1101-1160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không hài lòng, nhưng đó chỉ là ở trong lòng, ai tại nơi này mang vẻ mặt oán giận thì đó là chuyện ngu xuẩn. 

Lâm Hiên đánh giá sơ lược qua, riêng những lão quái vật dang hiện diện thì đã có tới sáu trăm người, nhân tộc cùng yêu tộc thế lực không sai biệt nhau lắm đều chiếm bên trái và bên phải.

Ngoài những người tu tiên Trung Kỳ, thì cũng có hơn bốn mươi người hậu kỳ, có thể nói thật là đông. Có thể nói loại tồn tại cấp cao này tại mười hai châu Thiên Vân tựa hồ chưa chiếm đến một phần năm ở đây. Lâm Hiên tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Khoảng cách đến lúc giao dịch bắt đầu còn chừng nửa canh giờ, hắn chưa từng đánh giá nhiều người tu tiên chung quanh, làm như vậy rất dễ dẫn đến nhiều người để ý. Lâm Hiên nhắm hai mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Đột nhiên đồng tử Lâm Hiên co rút lại, trên mặt lộ ra tia nghi hoặc.

“Thiếu gia, sao thế?”

“Ta vừa mới nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.”

“Quen thuộc?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái:” Tiểu tỳ nếu nhớ không lầm tại mười hai châu Thiên Vân, thiếu gia tựa hồ không có bằng hữu là Nguyên Anh trung kỳ, chẳng lẻ là Tân Nguyệt tiên tử?”

“Tân Nguyệt, không phải nữ tử này.” Lâm Hiên lắc đầu:” Có thể là ta nhìn nhầm, phảng phất như là Như Yên cô nương.”

Lâm Hiên nói tới đây trong mắt cũng xuất hiện vài phần mê hoặc, theo lý thuyết thì lấy tu vi thần thông của hắn không cả khả năng nhìn nhầm, mà nếu là người tu tiên Ngưng Đan kỳ thì không có khả năng đến bên này, hơn nữa thân ảnh nữ nhân thoáng cái đã không thấy tung tích. Lắc đầu, Lâm Hiên đem việc đó tạm thời vứt sang một bên.

Cả đại điện, Nguyên Anh trung kỳ cũng đã ngoài sáu trăm, đương nhiên chưa người nào biết ở chính giữa phía trên không của cuộc đấu giá có hai người đang phiêu phù, lạnh lung quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Bên trái là một lão tăng sắc mặt vàng, thân thể khô gầy, nhìn qua thì tùy thời nếu ngã lăn ra hấp hối. Không chỉ như thế, trên mặt hắn có một vết sẹo làm cho người ta cảm giác đáng sợ, trên người khác một bộ cà sa lớn màu hồng.

Đừng nhìn người này như vậy mà xem thường, hắn chính là tu sĩ Ky Hợp Kỳ có thể đếm trên đầu ngón tay ở nhân giới, là một trong hai vị thái thượng trưởng lão của Vạn Phật Tông, là người có thần thông đứng đầu trong giới tu sĩ Phật Môn.

Mà bên cạnh hắn còn có một lão giả đội mũ quan, tai dài mắt xanh, tóc cũng màu xanh biếc, là Cửu Đầu lão tổ có cháu gái bị Điền Tiểu Kiếm giết chết, là yêu tộc cấp năm. 

Mỗi lần Thiên Vân giao dịch hội mở ra, thì hai tộc nhân yêu đều phái ra một tồn tại gọi là “Tọa Quỹ Ám Xử.”

Theo lý thuyết, lão quái vật như vậy đã sớm không còn quan tâm đến thế sự, những pháp bảo thông thường đều không để trong mắt, nhưng cũng không biết vì sao lúc này đây lại xuất hiện tại đấu giá hội. Một người một yêu ở trên không của đại điện. 

Tuy nói bọn họ là lão quái vật Ly Hợp Kỳ, có độn thuật cực kì huyền diệu, nhưng không có khả năng giấu giếm được toàn bộ thần thức của nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy.

