Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Du Lợi mở mắt ra, là căn phòng quen thuộc của nàng ở y quán. Nàng còn sống sao. Chân tay vô lực không thể cử động nhưng các vết thương không còn đau nhức. Ngửi thấy mùi thuốc mỡ rất nồng mát lạnh trên người mình, nàng tự hỏi Tú Anh kiếm đâu ra loại thuốc mỡ trị thương thượng hạng như vậy. Nàng cũng không cảm nhận được sự phát tác của độc, theo lẽ thường chỉ ba ngày sau độc phát mạng sẽ vong, hay là đến giai đoạn cuối sẽ không gây đau đớn để nạn nhân có thể nhẹ nhàng ra đi. Xem ra tên nào chế ra loại độc này cũng nhân đạo ghê gớm, không nỡ để người sắp chết chịu thêm hành xác.

         Tiếng kẽo kẹt nơi cửa phòng báo hiệu có người đang đi vào, không phải là Tú Anh thì còn là ai, y quán ngoài hai nàng đâu còn người thứ ba "nhớ ngươi quá, lại đây lão nương ôm ngươi một cái coi". Du Lợi giơ hai tay lên, chuẩn bị câu cổ Tú Anh xuống hôn chùn chụt như mọi lần nhưng thay vì người nàng đang nghĩ đến lại là một thân bạch y cùng một đôi mắt nai to tròn xuất hiện trước mặt nàng.

          "Ôi, mình đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh, chắc chắn là nằm mơ, nếu không sao mình không ngửi thấy mùi hương của tiểu mỹ nhân". Du Lợi lảm nhảm nói một mình, mắt vẫn mở trừng trừng nhìn người đứng cạnh giường, nàng không biết rằng vì mùi thuốc mỡ quá mạnh nên đã át hết mùi hương của bạch y nữ.

          "Tiểu mỹ nhân của ta, nàng đẹp quá, đã hôn được nàng ta chết cũng không oán hận, nhưng nếu hôn thêm được vài cái nữa thì càng thêm hảo" Du Lợi chu mỏ ra, cố hôn hình bóng ngỡ là mơ.

          "Tiểu Đan, cháo" bạch y nữ gọi tiểu Đan đang đứng canh ngoài cửa phòng.

          "Nàng gọi cháo cho ta ư. Vừa có mỹ nhân vừa có mỹ thực. Giấc mộng kê vàng này đừng bao giờ chấm dứt" Du Lợi ôm mặt lăn qua lăn lại trên gối, hai chân giãy giãy đạp đạp như hài tử, nở nụ cười thỏa mãn.

          Bạch y nữ chỉ nhìn Du Lợi thoáng mỉm cười. Nụ cười tuy rất nhẹ như gió thoảng qua nhưng phong tình vạn chủng, tình ý miên trường.

          Du Lợi đờ người ra, tiểu mỹ nhân cười với mình, tảng băng sơn ngàn năm chịu ban cho mình một nụ cười sao. Đúng là mộng, khi nằm mộng ta có thể được lấp đầy bởi những hình ảnh hão huyền mà thực tế không bao giờ có được. Nàng muốn nằm mộng tiếp, nằm mơ tiếp cái đoạn được trông thấy khuôn ngực của tiểu mỹ nhân nhưng không có phần hút độc đáng ghét đằng sau. Bỗng nhiên Du Lợi thấy tiểu Đan tay bưng khay thức ăn cùng với Tú Anh bước vào

          "Thôi Tú Anh, tại sao ngay cả ngươi cũng chui vào giấc mộng đẹp của ta, đi ra ngay, ta chỉ muốn ở riêng với tiểu mỹ nhân" Du Lợi la lên

          "Mộng cái đầu của ngươi. Mà ngươi dám đuổi ta" Tú Anh gõ vào đầu Du Lợi một cái thật đau "Giờ ta mới biết ngươi là tên trọng sắc khinh bạn"

          Đau, trán đau quá, vậy là không phải mộng, Du Lợi giật mình, nhìn chằm chằm vào bạch y nữ trước mặt. Sao nàng ta lại ở đây, hay là nàng ta cảm động vì mình cứu nàng ấy nên nguyện lấy thân tương báo, đến y quán hầu hạ cho mình. Hay sẽ như trong truyền thuyết, cứu được hồ ly rồi hồ ly hóa người đến làm thê tử báo đáp ân nhân. Nghĩ đến đó Du Lợi khoái chí nhưng là một người nghĩa khí, không thể bắt người ta làm những việc không tình nguyện.

