Chương 89: Duyên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một khu rừng xanh mướt, vừa đáp xuống mặt đất, tiểu lam xà dường như cũng cảm thấy gì đó từ cơ thể đối phương nên liền quay người một đuôi quật ngang, tận dùng phản lực lui nhanh vào một góc cây rồi xù lông nhìn nữ tử oai phong trước mặt.

Đứng đối diện hình ảnh tiểu xà nhỏ nhắn chỉ dài chưa tới 40 cm, hơi thở thôi thóp, cả người đầy máu tươi đang đề phòng nhìn mình, Lý Diệu Hoàng cũng không để ý tới những vết trầy xước trên tay do bé nãy giờ vùng vằng gây ra mà chỉ tự trách bản thân.

Nhưng với tính tình và thái độ đối phương nói ngọt sẽ rất lâu nha, Vèo, nàng liền cục xúc quăng một phong châm về phía tiểu xà.

Keng. Tiểu lam xà dễ dàng một đuôi quơ ngang đánh văng phong châm vì từ nãy giờ vẫn trong tư thế chuẩn bị đề phòng sẵn.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, bé dường như đã đoán trước được ý đồ của Lý Diệu Hoàng nên quỷ đạo của đuôi lại vô cùng khéo léo mà tiếp tục đập mạnh xuống mặt đất giúp bé cả người bay sang ngang, kéo dài khoảng cách.

Lý Diệu Hoàng vừa mới xuất hiện ngay vị trí của tiểu xà tích tắc trước thật là bị làm bất ngờ, nhưng tốc độ đối phương lúc này lại quá chậm.

VÙ. 'Ngũ hành thiên can giáp' biến thành 'Phong hệ thiên can giáp' lần nữa, hai tấm lụa đen láy dày sọc quật mạnh về phía sau đẩy Lý Diệu Hoàng nhanh như không khí ngưng thật xuất hiện trước mắt, một tay bắt lấy, một tay bỏ một viên thần dược trị thương của Dương Bạch Trì vào miệng tiểu xà rồi buông tay thả bé ra.

Tiểu lam xà được thả đáp xuống thì trợn mắt, còn tưởng đời này mình xong rồi, Lý Diệu Hoàng cho mình uống đan dược điều khiển hay gì đó rồi, nhưng lòng đang tuyệt vọng thì nàng bổng cảm thấy một luồng linh khí cường đại chảy dọc cả người rồi tất cả vết thương hồi phục trong tích tắc.

Ngay cả ám thương do trước kia đánh nhau với kẻ ấy cũng thần kì mà hoàn toàn khỏi hẳn, tâm trạng lúc này của tiểu xà vì đó mà đã chuyển sang bối rối khó hiểu nhìn Lý Diệu Hoàng.

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy ngươi rất giống một vị bằng hữu quan trọng nên mới làm vậy". Lý Diệu Hoàng nhìn rắn nhớ người, nở ra một nụ cười tươi tắn với tiểu lam xà, nhưng sau trong mắt nàng lại có một tia khổ sở mà trở nên gấp rút, cũng đã thấy đối phương khỏi hẳn nên nàng liền cáo biệt:

"Ngươi đã khoẻ hẳn rồi thì ta đi đây."

"Khoan đã, dừng lại". Thấy Lý Diệu Hoàng nói xong đã quay người định đi thì tiểu lam xà vội vã nhã ra bông hoa 5 giai trong miệng lên tiếng ngăn lại rồi nhíu mày nghi hoặc nhìn Lý Diệu Hoàng:

"Ngươi thật kì lạ."

Lý Diệu Hoàng trừng lớn mắt, ngươi mới kì lạ đó! Thiên, trúc cơ tầng 3 mà triệu hồi được linh bản rồi còn vừa nói chuyện được! Thần thú như Băng Băng còn không làm nổi đó, thật là nghi ngờ quá mà:

"Ngươi có bị thất lạc 2 người bạn nào 6 năm về trước không?"

6 năm về trước, nghe tới khoảng thời gian này thì mắt tiểu lam xà loé lên âm lãnh, nhưng thấy khuôn mặt và khí tức quá mạnh mẽ lại lúc ẩn lúc hiện của vị ân nhân kì quái này thì nàng như nãy ra ý gì mà cũng thành thật trả lời:

"Ta từ khi sinh ra đã một mình ở đây... 6 năm trước chỉ có một kẻ rất lợi hại đã chiếm nhà của ta."