Ngoại trừ pháp lực bản thân cao siêu thì bọn họ còn đứng ở vị trí có trận pháp bí ẩn mà cổ tu sĩ bố trí, mới có thể ẩn đi khí tức của hai người bọn họ. “Tuệ Thông đạo hữu, ngươi nói xem tin tức La gia ở Thiên Châu đã tiêu tan hay có phải là sự thực hay không.

“Tin tức cụ thể thì ta cũng không rõ ràng cho lắm, do Vọng Đình Lâu phái môn hạ đệ tử dùng phi kiếm truyền thư, chúng ta phải cẩn thận để ý, không thể để cho La gia nắm được sơ hở yếu hại.” Hòa thượng thở dài, chậm rãi nói ra lời này.

“Hừ, ta đi thăm lão gia hỏa Đình Lâu kia đây căn bản không phải là chuyện lớn, La gia bị diệt nhiều năm như vậy cho dù có bất trị hơn nữa cũng không còn đáng nhắc tới, nếu nói đối phương khó giải quyết thì lão quái vật như vậy cũng không tự mình đến nơi này.” Cửu Đầu lão tổ không cho là đúng. Tuệ Thông hòa thượng đối với Đình lâu không có bao nhiêu hảo cảm nhưng chung quy vẫn là nhân loại nhất mạch, thấy lão yêu quái nói như vậy cũng không thể không ra mặt giúp biện bác lại:” Đạo hữu không thể nói như vậy, La gia là kẻ thù lớn, mặc dù chúng ta là bảy thế lực lớn nhưng gia tộc nào cũng đều có huyết mạch truyền thừa, nói như vậy ngươi có lẽ sẽ không rõ ràng lắm, nếu Thiên Châu La gia thật sự khôi phục thì đối với môn nhân yêu tộc thì không có bao nhiêu chỗ tốt, chuyện này còn liên quan đến thời thượng cổ…”

“Được rồi, ngươi không cần đem mấy chuyện phát sinh ở Âm Ti giới cách đây vài trăm vạn năm mà đè ép ta, huống chi nếu thật sự nói đến thì nhân giới chúng ta vô tội. Việc này căn bản là do mấy vị đứng đầu Linh giới cùng Âm Ti giới có ân oán, kết quả nhân giới lại bị cuốn vào, coi như là pháo hôi. Nếu không cổ tu sĩ vì sao lại xuống dốc, lúc đầu nhân giới cũng không chỉ có chín người. Kết quả cuối cùng của trận đại chiến là mấy giới bị dính vào nhau, nghe nói còn có sự can thiệp của Chân Tiên Môn.” Cửu Đầu lão tổ nói tới đây, trên mặt lộ ra tia ngưng trọng. 

“Hừ, tiên nhân là ai thì ta chưa từng nghe nói, chỉ biết lúc đầu một vị nào đó ở Âm Ti giới bị bức bách, cùng với sứ giả của Tiên Giới động thủ.” Tuệ Thông hòa thượng có chút quỷ dị mở miệng. “Oh, ngươi biết?”

“Được rồi, chuyện này đến đây dừng thôi, mặc dù là quá khứ của vài trăm vạn năm, nhưng cũng không phải những tiểu tu sĩ Ly Hợp Kỳ chúng ta có thể nghị luận, La gia mặc dù đối với sự kiện thượng cổ này có một mối quan hệ, nhưng dù sao do cơ duyên xảo hợp đã đạt được Thiên Sát Minh Thổ Huyết Mạch. Từ một góc độ nào đó thì mặc kệ tin tức của Đình Lâu đúng hay sai thì chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, nếu không đối với hai tộc nhân yêu đều không có lợi.” Hòa thượng lạnh lùng nói. “ Hừ, cứ theo lời đạo hữu nói.” Cửu Đầu lão tổ gật đầu không tỏ vẻ g phản đối.

