp phá bừa bãi. Mối quan hệ Thiên Hoa Cung - Đông Hải bền vững một phần do cả hai bên cùng có lợi ích chung và một phần cũng vì tình cảm của Công chúa luôn hướng về Thiếu Chủ. Quốc vương Đông Hải tuổi già lại không có con trai nên từ lâu việc đối nội đối ngoại hoàn toàn nằm trong tay Công chúa. Chắc chắn người đại diện cho Đông Hải tham dự hôn lễ sẽ là Công chúa và Duẫn Nhi hoàn toàn không muốn Du Lợi chạm mặt với người đã từng và đang thích nàng. Nữ nhân dù độ lượng cách mấy cũng không thể hòa thuận với tình địch, việc này cứ suy ra từ bản thân là biết, nếu ai đó có tình ý với tên hỗn đản thì đừng mong còn sống với Duẫn Nhi nàng.

Thiệp mời đã phát, người cũng đã có mặt, giờ đây đành tùy cơ ứng biến

"Thiếu Chủ đến" tiểu Đinh thốt nên lời thông báo khi Công chúa đứng quay lưng say sưa thưởng thức cảnh vật.

Công chúa quay lại. Khuôn mặt đẹp dường như chỉ có thể thấy trong tranh. Ánh mắt sáng dịu màu ngọc trai kèm thêm sự lẳng lơ như sóng triều dâng của biển cả. Mùi hương hoang dã của Hải Thảo tỏa ra từ người Cung chúa đủ khiến bất cứ sinh vật sống cần hô hấp nào cũng phải say mê. Thêm cả cả cách ăn mặc khiến nha đầu nhỏ tuổi như tiểu Đinh Đan đỏ mặt.

"Huyền Nhã tham kiến Thiếu Chủ" giọng nói êm nhẹ như những con sóng buổi chiều tà vuốt ve bờ cát, Công chúa cùng đoàn tùy tùng chắp hai tay chéo trước ngực hành lễ đúng theo phong tục Đông Hải.

"Không cần đa lễ" Duẫn Nhi chỉ khẽ liếc nhìn rồi ngồi xuống chiếc ghế đã được tiểu Đan trải sẵn lông cáo trắng. Tách trà thơm cho Thiếu Chủ uống làm nóng người nhanh chóng được dọn lên và bọn thuộc hạ đều đứng lui về sau vài bước.

"Thiếu Chủ đã lâu không gặp. Người vẫn như xưa"

Duẫn Nhi không trả lời, cầm tách trà lên, không trả lời vì đơn giản cũng chẳng nhớ đã bao lâu mình và Công chúa không gặp nhau.

Ngược lại Công chúa nhớ rất rõ. Lần cuối cùng là vào năm ngoái khi hai người còn thảo luận về việc cầu thân trước khi Duẫn Nhi đến Trung Nguyên. Tòa lâu đài với hằng hà sa số san hô bên ngoài nàng đã chuẩn bị xong vậy mà chỉ có một năm ngắn ngủi mọi việc đảo lộn hoàn toàn. Nhận được thiệp mời hôn lễ một cách quá bất ngờ khiến Công chúa bệnh liệt giường mất mấy ngày nhưng đại sự đã định, nữ nhân nhỏ nhoi như nàng đâu có quyền lực thay đổi.

Huyền Nhã không thể để tầm mắt của mình ra khỏi người đang ung dung tự tại nâng tách trà lên miệng. Màu trắng của tuyết trên núi thánh cũng không trắng bằng màu da. Nổi bật trên khung nền trắng tinh ấy là đôi mắt đen lay láy sáng quắc và đôi môi đỏ au như cánh mai côi. Từng cử động đều tinh tế đến mức dường như không có thật. Khoác trên người bộ y phục cao sang, Thiếu Chủ Thiên Hoa Cung Lâm Duẫn Nhi chính là hiện thân của điều hoàn mỹ nhất trong trời đất.

Tâm Huyền Nhã như có vật nhọn đâm vào khi nhận ra rằng nữ nhân trác tuyệt này sắp bước ra khỏi cuộc đời mình để thuộc về một kẻ khác

Tách trà đã vơi đi vài hớp, thấy Công chúa vẫn đứng mất hồn còn Thiếu Chủ hơi khẽ nhướn lông mày phật ý, tiểu Đinh phải lên tiếng

"Thiếu Chủ đang rất bận, xin Công chúa tranh thủ thời gian"

Công chúa giật mình tỉnh mộng. Thuộc hạ dâng lên một chiếc hộp

"Đông Hải có chút lễ mọn mừng hôn lễ của Thiếu Chủ" hai chữ hôn lễ trôi tuột ra dễ dàng nhưng biết bao cay đắng ẩn bên trong. Nếu câu nói được đổi lại thành hôn lễ của Thiếu Chủ Thiên Hoa Cung và Công chúa Đông Hải có phải hoàn mỹ hơn không.

