Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm lưu lại khách điếm, sáng sớm Hà Nguyệt Chiêu đã thức dậy thật sớm thu xếp đồ vào túi vải.

Thức dậy sớm như vậy đương nhiên là có lý do, ba người hôm qua mình gặp sáng nay chắc chắn sẽ rời đi, ấn tượng về các nàng rất đặc biệt, người có nụ cười thật đẹp kia để lại thật nhiều lưu luyến trong tâm, chỉ sợ sau này không có dịp gặp lại, tranh thủ vẫn còn cơ hội mà kết giao.

Quả nhiên như dự đoán của Hà Nguyệt Chiêu, nàng chỉ vừa mới xuống lầu không lâu, từ trên bậc thang đã có ba thân ảnh bước xuống.

Cả ba người đều ăn mặc đơn giản, nhìn vào như thường dân không có gì nổi trội, nhưng đôi mắt mách bảo, người trước mặt đây không hề tầm thường, nàng quả thật rất xinh đẹp, tuy trên đầu chỉ duy một cây trâm nhỏ, thậm chí trên người không có lấy một món trang sức có giá trị, nhưng thần thái nàng có được chắc chắn là tiểu thư của một nhà nào đó.

"Các vị phải trở về sao?" Hà Nguyệt Chiêu mở lời trước.

"Đúng vậy, chúng ta bây giờ về, cô nương cũng vậy sao?" Cung Sa cười đáp lời.

Cả bốn người cùng bước ra trước cửa khách điếm.

"Đêm qua không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ngựa của ta không còn nữa." Hà Chiêu Nguyệt nhìn sang góc bên cạnh, hôm qua đến có nhờ tiểu nhị giữ ngựa, sáng hôm nay ra đã không thấy đâu, hỏi tiểu nhị hắn bảo không biết tại sao, rõ ràng đã cột rất chắc, cũng không thể trách hắn, đành phải chịu cảnh mất ngựa.

"Xảy ra như vậy xem ra cản trở cô nương trở về rồi." Lạc Mạn nói.

"Tiểu nhị lúc nãy có nói tìm một con ngựa khác nhưng chưa trở lại." Hà Chiêu Nguyệt vừa nói nhìn theo ra phía đường lớn, vừa lúc thấy thân ảnh tiểu nhị.

Tiểu nhị vừa lúc chạy đến trước cửa khách điếm, vẻ mặt tái nhợt thở hồng hộc, "Cô nương, thật kì lạ, hôm nay không tìm thấy bất cứ một con ngựa nào được bán ở trong trấn."

"Chắc đã có người giở trò rồi."
Hà Nguyệt Chiêu nhếch mép nói, lòng sớm đã đoán được chuyện gì xảy ra, thủ đoạn cũng thật hay.

"Là bọn người hôm qua!?" Ánh mắt tiểu nhị sáng tỏ, lập lại, lại nói tiếp, "Nếu như vậy e rằng sẽ không tìm được ngựa, bọn chúng bắt thóp quyền hành ở đây, chắc phải ra khỏi trấn mà thôi."

"Cô nương phải trở về nơi nào?" Cung Sa chợt hỏi. Vừa rồi có nghĩ nếu cùng đường về kinh thành, nàng sẽ thử hỏi ý nương nương, nếu được cho phép có thể cho nàng ấy quá giang, dù sao nhìn một cái liền có hảo cảm, mặc dù gặp không lâu nhưng có vẻ là người tốt.

"Cách kinh thành về phía Tây ba mươi dặm có một đường lớn dẫn đến trấn Thanh Tri, ta sống ở nơi đó." Hà Nguyệt Chiêu trả lời, lòng có chút len lõi vui vẻ, trong lòng cũng âm thầm nghĩ đến việc có cơ hội quá giang người trước mặt đây.

"Nói vậy cũng có nghĩa là một đường trở về kinh thành?"

Hà Nguyệt Chiêu gật đầu.

"Từ Lạc Dương trở về kinh thành quả thực rất xa, cách kinh thành ba mươi dặm cũng xem như xa."

Nhìn thấy Cung Sa nhìn mình, nàng chưa nói Dạ Vi Tước đã hiểu ý, hơi hướng nàng gật đầu, mới quay sang nói nhỏ: "Xe ngựa vẫn còn trống, cô nương không ngại có thể đi cùng chúng ta."

