[Bách hợp] Tổng tài lão bà, chờ ta một chút! (Chương 14 - 20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14 :

Mộ tổng tài mời khách tự nhiên là không phải loại quán xá tùy tiện người nào cũng có thể đến, nghe được Lâm Sanh đồng ý rồi, Mộ Lưu Yên trong lòng vui vẻ, trên mặt lại tỏ ra điệu bộ không có gì, dùng điện thoại bàn cty kêu đại bí thư sắp xếp đặt bàn.

Chẳng qua hành động này, làm cho Lâm Sanh đối Mộ Lưu Yên lại vạn phần khinh bỉ, mời ăn cơm lại kêu người khác đi đặt bàn, Mộ tổng thật đúng không phải xuất thân tầm thường a!

Đây là điểm khác nhau giữa viên chức bình thường cùng lão bản, lão bản thì nhớ đến hưởng thụ, còn viên chức lại nhớ đến sống còn.

Đến giờ cơm trưa, Lâm Sanh như thường lệ nhắc nhở Mộ tổng tài một chút, đợi nàng rời đi bản thân mình mới rời đi.

Cơm nước xong, tiếp tục đến thời điểm tiếp tục làm việc, buổi trưa liền như vậy qua đi.

“Lâm Sanh, chúng ta cùng nhau xuống dưới !”. Mộ Lưu Yên gặp lúc Lâm Sanh đang thu thập bàn xong, bật người cầm tay nàng nói, như chỉ sợ nàng bỏ chạy đi xuống.

Lâm Sanh cau mày, bất quá gặp thái độ Mộ Lưu Yên cường ngạnh, biết phản bác cũng vô dụng. Quên đi, dù sao đã trở thành như vậy, tranh cãi cũng như vậy. “Hảo !”.

Thu thập một chút, trong tầm mắt của ba vị thư ký, Mộ tổng không chút do dự cùng Lâm Sanh bước vào trong thanh máy.

Về phần Lâm Sanh, nhìn Mộ Lưu Yên buông tay mình lại nhớ đến tư thái cao cao tại thượng kia, chỉ cảm thấy áp lực thật lớn vô cùng.

Cao điểm giờ tan tầm, lại từ trên tầng cao nhất đi xuống đất, đến lúc thang máy đầy đủ trọng lượng người không ai tiến thêm vào nữa.

Tuy rằng thang máy thật đông, nhưng không biết có phải mọi người cố ý hay vô tình, chung quanh Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh như có một khoảng cách, nói cách khác đám người biết điều, nhưng biết điều với 2 người nàng mà thôi.

Chẳng qua, thành phần tri thức muội muội trong thanh máy lại hữu ý vô tình nhìn Mộ tổng & Lâm Sanh khe khẽ nói nhỏ.

Giờ phút này Lâm Sanh âm thầm hy vọng bản thân mình nên ngu ngơ, tai điếc mới tốt.

Liền như vậy đi xuống đất, người nói cũng nhỏ giọng nói, người nghe khác cũng giương tai nghe.

“Nàng chính là Lâm Sanh a ? tình nhân mới của Mộ tổng ?”

Làm ơn, Mộ tổng còn ở đây, ngươi muội tử biết cả danh sách tình nhân luôn a ? Lâm Sanh ở trong lòng phun tào ?

“Nha, nguyên lai Lâm Sanh so với Mộ tổng cao hơn nha !”

Ta so với nàng thì cao hơn rồi, bắt giam P siêu cấp của lòng các ngươi !

“Mộ tổng hiện tại thích ‘quỷ súc’ sao ?!” (cái này có ý là chê Lâm Sanh quá kém cỏi)

“Nói như vậy tiếp tục, Mộ tổng là sẽ ở trên hay ở dưới a ?!” (=]] hơ hơ ở dưới là chắc kèo rồi).

Câu này lực sát thương khá lớn, Mộ Lưu Yên không thể nào….tiếp tục như không nghe thấy, vốn dĩ, nàng cũng không phải bị điếc, làm sao có thể không nghe thấy được ? Bất quá bình thường nàng đối với mấy tin đồn về mình là không thèm để ý, bất quá, vấn đề này nhạy cảm ?.