Hai người ẩn thân ở nơi này chính là hy vọng tìm được một ít hành động của La gia. Thời gian chậm rãi trôi qua, đấu giá hội cũng chính thức bắt đầu. 

Linh quang lóe ra, ở giữa đài cao xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển, có chút mông lung, quanh quẩn thân thể nàng là những vụ khí. Sau chốc lát mời từ từ tán đi, một thân ảnh nữ tử xuất hiện trong mắt, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, dung mao đích thị là mỹ nữ. Nhưng mà Lâm Hiên chú ý tới phía sau tai nữ tử này có một mảnh lân phiến màu bạc.

Hiển nhiên nàng không phải là tu sĩ nhân loại, nhưng cũng không phải yêu tộc Hóa Hình Kỳ bình thường mà tám chín phần là mang trong người dòng máu của hai tộc.

Loại tình huống này thì hai tộc sẽ không tha thứ, nhưng đôi khi cũng có những tình huống đặc thù, nữ tử này hơn phân nửa là hậu nhân của một lão quái vật Ly Hợp Kỳ.

“Hoan nghênh mọi người tới Nghiễm Hàn Cung, thiếp tên Bạch Tuyết, đấu giá hội lần này do ta chủ trì.”

Nói xong, nữ tử này vỗ vỗ tay, cửa nhỏ bên cạnh được mở ra, bảy tám thị nữ đi ra.

Trong tay mỗi người cầm một cái mâm, trên mâm được che vải hồng, Lâm Hiên thả thần thức ra nhưng lại bị bắn ngược trở lại, hắn không khỏi biến sắc. Sau một lúc chần chừ thì đem thần thức trở về, hắn cũng không muốn cường hoành nhìn trộm khiến cho người khác chú ý. Dù sao thì chỉ trong chốc lát, nữ tử Bạch Tuyết kia sẽ tự mình giới thiệu.

Thấy thành công khi kéo được sự chú ý của mọi người, nữ tử được gọi là Bạch Tuyết vươn tay chỉ vào mâm của thị nữ thứ nhất, nhưng cũng không lấy vải hồng ra. “Đây là vật đấu giá đầu tiên, đây là cổ bảo mới vừa được khai quật.” “Cổ bảo?”

Nghe xong lần giới thiệu này thì những lão quái vật phần lớn lộ ra vẻ thất vọng, đối với người tu tiên bình thường thì cổ bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì.

Có thể đi tới lần đấu giá hội này thì đều là người có tu vi ngoài Nguyên Anh Trung Kỳ, đừng nói về phương diện môn phái, cho dù là tán tu thì hơn phân nửa cũng là bá chủ của một phương, tiến vào nơi đây thì khi qua cửa phải nộp năm vạn tinh thạch, cho nên có thể tưởng tượng được gia thế bản thân. Bất cứ ai cũng không để cổ bảo vào mắt. 

Thấy mọi người đều mất đi sự hăng hái, trên mặt Bạch Tuyết cũng không có lộ ra sự bất mãn, ngược lại chỉ khẽ cười, nàng phất ngọc thủ lật vải hồng lên thì hiện ra một thanh Ngô Câu dài một trượng.

“Tử Mẫu Truy Hồn câu, nửa năm trước được luyện chế tại Tịnh Châu Thanh, do ô kim hàn thiết luyện thành, bên trong còn có Mặc Sa, Hoàng Hạm, Thiết Lôi Châu cùng mười loại tài liệu trân quý, cực kỳ cứng rắn, thích hợp cho tu luyện công pháp thổ thuộc tính. Nó có một bộ tám cái, dùng mẫu câu có thể dễ dàng khu sử bảy tử câu để ngăn địch, giá khởi điểm là ba mươi vạn tinh thạch.”

Vừa dứt lời, Bạch Tuyết xuất một đạo pháp quyết ra, chỉ thấy hàn quang lóe lên, theo động tác của mẫu câu trong tay nàng, bảy tử câu bay xung quanh, một cổ uy áp lạnh lẽo chậm rãi tản ra xung quanh.