"Ách" một tiếng Lý Diệu Hoàng liền làm mặt có lỗi:

"Xin lỗi ngươi, ta không biết."

"Không có chuyện gì". Tiểu xà liền lắc đầu một cái rồi đổi giọng nghiêm túc:

"Ngươi không cảm nhận ra thuỷ hệ linh khí trên người ta?"

"Có thì có nhưng ta đã nói ngươi giống một vị bằng hữu của ta mà. Ai lại đi ăn bằng hữu của mình?"

(Đúng vậy, bằng hữu thì không được, nhưng vợ thì ăn được...)

"Ngươi đúng là kì lạ". Không thể kìm chế mà khinh bỉ thái độ nói như thiên kinh địa nghĩa của Lý Diệu Hoàng một câu, tiểu xà liền tiếp tục giọng cứng rắn:

"Ta có một cách có thể giúp ngươi được thứ mình muốn mà không cần phải có cảm giác tự ăn bằng hữu của mình."

"Ý của ngươi là ngươi biết vị trí của thuần thuỷ tinh hoa?". Lý Diệu Hoàng mở to mắt vội hỏi rồi cảm thấy không đúng liền khoanh tay nghiên đầu nhíu mày:

"Sao ngươi lại nói cho ta biết ta biết? Ân cứu mạng cũng không quá hợp tình đi? Không sợ ta có âm mưu tính toán từ trước sao?"

Ngươi là quá thật thà hay bị ngu hả? Tiểu lam xà lần này nhịn nổi mà giữ hình tượng, bên ngoài chỉ giọng nhàn nhạt:

"Vì khả năng che dấu khí tức của ngươi.

Thuần thuỷ tinh hoa vốn là vật của ta nhưng bị kẻ khác cướp lấy, nên ta nhất định phải giành lại, nếu ngươi hứa chỉ lấy đủ số lượng chửa trị linh căn và giáo viên 'Tử Linh Trai' kia cho ta thì ta sẽ cùng ngươi đi đến đó."

Thật hiếu thắng nha, quả thật rất giống, Lý Diệu Hoàng chỉ cảm khái một chút mà không có bất ngờ gì khi đối phương biết mình có "Tử Linh Trai", ngay cả linh căn của mình còn nhận ra, viên ngọc 6 giai thuỷ hệ bị nàng phát hiện cũng không có gì bất ngờ, xem ra khả năng cảm nhận thuỷ lệ linh khí của tiểu lam xà rất lợi hại, có lẽ chuyện thuần thuỷ tinh hoa không cần phải nghi ngờ.

Lại nghĩ bây giờ tuy mình thật gấp muốn gặp lại các nàng, nhưng thuần thuỷ tinh hoa chỉ thể gặp không thể cầu, không thể phụ lòng Bạch Trì tiền bối được.

"Tử Linh trai" tuy là quà của cô Hồng Anh và cô Kỳ Minh khi xưa nhưng mình thật không có quá nhiều ý tưởng cho thuỷ hệ linh khí, giữ lại thì thật lãng phí, không bằng giao cho người yêu cầu.

Nghĩ tới đây, Lý Diệu Hoàng gật đầu đồng ý rồi cho tiểu lam xà ngồi lên vai mình.

Một người một rắn liền phi kiếm với tốc độ chóng mặt tiến sâu vào rừng Tỉnh U, tiếp cận 100 dặm bên ngoài khu vực Niệm Lương đánh dấu trên bản đồ hai chữ "cấm vào" - Lam Bích đàm, rồi bước xuống chạy bộ cẩn thận tới gần.

Đi được thêm chỉ hơn trăm trượng, Lý Diệu Hoàng đã bị một màn sương mù dày đặt bao vây, dù nàng dùng thần thức cũng chỉ thấy hơn chục trượng phía trước.

Nhưng tiểu lam xà đã cảnh báo cho nàng từ trước lúc này cũng liền lên tiếng thành thạo chỉ đường, cả hai nhờ vậy thông dông tiếp tục đi tới.