Hé mắt nhìn sang Lâm Sanh bên cạnh mặt đang đen lại, Mộ Lưu Yên đột nhiên có chút không thoải mái, như thế nào, cùng ta quan hệ thật dọa người sao ?

“Khụ khụ…”. Lúc này người bị vờ không nhìn thấy Mộ tổng ho khan tượng trưng một tiếng, sau đó muội tử ngốc vừa mở miệng nói lên vấn đề này mới kịp phản ứng “a” một tiếng, im miệng.

Tất cả mọi người đều hiểu được, Mộ tổng đang cảnh cáo, cho nên tất cả đều im lặng xuống.

Thang máy cuối cùng cũng ngừng, đám người kia lập tức tản ra.

Lâm Sanh thở một hơi, cùng Mộ Lưu Yên bước ra bên ngoài.

Đương nhiên, nếu Lâm Sanh biết có người nào đó đã tình nguyện chờ nàng cả nửa ngày ngoài kia thì chắc hẳn nàng tình nguyện cả đời đứng trong thang máy.

Bởi vì đang là giờ tan tầm, cho nên trong đại sảnh rộng lớn liên tục có người đi ra ngoài , mà người đứng trụ ở đám người giữa đại sảnh tay đang ôm bó hoa hồng cực lớn Lưu Khải Quân đặc biệt dễ dàng thấy được.

Kia một bó hoa hồng màu đỏ to đùng, nháy mắt muốn chọc đui mắt Lâm Sanh. (ý là đỏ đến chói mắt)

Vựng, chẳng lẽ nàng còn muốn quấn quít lấy Mộ Lưu Yên không bỏ ? Lâm Sanh liếc thấy Mộ tổng tài đang sửng sốt, hừ lạnh một tiếng “Mộ tổng, ta xem hôm nay ăn cơm vẫn là miễn đi, tiểu lưu tử của nhà ngươi luôn luôn ở đó chờ ngươi !”.

Tiểu suất T Lưu Khải Quân một thân một mình lại ôm 99 đóa hoa hồng đỏ, hơn nữa tính hướng Mộ thị tổng tài vốn là cùng người bình thường bất đồng, cho nên ở cấp dưới Mộ tổng, viên chức Mộ thị tư tưởng giác ngộ bình thường phi thường cao, đối với việc Lưu Khải Quân xuất hiện cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, thật muốn nói trong lời nói chính là “tình nhân cũ của tổng tài đến đây’.

Nhìn thấy Mộ tổng tài theo Lâm Sanh từ trong thang máy đi ra, nữ viên chức thích nhiều chuyện cũng thả chậm cước bộ, hơi thô thiển làm bộ đang gửi tin nhắn ngừng lại, đứng chờ một bên chờ xem kịch vui. Không ít nam đồng chí cũng như thế, một bộ làm như ta đang chờ bạn gái, ánh mắt lại không tự giác liếc về phía ba người ‘mộ tổng tài, Lưu Khải Quân, Lâm Sanh’.

Chậc chậc, nhân tình cũ cùng nhân tình mới của Mộ tổng va chạm mạnh nha !

Ở trong mắt nhóm viên chức Mộ thị, Lâm Sanh chính là Mộ tổng tân tình nhân, còn vị đang chờ người này tự nhiên là tình nhân bị thất sủng cũ.

Bất quá, Mộ tổng có thể đem tiểu suất T như vậy gạt bỏ, quả nhiên là bởi vì người trước ngã xuống, người sau tiến lên sao ?

Một đám bách hợp nữ nhân viên thầm rơi lệ, tiểu T này nếu cho ta thì thật tốt T a ! Ta cũng sửa tính hướng luôn đi.

Lời nói Lâm Sanh làm cho Mộ Lưu Yên nhịn không được nhíu mày, vì cái gì cứ cảm thấy lời này chói tai như vậy ?

“Lâm Sanh, ta cùng nàng đã không có quan hệ gì !”. Mộ Lưu Yên trải qua chuyện tối qua đã không muốn một lần nữa cùng Lưu Khải Quân quan hệ gì, cho nên đối với lời nói của Lâm Sanh kịch liệt phản bác lại, nói đến hiện tại Lâm Sanh trọng yếu hơn Lưu Khải Quân nhiều.

Nhếch nhếch khóe miệng, đúng vậy, Mộ tổng tài đối nhân luôn như vậy xử sự sạch sẽ lưu loát, ha ha, dù sao tổng sẽ có người không dễ dàng chấp nhận ?

Lâm Sanh cũng không biết hẳn là cao hứng hay khổ sở, nhìn Lưu Khải Quân lại tựa hồ cũng nhìn thấy chính bản thân mình.

“Lưu Khải Quân, ngươi còn tới làm gì ? Ngươi ngày hôm qua không phải đã nói sẽ không quấn quít ta nữa sao ? Ngươi giờ là đổi ý sao ?”. Mộ Lưu Yên cũng không sợ người khác thấy, dù sao chuyện xấu nàng cũng chưa từng dấu diếm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều không sao cả, chỉ cần giải quyết triệt để là tốt rồi.

Lưu Khải Quân thổi nhẹ vài sợi tóc trên trán, sau đó “thiết’ một tiếng, chậm rãi nói : “Mộ tổng tài, ta hôm nay không phải là đến tìm ngươi, chúng ta đã muốn đoạn tuyệt, cho nên, ngươi đừng tưởng rằng ta không thể bỏ ngươi. Vốn là đùa vui một chút, ngươi thật nghĩ ta quan tâm sao ?”

Lưu Khải Quân vừa thốt ra lời này, toàn bộ đại sảnh liền im lặng.

Nguyên lai, là tổng tài tự mình đa tình a !

Lần này, là đại tin tức a !

Tình nhân cũ của Mộ tổng tài đến Mộ thị làm mất mặt tổng tài trước mặt người tình mới a !

Lâm Sanh ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Lưu Khải Quân là đang cặp với viên chức nào đó của Mộ thị ?

“Ha ha, vậy là tốt rồi !”. Mộ Lưu Yên trong lòng phát hỏa, tuy rằng mọi người đều rõ ràng đây là vui đùa một chút, nhưng người ta trước mặt cấp dưới của nàng nói ra như vậy, khiến cho nàng mất mặt.

Mộ Lưu Yên đang muốn lôi kéo Lâm Sanh bên người rời đi, không nghĩ tới đột nhiên trước mắt xuất hiện một bó hoa hồng đỏ.

Đương nhiên, đây không phải là đưa cho Mộ tổng tài, mà là, đưa cho Lâm Sanh.

Vì thế, trong đại sảnh im lặng thanh âm tim đập cũng có thể nghe được.

“Bóng đêm, ta yêu ngươi !”.

Yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu ? Đúng vậy, không phải thích ngươi, mà là ‘yêu’ ngươi !

Ở trong lòng Lưu Khải Quân, ‘bóng đêm’ chính là người mà đáy lòng nàng hâm mộ nhất.

Lâm Sanh mặt trong chốc lát liền hóa đá, hiện tại mình đang là một viên chức bình thường, muốn hãm hại ta a !

“Bóng đêm ? Thật có lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì !”. Kiên quyết không thừa nhận, đánh chết cũng không thừa nhận !

“Ngươi không cần phủ nhận, ta biết chính là ngươi !”. Lưu Khải Quân mới mặc kệ Lâm Sanh nói thế nào, trong lòng nàng đã nhận định Lâm Sanh chính là ‘Bóng đêm’, là nữ nhân nàng ái mộ nhất.

“Ta không phải !”

“Là ngươi !”

“Ta không phải !”

“Là ngươi !”

“Ta không phải, ta là Lâm Sanh !”

“….được rồi, Lâm Sanh ta yêu ngươi !”

