[Bách hợp] Tổng tài lão bà, chờ ta một chút! (Chương 14 - 20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bệch.

“Bất quá, nếu chai rượu Lafite này không hề bị pha với những thứ lung tung khác, như vậy hẳn là sẽ có người thật tình dám nhận lấy. Ngươi nói đúng không ? Đại Mộ !”. Lâm Sanh buông ly rượu đỏ, chỉ chỉ vào ly rượu trước mặt Mộ Lưu Yên nói : “Nếm thử chút đi, rượu tinh khiết uống vẫn là ngon nhất”.

Chiêu thức ấy Lâm Sanh dùng có thể nói là ‘trước khổ sau ngọt’, đem người ta đánh tới bầm dập ngã trên mặt đất, sau đó lại sờ sờ đầu tặng cho quả táo.

Ý tứ tiềm ẩn là, Mộ Lưu Yên, nếu dựa theo tác phong vui đùa trong dĩ vãng của ngươi, vậy ngươi không cần tìm ta, chúng ta không thích hợp, nếu ngươi không thay đổi chính mình, ta không bao giờ chấp nhận ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi có thể thay đổi, như vậy chúng ta chưa chắc không có khả năng gì gì đó.

Kỳ thật, cũng không thể trách Lâm Sanh nói chuyện tàn nhẫn, thật sự là với một số việc ngươi không nói thẳng, lo lắng kẻ khác trốn tránh không nhận.

Đặc biệt đối với Mộ Lưu Yên đem cảm tình hủy hoại bản thân. Đương nhiên, trọng yếu nhất là Lâm Sanh đang muốn ‘đánh’ tỉnh Mộ tổng tài.

Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, ngươi như vậy tiếp tục gây sức ép lên bản thân, ai sẽ hiểu ý thương ngươi ? Còn không phải chỉ có ta ?! Cái người Tầng Mạt kia của ngươi ngay cả cái bóng cũng không thấy !

Nếu có thể để Mộ Lưu Yên tỉnh ngộ, Lâm Sanh cũng không ngại hung hăng tàn nhẫn vạch trần vết sẹo của nàng, xát ớt cay, muối mặn, sau đó đem dao cắt xuống thịt thối.

Tuy rằng đau, nhưng sau khi đau sẽ lành lặng bình thường.

Tâm tình Mộ Lưu Yên đang tốt bỗng nhiên giống như tòa núi lỡ, thay đổi rất nhanh, hốc mắt đều đỏ lên.

Lâm Sanh nói những lời vừa rồi, nghe xong thật muốn tìm cái lỗ chui vào.

Nàng vốn không biết cuộc sống như vậy có vấn đề gì, ngươi đồng ta nguyện, tất cả đều là nữ nhân nên cũng không có cái gì gọi là ‘ngoài ý muốn’, có cảm giác thì tiếp tục duy trì, dù sao đều là vui đùa một chút thôi, chỉ cần thỏa mãn thể xác là tốt rồi.

Nhưng là, lời nói Lâm Sanh vốn như cảnh tỉnh nàng, nhưng đối với nàng chỉ như đem gập đập nàng chết đi.

Lâm Sanh nói đến tình yêu, nàng không phủ nhận, nguyên nhân vốn là vì vậy, nàng mới không còn tin vào tình yêu, bắt đầu trà trộn đi vào quán bar, chỉ nói thỏa mãn thân xác không nói đến cảm tình.

Chính là, thật sự nàng sai rồi sao ? Cuộc sống hiện đại đô thị có rất nhiều người đều làm như vậy mà, nàng chẳng qua cũng là một thành viên trong đó thôi.

Nếu thật có thể diễn tả bằng lời, thì nàng chẳng qua là ‘nước chảy bèo trôi’.

Nhưng ngẫm lại, đi đến quán bar thì có bao nhiêu cô là con gái nhà lành ?!

Cửu nhi cửu nhi, Mộ Lưu Yên đồi bại cũng chẳng có gì lạ.

Nếu là người khác nói lời này, Mộ Lưu Yên sẽ hồn nhiên không thèm để ý đến.

Nhưng đây người nói là Lâm Sanh, nàng mới có thể để ý.

Vốn cảm giác của nàng đối với Lâm Sanh đã là rất đặc biệt, tuy rằng chưa thể nói là thật sự, nhưng rõ ràng không phải là dạng vui đùa một chút, chỉ có thể nói tạm thời là bên cạnh chân thành. Chính là, Lâm Sanh đã nói thẳng, thật có vẻ Mộ Lưu Yên phóng đãng.

Trong giọng nói đặc biệt còn kèm theo một tia cảm giác hèn mọn khinh bỉ, được rồi, cái này là thuần túy cảm giác của Mộ Lưu Yên thôi, bất quá có ý này hay không, chính Lâm Sanh cũng nói không rõ ràng.

Nếu lúc trước nói mấy câu này, khẳng định Mộ tổng tài cũng sẽ chết tâm.

Cho dù còn thích Lâm Sanh, nàng cũng sẽ không mặt dày đi dây dưa

Chính là, Lâm Sanh vô tình như cố ý lúc sau hô mộ câu ‘đại Mộ’, đây không phải gọi là Nickname thì gọi là gì ?

Nàng kia rốt cuộc là nhận, hay vẫn không nhận ?

Mộ Lưu Yên thấy câu nói kia như gài phân nữa, trong lòng thật sự là hận chết Lâm Sanh.

Uống ngay một hơi loại rượu mà nàng yêu thích nhất Lafite, lại không cảm nhận ra được nồng độ của nó, ngược lại chỉ có chua sót.

Nguyên lai, uống rượu cũng phải xem tâm tình.

“Lâm Sanh, ta không biết kết cục là thế nào, nhưng ta biết đối với ngươi là cảm giác bất đồng”. Mộ Lưu Yên cười cười buồn bã, hơi cô đơn, hôi tịch liêu. “Ngươi thật thần bí làm cho ta ở bất tri bất giác phát hiện, ta đối với ngươi có cảm giác không giống người khác, ta không cần người khác, nhưng ta sẽ để ý đến cái nhìn của ngươi”.

Tuy rằng hai người chân chính nhận thức không lâu, thậm chí Lâm Sanh còn đùa dai Wax lông mày của Mộ tổng tài, nhưng Mộ Lưu Yên không thể phủ nhận, đối với thời khắc nàng cùng Lưu Khải Quân dây dưa kia, Lâm Sanh lại đẩy cửa vào, hết thảy đều thay đổi.

Lâm Sanh thần bí như một cái động không đáy, hấp dẫn nữ nhân tịch mịch này.

Mộ Lưu Yên không biết đây có phải tình yêu hay không, có lẽ chính là nảy sinh tình yêu đi.

Đối một người tò mò, ý nghĩa vào một ngày không xa nàng sẽ yêu người kia.

“Nếu đây còn là sự thật, như vậy ta rất thật lòng”.

Tuy rằng Mộ tổng tài trong lòng ủy khuất, nhưng không muốn quay đầu bước đi như vậy, có lẽ bỏ lỡ Lâm Sanh đời này nàng thực sự không hy vọng, cho nên, nàng vẫn kiên trì ngồi lại, không nhìn đến lời nói lạnh nhạt lúc nãy của Lâm Sanh.

Mộ Lưu Yên kiêu ngạo ở trước mặt Lâm Sanh, vĩnh viễn đều không phải như vậy.

Bởi vì, so sánh với đối với Mộ tổng tài mà nói, ngạo khí của Lâm Sanh là phát từ phía bên trong.

Mà Mộ tổng tài kiêu ngạo chỉ là một lớp ngụy trang mà thôi.

Lâm Sanh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đứng dậy nhoài về phía trước, đầu ngón tay lau khóe mắt Mộ Lưu Yên, nơi đó có chút ướt át.

Đối với nữ nhân Mộ Lưu Yên này, nàng chảy giọt nước mắt đều làm đau lòng.

Nếu như nói đây là vận mệnh, như vậy, vào giờ khắc này, Lâm Sanh chính thức thật sự nhận thua.

Nàng chấp nhận vận mệnh này.

Giống như Tiểu Mộ đã nói, cứu vớt sao ?! Cứu vớt nữ nhân của ta bị lạc lối, sau đó trong lúc cứu vớt cũng đem chính mình hòa vào đó.

Lâm Sanh, kỳ thật ngươi cũng không thể trách nàng, nếu nàng trước đây không chọn phóng túng, thì có lẽ sự lựa chọn còn lại là ‘hủy diệt’.

Chính là phóng túng cũng có nhiều phương pháp, nếu Mộ Lưu Yên chọn lựa cách thông thường nhất kia, thì ngươi chẳng phải cũng đã từng lựa chọn sự ‘nguy hiểm - mạo hiểm’ sao?

“Mộ Lưu Yên…..”. Lâm Sanh động tác ôn hòa, cúi người hôn lên mặt Mộ tổng tài một cái, trong ánh mắt long lanh của nàng, tà tà ý cười, “Ngươi nếu đã thật lòng, như vậy, chúng ta quen nhau đi !”.

Vận mệnh a vận mệnh, ngươi đem cực phẩm nữ nhân như thế đến trong tay của ta, lại giao sứ mệnh gian khổ cho ta, ta có nên cảm kích ngươi không ?

Rõ ràng người ta vốn tính hướng rất bình thường ! Khóc !

Mộ Lưu Yên, có lẽ ở thời điểm ta biết Mộ Tiểu Tiểu kia, ta cũng liền vĩnh viễn không thoát khỏi được ngươi.

Lâm Sanh của chúng ta cười thực xấu xa, mà Mộ tổng tài của chúng ta thì chỉ ngây ngốc nhìn Lâm Sanh, tựa như tình huống hiện tại nàng còn chưa kịp hiểu.

Ngẫm lại cũng tại, Lâm Sanh trước sau hành động tương phản quá lớn.

Chính là, chuyện đó quan trọng sao ?

Trong mắt Mộ Lưu Yên không thể kháng cự hình ảnh Lâm Sanh hào quang sáng ngời, có lẽ nó mang tên ‘hy vọng’.

Phía dưới ánh đèn màu vàng sang trọng, màu rượu đỏ trên bàn nổi bật, Mộ Lưu Yên nở nụ cười.

Đây mới chính là nụ cười chân chính thuộc loại Mộ Lưu Yên.

Nụ cười yêu nghiệt - quyến rũ, khóe mắt cùng lông mày tràn đầy hạnh phúc.

Lần đầu tiên, ở trước mặt Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên biến trở về đúng với bản chất làm hàng ngàn hàng vạn người khuynh đảo chân chính là Mộ yêu nghiệt.

Cười khuynh thành, chính là đây.

Gợn lên khóe miệng, Mộ yêu nghiệt nhìn Lâm Sanh, tươi cười càng ngày càng phát ra tia sáng.

“Tốt”.

Nếu Lâm Sanh là ma chướng, như vậy, vào thời khắc này, nàng thật sự sa chân vào.

Mộ Lưu Yên không biết kết cục cùng Lâm Sanh sẽ thế nào, nhưng mà nàng biết, Lâm Sanh này cùng cái mọi người gọi là tình nhân là bất đồng.

Giờ phút này, nàng muốn một lần thật lòng cùng Lâm Sanh.

Nếu kết cục vẫn như cũ giống Tầng Mạt, như vậy, nàng cũng sẽ chết tâm.

Lâm Sanh !

Ngươi liệu có phải là Tầng Mạt thứ hai không ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này chương tiểu phá ta cấp lực ~~

Chương 18 :

“Mộ tổng, bây giờ là giờ làm việc, thỉnh không cần nhìn chằm chằm vào ta”. Lâm Sanh ngồi ở ghế làm việc nhập văn kiện, vừa giương mắt liền thấy Mộ Lưu Yên không làm việc tay chống cằm nhìn mình, nói, Tổng tài đại nhân, ngươi không có việc gì làm sao ?

Mộ Lưu Yên đến nay còn chưa thể tin được, hai người thật sự chính thức ‘quen’ nhau.

Tựa hồ, Lâm Sanh này không giống như người trước đây nha.

Bất quá, chính là hai nàng ở chung trong một văn phòng làm việc, Mộ tổng tài cảm thấy thật ấm áp, trước kia chưa từng có được cảm giác này

.

Lâm Sanh không phải loại người bộc lộ tài năng xuất chúng, cho dù ngoại hình hiện tại của nàng đủ để cho người khác thét chói tai, nàng vẫn như cũ giống trước đây.

“Chính là, ta hiện tại thực nhàm chán a, tuy rằng người ta là tổng tài, nhưng mà hôm nay thật sự là không có sự tình gì cần giải quyết a”.

Mộ yêu nghiệt đối với Lâm Sanh đã buông thả, hơn nữa hai người đang quan hệ như vậy, bản tính liền lộ ra.

Kỳ thật, nàng cũng là người rất mê gái, nếu không cũng sẽ không ngâm mình ở mấy cái quán bar cùng quán rượu.

Về phần nghiêm túc lãnh khốc, làm tổng tài, ngươi làm sao có thể cợt nhã được ?!

Lâm Sanh hết nói được, ta ở trong này vội muốn chết, ngươi nói với ta ngươi thật rãnh ? Được rồi, mặc dù lấy tiền lương của Mộ Lưu Yên, nhưng là nhìn thấy thượng cấp nhàm chán, nàng vẫn có chút buồn bực. Bất quá, so sánh với hai ngày trước Mộ tổng tài vội đến ngay cả cơm cũng không kịp ăn, hay để cho nàng tiếp tục rãnh rỗi nghĩ ngơi tốt hơn.

“Nếu Mộ tổng nhàm chán, không bằng lên MSN công ty xem một chút đi, hoặc là lên diễn đàn công ty”. Lâm Sanh như thế nào cũng là người thường xuyên túc trực trong mấy cái hội nhóm, có thể nói là hạng trưởng lão, công ty chuyện bàn tán - scandal nào mà nàng không biết ? Chỉ là nàng thường xem không nói mà thôi.

Về phần diễn đàn công ty, dù sao cấp trên cũng không trông nom, dần dần lâu ngày, tập trung thành địa điểm Mộ thị bát quát, tin tức lớn nhỏ đều lập tức đưa lên. Lâm Sanh bởi vì chuyện Mộ Lưu Yên, cũng có mặt trên vài tiêu đề bài viết.

Mộ Lưu Yên thật là lần đầu tiên biết nhóm công nhân còn có cái loại giải trí này, kỳ thật cũng không phải chỉ công nhân, rất nhiều cán bộ cao cấp cũng nhàn rỗi đi vào góp vui, chỉ tại Mộ tổng tài không biết mà thôi. Nếu không, diễn đàn sớm bị tiêu diệt rồi. (=]] em nhớ mang máng là 3 thư ký yêu quý của Mộ tổng cũng nó góp vui trong này á, =]] scandal của Mộ tổng mấy ẻm cũng góp phần ‘đổ dầu vào lửa’ đó hahahaha)

Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại bởi vì Mộ thị tập đoàn có ý muốn lờ, mở rộng tư tưởng, tôn trọng tự do cá nhân một chút, không muốn giam cần tư tưởng của nhóm công nhân, cho nên, Mộ thị coi như thỏa mãn lòng người.

Lâm Sanh đi qua bàn mở máy tính của Mộ tổng sau đó mở ra chuyên mục cho nàng “Tốt lắm, ngươi cứ từ từ xem, ta đi làm việc tiếp”.

Quản lý cũng có trong vũng nước đục này, kỳ thật cũng không sai.

Nếu nhóm công nhân viên chức biết được Mộ tổng tài lúc này hưng trí bừng bừng ngồi xem, các loại bát quái, mà phần lớn là nói về nàng, không biết sẽ có cảm tưởng gì ?

Mộ Lưu Yên vẫn là lần đầu tiên lên diễn đàn công ty, trên đầu trang vẫn là các loại tin tức và quyết sách của công ty, đáng tiếc không có mấy người ý kiến, nhưng thật ra topic chuyện scandal phía dưới lại có hơn một trăm trang, mà nội dung bài post này lại là chuyện hôm qua Lưu Khải Quân, Lâm Sanh, cùng nàng ở đại sảnh công ty xảy ra chuyện, thậm chí còn có số người làm chứng.

‘Tình nhân cũ và mới của Tổng tài gặp mặt, quanh co, tình nhân cũ lại yêu tình nhân mới ?’

Tiêu đề này cũng rất hăng hái, hơn nữa chuyện xấu Mộ Lưu Yên còn có nhân chứng, comment trả lời rất nhiều a ! Xem vào thời gian comment rõ ràng đều là giờ làm việc.

Muốn làm nửa ngày, công ty của mình đều là Tiểu Bạch một tay công tác một tay lên diễn đàn nhiều chuyện, đều là nhân tài a !

Mộ Lưu Yên cũng có cái gì tức giận, nhóm viên chức tràn đầy năng lượng năng động, có sức năng động thì làm việc càng tốt sao !

Bất quá hấp dẫn Mộ Lưu Yên không phải là bài Post này, mà là cái bài post vừa kéo lên ở phía dưới.

‘Mộ thị xuất hiện một T, lập tức làm ta lóa hai mắt’.

Vừa click vào thì thấy, Mộ tổng tài vui vẻ, cái này không phải là ai khác mà chính là Lâm Sanh.

Là lúc Lâm Sanh đi làm bị người khác chụp lén.

“Hôm nay cũng như bao ngày khác đi làm, từ lúc chứng kiến mỹ mạo Mộ tổng tài, P và vân vân cực phẩm với ta mà nói đã là mây bay (muội tử này nhận định Mộ Lưu Yên là P), nhưng là, lúc ta nhìn thấy nàng, ta giật mình liền ! Nàng vẫn như cũ trước sau như một hướng ta chào hỏi, ta ngây ngẩn cả người, mới chỉ một đêm, làm sao có thể biến hóa lớn đến vậy ? Tháo kính mắt, cắt mái tóc, nguyên lai, đây mới chính là kim cương a a a a a a ! Không nói nhãm nữa, trên đây. Đúng vậy, người này không phải là ai khác chính là người yêu mới của Mộ tổng tài, Lâm Sanh. Ta hiện giờ mới biết vì cái gì mà tổng tài coi trọng Lâm Sanh, nguyên lai tổng tài có một đôi ‘hỏa nhãn kim tinh’ a ! Trời ơi, vì cái gì trước đây ta không xuống tay ? Rơi nước mắt ! Rõ ràng người ta làm ở bàn tiếp tân, vậy mà lại mắt mù không thấy được bỏ lỡ, thật là thương tâm…..” (vâng ! ta còn thương tâm hơn ngươi, ngươi kể lễ ta phải ngồi bỏ tâm tư suy nghĩ ngươi muốn nói gì để Edit lại đây nè ~^_^~, mà kưng nghĩ sao kưng đòi kua Lâm tỷ vậy, hừ Mộ tỷ yêu nghiệt vậy mà phải tốn nước mắt mới chộp tới tay đóa )

Sau đó là một loại comment trả lời.

“Trời ơi, Lâm Sanh muội tử đi sửa sắc đẹp à !!!! Làm sao sửa vậy, ta cũng đi !”

“Giật mình ! Nguyên lai Lâm Sanh mới là T, trước kia đeo kính cận, còn tưởng là cô nương kính lão, còn âm u nữa”.

“Lâm Sanh so với những T trước kia của Mộ tổng chất lượng tốt hơn nhiều, lớn lên thật là, làm người ta mặc cảm”.

“Oa, Lâm Lâm hảo suất a, ánh mắt tự nhiên là màu lam, hiện tại mới phát hiện, nàng là con lai sao ? Cảm giác có chất quý tộc lắm nha”.

“Lâm Sanh có phải quý tộc phương Tây không ta ? Đã gặp nàng đầu tiên mắt cứ như thấy Tinh Linh, Mộ tổng, thỉnh đem nàng tặng cho ta đi”

.

“Ta quyết định thành lập Lâm Sanh Fanclub, tuyển thành viên xxxxxX”.

….

Xem một đám comment xong Mộ tổng tài cười đến đau bụng, ngay cả Lâm Sanh đứng sau lưng từ khi nào nàng cũng không biết.

“Ta nói đại Mộ, nên ăn cơm trưa đi”. Lâm Sanh thật muốn lau mồ hôi trên trán, bộ dáng Mộ Lưu Yên bây giờ phõng chừng chỉ có mình mới xem được, ai có thể nghĩ Mộ tổng tài đi làm lại có thời điểm nhàn hạ thế này ?

Mộ Lưu Yên quay đầu lại, nhìn bộ dáng Lâm Sanh khuôn mặt đen lại đã thấy buồn cười “Lâm Sanh, ngươi xem nè, ngươi bị bầu thành Mộ thị thứ nhất suất T a !”. Ánh mắt của mình quả nhiên là quá xuất sắc, Mộ tổng tài rất đắc ý.

Lâm Sanh không nói gì, bất đắc dĩ gật gật đầu, “Được rồi, Mộ thị thứ nhất mỹ nữ P của tui, chúng ta nên đi ăn cơm”.

Nếu ta là T, như vậy Mộ tổng tài, về sau ngươi lập tức an phận trở thành P đi !

Mộ Lưu Yên cười đến thực sáng lạn, đứng thẳng lên, cả người tiến sát trên người Lâm Sanh, “Lâm Sanh, ta đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ”. Tay ôm trụ thắt lưng Lâm Sanh, Mộ yêu nghiệt dán lên lưng Lâm Sanh, dùng vũ khí bí mật trước ngực mình ép lên Lâm Sanh, cảm nhận được nháy mắt Lâm Sanh trở nên cứng ngắc, không biết vì cái gì trong lòng đắc ý một trận, ai nói Lâm Sanh đối với nàng là không có cảm giác gì ?

Cho dù Lâm Sanh biểu hiện bình tĩnh, phản ứng thân thể vẫn rất chân thật.

Hô hấp ấm áp thả vào trên vành tai Lâm Sanh, làm cho nàng nhịn không được lổ tai cũng run lên, yêu nghiệt chết tiệt này, cư nhiên còn khiêu khích chính mình ? Tuy rằng nói quan hệ, nhưng Lâm Sanh cảm thấy tốt nhất là cứ từ từ cái gì đến sẽ đến, từng bước từng bước, vậy mới tốt.

Hơn nữa, bây giờ đang là giờ làm, ặc, không đúng, đang nghỉ trưa.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Sanh cũng không cự tuyệt hành động thân mật của Mộ Lưu Yên, bởi vì nàng cũng không ghét.

Chỉ cần không động đến điểm mấu chốt của nàng, nàng chắc là không biết cự tuyệt.

Bởi vì lời nói đêm hôm qua, nàng đã làm Mộ Lưu Yên bị thương, tuy rằng nàng cũng không muốn vậy, nhưng nàng cũng không hy vọng cử động của mình lại làm thương tổn đến nàng.

“Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi”.

Lâm Sanh phóng nhu thân mình, sau đó quay đầu đi, “Đại Mộ, chúng ta nên đi ăn cơm”. Cho nên, tốt nhất buông tay ra a.

Mộ Lưu Yên nghe Lâm Sanh hô ‘đại Mộ’ tâm tình tràn đầy hưng phấn, lại nghe ‘chúng ta’ lại thêm hưng phấn trùng trùng.

Trừ bỏ tình yêu với Tần Mạt, từ sau đó nàng vẫn chưa từng có loại cảm thụ này.

Giống như là lại một lần nữa thấy được tư vị tình yêu.

Trải qua nhiều năm như vậy, lại một lần nữa đối với một người khác động tâm.

“Tốt”.

Nắm tay Lâm Sanh, Mộ tổng tài không phải loại người che dấu tính hướng, cho nên người khác khác nghĩ như thế nào nàng mới không thèm trông nom.

Huống chi hiện tại Lâm Sanh bên ngoài quá tốt, nàng không đem khoe khoang, chẳng phải để cho người khác ganh tỵ thêm sao ?

Mộ tổng tài chỉ còn thiếu đem treo cái bản trên đầu Lâm Sanh, bên trên viết : Lâm Sanh là của ta !

Lâm Sanh để ý nơi hai bàn tay hai người giao nhau, nơi đó, thật sự rất ấm áp.

Trước đây, ông nội nắm tay nàng, sau đó, đổi thành bà nội, lúc sau…cứ tưởng không có còn ai nữa.

Hiện giờ, nắm tay thế này nếu như là trước kia nàng chưa bao giờ có người giống như vậy.

Vận mệnh, ngươi lợi hại dữ dội a ?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tan tầm lúc sau, hai người sẽ có lần đầu tiên chân chính ý nghĩa thượng đích ước hội.

Được rồi, kỳ thật ở công ty, đối mộ yêu nghiệt mà nói cũng là ước hội a ~

Chương 19 :

Mộ tổng tài của chúng ta cao hứng, Lâm Sanh của chúng ta cũng là đang cao hứng theo.

Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh là không hề e dè quan hệ, thậm chí còn mơ hồ có có loại cố ý như vậy đối với người ngoài, tựa hồ hướng đến toàn bộ nhân viên công ty phát ra thông báo, Lâm Sanh chính là ta chọn, ai cũng không được có chủ ý với nàng.

Lâm Sanh tự nhiên biết được ý tứ của Mộ Lưu Yên, chẳng qua nàng cũng không cảm thấy cói gì không đúng, vốn hai người chính là đang cặp kè, làm cho người ta biết cũng không có gì. Trong tiềm thức, Lâm Sanh cũng không hy vọng có nữ nhân bên ngoài nào đó lại tiếp tục dây dưa Mộ tổng tài của nàng.

Trước kia ta có thể mặc kệ, nhưng hiện tại nói thế nào Mộ Lưu Yên cũng là bạn gái của mình, làm sao ta có thể nhắm mắt làm ngơ ?

Đối với Mộ Lưu Yên kết giao, đối với Lâm Sanh mà nói là mối tình đầu, là chuyện thập phần có ý nghĩa. Hơn nữa bả vai lại gánh trách nhiệm nặng nề, đương nhiên phải cực độ coi trọng.

Đương nhiên, loại chuyện này nàng chắc là không nói cho Mộ Lưu Yên biết, miễn cho nàng ngồi lên đầu mình.

“Khụ khụ….”. Lâm Sanh nhìn nhìn đồng hồ trên màng hình máy tính, còn khoảng nữa giờ nữa sẽ tan tầm, nếu không nói liền không kịp mất. “Mộ tổng, buổi tối hôm nay ngươi có rãnh không ?”. Lâm Sanh trong đời này vẫn là lần đầu tiên mở miệng hẹn nữ nhân, nói thật ra nàng có chút khẩn trương, trong lòng sợ Mộ Lưu Yên trả thù thái độ nàng tối hôm qua nói không rản, mặt mũi mình biết để ở đâu.

Đương nhiên, Lâm Sanh cho dù khẩn trương, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, đó cũng là lý do có một số đồng sự ở sau lưng nói nàng là mặt than.

Buổi sáng Mộ Lưu Yên nhàn đến hốt hoảng, buổi chiều lại bận đến ná thở, vùi đầu phê duyệt các loại văn kiện, kế hoạch, chỉ thị.

Nghe Lâm Sanh nói xong liền sửng sốt, sau đó nhìn thẳng người đang ngồi đánh chữ kia, còn tưởng rằng chính mình ảo giác hỏi lại, “A, Lâm Sanh ngươi nói cái gì ?”. Mình có nghe lầm không ? Đầu gỗ này tự nhiên chủ động hẹn mình ?

Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net