Huyền Nhã đặt chiếc hộp bằng san hô lên bàn và mở ra, vầng sáng chói lòa liền bao phủ xung quanh. Trong hộp là một viên ngọc trai cực lớn, to phải bằng đầu người. Ngọc trai kích thước lớn như vậy là hiếm nhưng cũng không phải là loại cực phẩm của trời đất. Viên ngọc này quý ở chỗ bên trong nó còn có sáu viên ngọc nhỏ khác xếp thành một hàng dài, nhìn giống như thất tinh trận của Đạo gia.

"Đa tạ Công chúa. Phu nhân của ta sẽ rất thích" Duẫn Nhi biết ngay Du Lợi thế nào khi thấy viên ngọc. Tên tiểu hỗn đản chắc chắn sẽ dùng viên ngọc này chơi với tiểu Hắc tử, lăn đi rồi bắt con tiểu cẩu lăn về. Mấy hôm nay quà mừng được gửi đến, vật nào dùng để chơi được thì nữ nhân ngốc ấy mới có hứng thú, còn không dù quý giá đến đâu cũng đều cho vào kho.

Trong suốt bao năm quen biết, Huyền Nhã rất hiếm khi thấy Duẫn Nhi cười, dù chỉ là cười mỉm. Vậy mà nay nụ cười tươi đang nở trên môi của khối bạch ngọc băng lãnh. Nụ cười ấy có được là nhờ vị phu nhân kia.

"Công chúa, hy vọng mối quan hệ giữa Thiên Hoa Cung và Đông Hải sau này vẫn tốt đẹp" Duẫn Nhi đứng lên, dấu hiệu cho cuộc gặp gỡ sắp kết thúc.

"Thiếu Chủ, chúng ta...chúng ta..."

Bước chân vừa cất, Duẫn Nhi dừng lại khi nghe tiếng Công chúa, nhưng một lúc sau vẫn không nghe được lời kế tiếp

"Huyền Nhã, nhân duyên đã định, không thể cưỡng cầu, ta mong nàng hiểu. Chúng ta chưa từng bắt đầu"

Đoàn người đi khuất mà Huyền Nhã vẫn đứng ngây ra. Chưa từng bắt đầu, đối với Duẫn Nhi là chưa bắt đầu nhưng đối với Huyền Nhã nàng là khắc cốt ghi tâm. Nàng là người đến trước, là người đã đặt hết tình cảm vào Duẫn Nhi từ thưở thiếu thời nhưng đã bị người đến sau cướp đoạt tình yêu một cách trắng trợn. Tại sao Duẫn Nhi có thể thành hôn với một kẻ xuất thân Xà tộc tứ cố vô thân, hoàn toàn không đem lại cho mình bất cứ hậu thuẫn nào. Huyền Nhã rất tự tin với những gì nàng đang có, Duẫn Nhi nhất định sẽ chọn nàng, vậy mà nàng lại thua trắng trên ván cờ mà nàng luôn ở thế thượng phong.

Quyền Du Lợi, rốt cuộc ngươi dùng mê pháp nào mà có thể hạ gục được Duẫn Nhi trong thời gian ngắn như vậy. Tâm cơ của bậc trữ quân luôn nghi kị và sâu tựa biển, một kẻ bần hàn như ngươi liệu hiểu được người mấy phần. Ngươi giúp được Duẫn Nhi hợp thể nhưng không thể lấy lý do đó trói buộc Thiếu Chủ của Thiên Hoa Cung cả đời. Hợp thể xong hoàn toàn có thể đem ngươi vứt bỏ, nếu còn chút tình nghĩa thì hạ ngươi xuống hàng thứ. Duẫn Nhi bị mê muội nhất thời nhưng đã ở ngôi vương không ai không nghĩ đến đại cục. Chỉ một mình Huyền Nhã ta mới giúp được Duẫn Nhi đạp cả thiên hạ dưới chân.

"Công chúa, xin bình tâm, Tiêu Dao công người đang luyện tối kị tâm tình bất ổn" thuộc hạ lo lắng khi mặt Công chúa tái nhợt, đứng không vững.