         "Ta cứu nàng là do ta nguyện ý, giữa đàng thấy việc bất bình cần phải ra tay tương trợ, không cần nàng vì thế mà lấy thân bù đắp làm thê tử ta" Du Lợi xua xua tay, nói bằng một giọng rất quân tử

          "Xem ra ngươi bị thương đến hư não rồi" Tú Anh lại gõ vào trán Du Lợi.

          Du Lợi xoa xoa trán, xụ mặt, sao ai cũng hiếp đáp nàng, hai đứa tiểu nha đầu kia suốt ngày đạp chân nàng, tên Thôi thực thần thì cứ hở ra là gõ trán nàng, tiểu mỹ nhân thì tát nàng nhưng riêng tiểu mỹ nhân thì nàng không tính toán, nàng tình nguyện bị tát cả đời.

          Chợt nhớ ra việc gì, Du Lợi gấp gáp lấy hai tay lần tìm trên người "Tranh của ta đâu?", Du Lợi mếu máo khi không tìm thấy vật cần tìm nhưng liền cười ngố khi bạch y nữ đưa bức tranh ra cho mình.

         "Nàng họa ta, ta phải giữ thật kĩ" Du Lợi lại cẩn cẩn dực dực nhét bức tranh sâu vào trong ngực áo

          Tiểu Đan đặt mâm xuống bàn, kéo vạt áo Tú Anh đi ra ngoài sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của chủ nhân. Tú Anh lại tiếp tục phản đối nhưng vẫn phải đi vì đứa tiểu nha đầu này tuổi tác chỉ mười hai mười ba nhưng sao nội lực ghê gớm quá.

          Bạch y nữ cầm lấy chén cháo trên mâm, ngồi xuống bên cạnh Du Lợi, ngoắc tay ra hiệu cho Du Lợi ngồi dậy.

         Không dám cãi nửa lời, Du Lợi nhanh chóng ngồi thẳng lên, dựa lưng vào thành giường. Chén cháo được đưa ngay đến trước mặt nhưng Du Lợi ra hiệu là mình không thể tự cầm được. 

         'Hay là phải như tiểu Đinh Đan tiếp đồ ăn cho mình'  

         Nghiệm ra một chút vấn đề, bạch y nữ nhẹ nhàng múc một muỗng cháo bốc khói nghi ngút. Giữa những hạt cháo trắng nở xốp là thịt con hào béo múp, thêm một ít hành hương xanh rắc bên trên, đích thị là món cháo hào Du Lợi nàng thích ăn nhất. Du Lợi ngoan ngoãn há miệng, nhưng khi lưỡi vừa chạm đến cháo thì vột rụt lại xuýt xoa, "nóng quá"

         Hơi nhíu mày, bạch y nữ nhìn Du Lợi như thể phải làm gì.

          "Thổi giúp ta" mắt Du Lợi cứ long lanh như mắt con tiểu cẩu

          Bạch y nữ hiểu ra, từ từ đưa muỗng cháo lên sát miệng mình, thổi nhè nhẹ. Hơi thở của nàng mang theo mùi hương ngào ngạt của hoa. Muỗng cháo lại đưa qua miệng của Du Lợi.

          Du Lợi há to miệng, hở cả hai hàm răng, lè luôn cả lưỡi ra ngoài. Từng muỗng, từng muỗng, người thổi, kẻ ăn, phối hợp rất nhịp nhàng. Du Lợi ước gì chén cháo là chén cháo thần kì ăn hoài không hết nhưng cái chén nhỏ xíu vài muỗng đã hết sạch. Khi chén cháo trống trơn, bạch y nữ đứng dậy, Du Lợi tưởng tiểu mỹ nhân của mình sẽ ra đi liền quýnh quáng níu vạt áo trắng.