Mặc kệ là người tu tiên nhân tộc, hay là yêu tộc Hóa Hình Kỳ thì trong mắt đều lộ ra vẻ tham lam. Cổ bảo bình thường thì bọn họ không đặt vào mắt nhưng nếu là vật trân quý thì lại là chuyện khác.

Mọi người đều biết, bất luận thao túng pháp bảo hay linh khí thì cũng đều tiêu hao thần thức, hay nói cách khác dù trong túi trữ vật của ngươi có nhiều bảo vật cũng không có khả năng lấy ra toàn bộ để ngăn địch.

Lầy tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ của tu sĩ làm ví dụ, bình thường thao túng bốn năm kiện pháp bảo thì còn phải chừa lại một phận thần thức để chuẩn bị ứng phó tình huống bất ngờ.

Trong điều kiện này, một bộ bảo vật đặc biệt quý hiếm, ví dụ như cái tử mẫu Truy Hồn Câu này, nếu xét uy lực thì tương với bảy kiện pháp bảo bình thường, nhưng vì điều khiển mẫu câu nên tiêu hao thần thức so với pháp bảo bình thường ít hơn.

Nói đơn giản một chút là thông qua luyện khí thuật, tiến hành phương pháp có lợi.

Nhiều năm trước kia, Lâm Hiên từng có một bộ linh khí nhưng không phải là tinh phẩm. Mà luyện chế pháp bảo nguyên bộ lại khó khăn, không vượt quá mười cái. Tại tu tiên giới thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, cho dù mấy lão quái vật ở đây thì đến tám chín phần là chưa từng thấy qua, nhiều con mắt bắt đầu sáng lên, nhưng giá cả lại quá thấp cho nên có rất nhiều người tham gia tranh đoạt.” Ta trả bốn mươi vạn!” “Năm mươi.”

Những tiếng lên giá liên tiếp nói ra, Lâm Hiên cũng không thể không bội phục, đấu giá hội quả nhiên không phải chuyện đùa, kiện bảo vật đầu tiên đã khiến cho hào khí tăng lên như thế này.

Ngay cả yêu tộc cũng tham gia tranh đoạt rất nhiều, dù sao này yêu tu Hóa Hình Kỳ cũng chia làm hai loại, một loại chuyên luyện yêu thể, tận lực phát huy thiên phú của mình, một loại khác thì cũng giống như nhân loại luyện chế pháp bảo, tử mẫu Âm Hồn Câu đối với bọn họ mà nói là sự hấp dẫn lớn.

Cuối cùng với giá trên trời là tám mươi vạn tinh thạch, bị một gã tu sĩ xa lạ đoạt được, cổ quái là tại đây không ai nhận biết được tên đó.

Không nghĩ tới chỉ là tán tu mà lại giàu như vậy.

Lâm Hiên hiển nhiên không tham dự tranh đoạt, mặc dù loại bảo vật này không nhiều nhưng hắn lại không để trong mắt.

Sau kinh nghiệm đấu giá lần này thì tâm tình các lão quái vật cũng bắt đầu nóng lên.

Trên mặt Bạch Tuyết lộ ra sự hài lòng, không cần nàng phân phó thì thị nữ thứ hai nhu thuận tiến lên, quỳ xuống đem mâm giơ cao lên, vải hồng được mở ra, lần này là đến bảo vật gì đây? Nguyệt Nhi cũng mở to con mắt ra, tiểu nha đầu rất hiếu kỳ. Một hòn đá màu đen ước chừng bằng nắm tay.

“Thiên Huyền Trọng Kim, tài liệu luyện khí tuyệt hảo kim chúc, một khối nhỏ như vậy có khối lượng ngàn cân, tính chất cứng rắn dị thường, nếu vị nào muốn luyện chế pháp bảo phòng ngự thì tuyệt đối đừng bỏ qua.” Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng giới thiệu, rồi ra giá: “Năm mươi vạn tinh thạch.”

