Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là cổ trang nên sẽ không có cảnh thiệt là nóng, chỉ có chút chút ấm ấm thôi nhé:)))))

-------------

Ngày tiếp khách mệt mỏi cũng qua, đôi tân nương tử cũng về đến tẩm cung. Phòng ngủ chính đã được bày biện sẵn, chữ song hỷ dán trên tường, cặp nến đỏ cùng rượu hợp cẩn để sẵn trên bàn. Hai tiểu nha đầu Đinh Đan khép cửa rồi lui ra ngoài, đi chuẩn bị mọi thứ cho sáng mai Thiếu Chủ cùng phu nhân thức dậy.

"Ta không dám thành thân lần hai nữa đâu, mệt chết" Du Lợi giang tay giang chân nằm lăn ra giường, từ sớm tinh mơ đến tối mịt mới được nghỉ ngơi, chưa kể đêm qua Duẫn Nhi cứ nói chuyện tâm sự mãi không cho ngủ.

"Nàng nói lại lần nữa xem?" Duẫn Nhi quắc mắt, nhào lên giường ôm lấy Du Lợi

Nhận ra mình đã nói sai, tiểu hỗn đản chỉ cọ cọ đầu vào ngực thê tử như một con mèo nhỏ biết lỗi.

Duẫn Nhi hôn lên trán Du Lợi "Nếu có lần hai cũng sẽ là ta thành thân với nàng. Nàng đã lọt vào tay ta thì không bao giờ thoát ra được. Ngồi dậy, hai ta chưa uống rượu hợp cẩn" Duẫn Nhi kéo tên hỗn đản lười biếng của mình rời khỏi giường.

Tiểu Hắc từ đâu lon ton chạy đến. Duẫn Nhi cúi xuống bế ngay con tiểu cẩu lên, cho nó phun lửa thắp sáng cặp nến đỏ đêm tân hôn. Rót rượu vào hai chung bạch ngọc, Duẫn Nhi đưa cho Du Lợi một chung. Cả hai vòng tay qua nhau uống cạn chung rượu ân tình.

Du Lợi kéo Duẫn Nhi vào lòng, để nhuyễn ngọc ôn hương tựa vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thơm ngát hương hoa. Duẫn Nhi nắm lấy vạt áo thê tử, tùy ý đối phương đem nàng trói chặt vào ngực, trong lồng ngực này nàng cảm thấy tư vị yên bình ngập tràn.

"Du nhi, hứa với ta, hai ta sẽ mãi mãi là thế này" Duẫn Nhi thì thào

"Mãi mãi, ta hứa" Du Lợi thì thào lại

Cả hai chìm đắm trong vòng tay nhau

"Tiểu Duẫn, nàng yêu ta từ khi nào?"

Duẫn Nhi mỉm cười trước câu hỏi tò mò của thê tử. Từ lúc nào ư, câu hỏi này nàng tự hỏi bản thân rất nhiều lần, cuối cùng cũng có đáp án chính xác

"Từ lần đầu nàng chạm vào ta ở miếu Thành hoàng"

Cũng là nhất kiến chung tình. Tiểu mỹ nhân đúng là tiểu mỹ nhân, cao cao tại thượng, bướng bỉnh cố chấp, đã có tình cảm ngay từ dạo ấy mà mãi không chịu thừa nhận, làm người ta đeo đuổi cực muốn chết. Du Lợi ủy khuất xì một tiếng rồi vùi mặt vào cổ Duẫn Nhi.

"Là ta sai, ta đã không sớm nhận ra tình cảm của mình, nàng đừng trách ta" Duẫn Nhi nắm nhẹ vành tai thê tử mân mê, động tác ôn nhu cực độ.

Vành tai là điểm nhạy cảm của cơ thể, được chạm vào đúng cách các huyệt vị khác cũng liền có phản ứng, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp toàn thân

"Ừm...ừm...cứ tiếp tục...ta sẽ không trách"

Càng được mân mê Du Lợi càng rúc sâu vào cổ Duẫn Nhi hưởng thụ.