          "Cho ta biết tên nàng. Ta muốn trước lúc chết phải biết được tên tiểu mỹ nhân"

          "Lâm Duẫn Nhi" ba chữ rớt ra khỏi miệng tiểu mỹ nhân khiến Du Lợi mừng muốn phát khóc, ba chữ đầu tiên không phải "hỗn đản" hay "tiểu hỗn đản" sau khoảng thời gian quen biết.

          "Lâm Duẫn Nhi, tên đẹp quá, ta sẽ gọi mãi tên này đến khi đi gặp Diêm vương gia" Du Lợi đau khổ, nàng không phải muốn phát khóc nữa mà là đã khóc. Nàng từng nghĩ được đi chung với tiểu mỹ nhân nàng chết cũng cam lòng, được nắm tay tiểu mỹ nhân nàng tình nguyện chết mười lần, được ngắm nhìn khuôn ngực của tiểu mỹ nhân nàng sẽ chết trăm lần, được hôn tiểu mỹ nhân nàng sẽ chết ngàn lần, nhưng giờ đây khi được biết tên, được tiểu mỹ nhân đút cháo cho ăn nàng lại không muốn chết nữa. Lão thiên gia bất công quá, cuộc đời nàng mới được hưởng thụ chút ít, sao nỡ bắt nàng ra đi.

          "Ta không muốn chết, hức hức" nước mắt kể cả nước mũi Du Lợi rớt ra như mưa. Hai hàng lông mi cong và dài của Duẫn Nhi khẽ chớp, đặt chiếc chén lên bàn, quay lại bên giường, chần chừ một lúc rồi ngồi xuống. Du Lợi không bỏ qua cơ hội nhào đến ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân, hít thật nhiều mùi hương đặc biệt của hoa cỏ tỏa ra từ người nàng.

          Ngồi im bất động để Du Lợi ôm, Duẫn Nhi nhận thấy thân nhiệt Du Lợi lạnh hơn so với người bình thường, chắc là do thương tích mới lành, nguyên khí chưa hồi phục. Ngoài mẫu thân ra thì đây là nữ tử đầu tiên dám ôm nàng. Cái ôm tràn đầy tình cảm, nàng cũng không nhẫn tâm dứt ra, hay nói đúng hơn là nàng cũng thấy thích.

          "Nín" Duẫn Nhi phải lên tiếng khi Du Lợi đang chôn mặt nơi vai nàng, khóc càng ngày càng nhiều, nước mắt và nước mũi thấm ướt cả một bên trường bào trắng. Bình sinh không một vết bẩn nào chạm được đến người nàng vậy mà giờ đây một chút ghê sợ với thứ bẩn thỉu kia tiết ra từ một người xa lạ nàng cũng không có "Chất độc đã được giải"

          Lấy mu bàn tay quẹt nước mũi, Du Lợi ngước cặp mắt đong đầy nước lên nhìn. Duẫn Nhi thấy hành động này khả ái vô cùng.

          "Nàng nói thật ? Ta không phải đi gặp Diêm vương gia ?" giọng Du Lợi bán tín bán nghi

          Duẫn Nhi gật đầu. Du Lợi reo lên mừng rỡ, nàng tin tiểu mỹ nhân không gạt nàng, vậy là nàng vẫn còn thời gian để ít nhất mỗi đêm nằm mơ thấy một thân ảnh trắng. Cọ cọ cằm vào vai Duẫn Nhi, Du Lợi bất giác vòng hai tay xuống eo người đối diện, siết hơi chặt. Duẫn Nhi sững lại khi cảm nhận rõ ràng nơi mềm mại của nữ tử trước mắt dán vào người mình, cái nơi hôm qua mà nàng hôn trộm. Một chút gì đó cuộn trào trong dạ dày, một chút nóng do máu dồn lên mặt khi những hình ảnh nóng bỏng ập đến, một chút loạn nhịp nơi tim và một chút quyến luyến không muốn tách ra.