Không ít người hít một ngụm không khí, lần đầu tiên nghe nói đến loại đồ vật Thiên Huyền Trọng Kim này. Tự nhiên không ai trả giá, trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường yên lặng lạ thường.

“Như thế nào lại không có ai nhận ra vật này?” Ánh mắt Bạch Tuyết chậm rãi đảo chung quanh, khóe miệng hiện tia chê cười:” Đã như vậy, tiểu nữ tự mình xuất ra năm mươi vạn tinh thạch để mua.” Lâm Hiên kinh ngạc, đấu giá hóa ra có thể tự buôn tự bán, thật có chút thái quá.

Kỳ thật trừ Bạch Tuyết thì tại bốn phía của hội tràng cũng còn có mấy tên chấp pháp sử duy trì trật tự, bọn họ vẻ mặt đờ đẫn không ngăn cản, xem loại tình huống này được cho phép. Hiện trường một mảnh yên tĩnh, nhưng không ít lão quái Nguyên Anh Kỳ truyền âm thảo luận với nhau.

Theo lý thuyết, Hiên Viên Thành không lừa gạt người mua nhưng mà năm mươi vạn tinh thạch không phải một con số nhỏ, qua nửa ngày như trước mà chưa ai gọi giá cả.” Một, hai, xem ra không có đạo hữu nào muốn vậy vật này ta lấy.”

Lời còn chưa dứt thì trên đài đột nhiên có một thanh âm có chút rõ ràng truyền vào lổ tai:” Hừ, ai nói vật này bán không ra được, nghĩ năm mươi vạn tinh thạch lấy một khối Thiên Huyền Trọng Kim lớn như vậy, đạo hữu Bạch Tuyết thật sự quá khôn, ta xuất một trăm vạn.”

Nhất thời mọi người đều sững sờ.

Lâm Hiên theo tiếng nói thì thấy một gã tu tiên khoảng bốn mươi tuổi, thần thông không nhỏ, tu vi đã là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.

“Hóa ra là Long tông chủ của Thiên Nguyên tông, nghe nói Thiên Nguyên Tông nổi tiếng giàu có ở Từ Châu, các hạ ra tay thật hào phóng, xem ra lời đồn không sai.” Trong mắt Bạch Tuyết hiện lên một tia tức giận nói. “Ha ha, đạo hữu Bạch Tuyết quá khen rồi, nếu không phải Long mỗ quả thật rất cần thì cũng không tranh với đạo hữu khối Thiên Huyền Trọng Kim này.” Nam tử mỉm cười gật đầu.

Lâm Hiên có chút líu lưỡi, trước kia hắn tư nhận là thân phú hào, không thua người tu tiên Ly Hợp Kỳ, bây giờ xem ra dường như có chút không đúng.

Mười hai châu Thiên Vân là nơi giàu có, nhất là những tông môn gia tộc, trải qua ngàn năm tích lũy thì lại càng không phải chuyện đùa. Thời gian tiếp tục trôi qua, đấu giá hội tiếp tục tiến hành.

Mỗi một mâm đều là một món bảo vật có giá trị xa xỉ, thường khiến cho hai tộc liều mạng tranh đoạt, đương nhiên cũng có những đồ vật đáng lẽ không tồn tại, ví dụ như một miếng ngọc được Bạch Tuyết giới thiệu, bên trong có một đoạn nội dung là: “Xích Tiêu Tuân Khắc.” Xích Tiêu chân nhân được rất nhiều người biết đến, chính là một vị tán tu nổi danh hơn ngàn năm trước.

Mặc dù chỉ đơn độc nhưng một thân thần thông lại không tầm thường, không chỉ tiến giai tới đại tu sĩ, mà còn chiến thắng của đại trưởng lão Ngự Linh Tông, bởi vậy có thể tưởng tượng được thần thông của hắn.