Lưu Khải Quân đem 99 đóa hoa hồng đỏ đi qua, sau đó thận trọng nói “Thỉnh nhận tình yêu của ta !”.

Lâm Sanh nhìn Lưu Khải Quân nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn.

Mà ở tại đại sảnh nhóm viên chức Mộ thị đang xem kịch vui càng làm cho nàng cảm thấy được lửa đang đốt tới chân mày.

Tin tưởng ngày mai, nàng lại có thể trở thành đầu đề bàn tán trên MSN công ty.

Ngày hôm nay, ta cảm thấy cuộc sống như đang đi xuống a !

Đến tột cùng là sai sao ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ supermsrx1205 cùng 653193 đích địa lôi.

Chương 15 :

Lâm Sanh chết cũng không nghĩ đến ngày hôm qua kẻ còn đang quấn quít lấy Mộ Lưu Yên là Lưu Khải Quân kia, hôm nay, chỉ chớp mắt một cái liền tặng hoa hồng cho mình.

Nói ra, rốt cuộc tình cảm một người có thể thay đổi nhanh vậy a ?

Lửa từ hoa hồng đỏ kia không chỉ chọc mù mắt Lâm Sanh, đồng dạng cũng thiểm mù mắt Mộ Lưu Yên.

Ngày hôm qua hai người diễn trò trước mặt Lưu Khải Quân, sắm vai tình nhân, Lâm Sanh lại gọi “lão bà, lão bà”, hiện giờ Lưu Khải Quân lại cầm bó hoa hồng lớn đưa cho Lâm Sanh, không phải là đang tính toán muốn đào gốc tường của mình sao ? Tuy rằng, Lâm Sanh cùng mình cũng không phải quan hệ tìn nhân, nhưng là, đáy lòng Mộ Lưu Yên đối với Lâm Sanh vẫn là có chút ý tưởng, chính là chưa có động tĩnh mà thôi, ngươi Lưu Khải Quân chính là đang chặn ngang diễn tiến sự việc ? Nàng muốn chết sao?

“Lưu Khải Quân, ngươi có ý tứ gì ?”. Mộ Lưu Yên rống lên.

“Ý tứ hiện lên mặt ta chính là ý tứ”. Lưu Khải Quân cũng không phải người bình thường, tự nhiên là không sợ Mộ Lưu Yên, tuy rằng phía trước chính là tình nhân, nhưng tình nhân cùng vợ so ra liền kém xa.

Lâm Sanh làm một cái “tiểu tam”, được rồi, rốt cuộc ai mới là bên thứ ba ? Lâm Sanh đã không phân rõ ràng được nữa.

“Thật có lỗi, người ta thích không phải là ngươi”. Lâm Sanh thoáng nghĩ qua, đối với hoa hồng này nàng chỉ tại biết qua tiểu thuyết, không nghĩ tới có một ngày sẽ có người đưa đến tặng mình 99 đóa hoa hồng, lãng mạng là lãng mạng, nhưng đáng tiếc người tặng hoa mình lại không hề có cảm giác, vậy đây không phải là lãng mạng mà chính là phiền toái.

Đối với Lưu Khải Quân, Lâm Sanh vẫn cảm thấy nàng chính là một đứa trẻ, tư tưởng vẫn không được thành thục, ngươi xem hành động của nàng sẽ biết.

“Bởi vì ta là T sao ?!”. Lưu Khải Quân cũng không lùi bước, mà rất kiên định hỏi.

Lâm Sanh chỉ cảm thấy sấm chớp cuồn cuộn, ngươi có phải là T hay không thì chuyện cũng đâu liên quan tới ta a a a a a ! Ta cũng không phải là ai của ngươi ? Nàng đã vô lực muốn phun ra !

“Nếu như đúng là Bóng đêm trong lời nói, không có vấn đề !”. Khó khăn, Lưu Khải Quân mặt đỏ lên, tựa hồ như là trở thành cô gái nhăn nhó.