Cuối đường có một cỗ xe ngựa, cùng hai nam nhân ngồi trên hai hắc mã, một đi trước một đi sau hộ tống xe ngựa, đến khách điếm cỗ xe ngựa lớn dừng lại, tất cả bọn họ đều nhảy xuống ngựa cuối đầu.

"Tiểu thư, chúng ta đi thôi." Lạc Mạn đến bên cạnh dìu Dạ Vi Tước.

"Nguyệt Chiêu cô nương cũng lên xe đi." Cung Sa hướng Hà Nguyệt Chiêu nói.

Xe ngựa rất lớn, cả bốn người vào trong vẫn còn rất trống trãi.

Hà Nguyệt Chiêu không nhịn được đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng nhìn một cái liền biết là xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng vị tiểu thư này ăn mặc thật giản dị, một cái y phục màu đỏ nhạt trơn, tóc buộc nhẹ ở phía sau, cũng không thấy trang điểm, ngay cả cánh môi cũng không có tô son, kì lạ là như vậy thôi nàng cũng rất xinh đẹp, làm cho mình có cảm xúc thật hỗn loạn, giống như yêu thích vậy, thực muốn che chở người trước mặt.

"Trước đa tạ đã cho Nguyệt Chiêu quá giang, sau xin lỗi đã làm phiền các vị." Hà Nguyệt Chiêu bất chợt mở miệng nói.

"Chỉ là chuyện nhỏ, thật sự không phiền." Dạ Vi Tước cong môi đáp lại.

"Cô nương là du sơn ngoạn thủy sao?" Hà Nguyệt Chiêu sẵn cơ hội người trước mặt chịu mở miệng trả lời, tiếp tục hỏi.

"Không hẳn là du sơn ngoạn thủy, nghe nói Lạc Dương phồn vinh nên có chút tò mò, chúng ta tiện đường ghé qua một chút."

"Thì ra là như vậy, ở chỗ của ta, cảnh thực sự rất đẹp, thiên nhiên hoang vu, mọi thứ đều rất tươi đẹp, cô nương có vẻ là người thích những nơi yên tĩnh hơn? Nếu có dịp cô nương hãy đến trấn Thanh Trị, nhất định sẽ khiến cô nương ngạc nhiên."

"Ta sẽ cân nhắc."

"Nhất định phải đi, để ta còn có dịp báo đáp." Hà Nguyệt Chiêu tươi cười, càng nhìn người trước mặt càng thấy không ổn, có phải mình bị gì rồi hay không? Sao lại có thể có cảm giác thích nữ nhân này như vậy, loại cảm xúc này thật không thể hiểu nổi mà.

Nàng biết rõ mình không thích được nam nhân che chở, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến lại đi thích nữ nhân liễu yếu đào tơ này.

Xe ngựa bất chợt dừng lại, khiến cho người bên trong xe ngựa có chút hoang mang không hiểu tại sao.

Cung Sa nhanh chóng vén rèm che, hỏi thuộc hạ đánh ngựa, lại thấy nam nhân cưỡi hắc mã phía trước quay ngựa lại.

"Thuộc hạ nghe thấy phía trước có tiếng động, e rằng có người mai phục chúng ta." Nam nhân hướng Cung Sa thấp giọng báo lại. Vừa rồi phát hiện kì lạ, đoạn đường này lại vắng vẻ ít người qua lại, có khi là thổ phỉ muốn chặn đường cướp.

"Cứ việc cho xe ngựa đi, cảnh giác một chút xem chừng có mai phục, nếu bọn chúng muốn chặn đường, chúng ta cũng không thể tránh khỏi."

"Tuân lệnh."

Đợi Cung Sa quay trở lại vào bên trong, Lạc Mạn nhanh chóng hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Phía trước có người muốn chặn đường chúng ta, dù sao cũng phải đối mặt với bọn chúng." Cung Sa vừa nói xong, xe ngựa đi được một đoạn lần nữa khựng lại.

Tức khắc nghe tiếng rút kiếm xoẹt xoẹt vang lên, hơi vén rèm che, cảnh tượng có chút khiến cho Lạc Mạn bất ngờ.

"Bên ngoài rất đông, bọn chúng đang bao vây chúng ta!"