"Thê tử, có phải ... chúng ta nên làm vài điều khác không" Duẫn Nhi nắm áo Du Lợi giật giật khi cảm nhận được tên tiểu hỗn đản có dấu hiệu ngủ gật trên vai nàng. Ôm nhau đã lâu, chỉ là ôm, là sờ vành tai, đến một cú động chạm tại bộ phận khác cũng không có, đây là đêm động phòng kia mà.

Du Lợi ngẩng lên nhướn một bên lông mày, nhìn tiểu nương tử của mình đang đỏ hai má, khả ái tuyệt đối. Vẻ ngoài cao ngạo của Thiếu Chủ đã rút đi, để lộ ra vẻ mềm mại nhu thuận của một tân nương trong đêm đầu tiên

"Tiểu Duẫn muốn ta làm gì?"

"Ta muốn nàng thoát y" Duẫn Nhi nói nhanh, hai má vẫn còn hồng nhưng ánh mắt lại rất ranh mãnh. Đến phiên Du Lợi là người đỏ mặt. Rất thích chọc ghẹo Duẫn Nhi nhưng mỗi khi Duẫn Nhi đi thẳng vào vấn đề thì chính Du Lợi lại là người bị ghẹo ngược lại.

"Nàng... nàng quay lưng đi, ta sẽ cởi"

Duẫn Nhi làm theo. Tên tiểu hỗn đản sao đến lúc quan trọng lại lắm chuyện đến thế, có phải là chưa thấy qua của nhau, khi ở Mạc U cốc bao lần mộc dục chung có mặc y phục đâu. Những lúc ấy Duẫn Nhi phải kìm chế bản thân hết sức để khỏi làm ra điều thất thố.

"Xong rồi"

Quay đầu lại, Duẫn Nhi thấy giá y nằm lung tung trên đất, riêng Du Lợi thì đã yên vị trên giường chui tọt vào chăn, chỉ để chừa hai con mắt, nhìn như một con chuột thập thò trong hang. Vẻ khả ái của Du Lợi khiến tim Duẫn Nhi đập rộn lên. Nữ tử này có biết bản thân mang một nét quyến rũ lòng người cực lớn hay không.

Từ từ bò lên giường, Duẫn Nhi bắt đầu tự cởi lớp giá y ngoài cùng. Tay đưa lên rút châm ngọc cài tóc, mái tóc đen liền xổ tung quét lên mặt Du Lợi, mang theo hương thơm nồng nàn. Duẫn Nhi đưa mặt sát vào mặt Du Lợi. Tên tiểu hỗn đản liền nhắm mắt, miệng chu ra, chờ đợi một nụ hôn từ thê tử nhưng chờ mãi vẫn không thấy, liền mở mắt chớp chớp. Bên cạnh, Duẫn Nhi cũng đã chui vào chăn, nằm quay lưng lại thở đều đều, toàn bộ y phục nằm dưới chân.

"Thê tử" Du Lợi khều khều, chỉ nghe tiếng thở của Duẫn Nhi

Á, chưa chi đã ngủ rồi sao, đêm động phòng gì kì cục thế, vẫn chưa làm gì mà

"Tiểu Duẫn, không được ngủ" Du Lợi chịu hết thấu, bỏ chăn, chồm qua lay lay Duẫn Nhi. Bất ngờ Duẫn Nhi tung chăn bật dậy, đè nghiến Du Lợi xuống giường.

"Ta mới bắt được con chuột mới chui ra khỏi hang. Làm thịt chuột thôi"

Du Lợi cười khúc khích, ngọ ngoạy định thoát ra nhưng Duẫn Nhi cứ đè chặt.