***

          Sau khi cùng bắt mạch, các dược sư đã thống nhất vì kinh mạch và mạch vị của Du Lợi quá đặc biệt nên chỉ có một cách là quay trở về nhà mới có thể chữa trị dứt điểm. Thời gian của Duẫn Nhi ở lại Trung Nguyên cũng không thể kéo dài. Suy đi nghĩ lại, Duẫn Nhi quyết định mang Du Lợi theo.

          Khi hỏi ý kiến, tưởng rằng sẽ phân vân khi phải đến một nơi xa lạ nhưng chỉ cần nghe câu nói ba chữ "về nhà ta" của tiểu mỹ nhân là Du Lợi đã hoa chân múa tay đồng ý, không cần suy nghĩ, chạy ngay đi thu dọn tay nải. Cuối cùng thì cũng có thể biết được nhà tiểu mỹ nhân ở đâu, sau này có thể quay lại thăm viếng, mà nếu được cho phép thì Du Lợi sẽ xin ở lại đó luôn, làm một đại phu trong phủ, ngày ngày được ngắm tiểu mỹ nhân. Bao nhiêu kế hoạch vạch ra trong đầu Quyền Du Lợi.

          Tú Anh cũng một mực nhất quyết đi theo, với lý do không để Du Lợi thân nữ nhi dặm trường bôn ba cùng một đám người mới quen biết, Mạch Tâm Đường sẽ giao lại cho một vị bà con xa bên ngoại của Tú Anh coi sóc. Duẫn Nhi đành chấp thuận, nàng rất nóng lòng muốn chữa dứt cho Du Lợi, mang nợ một người khiến nàng không thoải mái và cũng vì nàng luôn có cảm giác xót xa mỗi khi Du Lợi nhăn mặt vì đau khi chân khí rối loạn.

          Đường về nhà khá xa, cần đến gần mười ngày. Vì Du Lợi còn yếu không thể dãi dầu mưa nắng cưỡi ngựa nên một cỗ xe lớn bốn ngựa kéo được chuẩn bị. A Đại và A Nhị ngồi ngoài đánh xe, trong xe là năm nữ tử. Du Lợi hằng ngày đều được ngậm nhân sâm ngàn năm để tăng cường sức lực. Dù không ai nói nhưng Tú Anh biết trên đường đi có rất nhiều cặp mắt theo dõi, bảo vệ, sắp xếp hết mọi việc. Đi qua cổng thành nào chỉ cần A Đại giơ thẻ bài là được cho qua, không cần xét xe. Chiều tối dừng lại tại đâu đều là những khách điếm sang trọng với phòng hạng nhất, cơm nước luôn được chuẩn bị sẵn sàng.

          Kinh ngạc hơn cho Tú Anh là sự cầu kì của Lâm Duẫn Nhi, mộc dục canh y mỗi ngày dù ngồi toàn trên xe không một chút bụi, y phục đều là bạch y với những hoa văn họa tiết khác nhau, khi ăn đều có tiểu Đinh Đan tiếp đồ ăn, thượng tọa tại đâu đều có một tấm lông trắng hay da trắng lót bên dưới. Hầu như nàng ta không bao giờ có một màu khác ngoài màu trắng và không động tay động chân vào bất cứ thứ gì, ngoại trừ Du Lợi. Nếu không có Du Lợi vô tư kéo vào bàn ăn chung mỗi bữa thì Tú Anh nghĩ mình sẽ được phát cho một ít đồ ăn rồi đi đâu đó ăn cho khuất mắt Duẫn Nhi.

          Bàn ăn cao lương mỹ vị, toàn những món ăn thuộc hàng vương giả quý tộc, thậm chí có những món chỉ giành riêng cho hoàng đế. Duẫn Nhi luôn chú ý ép Du Lợi ăn những món bổ dưỡng, tăng thêm khí lực như như tay gấu, bào thai báo, môi đười ươi, óc khỉ.... nhưng Du Lợi khi nhìn thấy những món đó là sợ không dám đụng đũa khiến cho những ngày sau Duẫn Nhi ra lệnh bịt mắt Du Lợi trong bữa ăn. Du Lợi liền được thể làm nũng, được đằng chân lân đằng đầu, bắt Duẫn Nhi phải bón thì mới chịu ăn, tiểu Đinh Đan bón cũng không ăn. Qua vài lần không thèm để ý, Duẫn Nhi đành phải đích thân bón từng muỗng vì không thể chịu được nữa cảnh Du Lợi đói lả đi vì bỏ ăn.