Lâm Sanh liếc một cái khuôn mặt nghiêm trọng của Mộ Lưu Yên bên cạnh, sau đó cúi đầu ở bên tai Lưu Khải Quân nói nhỏ : “Chính là, lão bà của ta sẽ không đáp ứng đâu”. Thật có lỗi, Mộ tổng ngươi phải tiếp tục giả mạo một chút đi !

Lưu Khải Quân thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Sanh, tựa hồ là đang nhìn cố gắng nhìn ra chút giải dối của nàng.

Kỳ thật, nàng đã đứng đây chờ Lâm Sanh từ trước, thấy Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên cùng nhau đi ra nhưng không thấy cái loại biểu cảm tình nhân thân mật gì đó, cùng hôm qua hoàn toàn bất đồng, theo bản năng mách bảo Lâm Sanh vốn không phải là Mộ Lưu Yên nhân tình, chính là hiện tại Lâm Sanh lại nói ra như vậy, nàng đã cảm thấy mơ hồ không rõ ràng lắm.

Bất quá, mặc kệ Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên có phải hay không, Lưu Khải Quân cũng sẽ không buông tha.

Bởi vì, trong lòng Lưu Khải Quân, căn bản Mộ Lưu Yên không xứng với ‘Bóng đêm’.

Ngay cả chính cô ta cũng hiểu được mình không xứng với ‘Bóng đêm’, nhưng nàng chính là có một mảnh tâm rất chân thành, Mộ Lưu Yên mãi mãi không có được.

Mộ tổng tài lạnh lùng nhìn một màn này, trong lòng trào dâng lẫn lộn hương vị , vừa chua xót vừa cay.

Cho tới nay, Mộ Lưu Yên đều là nắm cán, bởi vì bộ dáng của nàng, bối cảnh cảu nàng, ở thương trường xã hội có thể xem như nhân sĩ nổi danh, một đám người theo hàng, đều là nàng tuyển chọn. Mộ tổng tài ngày từ đầu đã nói với mọi người là vui đùa giải trí, cho nên cũng không thể gọi là lừa gạt tình cảm, đối với Lưu Khải Quân như vậy là hiện tượng cá biệt.

Mà hiện giờ, Lưu Khải Quân cư nhiên lại thay đổi mũi giáo chỉa về Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên cũng không rõ trong lòng mất mát là vì chính mình bị xem nhẹ hay là vì ghen tuông đối với Lâm Sanh.

Tựa hồ như kính mắt muội muội càng ngày càng có nhiều người chú ý đến, thì sự tốt đẹp của nàng sẽ từ từ bị người khác thấy được mất.

Mộ tổng tài không còn bình tĩnh.

Đột nhiên xuất hiện một tình địch mạnh mẽ như vậy, làm cho Mộ Lưu Yên cảm giác một tia nguy cơ cực lớn.

Đặc biệt nhìn Lâm Sanh còn cùng Lưu Khải Quân như vậy ‘thân thiết’ tức giận đột nhiên kéo đến.

Đi ra phía trước kéo cánh tay Lâm Sanh, cái lôi kéo mạnh bạo khuỷu tay Lâm Sanh kia làm cho người sau bất ngờ truyền đến một trận tim đập nhanh.

“Lưu Khải Quân, nàng là của ta, ngươi đừng hòng !”. Mộ Lưu Yên cũng không biết vì cái gì, nhìn ánh mắt khiêu khích của Lưu Khải Quân, sau khi nói ra mới sửng sốt, tựa hồ là đã nói ra chuyện bí mật. Bất quá chính là nháy mắt, ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.

Mộ tổng tài nói ra câu nói kinh người trong đại sảnh đang yên tĩnh gợi lên một tầng sóng, đây chính là Mộ tổng tài tự miệng thốt ra nha !!!

Tại nơi có mặt nhiều công nhân như vậy, Mộ tổng tài có thể nói ra lời này quả thật không hỗ danh là một nữ nhân ‘máy bay chiến đấu’ ! (dũng mãnh, kiên cường).

Mộ Lưu Yên cũng không chờ Lâm Sanh phản ứng, ôm lấy cánh tay của nàng lập tức bước ra ngoài.

