Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Happy birthday Sunny. Thật ra cục cưng chính là người tui lo nhất trong gần 2 năm qua. Mỗi lần nhìn thấy cục cưng cười mới có thể yên tâm. Cứ làm những gì mình thích, thoát ra khỏi áp lực idol là tốt rồi

---------------

"Mẫu thân" Kim Hy Nghiên mở rộng hai tay đón lấy nữ nhi đang lao vào lòng mình. Đã qua tuổi cập kê mười sáu một năm rồi mà vẫn cứ như tiểu hài tử, xa mẫu thân có ít ngày đã như thế. Mà nàng cũng nhớ con, đây là lần đầu tiên Duẫn Nhi xuất cung, dù đã được đội ngũ hùng hậu theo hộ tống nhưng giang hồ hiểm ác, không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lúc nghe tin báo về Duẫn Nhi bị tập kích và đã an toàn, nàng vẫn bồn chồn lo lắng không yên. Duẫn Nhi là hài nhi duy nhất của nàng, là sinh mệnh của cả Thiên Hoa Cung, nàng đã thề với phu quân Lâm Nguyên Hạo sẽ bảo vệ nữ nhi của hai người đến ngày đăng cơ lên ngôi vị Cung Chủ. Khi điều tra biết được Ô Y tộc – một tộc người trước giờ luôn chống đối Thiên Hoa Cung - đứng đằng sau vụ tập kích, với bản năng của người mẹ bảo vệ con, nàng rất muốn hủy diệt cả tộc người ấy nhưng rồi cân nhắc trước sau, nhất là lại có sự cầu xin của một người ngoài lạnh trong nóng mà nàng rất xem trọng nên nàng chỉ ra lệnh tiêu diệt một phần quý tộc hiếu chiến cầm quyền Ô Y, đưa phe phái ôn hòa chịu sự che chở của Thiên Hoa Cung lên nắm quyền, đồng thời ban ra rất nhiều chính sách vỗ về dân chúng. Vô số các tộc người nhỏ đang chịu sự thống lĩnh của nàng, hà khắc quá mức chỉ khiến dân tình thêm oán thán, vừa đấm vừa xoa mới là biện pháp lưỡng toàn nhất của kẻ thống trị.

Du Lợi đứng ngẩn ngơ chiêm ngưỡng hai bạch y nữ nhân đang ôm nhau trên bảo tọa trong tòa chính điện lộng lẫy làm bằng cẩm thạch trắng cẩn đầy ngọc ngà châu báu của Thần Cung. Nô tỳ nam và nữ trong y phục cũng rất sang trọng màu xanh dương đậm đứng cúi đầu hai bên, sẵn sàng đợi lệnh. Lúc này Du Lợi mới hiểu tại sao trong tất cả các sắc màu tại Thiên Hoa thành không có màu trắng. Bạch sắc chỉ dành riêng cho Cung Chủ và Thiếu Chủ.

Cung Chủ niên kỉ khoảng ngoài tứ tuần, vóc người thấp hơn Duẫn Nhi, phục sức thuần bạch sắc, không trang sức cầu kì nhưng vẫn mang một nét cao quý bất phàm. Nhìn thoáng qua cách người ôm Duẫn Nhi có thể thấy Duẫn Nhi được nuông chiều và yêu thương hết mực.

Tú Anh thầm cầu nguyện trong lòng tên bằng hữu Quyền Du Lợi ngây ngây ngô ngô đừng xưng hô bốn chữ "nhạc mẫu đại nhân" trong lần đầu tiên tương kiến. Chưa biết Cung Chủ tính khí thế nào, nàng không muốn bị đem ra ngũ mã phanh thây hay bị năm con điêu tha lên trời rồi thả xuống đất làm máu thịt bầy nhầy, hay chịu hình phạt gì đó thảm khốc hơn của Thiên Hoa Cung, hình ảnh mấy tên cướp cạn lúc nhúc sâu vẫn còn ám ảnh nàng. Du Lợi không phụ lòng mong chờ của Tú Anh, không hề đả động đến bốn chữ ấy, chỉ thay bằng câu

"Cung Chủ người đúng là đại mỹ nhân, không trách được tiểu Duẫn cũng là một tiểu mỹ nhân"

"Tiểu Duẫn?" Hy Nghiên đưa mắt nhìn ái nữ đang e thẹn tay chân lúng túng của mình. "Xem ra chỉ một lần xuất cung Duẫn Nhi đã mang theo được nữ nhân về nhà, khá lắm, mẫu thân sắp có tức phụ rồi" Hy Nghiên cười rộ lên.