          Tú Anh ngày càng thắc mắc nữ nhân này mang thân phận thế nào tại nơi mình sắp đến mà cuộc sống xa hoa, cao ngạo tột cùng, quyền lực che trời đến vậy. Tú Anh chỉ được phụ thân kể rất sơ xài về nơi ấy, một vùng đất nghe cứ như trong truyền thuyết nhưng lại hoàn toàn có thực, tồn tại từ thưở hồng hoang.

          Chỉ có Du Lợi ngây thơ là tin rằng tiểu mỹ nhân của nàng là tiểu thư khuê các của Lâm gia giàu có nên đòi hỏi hơi cao, hơi khó chiều chuộng một chút nhưng nàng sẽ chiều được. Khi biết phụ thân của Duẫn Nhi đã qua đời, chỉ còn mẫu thân thì Du Lợi luôn tự nhắc nhở mình sẽ phải thật hiếu kính với nhạc mẫu tương lai. Nàng sẽ bảo vệ cho cả Duẫn Nhi và nhạc mẫu, làm một hảo tức phụ (con dâu) và một hảo thê tử.

          Du Lợi thầm suy tính, công dung ngôn hạnh mình không tệ. Về công nàng cũng biết xuống bếp, tuy là không quá ngon nhưng ngày ba bữa chính hai bữa phụ cũng có thể tạm dùng được cho thê tử và nhạc mẫu. Về dung cũng có nhiều nam tử ngấp nghé nên nhìn nàng chắc ổn. Phần ngôn nàng luôn ôn hòa, hiếm khi nào to tiếng với ai, lâu lâu lại pha thêm Đường thi, văn ngôn vào câu nói, rất tao nhã. Còn về hạnh, nàng chưa từng gây gổ, đánh nhau hay có tà tâm tà ý hại người nên khoản này nàng tự tin nhất. Nhạc mẫu chắc sẽ duyệt cho nàng qua cửa. Du Lợi cứ huyên thuyên với Duẫn Nhi mình sẽ làm được gì và mỗi lần nàng nói ra điều này toàn bị Tú Anh đánh vào đầu, đến mức có lần Duẫn Nhi đã phải trừng mắt ngăn Tú Anh lại.

          Tiểu Đinh Đan ngồi hai bên cửa ra vào. Tú Anh ngồi cạnh tiểu Đan. Nệm ghế được lót thêm lông vũ để ngồi êm hơn cho quãng đường dài. Ở băng ghế chính đối diện cửa xe là Duẫn Nhi trong bộ y phục trắng thường thấy, chỉ khác là áo ngoài gấm được thay bằng áo lụa trắng một lớp nhẹ nhàng để ngồi xe không gò bó, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông bạch điêu, trong mắt Du Lợi Duẫn Nhi đáng yêu ấm áp như một con gấu nhỏ. Du Lợi ngồi gần Duẫn Nhi, mùi thơm từ Duẫn Nhi tỏa ra thơm ngát cả xe. Tiết trời thanh mát nhưng Du Lợi cảm thấy lạnh, hàn khí trong người nàng luôn cao.

          "Qua ngọn núi này là về nhà rồi, kết thúc đất đai của lão nhân gia (ông già) đó" tiểu Đan hào hứng nói.

          "Lão nhân gia nào?" Du Lợi thắc mắc

         "Lão hoàng đế" tiểu Đan tự nhiên hồi đáp

          "Ngươi gọi hoàng đế là ông già? Phổ thiên chi hạ mạc vi vương thổ, suất thổ chi tân mạc vi vương thần. Đất đai mọi nơi đều là của hoàng đế, nhà của ngươi sao có thể ngoại lệ" Du Lợi tuôn ra một tràng

          Duẫn Nhi cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh không cảm xúc, giọng Du Lợi khi xuất khẩu văn ngôn nghe thật êm tai.