Nguyên bản vật này không nên xuất hiện nhưng mà giá cả lại rất cao, tới ba trăm vạn tinh thạch, nếu như là đan dược nghịch thiên nào đó thì cho dù mấy lão quái vật đau lòng cũng chỉ có thể cắn răng mà tranh đoạt. 

Nhưng đối với công pháp thì khác, tu vi đạt tới tình trạng này thì cho dù Xích Tiêu Tuân Khắc có tốt cũng không có khả năng từ bỏ một thân thần thông để luyện lại, mua thứ này cũng chỉ truyền lại cho môn phái hoặc hậu nhân.

Đối với bổn môn thì có lợi lớn, nhưng người tu tiên vốn ích kỷ, sẽ không vì môn nhân đệ tử mà bỏ ra từng đó tinh thạch. Cho dù trong túi họ có một khoản lớn thì cũng chỉ mua bảo vật hữu dụng với chính mình.

Lúc này, vài đội thị nữ đã thay đổi, đội nào đấu giá xong thì đi xuống thị nữ mới bưng tới một bảo vật khác.

Đương nhiên không phải tất cả vật phẩm đấu giá đều thuộc về Hiên Viên Thành, tại hiện trường cũng có những lão quái vật đem bảo vật của mình đưa cho các thị nữ đem đi đấu giá, đương nhiên bên ủy thác sẽ lấy một phần trong số bán được đó.

Lâm Hiên vẫn không trả giá, yên lặng chờ đợi, nơi này là đầm rồng hang hổ nên trừ phi bản thân thấy được Hạ Cô Thảo hoặc là đan dược giải độc cho Cầm Tâm thì cũng không động tâm với những thứ khác.

Nội đan của Quỷ Đế Nguyên Anh Hậu Kỳ, giá một trăm vạn tinh thạch.” Âm thanh Bạch Tuyết truyền vào tai. 

Chữ ký cá nhân

Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu

Chương 1106 - 1110: Công Tôn lão ma

Nguồn: Sưu tầm

Lâm Hiên đang mơ màng buồn ngủ thì thoáng cái đã tỉnh lại.

Chỉ thấy Bạch Tuyết chỉ vào một cái mâm đã được mở vải hồng, bên trên có một viên châu to cỡ long nhãn.

“Nói cho chư vị đạo hữu rõ, đây là âm hồn hư vô vật, bất quá khi tiến giai Nguyên Anh kỳ thì có thể tạo ra một thân thể mới, vật trước mặt chính là của một quỷ đế Nguyên Anh Hậu Kỳ, nếu như ở Âm Ti giới thì không tính là gì nhưng mà ở chỗ này thì lại là một vật vô cùng quý hiếm, huống chi âm hồn quỷ vật có được thần thông đặc biệt, muốn giết chết thì cũng không thoải mái gì, nội đan Quỷ Đế Hậu Kỳ là bảo vật cực hiếm, giá một trăm vạn tinh thạch.” 

Lâm Hiên nhìn chằm chằm mâm đồ vật, trong mắt hiện lên dị mang.

Thật sự ngoài ý muốn, mới lúc đầu hắn vẫn không ngờ đến.

Nội đan Quỷ Đế không phải là mục đích của chuyến đi này, có thể bỏ qua.

Nhưng Lâm Hiên không nỡ buông tha, thật không may Bích Diễm Kỳ Lân Giáp chỉ còn thiếu một kiện tài liệu này mà thôi.

Qua lần này thì sẽ không còn có lần sau, tuy nói rằng ngày sau chưa chắc mình tìm được nội đan Quỷ Đế, nhưng là Quỷ Đế Hậu Kỳ thì không thể tưởng tượng được.

Mà tài liệu càng trân quý thì bảo giáp có uy lực càng lớn.

