Chương 16: Em họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó cô cũng chuyển về chung cư. Nó có hỏi vì sao, nhưng cô chỉ nói có việc bận, nơi cô làm cách nhà nó cũng xa nên cô về chung cư cho tiện vì chung cư gần công ty.

Cô đã lạnh nhạt với nó 2 ngày rồi. Nó có làm gì sai hay sao? Nghĩ tới nghĩ lui nó lại không biết bản thân đã làm gì để cô giận, vậy là nó quyết định sẽ hỏi thẳng cô.

Về phần Quỳnh Anh mấy hôm nay đều tiếp cận và nói chuyện với nó rất nhiều. Còn nó thì đã tạm xem Quỳnh Anh là bạn.

Tùng! Tùng!

Chờ mòn mỏi cũng đến giờ ra về.

- Tối mình hẹn đi ăn không? - Ngọc vừa dẹp tập vở vừa hỏi nó.

- Tối nay nhà mình có khách nên chị bảo mình về sớm rồi. - Tối nay nó cũng định sang nhà cô, nhưng chị hai bảo có khách nên đành phải gác lại.

Nó ra cổng thì gặp xe hơi của chị đã đậu sẵn đợi nó. Nó mở cửa rồi bước lên xe.

- Ba mẹ vừa về nên chúng ta ra sân bay đón ba mẹ.

- Sao? Ba mẹ về rồi! - Đúng là bất ngờ lớn nha, đúng là chuyện vui. Cũng lâu rồi nó chưa được gặp ba mẹ.

Sau khi đón ba mẹ nó xong thì cả nhà cùng về lại nhà. Không khí trong xe cười nói rôm rả. Đã lâu không gặp ba mẹ nên nó cứ luyên thuyên không ngừng.

* * *

Tíng Ting! Tíng Ting! Là chuông cửa.

Ông Tô và chị Diệp ra tiếp các vị khách vừa đến.

- Cháu chào cô chú! - Chị Diệp mỉm cười cúi đầu chào hai bậc tiền bối.

Trong bếp nó đang phụ mẹ dọn đồ thức ăn ra bàn.

- Thiếu Lăng! - Là tiếng của Quỳnh Anh. Không biết Quỳnh Anh từ đâu xuất hiện bất ngờ khoác tay nó.

- Cậu... Cậu đâu đây vậy? - Nó bất ngờ, mắt mở to nhìn Quỳnh Anh.

- Con chào cô! - Quỳnh Anh mỉm cười chào mẹ nó.

- Để mẹ giới thiệu. - Bà Tô nhìn thấy biểu cảm đầy bất ngờ của con gái nên đành giải thích.

Ba của Quỳnh Anh là em cùng cha khác mẹ của ông Tô. Vì thế Quỳnh Anh là em họ của Thiếu Lăng. Ông Thái là người có tiếng trong giới kinh doanh bất động sản, không chỉ chiếm lĩnh vị thế trong nước mà cả ngoài nước. Dạo trước gia đình ông ở Úc nhưng vì muốn mở rộng thị trường nên chuyển đến Việt Nam. Ông còn có một đứa con trai nhưng hiện vẫn còn đang làm việc ở Úc.

- Em họ! - Nó tròn mắt nhìn mẹ. Gì chứ, tự nhiên ở đâu ra đứa em họ.

Lúc nó 6 tuổi gia đình nó có sang Úc vài ngày, lần đó nó và Quỳnh Anh đã gặp nhau, nhưng nó lại không nhớ.

Sau đó là cả nhà cùng ăn tối. Không khí gia đình rất vui vẻ.

- Con gái nhà chú vừa mới chuyển về đây nên chú mong con giúp đỡ nó nhé! - Ông Thái nhìn nó từ tốn nói. Gương mặt mang theo nụ cười hiền hậu.

- Dạ. - Nó mỉm cười. Lần này lại gặp phải rắc rối nữa rồi.

* * *

Cốc! Cốc!

Hôm nay chủ nhật không phải đi học nên đã 9h mà nó vẫn còn ngủ. Chị Hoài Diệp đợi mãi không thấy động tĩnh nên mở cửa bước vào.

- Thiếu Lăng dậy đi, chuẩn bị đồ còn sang nhà chú Thái nữa.

- Thiếu Lăng, dậy mau. Hay là em muốn ăn roi buổi sáng. - Chị thấy nó vẫn không động đậy nên bồi thêm một câu nữa.

Vừa nghe đến roi nó liền tốc chăn ngồi dậy.

- Em dậy rồi. Mình đi đâu sớm vậy chị? - Nó chớp chớp mắt để thích ứng với ánh sáng.

- Sang nhà chú Thái giúp Quỳnh Anh chuyển đồ sang đây. "- Chị đi lại tủ đồ soạn cho nó bộ đồ.

- Cái gì? Quỳnh Anh. Chuyển qua đây!" - Chuyện gì nữa vậy. Hôm qua thì là em họ, hôm nay chuyển vào nhà.

- Chú Thái biết hai đứa học chung lớp nên muốn Quỳnh Anh qua đây ở để hai đứa cùng học tập.

- Mà em với cô ấy sao rồi? Sao đột nhiên Tuệ Lâm chuyển về chung cư vậy?

Mấy ngày trước cô có gọi cho chị bảo là sẽ chuyển về chung cư. Chị có hỏi lí do thì cô chỉ nói là bận việc nên về đó cho tiện di chuyển. Chị thì hiểu người bạn này quá rồi, nếu cô đã quyết định thì có giữ cũng không được.

Và đương nhiên là chị cũng biết cô và nó đang hẹn hò. Nhưng tình hình hiện tại chắc là xảy ra hiểu lầm gì đó.

- Xem chừng là người ta đang giận em đó. - Cô em gái ngốc này quả là không hiểu được tâm lí của con gái rồi.

Nó rõ ràng là chẳng làm gì. Sao lại bị giận nhỉ? Thật khó hiểu.

- Nghĩ lại đi. Xem có làm gì cho người ta giận không? Con gái khi yêu rất nhạy cảm, thường hay ghen. - Theo chị nghĩ thì có lẽ đứa em của chị đã vô tình làm gì đó khiến người ta ghen rồi. Cũng chẳng trách nó quá vô tư, thường không để ý đến nhiều việc nên có thể trong lúc vô tình làm tổn thương Tuệ Lâm.

Sửa soạn xong hai chị em đến nhà Quỳnh Anh. Chuyển đồ sang nhà nó xong nhìn lại đồng hồ thì cũng đến 18h rồi. Tối nay ông bà Tô cũng chuẩn bị về lại Mĩ.

Nó nằm trên giường, trên tay là chiếc điện thoại, mắt nó dán chặt vào đó. Nó đang nghĩ không biết có nên nhắn tin cho cô hay không. Nhưng màn hình lại hiện lên dòng chữ "truy cập 2 ngày trước". Nó bất giác thở dài. Xem ra ngày mai phải tìm cơ hội gặp cô để nói chuyện rõ ràng mới được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net