         "Nhà ta lão hoàng đế khi muốn đến còn phải xin phép" tiểu Đinh phụ hoạ

          Duẫn Nhi khẽ liếc hai tiểu nha đầu, ý bảo không được quá hỗn.

          "Nô tì nói đúng mà, lão ấy đến xin xỏ phiền muốn chết. Còn tên Đông cung thái tử mỗi lần đến cứ nhìn tiểu thư chằm chằm. Lần sau hắn còn nhìn nữa nô tỳ sẽ móc mắt hắn"

          Tầng tầng nghi đề xuất hiện trong đầu Du Lợi. Hai đứa tiểu nha đầu này có bị ấm đầu không. Hoàng đế đến nhà chúng phải xin phép, lại còn xin xỏ. Hoàng đế còn thiếu thứ gì chăng. Rồi còn Thái tử nhìn tiểu thư chằm chằm. Cái gì, nhìn tiểu mỹ nhân của nàng. Không cần biết là Đông cung hay Tây cung, tên này đến số rồi, nàng sẽ giúp tiểu nha đầu móc mắt hắn, không những móc mắt mà còn phải xẻo mũi, cắt lưỡi, tỉa lỗ tai cho chừa tật chọc ghẹo khuê nữ nhà lành. Du Lợi chợt nhận ra mình đã tin lời tiểu Đinh Đan. Du Lợi ơi là Du Lợi, mày si đến ý loạn tâm mê rồi, chuyện hoang đường thế này cũng tin được. Du Lợi cười khổ, nàng đã trót sa chân xuống cái hố sâu vạn trượng tên Lâm Duẫn Nhi, không gì leo lên nổi.

          Vài ngày đi đường đầu tiên qua những thành, những trấn tấp nập, những ngày sau cảnh phố xá thị tứ thưa thớt dần, rồi ngay cả đến con người cũng hiếm gặp, chỉ là những vùng đất mênh mông nối tiếp nhau. Du Lợi và Tú Anh giờ mới thẩm thấu cái bao la vô tận của trời đất. Tuy phiêu bạt đó đây, đi nhiều nơi nhưng cả hai chưa bao giờ ra khỏi lãnh thổ Trung Nguyên, càng không thể hình dung nếu lãnh thổ nối tiếp lãnh thổ vậy tận cùng sẽ là thế nào.

          Giờ nghỉ ngơi diễn ra trong những căn lều không biết ai đã dựng lên trước đó, và lều của Duẫn Nhi lúc nào cũng là màu trắng, lúc nào cũng có sẵn thùng nước ấm rải đầy những cánh hoa thơm ngát. Mỗi ngày đều có một vị dược sư không biết từ đâu đó xuất hiện bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho Du Lợi và chỉ khi nghe được kết quả không sao thì Duẫn Nhi mới yên tâm cho vị dược sư đó lui.

          Bỏ qua sự cằn cỗi hoang vắng đến thê lương của những vùng đất vừa đi qua, xe ngựa bắt đầu tiến vào khu vực màu mỡ hơn, cây cỏ trù phú xanh um tùm.

          Trên xe cũng như trong suốt đoạn đường, tuy rất ít khi nhìn thẳng vào Du Lợi nhưng bất cứ biểu hiện nào của Du Lợi cũng không qua được mắt Duẫn Nhi. Thấy Du Lợi liên tục xoa xoa hai cánh tay, Duẫn Nhi liền biết nàng lạnh. Thân nhiệt Du Lợi luôn thấp hơn người thường nhưng lại ăn vận rất khinh bạc. Dù đang là mùa xuân tại Trung Nguyên nhưng càng gần về đến nhà khí hậu sẽ càng lạnh, Duẫn Nhi sợ Du Lợi không chịu nổi.

          Không biết mình có nhìn lầm không khi thấy Duẫn Nhi ngoắc tay gọi mình, Du Lợi lấy ngón trỏ chỉ vào mặt để xác minh. Chỉ khi Duẫn Nhi gật đầu thì Du Lợi mới ngồi xích lại, nhưng vẫn chừa ra một khoảng. Duẫn Nhi vỗ vào khoảng trống. Du Lợi e dè nhích từng chút. Duẫn Nhi mất kiên nhẫn, tự mình ngồi gần lại, sát vào người Du Lợi.