Buông tha hay là tham dự tranh đoạt, trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia băn khoăn. Bất quá rất nhanh hắn trở nên kiên định, đây là long đàm hổ huyệt nên mình cũng phải cẩn thận, không nói đến nơi này chưa chắc có lão quái vật Ly Hợp Kỳ, mà cho dù có chẳng lẻ mình không dám mua sao.

Đánh cuộc một phen!

Đối với hắn mà nói, nội đan Quỷ Đế Hậu kỳ rất hấp dẫn, vô luận như thế nào Lâm Hiên cũng không nguyện buông tha nó.

Nghĩ tới đây hắn hít thật sâu, vẻ mặt kiên định, dù đã ra quyết định tranh đoạt nhưng mà Lâm Hiên cũng chưa lập tức tham gia.

Trước tiên cứ xem tình hình, dù sao chỉ cần đấu giá chưa chấm dứt thì mình có thể tùy lúc trả giá.

Một trăm vạn tinh thạch đối với tu sĩ bình thường là một con số không nhỏ. Nhưng để đến đây thì bất luận là nhân tộc hay yêu tu thì bản thân cũng đều giàu có, trong đó tuyệt đại bộ phận là đại biểu cho tông môn gia tộc hoặc có môn phái hậu thuẫn.

Tu tiên giới không chỉ có mạnh được yếu thua, mà còn có chênh lệch về giàu nghèo. Tiền bạc cũng có quan hệ trực tiếp tới tu vi, đệ tử Linh Động kỳ vừa bước chân vào tiên đạo, đi thâm sơn đại trạch và hạp cốc hoang vu, mạo hiểm tính mạng mình để tìm kiếm các loại linh dược bảo vật để đổi lấy một khối tinh thạch là đã hết sức thỏa mãn, nhưng mà cao giai tu tiên giả thì lại tiêu tiền như nước. Chỉ tùy tiện chọn một kiện vật phẩm ra giá thì cũng đủ cho trăm ngàn tên tán tu cấp thấp sử dụng tu luyện trong mấy năm.

Lâm Hiên thở dài, xem ra lúc này đây không trả giá lớn thì không thể có bảo vật trong tay.

Nội đan Quỷ Đế mặc dù tương đối ít nhưng đối với quỷ đạo tu sĩ mà nói thì có giá trị sử dụng lớn, có thể sử dụng chế Quý Lỗi, cho nên Bạch Tuyết còn chưa dứt lời thì lập tức có một tu sĩ gia nhập tranh đoạt.

“Lão phu xuất một trăm lẻ năm vạn tinh thạch, lời nói được xuất ra từ gã bạch bào lão giả, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì bên tai lại truyền đến một tiếng gào to: “Ha ha, nội đan của Quỷ Đế Hậu Kỳ, lão phu tìm kiếm nhiều năm, người nào cũng không cho đoạt, ta ra giá một trăm hai mươi vạn.”

Người tu tiên đến Nghiễm Hàn Cung đều là những người giàu có nhưng mà nghe thấy hào phóng tăng giá như vậy thì không nhịn được phải hít một ngụm lương khí, hơn nữa khẩu khí đối phương cực kì kiêu ngạo. Tại đấu giá hội thì tài lực là chính, lại còn nói ra lời sẽ không cho ai cùng mình tranh đoạt.

Những cái liếc mắt, theo sau là có những tiếng nghị luận xé gió truyền vào tai.

“Người tu tiên Nguyên Anh hậu kỳ, trên trán có một thai ký mặt quỷ, chẳng lẻ là Đại trưởng lão Lệ Hồn Cốc.”

“Không sai, đúng là Công Tôn lão ma, trừ hắn ra thì không có người nào lại dám kiêu ngạo như thế.”

“Hừ, nơi này cũng không phải chỉ có một đại tu sĩ.”

“Ngươi thì biết cái gì, bên trong tu sĩ Hậu Kỳ cũng chia ra mạnh yếu, không nói đến sau lưng hắn là Lệ Hồn Cốc trong thất đại môn phái, chỉ riêng một thân thần thông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC