Chương 7: Không nghĩ tới sẽ tôi gặp lại con bé đáng ghét kia (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vy đang thông não từng câu từng chữ trong đầu thì ánh sáng kia lại đột ngột phóng ra, nhắm ngay phía cô mà chiếu tới. Lâm Vy lúc này có tránh cũng tránh không kịp, liền theo bản năng mà nhanh chóng ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Một lúc lâu vẫn chưa cảm thấy được gì, cô liền mở mắt ra.

Lâm Vy đột nhiên không khỏi có chút cong môi. Cô đứng dậy tiến lại gần, ánh sáng vừa mới tắt ngấm liền bật lên quét qua cô một cái.

Thần thức: .....

Tiếp đến thêm vài lần.

Nó vẫn là không làm gì được cô.

Thần thức liền có chút chết lặng.

Nhưng nó không cam tâm chút nào, dù phải phóng ra cạn ma lực của mình, nó cũng phải bắn thủng cái người đáng ghét trước mặt này thành một cái tổ ong aaa!!!

Quét đến tận lần thứ chín, thứ mười, nó liền bãi công. Một chút cũng không muốn đếm xỉa gì tới cô nữa.

Lâm Vy nhìn nó không bật ra thêm được ánh sáng nữa thì liền đưa tay sờ cằm, lẩm bẩm: "Chỉ mới phóng ra được bao nhiêu đó mà đã hỏng rồi sao... cái này hình như có chút hơi yếu rồi"

Thần thức: ....

Nếu nó có thể nói, nó đã mắng chết cái loại người ngu xuẩn thiếu hiểu biết này rồi.

Đứng chơi một lúc rồi cũng chán, cô liền không chút suy nghĩ mà xuyên vào bên trong tham quan luôn.

Thần thức khóc ròng, liền muốn tri thông chủ nhân của mình trở về. Chỉ là nó sức tàn lực kiệt, không đủ ma lực để tri thông, cho nên cuối cùng vẫn phải cắn răng mà nhìn người kia thản nhiên xuyên qua nó mà đi vào bên trong.

...

Lâm Vy cứ thản nhiên mà đi nhập cư trái phép vào nhà của người ta, một chút xấu hổ trên mặt cũng không có xuất hiện.

Mấy hôm nay cô đã đi đến nhiều phòng, đến cả cái gì không thể thấy thì cũng đã thấy rồi, chỉ là đâu đâu cũng giống nhau, nhìn riết liền sinh ra có chút chán nản.

Có lần cô đứng trên tường thành, mắt nhìn thấy thị trấn bên dưới, nơi đâu cũng đông đúc người qua kẻ lại. Có cả các ma pháp sư đang làm nhiệm vụ đi ngang qua, dưới chân còn mang theo không ít các sủng vật lớn bé kỳ dị với các cấp độ khác nhau.

Vì hệ thống rất ít khi xuất hiện, nó liền tạo một chứng nhận thông tin nhân vật trong đầu cô.  Mỗi lần nhìn vào người đó lâu một chút, toàn bộ thông tin cùng với mức độ nguy hiểm hay không nguy hiểm đều hiện lên rành mạch rõ ràng.

Nếu chỉ là người thường, chứng nhận thông tin cũng sẽ không hiển thị thông tin của người đó, kể các các quái vật, quái thực mang cấp độ F, cũng sẽ không hiện ra thông tin.

Không đến vài ngày sau, cô liền có xúc động muốn ra khỏi đây để đến thị trấn ngao du. Chỉ là không hiểu vì sao khi bay đến tường thành, cô đều bị đụng phải một tấm màn chắn trong suốt trên vùng trời, ngay cả bức tường cũng không thể xuyên qua được.

Hệ thống nói. Nơi này có nhân vật quan trọng trong cốt truyện cho nên cô chỉ có thể hoạt động trong khu vực này, nếu như muốn ra khỏi lâu đài này thì chỉ cần đi bằng cổng chính là được, nhưng thay vào đó cô sẽ không còn sử dụng được các đặc ân mà chủ thần đã ban cho nữa.

Nghe hệ thống giải đáp như vậy, cô cũng không còn một chút tâm ý nào muốn đi ngao du nữa, nếu không sử dụng được các đặc ân được ban cho đó thì cô có khác gì một người thường?

Không có sức mạnh, không có sủng vật hộ thân bên người, cả người thân hay là giấy chứng nhận thông tin ở đây một móng cô cũng không có. Nếu gặp phải bọn buôn nô lệ, cô chẳng phải là một miếng mồi ngon đầy béo bở cho bọn chúng nhắm tới sao?

Lâm Vy nghĩ đến thế lực buôn nô lệ ở đây, cô bất giác có chút rùng mình. Lúc trước vì thỏa mãn ý tưởng biến thái của bản thân, hình như cô đã diễn tả rất sâu sắc cái thị trường nô lệ cấp cao ở đây rồi đi.

Nếu cô mà thật sự bị lọt vào cái ổ nô lệ đó, chắc có lẽ do bị trời phạt đi...

...

Nơi này rất rộng, xung quanh bày trí rất nhiều đồ vật có giá trị.

Hai tông màu trắng vàng xen lẫn vào nhau khiến căn phòng trở nên rất sáng sủa và khá ấm áp, nhưng cái sự ấm áp sáng sủa đó lại không kéo dài được bao lâu.

Càng đi sâu vào trong, mọi thứ xung quanh đều dần trở nên ảm đạm. Các khung kệ đặt đồ trang trí cũng bắt đầu trống rỗng, mấy món quý giá được đặt nơi đó lúc này cũng không nằm ở đâu xa xôi, chính là đều rải rác nằm ngang dọc ngay ở dưới chân cô.

Dưới sàn là một loạt các loại đồ vật quý giá nằm xen lẫn vào nhau. Những đồ vật này tuy rằng chúng nằm không đúng vị trí, nhưng một chút nứt nẻ hay hư hỏng cũng không có. Thậm chí nó vẫn còn có thể sử dụng như bình thường, tỉ như cái ly pha lê đang nằm dưới chân cô này...

Lại đến, phía trong còn có nhiều thứ khác đặc sắc hơn. Các loại đá với nhiều màu sắc được chất đầy trên sàn, trên bàn, trên kệ tủ... kể cả trong một góc khuất không nhìn rõ, đâu đâu cũng có vô số khiến cô nhìn thôi cũng thấy lóa hết cả mắt rồi.

Lâm Vy nhìn thế nào cũng là nhìn thấy bản thân mình hiện tại là đang đứng trên một đóng tiền.

Ở đây có nhiều đến như vậy, nếu bị nhặt đi một viên thì chắc sẽ không ai để ý đâu ha?

Nghĩ xong, Lâm Vy liền không chịu nổi sự cám dỗ này mà vươn tay đến viên đá chính mình để ý nhất. Chỉ là khi đến gần viên đá đó, cô liền bỗng chốc dừng tay lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net