"Hai người ở lại bảo hộ tiểu thư, bên ngoài cứ để ba người tiểu nhân lo liệu." Tiếng nói trước rèm che vang lên, đánh ngựa nhỏ giọng vài câu bên tấm rèm xong, đã cầm roi nhảy xuống xe ngựa thủ ngay đó, xem chừng đã có hơn ba mươi tên cầm đủ các loại khí giới, dao, chuỳ, thiết, kiếm, búa đều tụ họp trước mặt.

"Các ngươi là ai? Giữa ban ngày ban mặt mà dám lộng hành!"

Tiếng cười to lớn sảng khoái phát lên,  cách ăn mặc của y rất kì dị, hai tay cầm hai thiết chuỳ, gương mặt hùng hỗ dữ tợn bước lên thét lớn: "Các ngươi thật không biết trời cao đất dày, dám động đến người không nên động, ngu xuẩn nhất định phải trả giá đắt."

Ở bên trong xe ngựa, Hà Nguyệt Chiêu buông rèm vừa vén, nhếch mép thốt lên: "Thì ra là người quen...Có vẻ tên Lưu Thiên đã gọi đám thổ phỉ đến để trả thù chuyện hôm qua, thật có lỗi vì đã gây phiền toái, để các vị liên lụy rồi."

"Cô nương không cần nói như vậy, hôm qua không có cô nương cũng sẽ không tránh khỏi hắn gây phiền nhiễu." Trong tâm Cung Sa thấy lo, nhưng không thấy lo sợ, đám thổ phỉ này lấy ỷ đông doạ yếu làm cho tình thần người ta sợ hãi, nhưng tam thương hộ vệ xem chừng có thể chống lại được.

Trước kia đi đường dày cùng nương nương, tương tự như những lúc viếng chùa như hôm nay, cái tên duy nhất khiến cho nàng luôn sợ hãi, lúc nào cũng ở trạng thái lo lắng, chỉ sợ bọn chúng sẽ nhảy xổ ra trước mặt mình, chính là bốn chữ thổ phỉ Kỳ Sơn.

Chỉ cần bọn họ chặn đường, chưa từng trở về tay không bao giờ, từng cảm thấy lạ là, người bọn họ cướp nhiều nhất là tham quan của triều đình, mãi sau này, mới biết sự thật đằng sau, thật chất không phải như người ta vẫn thường nhìn nhận.

Đi đường, không thể tránh khỏi thổ phỉ, chỉ có điều là bọn chúng mạnh hay yếu mà thôi.

"Để ta ra bên ngoài tương trợ, nếu bọn ta không chống cự được, hai vị hãy thúc ngựa đi trước." Hà Nguyệt Chiêu vừa nói xong đã nhanh tay vén rèm, nhanh chân rời cỗ xe ra bên ngoài. Nàng đương nhiên tự tin thân thế võ công của mình, nhưng là không biết thực lực bọn họ đến đâu, nếu đều là cao thủ võ công cao cường, khó mà đối phó được.

Từ đầu, Hà Nguyệt Chiêu đã cho rằng hai người Cung Sa, Lạc Mạn chỉ biết chút ít võ công, đương nhiên sẽ nghĩ không thể chống đối một đám người có đến mấy chục tên.

"Là ai không biết trời cao đất dày? Chẳng phải là bọn người lưu manh các ngươi sao? Hôm nay bổn cô nương sẽ dạy cho các ngươi một bài học nhớ đời!" Hà Nguyệt Chiêu nhếch môi, đanh giọng nói lớn.

"Chết đến nơi còn mạnh miệng!" Lưu Thiên từ phía sau bước lên, "Mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao có thể dễ dàng rời khỏi như vậy được. Giao mỹ nhân trong xe ngựa ra, bổn thiếu gia sẽ niệm tình tha cho các ngươi một con đường sống."

Lưu Thiên vừa nói xong. Bên ngoài đã có giao tranh.

Tiếng binh đau va chạm ngay bên cạnh khiến Dạ Vi Tước choáng váng, khó chịu nhăn mày, bản thân rơi vào lo sợ, lúc nãy vén rèm, nhìn sơ đã thấy cả kinh, bọn họ thật sự quá đông.

Dạ Vi Tước nhắm mắt, hai tay ôm trán, biểu tình gương mặt càng lúc càng khó coi, thật sự sợ hãi những lúc như vậy, tiếng của binh khí va vào nhau hỗn loạn, tiếng người la kẻ thét vang vọng không ngừng, tiếng binh khí vừa xẹt qua y phục da thịt bên tai, khiến Dạ Vi Tước không chịu nổi rùng mình, nó như một nỗi ám ảnh.

"Nương nương." Cung Sa bên cạnh khẽ gọi. Chỉ có thể vịnh nương nương, dù rất muốn ôm lấy người trấn an nhưng nàng lại không thể làm được chuyện đó, nàng không thể tùy tiện làm những hành động như vậy trên người nương nương.

Nếu có người kia ở đây thật tốt, ý nghĩ như vậy bất chợt loé qua đầu Cung Sa, nhưng giây sau nàng đã muốn tự tay tát mình một cái thật mạnh để thức tỉnh. Tất cả đã chẳng còn liên quan, nàng chút nữa đã quên, người của trước kia đã chết rồi.

"Cả bốn người đều bị bọn chúng bao vây rất nhiều." Lạc Mạn buông rèm che xuống, gương mặt lộ rõ lo lắng. Võ công cao cường đến mấy nhưng bị bao vây gần cả mười tên có võ công có binh khí thì không dễ đối phó chút nào.

"Nương nương, bọn họ có vẻ sắp chống cự không được, nô tỳ ra bên ngoài tương trợ." Lạc Mạn nói, vẻ mặt tức giận hừng hực, tức khắc cầm trường kiếm xông ra ngoài.

"Cẩn thận đừng để bị thương." Dạ Vi Tước nói vọng theo.

Tiếng rên rỉ thảm thiết ngày một nhiều hơn, người nằm là liệt trên đất cũng nhiều hơn. Lạc Mạn vừa xuất hiện đã đem bọn họ đánh cho thất điên bát đảo.

Có bao nhiêu tức giận từ lúc vào Lạc Dương đều trút hết lên bọn chúng, tất cả gương mặt đều bị nàng hình dung là Kỳ Tử Nhạc, vứt luôn trường kiếm bên xe ngựa, cứ như vậy mà đấm vào mặt bọn họ cho thoả thống hận.

Một lúc qua đi, khoảng trống chẳng còn một ai, người bỏ khí chạy mất tích.

Hà Nguyệt Chiêu giống như được rửa mắt, hai mắt mở to hết mức trân trân nhìn Lạc Mạn. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, khuôn miệng vẫn há hốc không thốt nên lời.

Trở lại vào xe, cỗ xe ngựa tiếp tục dự chuyển trên đường mòn, nhanh chóng trở về cho kịp giờ.

"Tay ngươi đỏ tấy cả rồi. Về đến kinh thành liền bôi thuốc." Cung Sa vốn biết Lạc Mạn trút giận, Lạc Mạn là kẻ nóng tính, bọn họ đến đúng lúc chọc gan nàng ấy thêm nữa, ra tay chắc rất mạnh nên mới đỏ như vậy, rốt cục lại tự làm bản thân bị thương.

Xe ngựa đi một quãng đường rất lâu, bầu trời dần chuyển màu tối, cung đường quen thuộc hơn, phía trước đã là ngã rẽ đến trấn Thanh Trị như lời Hà Nguyệt Chiêu nói.

"Trời gần tối đi đường rất nguy hiểm, Nguyệt Chiêu cô nương dùng hắc mã đi." Nhìn Hà Nguyệt Chiêu chuẩn bị rời khỏi xe ngựa, Dạ Vi Tước nhẹ giọng nói.

"Không cần đâu, làm phiền các vị quá nhiều rồi, thật không dám nhận thêm." Hà Nguyệt Chiêu lắc đầu cự tuyệt, quá giang đến đây đã rất may mắn rồi.

"Hạ nhân sẽ đi cùng chúng ta," Vẻ mặt Cung Sa kiên quyết, nói tiếp, "Chúng ta không cần hắc mã, nhưng Nguyệt Chiêu cô nương nhất định cần."

"Đa tạ." Cuối cùng Hà Nguyệt Chiêu cũng gật đầu, vén lên rèm che, trước khi đi không quên quay đầu lại nhìn người phía trong, "Vi Tước cô nương nhất định phải đến trấn Thanh Trị, tìm ta ở Tiền gia trang."

Dạ Vi Tước cong môi, gật đầu.

"Ta sẽ chờ các vị đến để trả lại hắc mã!" Hà Nguyệt Chiêu cười tươi, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn người, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dứt khoát bước ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net