"Không được ăn thịt chuột" Du lợi giãy nảy

"Tại sao? Đêm nay chuột đã là thê tử của ta, ta có quyền"

"Vì chuột sẽ là người ăn thịt nàng"

Vùng mạnh lên, Du Lợi chọt vào bụng làm Duẫn Nhi nhột rồi tranh thủ đè đối phương xuống dưới mình với tiếng cười giòn tan của tiểu mỹ nhân.

Đôi tân thê tử say mê nô đùa trong trạng thái hoàn toàn quang lõa, không vội tiến hành làm cái việc toàn thể bách tính Thiên Hoa Cung đang trông ngóng, ai cũng dõi mắt về núi thánh xem sự biến đổi diệu kì.

"Tại sao hai tên hài tử đó chưa động phòng? Ngồi vẽ tranh bình luận văn chương với nhau à" Thái Nghiên ngáp ngắn ngáp dài, muốn đi ngủ cùng Mỹ Anh nhưng vì tò mò xem việc gì sẽ xảy ra nên cũng chưa cam tâm lui về

Thuận Khuê dựa nhẹ đầu vào vai Tú Anh, trong khi Hy Nghiên cũng tựa nửa thân trên vào người Châu Huyền. Mọi người đang tập trung ngoài bình đài của Thần Cung hướng về núi thánh.

"Sư tôn mệt không, đồ tôn xoa bóp cho người" Tú Anh lễ phép hỏi Thái Nghiên. Khi về Thần Cung dự hôn lễ, Thái Nghiên đã nhận Tú Anh và Thuận Khuê làm đồ tôn vì cả Lý Tú Mãn và Thôi Thủy Nguyên năm xưa đều là đệ tử của nàng. Nàng rất hài lòng với hai tên đồ tôn ngoan ngoãn, đam mê y thuật, đặc biệt là Thôi Tú Anh rất thẳng thắn chân thành.

"Nếu biết Du Lợi chậm chạp như con rùa rút đầu ta đã lén cho Dâm Dương Hoắc vào rượu hợp cẩn. Con xà tinh đó đúng là chỉ được cái miệng" Thái Nghiên lắc lắc đầu, dựa vào người Mỹ Anh làu bàu.

'Dâm Dương Hoắc? Thuận Khuê tỷ có thứ này không nhỉ?' Châu Huyền gõ cằm suy nghĩ

"Ghé Dược phòng ta đưa cho. Dùng xong chắc chắn muội sẽ áp được Cung Chủ dưới thân" Thuận Khuê ghé tai Châu Huyền nói nhỏ

Châu Huyền tròn mắt, cái việc nằm dưới mất mặt này sao tỷ tỷ lại biết. Còn Thuận Khuê cười khoái trá vì đã chọc ghẹo được Pháp Vương mặt sắt. Là tỷ muội tình thâm bao năm, Thuận Khuê hiểu rõ khi nào Châu Huyền đưa tay lên gõ cằm, má hơi đỏ chắc chắn là đang nghĩ điều bậy bạ. Còn việc nằm dưới, hahaha, mỗi lần bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho Cung Chủ cùng với biệt dược dâng lên để người bảo dưỡng đôi tay mỗi ngày là đủ hiểu tiểu muội muội không thể ngoi lên phía trên.

"Thật không? Nhưng Nghiên nhi kinh nghiệm lắm" Pháp Vương đỏ cả mặt kề tai nói nhỏ lại.

"Muội không nghe câu nữ nhân tứ thập như lang như hổ à? Phải có trợ lực thì muội mới lật được tình thế chứ"

"Mỹ Anh của ta cũng tứ thập đó, đúng là như lang như hổ" Thái Nghiên bất chợt chen vào thì thào

"Sư tôn có dùng thuốc chưa?"