Hừ, đến công ty của ta muốn đào gốc tường của ta ? Thực khi dễ Mộ Lưu Yên ta xây ‘gốc tường’ tốt thế nào ?!

Lâm Sanh mặc dù là đương sự, nhưng nàng cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất lực..

Đối với đứa trẻ Lưu Khải Quân này, ngươi làm sao cho nàng không tiếp tục chạy qua đây đi a !

Mộ Lưu yên trong lời nói tuy rằng cảm giác có chút tức giận, nhưng ở trong lòng Lâm Sanh vẫn là nhấc lên một tầng gợn sóng.

Đây là lần đầu tiên Mộ Lưu Yên quang minh chính đại tỏ thái độ, tuy rằng kỳ thật quan hệ của hai người đã có điểm tối, có điểm không trong sáng.

“Chúng ta còn đi ăn cơm sao ?”. Lâm Sanh tâm tình cũng vấy lên mãn phức tạp, thái độ cường thế thừa nhận của Mộ Lưu Yên đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt, tựa hồ sự xuất hiện của Lưu Khải Quân làm cho Mộ tổng tài càng thêm kiên định quyết tâm, mà loại quyết tâm này làm cho Lâm Sanh thật rối rắm.

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn bồi nàng ta đi ăn ?!”. Từ “nàng” này tự nhiên chỉ đến chính là Lưu Khải Quân, Mộ tổng tài cảm thấy một cổ ác khí nghẹn trong lòng, ngữ khí cũng hướng lên, trước mắt đối diện với Lâm Sanh nàng vẫn là tư thái tức giận, mà hiện tại lại càng cường ngạnh không ít.

Lâm Sanh không nghĩ tới Mộ Lưu Yên ẽ nói như vậy, chỉ cảm thấy tốt hơn nên cười, bất quá trên mặt vẫn như cũ thật bộ dáng bình tĩnh thật thong dong. “Ta xem Mộ tổng ngươi bị tức giận không nhẹ, cho nên ta đại khái nghĩ ngươi bị tức no rồi !”. Nói đến đó, Lưu Khải Quân này cũng không phải ta tìm tới, ngươi hướng ta phát hỏa cái gì ?

Ta bị tức no rồi ? Quả thật, ta bị ngươi chọc no rồi ! Mộ Lưu Yên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Sanh liếc mắt một cái. “Theo giúp ta đi đến bãi đỗ xe lấy xe”

Lâm Sanh nhún nhún vai, đi theo phía sau Mộ tổng tài, về phần Khải Quân, nàng chưa từng để ý đến.

Mộ tổng tài đem đế dày cao gót nện xuống đường vang lên “đát đát”, tựa hồ như vậy mới có thể phát tiết hết sự tức giận trong lòng nàng.

Lâm Sanh nhìn bóng dáng Mộ Lưu Yên, bất tri bất giác khóe miệng gợn lên, đó là cái cười mà Mộ Lưu Yên chưa từng thấy qua, ôn nhu gần như bất khả thi. Đáng tiếc, Mộ tổng tài của chúng ta sau lưng không có mọc ra con mắt, tự nhiên là không thấy được.

Mở cửa xe, Lâm Sanh lại “a” lên một tiếng ngoài ý muốn.

“Làm sao vậy ?”. Mộ Lưu Yên lần này thay đổi thành một chiếc xe thương vụ, đại khái xe thể thao làm cho nàng ám ảnh.

“Nga, không có gì”. Phản ứng kịp thời Lâm Sanh chỉ thoáng trừng mắt nhìn chỗ ngồi phía sau liếc một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ, không thèm nhìn đến Tiểu Mộ đang ngồi ở chỗ ngồi phía sau.

Mộ tổng tài tò mò nhìn nhìn phía ghế sau, đáng tiếc không thấy được cái gì.

Lắc đầu, không để ý thêm vẻ dị thường của Lâm Sanh

Mộ Lưu Yên yên lặng lái xe, chính là Lâm Sanh cũng không người nói nhiều, cho nên cũng không có ý muốn nói gì.