Trong hành trình tiếp theo Lý Diệu Hoàng tuy đã bắt gặp 2 3 nhóm tán tu cũng mon men trong mê trận, nhưng ngoài giúp nàng đoán được phần nào nguyên nhân tiểu lam xà lại chấp nhận nàng nhanh chóng đến vậy thì cũng dễ dàng bị nàng bỏ qua vì có khả năng ẩn dấu khí tức ưu việt.

Nhưng đi đến 30 dặm ngoài Lam Bích Đàm thì nàng lại vô tình bắt gặp một cuộc ẩu đả khác nữa, đang định như thường lệ bỏ qua thì Lý Diệu Hoàng lại như thường lệ nghe được một giọng nói nam tử có chút quen thuộc truyền đến:

"Tiểu thư người mau chạy đi báo tin với nhóm Dương công tử, ta và Khang thúc sẽ ở đây chặn lại bọn chúng."

Lý Diệu Hoàng dùng thần thức lén nhìn qua thì thấy nam tử gầy gò bán "Yến Phong" ở Phùng Linh các lúc trước đang cùng một lão bá tu vi trúc cơ đỉnh phong đứng che trước mặt một nữ tử nhân tộc.

Thiếu nữ 19 gương mặt tròn như trăng rằm, thân hình chứ S đầy đặn, tóc hồng ngăn ngắn kết lại xinh xắn, cả người quần áo một tông màu hồng tươi tắn, là điển hình của kiểu thiếu nữ đôi mươi dễ thương, và giọng nói của nàng ta tuy lúc này có chút gấp gáp nhưng cũng không thể che dấu được sự ngọt ngào:

"Không được khoai mì, đợi một chút là Vy Vy sẽ tới thôi, chúng ta cùng cầm cự đi!"

Thiếu nữ đáng yêu nói xong thì năm món cực phẩm linh khí: áo, dây chuyền, vòng tay, bông tai, nhẫn trên người nàng phát ra lục quang, điên cuồng truyền mộc hệ linh khí vào giày, bao tay và cán của thanh linh kiếm mà nàng đang cầm rồi cả ba cùng cháy rực lên!

Riêng hoả diễm từ thanh cực phẩm linh kiếm kia thì toát ra một nhiệt lượng kinh người mà mũi kiếm dài thêm 2 trượng!

Mười mấy tên tu sĩ ba chủng tộc nhân, ma, yêu tu vi cao hơn thiếu nữ ba bậc - trúc cơ đỉnh phong đang đối diện cũng biến sắc mà lùi ra sau một bước đề phòng.

Lý Diệu Hoàng đang ở xa thì hai mắt lại sáng ngời chăm chú thiếu nữ dễ thương! Phong cách liên kết chặt chẽ không thể xen vào đã nâng cấp, không chỉ cách luyện chế binh khí mà còn lây sang cả bộ trang bị, thật là làm người ta ngoài ý muốn mà, đây là Lung Linh đại sư trong truyền thuyết?

Nhưng giây sau nàng lại nhìn sang tên trúc cơ vẻ ngoài giống với Vĩnh Phúc đối diện mà thở dài làm ra quyết định.

"Aizz". Lý Diệu Hoàng đạp lên 'Yến Phong', đôi cánh lớn đen ngồm đằng sau 'Phong hệ thiên can giáp' đập mạnh về sau.

Vù.

Vương nữ hững hờ bay vút đến trên cao vùng chiến.

"Miêu Linh" trên cổ tay phát sáng chói loá, Lý Diệu Hoàng tay nhanh như chớp liên tục xoay người nén rồi vèo, vèo, vèo, phóng hơn ba mươi phong châm vào mười mấy tên tu sĩ vẫn sờ người kinh ngạc.

Tiểu lam xà trên vai nàng cũng rất cố gắng, nhưng chỉ cố tình bắn được một cây thuỷ châm vào túi xuân dược đằng sau tay của tên tu sĩ vẻ ngoài giống Vĩnh Phúc.

Cả hai như một bóng ma chỉ để lại tàn ảnh mà hạ gục mười mấy trúc cơ đỉnh phong rồi biến mất quỷ dị trong màng sương mù dày đặt, bay thẳng đến bờ hồ Lam Bích đàm.

Tuy mặt dù đang kề bên nhưng thần thức và tầm nhìn chỉ bị cản dày đặt hơn, Lý Diệu Hoàng hoàn toàn không thấy được toàn cảnh xung quanh, trước mặt nàng giờ đây chỉ là một màn sương mờ mịt, không rõ nên làm gì tiếp theo.