          "Dựa vào ta, ngủ một chút" Duẫn Nhi choàng áo khoác lông qua người Du Lợi, để áo khoác phủ kín cả hai người, vừa dùng áo, vừa dùng thân nhiệt sưởi ấm cho người bị lạnh. Du Lợi muốn nhéo mình vài cái để xem đang mê hay tỉnh, nhưng dù tình hay mê nàng cũng không bỏ qua cơ hội này. Dựa đầu nhẹ nhàng vào vai tiểu mỹ nhân gấu trắng nhỏ, Du Lợi dần chìm vào giấc ngủ trong hơi ấm và hương thơm ngát.

          Tiểu Đinh Đan nhìn qua rồi cúi mặt xuống, xem như chưa trông thấy gì, việc của chủ nhân, không ai dám can thiệp. Chủ nhân muốn là trời muốn, còn hơn trời muốn. Sắp về đến nhà chủ nhân sẽ trở về thân phận cao quý, thoát được bụi hồng trần của Trung Nguyên ô trọc.

         Nhìn thấy tất cả đang diễn ra trước mắt mình, sự lo lắng dâng lên trong lòng Tú Anh. Nàng biết hai tiểu nha đầu kia không hề sàm ngôn. Nơi sắp đến có đáng sợ thật không, điều gì đang chờ đợi nàng và Du Lợi, còn Lâm Duẫn Nhi là ai, Du Lợi lún ngày càng sâu, liệu có kết quả viên mãn cho hai nữ tử, nhất là một người lại thuộc về nơi kia. Tú Anh thở dài, ngay cả phụ thân trước khi lâm chung cũng muốn đưa Du Lợi đến nơi này. Chắc cũng chỉ có nơi này mới chữa được bệnh hàn khí cho Du Lợi, rồi sau đó thế nào đành trông chờ vào tạo nghiệp của nàng ta.

***

          Vươn vai tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon và dài, Du Lợi thấy xe ngựa đã dừng lại, áo choàng lông trắng vẫn phủ trên người mình, bên cạnh tiểu mỹ nhân của nàng vẫn ngồi thẳng tắp nghiêm trang, nhìn nghiêng nổi bật lên sống mũi cao thẳng cùng xương hàm rõ nét. Tiểu mỹ nhân đúng là tiểu mỹ nhân, nhìn thẳng đã đẹp, nhìn nghiêng lại càng đẹp, phong độ khí chất ngời ngời.

          Nhìn qua cửa sổ, Du Lợi giật mình khi thấy một đội nhân mã đông đảo đang đứng hai bên con đường mòn. Một con bạch mã không ai cưỡi đẹp như thiên mã trong truyền thuyết hướng mắt chăm chăm về cỗ xe ngựa.

          "Những người này là ai?"

          "Gia nhân đi theo tiểu thư" tiểu Đinh trả lời

          "Nhà nàng có tổng cộng bao nhiêu gia nhân? Một tháng riêng tiền lương cho những người này chắc tốn kém lắm"

          Duẫn Nhi chỉ cười không đáp. Tiểu Đinh Đan nhận ra chủ nhân cười nhiều hơn khi ở bên cạnh Quyền Du Lợi.

          A Đại xuống xe, áp một lệnh bài lên tảng đá to ven đường, bên cạnh tảng đá là một tấm bia cổ kính, khắc vài chữ Triện cổ mà mất một lúc Du Lợi mới đọc hiểu "Thiên Hoa Cung cấm địa, vô phận nhập, sát bất thứ" (cấm địa Thiên Hoa Cung, không phận sự xâm nhập, giết không tha).

           "Thiên Hoa Cung, là nhà của nàng" Du Lợi nghe thấy ba chữ này quen quen nhưng không biết đã nghe qua ở đâu, nàng ít để ý đến chuyện giang hồ, lại càng không chú ý đến những ân oán phân tranh này nọ. Nàng chỉ mê thơ ca và người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net