"Ta dùng đuôi tắc kè. Công dụng tốt. Nàng rất hài lòng, ngoan ngoãn phục tùng" Thái Nghiên cười khà khà

"Tiền bối, vậy vãn bối nên dùng Dâm Dương Hoắc hay đuôi tắc kè?" Châu Huyền ngây thơ giương mắt

"Ai thân thiết với ngươi mà tiền bối này tiền bối nọ. Ta vẫn chưa thông việc của ngươi cùng Hy Nghiên đâu" Thái Nghiên lườm Châu Huyền. Thật không thể hiểu thế gian hết người rồi hay sao mà muội muội lại dính đến tên tiểu hài tử đáng tuổi con. Nhất là đứa trẻ đó lại được mệnh danh văn võ song toàn, là kì tài thứ hai sau Kim Thái Nghiên. Đương nhiên Thái Nghiên nàng luôn là nhất, không phải bàn cãi, còn cái tên tiểu hài hỉ mũi chưa sạch này có phải thứ hai không thì phải xem lại.

"Tiền bối, vãn bối có chỗ nào không xứng với Nghiên nhi?"

"Nếu xứng thì ngươi đã leo lên nằm trên muội muội ta được rồi. Tuổi trẻ gì mà, suốt ngày ở dưới. Người của Kim gia từ bé đã được dạy bảo những việc phòng the rất kĩ. Ngươi mà muốn trở mình thì tốt nhất dùng cả hai thứ Dâm Dương Hoắc và đuôi tắc kè đi. Nhớ chọn mấy cái đuôi tắc kè vừa to vừa già. Hy Nghiên còn khỏe hơn ta"

Mỹ Anh xấu hổ nhéo Thái Nghiên trong khi Hy Nghiên bịt miệng Châu Huyền lại không cho hỏi tiếp. Chỉ có Tú Anh là trong sáng nhất không chen vào câu chuyện vì chưa hề có kinh nghiệm.

Đêm động phòng

Nhóm người ngoài sân tiếp tục câu chuyện hết sức rôm rả và nóng bỏng.

Hai kẻ trong tẩm cung lăn qua lăn lại khỏa thân vật nhau lên xuống rồi cười nắc nẻ tranh quyền nằm trên như hai con tiểu cẩu tranh ăn.

Một nàng Công chúa si tình tựa cửa nhìn về núi thánh, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi được. Người nàng yêu đang ở bên một người khác, làm điều mà chỉ cần nghĩ đến là nàng thấy tâm can bừng lên ngọn lửa hận. Hình ảnh hai con người quấn lấy nhau hiện ra trong đại não khiến Công chúa thổ ra huyết đen, luồng nội lực do Tiêu Dao công mang lại đang hiền hòa bỗng cuộn lên như bão tố.

***

Trong Nguyệt Hoa Đài, trên chiếc giường bạch ngọc được phủ nệm làm bằng lông chim trĩ trắng mềm mại ấm áp, sau một hồi giằng co, Thiếu Chủ đang bị thê tử áp dưới thân.

"Nàng chịu thua chưa?" Du Lợi dùng hết sức bình sinh áp lên Duẫn Nhi. Nhìn Duẫn Nhi mảnh khảnh như vậy mà cực khỏe, may mà Du Lợi có thần công hộ thể mới trấn áp được. Đây là tác dụng lớn nhất của việc học thần công cho đến lúc này.

Trề môi dưới ra hờn dỗi, Duẫn Nhi nghiêng mặt qua một bên tránh cái mỏ đang chu ra hết mức của Du Lợi. Tên này ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ có nội công thượng thừa nên vận lực làm cơ thể nặng như núi đè nàng bên dưới hết cục cựa.

"Ta không phục, chơi lại, nàng không được dùng nội công" Duẫn Nhi nhoi người vùng dậy nhưng lại bị đè xuống

Du Lợi ngửa mặt lên cười, tiểu mỹ nhân lúc nào cũng muốn chuyển mình lên trên, làm sao được, tuyệt đối không thể cho phép điều đó xảy ra. Tiểu mỹ nhân phải được nâng niu chiều chuộng, đâu thể cực nhọc mất sức.

"Không phục hay phục cũng như nhau, tiểu Duẫn nàng mãi mãi phải áp dưới ta"

Khẩu khí thật là lớn, Duẫn Nhi muốn mở miệng ra tranh luận nhưng lại thôi. Chưa thử cũng chưa biết được ai hơn ai. Xuân cung đồ gì gì đấy hồi ở kĩ viện nàng chưa xem nhưng Tố nữ kinh của Dược phòng thì nàng đã thuộc lòng, kĩ thuật trong đấy cũng không phải ít.

"Được được, ta sẽ ở dưới nàng chịu chưa, tiểu hỗn đản của ta"

"Chịu"

"Ta nghe lời vậy có được thưởng gì không?"

Du Lợi nhướn hết bên lông mày này đến bên lông mày kia như một hề tuồng ra vẻ suy nghĩ về phần thưởng.

Nhịn không được Duẫn Nhi phá lên cười.

Nụ cười của tiểu mỹ nhân làm tim tiểu hỗn đản mềm như nước.

Cả đời này Du Lợi chỉ cần tiểu Duẫn cười tươi không chút u sầu thì bao nhiêu ủy khuất tiểu hỗn đản cũng xin chịu hết một mình

Lằng nhằng vật nhau trò chuyện nãy giờ làm cặp nến đỏ cũng đã cháy hết, tẩm cung chìm vào bóng tối nhưng vẫn còn đủ ánh sáng hắt ra từ những bức tường hổ phách phản xạ dưới trăng.

"Du nhi, chơi vậy đủ rồi"

Ngón tay mát lạnh của Duẫn Nhi vuốt dọc theo xương hàm rất rõ nét của Du Lợi, kẻ đang nằm trên nhìn nàng say đắm, đáy mắt lộ ra sự sủng nịnh yêu chiều hết mực. Từng không biết thế nào là luyến ái nhưng đến lúc này Duẫn Nhi hiểu rõ luyến ái là thứ chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ ngốc nghếch của đối phương cũng khiến nàng rạo rực, khiến nàng muốn đem đối phương khảm vào lòng mình mà cưng nựng.

Không chịu được nữa, Duẫn Nhi rướn người lên trên, vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi Du Lợi. Hiểu ý, Du Lợi liền áp sát, hai đôi môi không còn khoảng cách.

Đầu tiên chỉ là hai cánh môi chạm nhau để cảm nhận độ non mềm. Rồi vẫn chưa thỏa mãn, cả hai cùng khẽ hé mở cho chiếc lưỡi thuận đường tiến luôn vào trong.

Nhắm hờ mắt, Du Lợi để lưỡi mình cùng chuyển động nhịp nhàng theo những nhịp điệu của thê tử, để sự ngọt ngào trong từng ngụm nước bọt trao nhau thấm sâu vào lòng. Ngược lại Duẫn Nhi lại mở to mắt tỉ mỉ quan sát người nằm trên, muốn giây phút trọng đại này khắc sâu trong đại não.

Hàng mi dài cong vút của Du Lợi mang theo một tầng hơi nước, hai má phiếm hồng, tuy mắt nhắm nhưng vẫn hiện ra một vẻ mê đắm. Vừa hôn một tay Du Lợi vòng xuống ôm lấy vòng eo tinh tế nhỏ nhắn dưới thân mình, tay kia bắt đầu ma sát nhẹ nhàng trên cơ thể mềm mại của thê tử. Xuân cung đồ của kĩ viện vẫn chưa xem hết nhưng bản năng sẽ mách bảo cho tên tiểu hỗn đản biết biết những điều cần làm để chiều lòng tiểu mỹ nhân của mình.

Miệng vẫn không dứt khỏi triền miên. Hai đầu lưỡi vẫn còn quấn chặt, đẩy nụ hôn sâu đến tận cùng, sâu đến nỗi như muốn ghi dấu lần đầu tiên của hai kẻ si tình.

Dần dần, tay Du Lợi tự nhiên lần tìm đến điểm nhô cao nơi đầu ngực thê tử cưng chiều, xoa nắn

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net