Duẫn Nhi trừng mắt nhìn Du Lợi. Tên hỗn đản này thật là quá đáng, trước mặt mẫu thân nàng mà dám khẩu xuất cuồng ngôn. Còn Du Lợi thì lại càng si ngốc trước vẻ xấu hổ của Duẫn Nhi vừa có, nhìn Duẫn Nhi lúc này giống một tiểu cô nương mới lớn thực thụ.

"Ta nói đúng mà tiểu mỹ nhân" Du Lợi ủy khuất khi bị trừng.

Nét mặt vẫn giữ vẻ hiền hòa nhưng Hy Nghiên cẩn thận đưa mắt quan sát Du Lợi, thì ra đây là người đã cứu ái nữ của nàng. Khuôn mặt cân đối với hai má bầu bĩnh phúc hậu, đôi mắt nâu vô tư không một chút toan tính cứ dính chặt trên người Duẫn Nhi, nữ tử này mang nét đẹp mặn mà ẩn sâu mà nếu đã phát hiện, đã say mê rồi thì không cách nào dứt ra được. Duẫn Nhi cũng thật có mắt nhìn người. Điều duy nhất làm Hy Nghiên băn khoăn đó chính là vóc người đậm đà và làn da ngăm nâu bóng khỏe mạnh, những thứ không thuộc về nữ tử Trung Nguyên vốn mảnh khảnh trắng trẻo, vóc người làn da này phải đến từ những tộc người ở bên phía kia của dãy Côn Lôn.

Một nữ tử trong bộ váy lụa xanh như màu lá, trên đầu cũng cài trâm ngọc xanh gót sen nhẹ lướt bước vào, hành lễ với Cung Chủ và Thiếu Chủ.

"Thuận Khuê, ngươi mau bắt mạch cho Quyền cô nương"

Nữ tử tên Thuận Khuê cúi đầu lĩnh mệnh, bước ngang qua khẽ nhìn Tú Anh trước khi đến bên Du Lợi. Tú Anh thấy như tim mình đập nhanh một chút. Đôi môi của Thuận Khuê đỏ mọng như một trái anh đào.

'Lại có thêm một mỹ nhân' Du Lợi rất nhanh nhẹn nguyện ý đưa tay mình ra cho mỹ nhân bắt mạch với nét mặt rất hí hửng. Thâm tâm Duẫn Nhi không hài lòng chút nào với vẻ hí hửng ấy.

Mi tâm khẽ nhíu khi hai ngón tay chạm vào mạch môn ở cổ tay Du Lợi, Thuận Khuê cũng giống như vị Dược sư lúc trước bắt lại mạch một lần nữa. Trở lại nét mặt bình thường, nàng cung kính cúi đầu trước Kim Hy Nghiên

"Hồi Cung Chủ, bệnh của Quyền cô nương không có gì đáng ngại. Qua điển lễ thuộc hạ sẽ tập trung tiến hành chữa trị"

Nét mặt lo lắng của Duẫn Nhi giãn ra, một nụ cười nở trên môi "đa tạ Thuận Khuê tỷ"

"Dược Vương của ta đã nói vậy Quyền cô nương hãy yên tâm. Cứ dạo chơi tận hưởng cảnh đẹp ở đây"

Dược Vương? Tú Anh ngưỡng mộ nhìn Thuận Khuê. Cũng như Du Lợi nghĩ về Pháp Vương, Tú Anh nghĩ Dược Vương cũng phải là một lão ông râu dài trắng như cước, nét mặt phương phi hồng hào như những tiên nhân. Không ngờ Dược Vương lại là nữ tử, lại còn trẻ, lại rất xinh đẹp, thật đáng để người học hỏi. Thuận Khuê thấy ngại ngùng trước ánh nhìn từ đôi mắt to tròn của nữ nhân cao gầy mảnh khảnh.

Duẫn Nhi cáo từ, kéo theo Du Lợi cùng Tú Anh về tẩm cung của mình nghỉ ngơi. Khi bóng dáng Thiếu Chủ vừa khuất, Thuận Khuê vội vã bẩm báo

"Hồi Cung Chủ, Quyền cô nương có nghịch luân xa"

"Ngươi dám khẳng định?" nét mặt Kim Hy Nghiên kinh hoàng nhưng lại lộ rõ vẻ vui mừng

"Thuộc hạ cam đoan. Còn có một cỗ hàn khí rất lạ chạy trong người cô nương ấy"

Cặp lông mày thanh mảnh như liễu rũ của Kim Hy Nghiên gần như chạm nhau. Đứa trẻ Quyền Du Lợi này là ai, cơ duyên kì lạ này là gì. Người mang nghịch luân xa mà Thiên Hoa Cung tìm kiếm bao đời nay lại tự động tìm đến đây, lại có vẻ như có tình ý sâu nặng với Duẫn Nhi. Xem ra Thiên Hoa hợp thể rất có hy vọng trong đời tiểu nữ của nàng. Nhưng màu da và cỗ hàn khí ấy phải giải thích thế nào.

"Tạm thời đừng nói với ai điều này. Khi điển lễ kết thúc chúng ta sẽ phối hợp trị thương cho Du Lợi".

Thuận Khuê cúi đầu lui ra

"Nàng đừng lo lắng, ta sẽ cho người bám sát Quyền cô nương. Không ai dám manh động trong lãnh địa Thiên Hoa Cung đâu" một bóng người bước ra sau bình phong ôm lấy Cung Chủ "Bây giờ ngoan ngoãn dùng cơm cho ta. Mấy hôm nay nàng mệt mỏi vì điển lễ lắm rồi".

Thân ảnh dắt tay Hy Nghiên lui vào căn phòng bên trong với bàn ăn cao lương mĩ vị đã bày sẵn, để Hy Nghiên ngồi lên đùi mình, chu đáo lựa chọn những thức ăn mềm và dễ tiêu bón từng chút cho Cung Chủ. Nhu thuận há miệng ăn hết những gì được bón, Hy Nghiên dựa hẳn cả người vào thân ảnh, vùi mặt vào ngực bến đỗ bình yên nhất của mình.

***

"Du Lợi, ngươi xem có thể thay đổi ý định không. Tiểu mỹ nhân của ngươi ra một lệnh là có thể tàn sát Trung Nguyên. Hay là khi về nhà ta tìm cho ngươi vị cô nương khác bình thường hơn, yêu thương ngươi hơn, dễ hầu hạ hơn" Tú Anh kề tai xầm xì với Du Lợi trên đường về tẩm cung của Duẫn Nhi.

Con đường nhỏ quanh co lát bằng những phiến đá ong nham nhám, hai bên đường nở đầy những bông hoa đủ màu sắc. Hoa tại Thiên Hoa Cung to và đẹp hơn rất nhiều so với hoa tại Trung Nguyên. Những tòa lầu cao thấp thoáng xa xa, vườn thượng uyển trải dài như vô tận. Thần Cung khảm vào núi tuyết nhưng lại vô cùng rộng lớn, chứng tỏ núi tuyết hùng vĩ bao la cực độ, những gì mắt người nhìn được chỉ là một phần rất nhỏ.

Tú Anh để ý thấy kẻ hầu người hạ đều đổ ra hai bên đường quỳ xuống cung nghênh Thiếu Chủ, tuy có vẻ sợ hãi không dám đến gần nhưng dường như ai cũng mong muốn được đến sát hơn với Duẫn Nhi. Tên mặt lạnh này ngoài nhan sắc tuyệt trần ra thì có cái gì quyến rũ người đến thế.

Thấy Du Lợi lắc đầu, Tú Anh tiếp tục dụ dỗ "tìm cho ngươi một thê và lập thêm vài thiếp chịu không, hôn lễ ta lo hết"

Du Lợi chu mỏ phản đối, dù bất ngờ trước thân phận của Duẫn Nhi nhưng tiểu mỹ nhân trước sau vẫn là tiểu mỹ nhân, nàng chỉ yêu một mình tiểu mỹ nhân "Ta chỉ cần tiểu mỹ nhân. Trừ khi chính miệng tiểu Duẫn nói không yêu ta thì ta mới bỏ cuộc. Bằng không ta sẽ đeo theo nàng cả đời"

"Ta đến tức chết vì ngươi. Ai không dính lại dính vào người của Thiên Hoa Cung, lại còn là Thiếu Chủ. Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả Quyền Du Lợi. Về Trung Nguyên cùng ta sống cuộc sống đơn giản trông coi y quán có tốt hơn không" Tú Anh tức quá bóp cổ Du Lợi lắc lắc, cái tên lì lợm, nghĩ sao mà có thể cùng Thiếu Chủ thành một đôi, trên đời này làm gì có chuyện cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Du Lợi kiên quyết ở đây thì Tú Anh cũng phải ở lại, không thể bỏ nàng ta một mình được.

Đi đằng trước một quãng nhưng vì thính lực rất tốt nên Duẫn Nhi đã nghe hết câu chuyện của hai người đi sau. Đôi mày ngài khẽ động với những gì Tú Anh đề xuất nhưng đôi môi mỏng hàm tiếu ý, nét mặt thanh xuân khoan khoái đầy vui vẻ khi nghe câu trả lời của Du Lợi. Thiếu Chủ nhẹ nhàng nâng gót ngọc tiến vào tẩm cung riêng của mình "Nguyệt Hoa Đài". Mấy trăm a hoàn quỳ trước cửa cung nghênh chủ nhân quy hồi.

Dù đã trải qua hết việc lạ này đến việc lạ khác, chứng kiến hết sự xa hoa lộng lẫy này đến sự xa hoa lộng lẫy khác của Thần Cung nhưng hai kẻ lữ khách vẫn một phen kinh ngạc trước tẩm cung hoàn toàn bằng hổ phách màu vàng chanh của Thiếu Chủ. Từ sàn nhà, cột nhà đến tường xung quanh đều bằng hổ phách ngàn năm. Ánh nắng từ mái hắt xuống xuyên qua lớp hổ phách trong vắt, khiến tẩm cung trông như có chiều cao và sâu vô hạn. Một thỏi hổ phách nhỏ cũng đáng giá ngàn vàng, tẩm cung lại là những tảng hổ phách cực đại kết lại với nhau, bàn tay người thợ làm khéo đến mức không hề thấy mối nối, Nguyệt Hoa Đài quả là đệ nhất xa hoa trong thiên hạ.

Sàn nhà trong suốt phản chiếu với ánh sáng làm những vật thể di chuyển bên trên như trôi bềnh bồng đầy huyền ảo trong không khí. Trên nền nhà trong suốt ấy nằm lù lù một con chó ngao trắng muốt to gần gấp đôi sư tử. Nó kêu ư ử rồi chạy đến lủi cái đầu to bự vào chân Duẫn Nhi, bờm trắng xù ra tròn hơn cả nong phơi đồ, cặp mắt ti hí đỏ ngầu dưới lớp da mặt chảy xệ gườm gườm không thân thiện chiếu về phía hai kẻ lạ mặt. Tú Anh và Du Lợi liền đứng im bất động thanh sắc, không muốn làm phật ý con quái vật, lỡ nó không hài lòng thì với cái miệng há to đỏ như máu ấy tay chân của con người chỉ như là những cục xương nhỏ bé cho nó đùa chơi

'Tiểu mỹ nhân của ta sao lại nuôi con thú cưng kinh khủng như vậy'

"Tiểu Ngao tử ngoan" Duẫn Nhi xoa đầu con thú. Từ trên mái nhà liền nhảy xuống thêm hai cục bông màu trắng. Một cục bốn chân béo múp míp, một cục hai chân và hai tay dài ngoằng.

"Tiểu Miêu tử, tiểu Hầu tử" hai cục bông cũng nhào vào lòng Duẫn Nhi. Du Lợi câm nín nhìn con khỉ hai tay đang đu tòn ten nơi cổ tiểu mỹ nhân của mình, thì ra đây là con vật thích chơi cầu mây, được, bữa nào ta sẽ đấu với người. Tiểu Miêu tử lê tấm thân ục ịch đẩy tiểu Ngao tử ra, độc chiếm hai chân Duẫn Nhi. Nó lượn qua lượn lại, cọ cái lưng đầy thịt vào chân chủ nhân, rên lên đầy thỏa mãn. Duẫn Nhi thò tay xuống gãi nhẹ lưng của tiểu Miêu tử, nàng đã không bế nổi con mèo ngày càng lười biếng và phát tướng này.

"Này, mai mốt ngươi phải làm mẫu thân của ba con bạch quái thú này đấy Du Lợi. Suy nghĩ lại đi" Tú Anh lo lắng thay cho bằng hữu của mình.

"Ngươi không tin ta có thể làm một mẫu thân tốt?"

"Ta tin, nhưng ba tên hài tử của ngươi xem ra rất khó dạy bảo"

"Quyền cô nương muốn xem tiểu Ngao tử phun lửa không?" Du Lợi trố mắt trước lời nói của tiểu Đan, trên xe nàng chỉ nói giỡn thôi mà

Tiểu Đan ra hiệu cho Du Lợi và Tú Anh đứng ra xa rồi vỗ tay một cái, con tiểu Ngao tử liền ngẩng cao đầu phun ra một quầng lửa vàng cam rất rộng. Sức nóng của lửa làm con mèo và con khỉ chạy dạt ra xa, kêu meo meo chí chí loạn lên. Du Lợi cũng cảm thấy lông trên người mình như bị đốt khét lẹt

"Con chó này...phun lửa được!" Du Lợi kêu lên. Tiểu Ngao tử liền oán giận hướng về Du Lợi nhe răng ra gầm gừ làm Du Lợ và Tú Anh sợ hãi nhảy về sau vài bước, giữ khoảng cách xa thêm với con quái thú. Duẫn Nhi phải trừng mắt chỉ tay ra ngoài thì con ngao mới chịu lủi thủi đi ra, trước khi đi còn ném cho Du Lợi một cái nhìn kiểu nhà ngươi hãy đợi đấy.

"Quyền cô nương không được gọi nó là chó, phải gọi là tiểu Ngao tử hay Khuyển vương. Nhớ đừng xoa đầu nó, chỉ có một mình Thiếu Chủ nó mới cho phép làm như thế" tiểu Đinh ân cần dặn dò.

"Thôi thực thần, sau này nấu ăn hay nấu thuốc, để con chó này bên cạnh thổi bếp là hợp lý nhất" Du Lợi cười ranh mãnh,nói nhỏ vào tai Tú Anh sau khi thấy con ngao đã ở tít ngoài xa, không thể nghe lén những gì mình nói.

'Ta cần đi ngủ gấp, cả ngày hôm nay như là một giấc mộng' Tú Anh đờ đẫn, đầu óc hoang mang trước những kiến thức mới vừa tiếp nhận, dù đã chuẩn bị tâm lý trước vùng đất mới nhưng những gì vừa tiếp nhận đã vượt quá nhân sinh quan của nàng bấy lâu.

***

Một đêm nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, sáng ra Du Lợi được Duẫn Nhi dẫn đi dạo vài nơi ở Thần Cung. Dù rất muốn ngủ chung giường với tiểu mỹ nhân nhưng Du Lợi cũng biết đó là điều không tưởng nên đành bấm bụng ngủ với Tú Anh tại tòa lầu đối diện Nguyệt Hoa Đài. Tú Anh ngay từ sáng tinh mơ đã thức dậy, năn nỉ một tiểu a hoàn dẫn mình đi đến Dược phòng.

Khí hậu tại Thiên Hoa Cung mát mẻ quanh năm, xuân hạ thu đông bốn mùa đều như mùa xuân, ngàn hoa đua nở nên còn có một tên gọi khác là Xuân thành. Thần Cung dưới chân núi tuyết nên lạnh hơn một chút. Duẫn Nhi từ bé đã quen với khí hậu này nên không hề thấy lạnh, chỉ khoác lên người một thân áo lụa trắng mỏng. Biết Du Lợi hàn khí cao hơn người thường, tối hôm trước Duẫn Nhi đã cho tiểu Đinh Đan mang đến y phục đủ ấm.

Du Lợi sánh ngang vai Duẫn Nhi, tản bộ trên bình đài của Thần Cung. Thần Cung là trung tâm quyền lực của Thiên Hoa Cung, nơi Cung Chủ, Pháp Vương và Dược Vương xử lý mọi việc lớn nhỏ. Ngoài cả vài ngàn người hầu, dược sư và người giúp việc liên quan, đây còn là nơi đóng quân của hơn một vạn Hoàng Kim Giáp binh, đội quân cảm tử tinh nhuệ nhất bảo vệ Thần Cung.

Thỉnh thoảng liếc qua người bên cạnh, Du Lợi không ngừng tán thưởng tiểu mỹ nhân. Trở về với Thiên Hoa Cung, vẻ cao quý băng lãnh, khí thế sang trọng bức người cùng vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn của Duẫn Nhi được bộc lộ ở mức cao nhất. Đuôi áo dài chấm đất, vạt áo lụa mỏng để hở xương quai xanh tinh xảo, mùi hương hoa thơm ngát tỏa ra theo mỗi bước chân, Du Lợi tưởng như mình đang đi dạo nơi tiên cảnh cùng Hằng Nga. Chưa chắc gì Hằng Nga tỷ tỷ đẹp được như tiểu mỹ nhân của nàng. Du Lợi vô cùng thỏa mãn, bình sinh nàng luôn ước ao được cùng mỹ nhân kết bạn, giờ tâm thành ý toại nhưng chỉ có một điều khiến nàng hơi buồn đó là Duẫn Nhi tuy đối xử với nàng rất tốt nhưng quá ít nói, hầu như không nói gì với nàng ngoài vài chữ ngắn gọn cần thiết.

Từ trên trời vọng đến những tiếng kêu lớn, vài con điêu chao cánh đáp xuống bình đài. Một nữ tử trong bộ áo giáp màu đồng oai phong bước xuống từ con điêu lớn nhất dẫn đầu màu đỏ tía. Nàng áng chừng trẻ hơn Duẫn Nhi một hay hai tuổi, chừng mười lăm mười sáu, dáng người cao ngang Duẫn Nhi, mày ngài mắt phượng, da mặt trắng hồng, hai má phúng phính, đặc biệt là dấu chu sa hình ba cánh hoa đỏ rực trên trán. Nếu Duẫn Nhi như đóa hoa đào lạnh lùng kiêu sa trong gió rét thì nữ tử này lại rực rỡ như đóa hoa mai trong nắng ấm áp mùa xuân.

"Lại là một mỹ nhân. Thần Cung của nàng rốt cuộc có bao nhiêu mỹ nhân?" Du Lợi mắt nhìn nữ tử không chớp, người đâu mà đẹp quá vậy, một nét đẹp oai hùng nhưng vẫn rất đoan trang thục nữ.

"Đau, đau, đừng đạp ta nữa" Du Lợi lại nhảy lò cò khi bị Duẫn Nhi đạp vào chân.

Nữ tử bước đến trước mặt Duẫn Nhi, định hành lễ nhưng Duẫn Nhi đã ngăn lại "Châu Huyền muội cần gì đa lễ. Hôm qua làm gì mà không đến gặp tỷ?"

"Gần đến điển lễ nên rất nhiều việc, Duẫn Nhi tỷ đừng trách muội" Châu Huyền nhìn người đang ôm chân nhăn nhó "Đây là Quyền cô nương?"

Nghe mỹ nhân nhắc đến tên mình, Du Lợi liền chỉnh trang lại dáng đứng, ôm quyền tỏ rõ khí thế "Chính là tại hạ. Có thể biết cao danh quý tánh tiểu thư?"

Châu Huyền mỉm cười trước dáng vẻ nghiêm túc của Du Lợi còn Duẫn Nhi dù mặt không biến sắc nhưng trong thâm tâm thì chỉ muốn đạp thêm cho tên háo sắc này mấy cái

"Đây là Từ Châu Huyền, Pháp Vương của Thiên Hoa Cung" Duẫn Nhi cố nhấn mạnh hai chữ Pháp Vương.

Hai mắt và miệng Du Lợi đều tròn như trái trứng gà, đầu nghiêng qua lại ngắm người trước mắt, lúc lâu sau mới thốt nên lời "Ta nghĩ...Pháp Vương phải là một nam tử hiên ngang"

"Nhìn ta không đủ hiên ngang sao?" Châu Huyền nhìn lại bản thân mình

"Không, không phải vậy. Từ Pháp Vương thật xứng là cân quắc anh thư, một trang nữ nhân hào kiệt. Du Lợi ta tự vấn xấu hổ khi đứng cạnh Pháp Vương đây"

Đôi môi hoa đào của Pháp Vương chúm chím cười trước lời khen ngợi, là thân nữ tử thì dù có oai phong cách mấy vẫn thích có người khen mình đẹp.

'Tên này từ khi nào miệng lại trơn như bôi mỡ' Duẫn Nhi tiến lên một bước nắm tay Châu Huyền kéo qua một bên thảo luận vài việc, cũng đồng thời cũng tách Pháp Vương xinh đẹp khỏi kẻ lúc nào cũng tôn sùng sắc đẹp kia.

Buồn chán vì bị loại ra khỏi cuộc đàm đạo với hai mỹ nhân, Du Lợi hướng sự chú ý của mình vào con điêu đằng sau Pháp Vương. Đó là một con ưng cực lớn, lông màu đỏ tía óng mượt, mỏ cong sắc bén, hai mắt sáng quắc ánh lên vẻ tinh anh. Du Lợi thử lấy ngón tay chọt chọt lên người con ưng, tiện thể nhổ một sợi lông của nó so sánh thử xem khác lông gà bao nhiêu, nhưng khi con ưng "hừ" một tiếng thì nàng sợ hãi nép vào sau lưng Duẫn Nhi.

"Nó ăn hiếp ta" Du Lợi vẫn đứng sau lưng Duẫn Nhi mách tội con ưng, thò nửa mặt ra trừng mắt với con thú. Con ưng ngoảnh mặt đi, không thèm ăn thua với kẻ nhất gan.

"Ta có thể cưỡi nó một chút không" Du Lợi nắm vạt áo Duẫn Nhi kéo kéo, ánh mắt lại long lanh

Châu Huyền buồn cười với cảnh trước mặt, Quyền cô nương tuy trẻ con nhưng lại có nét khả ái riêng biệt, lại dám kéo áo Thiếu Chủ, việc trước nay trong Thiên Hoa Cung chưa ai dám làm, mà lạ hơn là Duẫn Nhi cũng không tỏ vẻ gì phiền lòng khi vạt áo bị nắm chặt.

Nghĩ rằng nàng ta là khách, cùng muốn cho nàng thấy cảnh hùng vĩ của Thiên Hoa Cung nên Châu Huyền lên tiếng "để ta đưa đi"

Du Lợi cười toe toét vì sắp được đi chơi. Duẫn Nhi hơi nhíu mày, trong đầu hiện ra ngay tư thế hai người cùng cưỡi ưng sẽ thế nào, vòng eo thắt đáy lưng ong của Du Lợi không thể để cho Châu Huyền chạm đến "Châu Huyền muội đi tuần về mệt rồi, ta sẽ đưa nàng đi", nói xong Duẫn Nhi hướng Du Lợi đi về phía con ưng.

'Duẫn Nhi tỷ từ khi nào biết chiều chuộng kẻ khác vậy?' Châu Huyền ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn cho Châu Huyền khi nàng thấy Duẫn Nhi cẩn thận kiểm tra lại áo choàng cho Du Lợi trước khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net