Tiêu Dao công, bí kiếp võ công tối thượng của Đông Hải, chưa lần nào chính thức diện kiến nhân gian. Công chúa là người kế thừa nổi trội nhất trong suốt bao đời truyền nhân nên lão quốc vương hy vọng tràn trề con gái mình sẽ luyện thành, cộng thêm cuộc hôn nhân với Thiếu Chủ Thiên Hoa Cung, sẽ mang Đông Hải trở thành tộc lớn hơn cả ngũ linh. Đúng như tên gọi Tiêu Dao, người luyện công phải có đầu óc phóng khoáng, tự do tự tại, tâm tư bao la rộng mở như biển cả, tâm tính uyển chuyển như nước, thích hợp với mọi hoàn cảnh, nếu không sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma, tự dắt bản thân vào ma đạo, vạn kiếp bất phục.

Công chúa ôm ngực. Bình tâm, làm sao bình tâm. Nàng yếu đuối, nàng vô lực, nàng không thể làm gì khác khi Duẫn Nhi đã chọn.

"Bảo người của chúng ta cài trong Thần Cung theo dõi sát từng bước của Quyền Du Lợi. Không sớm thì muộn con rắn đó sẽ lộ ra sơ hở"

***

Hôn lễ của Thiếu Chủ là sự kiện trọng đại của Thiên Hoa Cung, được chuẩn bị rất chu đáo. Thần dân vui mừng hân hoan chờ đợi Thiên Hoa hợp thể, một việc trước đây chỉ được ghi lại trong truyền thuyết. Mọi người lại đổ về Thần Cung trong những y phục sặc sỡ nhất, tận hưởng ba ngày lễ hội thâu đêm suốt sáng. Binh lính tuần tra khắp nơi đề phòng gian tế vì thành ngoài cũng mở nghênh đón các tộc người khác đến chung vui. Pháp Vương cùng mọi người thở không ra hơi vì công việc.

"Lấy cho ta khúc vải này, phải làm một bộ y phục thật đẹp đi dự hôn lễ" một nam nhân nói với chủ quầy.

Chủ quầy vâng dạ đem khúc vải đi gói lại

"Ngươi thấy mặt Quyền cô nương chưa? Hôm nọ đến vấn an Cung Chủ ta may mắn nhìn thấy nàng một lần, đúng là đại mỹ nhân, rất xứng đôi với Thiếu Chủ" một nam nhân khác nói, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ

"Ta thấy rồi. Quả là đại mỹ nhân. Không đến phiên người đâu, bớt mơ mộng đi, Thiếu Chủ ghen lắm đấy. Mà ta không ngờ nữ nhân Xà tộc lại đẹp đến vậy"

"Tuy nàng ta có dòng máu Xà tộc nhưng chỉ cần Thiếu Chủ của chúng ta chấp nhận ta cũng không phản đối, huống hồ Thiên Hoa sắp hợp thể"

Chủ quầy đem khúc vải đã gói đi vào. Hai nam nhân thanh toán rồi đi khỏi. Từ căn phòng trong, một nam nhân khác đã lắng nghe hết câu chuyện vừa rồi.

"Công tử, khúc vải công tử cần đây" chủ quầy đưa một khúc vải cho nam nhân khi người này bước ra.

"Ông có biết hai người vừa nãy là ai không?"

"À, là hai công tử con của nhị vị tướng quân, lão phu cũng không rõ lắm, chỉ biết chức vụ cũng rất cao"

'Họ thuộc tầng lớp quý tộc cao nhất, vậy là lời nói đáng tin. Cũng là họ Quyền, Thiếu Chủ phu nhân, người là ai, có phải là người chúng ta đang tìm không? Phải báo ngay cho Thiền Vu'

Nam tử vội vã lui bước quay trở về nhà của mình. Hắn huýt sáo vài tiếng, một con rắn màu đỏ rực thân nhỏ như chiếc đũa, dài khoảng cánh tay người lớn bò từ góc nhà ra, lưỡi thập thò nằm yên đợi lệnh. Nam tử khắc lên ngươi rắn vài hàng chữ bằng loại kim đặc biệt, màu mực mất ngay sau khi viết. Con rắn trườn nhanh ra khỏi nhà, hướng về phía Tây nơi có dãy Côn Lôn ngự trị. Nó uốn éo bò với tốc độ nhanh như chớp, màu sắc thay đổi liên tục ngụy trang hòa vào những vật thể trên đường để không ai có thể nhìn thấy nó.

TBC

Trưng cầu dân ý chút xíu, mọi người có muốn 1 đêm thật sự nóng bỏng giữa bạn Duẫn và bạn Nhã không:))))), với địa vị của bạn Duẫn ngủ với ai không thành việc lớn nhưng mình đang cân nhắc:), góp ý góp ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net