“Mụ mụ, ta dám thề, mẹ nhất định là ghen tị !”. Tiểu Mộ kỳ thật cũng thấy một màn Lưu Khải Quân tặng hoa hồng kia, đối với phản ứng của Mộ Lưu Yên rất là kích động. “Mụ mụ, mẹ cùng ngươi dùng cơm, kế tiếp có phải hay không là làm một số chuyện tình ?!”. Nói xong còn cười khanh khách, tựa hồ đối với chuyện hai người mướn phòng linh tinh gì đó rất chờ mong.

Tiểu Mộ xuất hiện xuất quỷ nhập thần, tuy rằng Lâm Sanh đã quen, nhưng thình lình xuất hiện như vậy cũng làm nàng hoảng sợ.

Bất quá, so với Tiểu Mộ xuất quỷ nhập thần thì tính tình tinh quái của nàng lại làm cho Lâm Sanh càng đau đầu hơn.

Làm ơn, làm sao có thể hội nhanh như vậy ?!

Ta là người tùy tiện vậy sao ?!!!

Nhắm mắt lại, lười xem tiểu quỷ ngồi phía sau, mắt không thấy tâm không phiền a !

Lưu Khải Quân cùng Tiểu Mộ xuất hiện, vẫn là càng về sau càng làm cho nàng nhức đầu a !

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ youkuiyexun2010 cùng 3961623 đích địa lôi.

Đúng rồi, còn có biểu hiện không ra tên đích người vô danh.

Ngày mai hẳn là không có càng, 2 ngày không càng bác , ngày mai phải càng bác đích.

Chương 16:

Mộ Lưu Yên tuy rằng ở ngoài không vươn ma trảo với Lâm Sanh, nhưng không có nghĩa nàng không có tâm tư này.

Sau khi chứng kiến một ít chuyện của Lâm Sanh, nàng lại càng thượng tâm.

Nữ nhân càng thần bí càng gợi lên hứng thú của nàng, chính là đối với Lâm Sanh hiển nhiên không thể đem đi vui đùa, mà Mộ tổng tạm thời không nghĩ đem cái cây kia thắt cổ chết, cho nên thời gian này tạm thời đem Lâm Sanh ‘dưỡng’ tại bên người, vừa có thể tìm hiểu vừa có thể coi chừng, cớ sao lại không chứ ?

Chính là không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra cái tên Lưu Khải Quân, vô cớ quấy rầy kế hoạch ‘dưỡng phi tầng’ của Mộ tổng tài. (=]] ối trời ơi nuôi gái cơ đấy, Lâm tỷ tỷ biết được thì kưng chết kưng nhé )

Nếu chính mình thật sự quyết tâm theo đuổi, và vẫn tiếp tục lo lắng theo đuổi mà không có hành động gì, chờ suy tính rõ ràng có lẽ Lâm Sanh đã là của người khác rồi.

Đối với kết quả này, Mộ Lưu Yên hiển nhiên là không muốn thử rồi.

Giết lầm hơn bỏ xót, tâm đã quyết không buông, Mộ Lưu Yên quyết định trước tiên câu dẫn Lâm Sanh tới tay rồi nói sau.

Lâm Sanh ngồi trong xe, nghĩ đến Tiểu Mộ cùng Mộ Lưu Yên, rồi nghĩ đến Lưu Khải Quân, chỉ cảm thấy hết thảy đều giống như giấc mộng, tỉnh mộng mới phát hiện chính mình đang bị ảo giác. Chính là, cảnh tượng chân thật đến như thế, có thể nào là mộng đây ?

Đối với hình thái ‘u linh’ của Tiểu Mộ, Lâm Sanh cũng đã từng tìm hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả làm cho nàng thật bất đắc dĩ cũng không rõ.

Nghe nói, Tiểu Mộ đang học thì ngủ quên, tỉnh lại liền thấy Mộ Lưu Yên không cùng một chỗ với Lâm Sanh, cũng chính là vào cái thời các nàng chưa yêu nhau, về phần trở về hiện tại như thế nào,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net