Nhưng tiểu lam xà thì lại khác, nàng không quen thuộc nơi mình sống thì còn ai có thể? Lên tiếng hướng dẫn Lý Diệu Hoàng chạy dọc bờ hồ thêm một chút thì tiểu lam xà nói vội: "Đúng là chỗ này, mau theo ta", rồi nhảy thẳng xuống hồ.

Lý Diệu Hoàng cũng liền nhảy theo sau rồi vận chuyển thuỷ hệ linh khí vào "Ngũ hành thạch".

Phần áo trong của "Ngũ hành thiên can giáp" liền như thay đổi chất liệu mà nới lỏng ra, làm Lý Diệu Hoàng cảm giác như mình hoàn toàn hoà hợp và có thể dễ dàng di chuyển trong nước.

Một hoa văn hình ba ngọn sóng uốn cong lúc này cũng phát sáng trên phần giáp cứng cũng đã trở nên sắc nhọn hơn. Tấm áo choàng đằng sau thì lại chia đôi lần nữa nhưng lần này lại thành sáu mãnh vãi nhỏ trong suốt đều nhau hai bên, liên miên chuyển động nhịp nhàng như vây cá giúp Lý Diệu Hoàng gia tăng tốc độ, mà không còn làm tiểu lam xà phải chờ đợi phía trước nữa.

Hai nàng mon men theo vách đá đầy các loại rông rêu xanh lét mà bơi thẳng xuống trong bầu không khí âm u, chỉ thỉnh thoảng có một ít tia sáng mặt trời xẹt qua dòng nước đục ngầu như soi rọi, níu lại một chút sức sống cho thuỷ đầm đầy bi ai này.

Đến khi tiếp cận đáy hồ, tiểu lam xà bất ngờ quật mạnh đuôi sang ngang.

VÙu.

Một thuỷ châm bay vụt tới sau tảng đá bên hông, một con cá da sẩm nâu tu vi trúc cơ tầng 5 nhắm mắt hôn mê mà ngã ra từ đó làm Lý Diệu Hoàng giựt mình.

Nhưng tiểu lam xà không dừng lại mà tiếp tục uốn éo cơ thể bơi tới phía trước, chỉ giọng nhàn nhạt vọng lại:

"Bọn chúng là thuộc hạ của đại địch ta, phải dùng Ôn Ngân thảo mới có thể gây mê mà không gây động tỉnh gì, nên ngươi chỉ cần duy trì linh khí ẩn thân ở mức che dấu được kim đan trung kì tầng 5 là được, bọn chúng cứ để ta lo."

Lý Diệu Hoàng cũng không thắc mắc gì liền gật đầu đồng ý rồi bơi nhanh theo sau xem tiểu lam xà đại triển thần uy.

Tiểu xà như đã đoán được từ trước mọi thứ xung quanh, thân uyển chuyển không nghĩ bơi tới phía trước, đuôi thỉnh thoảng lại quật một cái phóng ra thuỷ châm, rồi một chú cá ở đâu đó ở gần bị hương thảo quen thuộc từ đoá hoá 5 giai nàng ngậm khi trước đánh cho bất tỉnh.

Tốc độ bơi tới vẫn cứ giữ nguyên mà nàng thật xem đây là nhà của mình mà càng quấy không thôi.

Nhưng phía sau mỗi nơi tiểu lam xà bơi qua lại dường như để lại một con đường làm dòng nước ở đó trong xanh hơn rất nhiều, ánh mặt trời cũng thường xuyên len lõi xuống lấp lánh con đường như là ăn mừng sự quay về của một ai đó.

Càng về sau số lượng của những con cá da sẫm nâu ngày càng lích nhích, cứ bơi được 10m là tiểu lam xà quật đuôi một cái, khoảng cách đó cũng ngày càng ngắn đi.

Bơi thêm 700m nữa thì tiểu lam xà như thường lệ quật đuôi bắn phi châm ra sau tảng đá bên hông, nhưng lần này cả hai nàng dường như đụng nhầm ổ thổ phỉ, gần ngàn con cá da sẫm từ bên dưới ùa ra bơi đi như vũ bảo báo tin!

Tiểu xà cắn răng nhíu mày: "Chết tiệt! Không ngờ lại có thêm một nhóm phòng thủ ngay đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net