1101-1160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Luyện Thành Tiên

Tác giả: Huyễn Vũ

Quyển 5: Thiên Vân Thập Nhị Châu

Chương 1101 - 1105: Long đàm hổ huyệt

Nguồn: Sưu tầm

Chuyện đang phát sinh ở La gia, Lâm Hiên cũng không rõ lắm, lúc này hắn đang đi dạo trong Hiên Viên Thành, bên trong là những phường thị lớn nhỉ không đồng nhất, chừng hơn mấy ngàn cái. Chỉ riêng việc này cũng có thể thấy được diện tích của thành lớn đến cỡ nào.

Đối với thần thông của cổ tu sĩ, Lâm Hiên vẫn trố mắt đứng nhìn, muốn xây dựng một tòa thành lớn như thế này cũng không phải dễ.

Bất quá làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là âm khí ở tòa thành này quá nặng, hơn nữa từ phong cách đến điêu khắc cấm chế cũng liên quan tới quỷ vật.

Bên trong đến tột cùng có bí mật gì thì Lâm Hiên không biết, bất quá hắn chỉ quan tâm đến chuyện cần làm, hiển nhiên không có tâm tình xen vào chuyện người khác. Ước chừng thời gian một nén nhang, Lâm Hiên đi đến một phường thị khác, sau khi nộp tinh thạch thì chậm rãi đi vào.

Mấy canh giờ sau, Lâm Hiên đi ra, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, khác với vận may lần trước, lần này đúng là lãng phí công sức, hóa ra lại không mua được thứ gì. Bất quá Lâm Hiên cũng không nổi giân, vẫn còn có cơ hội. Hắn ngoắc một chiếc thú xa đang chạy qua, rồi ngồi lên đó tiếp tục chạy đến phường thị khác.

Thời gian trôi qua, đảo mắt mặt trời đã xuống núi, trên trời đã đầy sao. Thể lực người tu tiên hơn hẳn người thường, cho nên phần lớn cửa hàng tại phường thị mở cửa cả ban đêm.

“Thiếu gia, chúng ta vẫn còn phải đi dạo sao?” Tiếng Nguyệt Nhi truyền đến, chuyến đi này hai người thu hoạch đã rất nhiều, nhưng đương nhiên vẫn còn kém xa mục tiêu của Lâm Hiên. “Ưh.” Lâm Hiên chậm rãi nói. “Tại sao vậy, tiểu tỳ thật ra cũng thấy mệt.” “Nha đầu ngốc, Thiên Vân giao dịch hội không phải hai ba ngày là chấm dứt, hoảng cái gì, huống chi chúng ta còn việc khác cần phải hoàn thành.” “Việc khác?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, có chút kỳ quái, nàng nghĩ mãi không ra.

Thấy tiểu nha đầu không biết, Lâm Hiên không khỏi có chút thời dài nói: “Trong phường thị huyết quỷ, đối phương tỏ vẻ thành ý, tặng miễn phí cách điều chế Huyền Âm Minh Dịch cùng với số lượng dược liệu dùng một lần. Mặc dù nghe hắn nói cách này tốt, nhưng chúng ta cũng phải thử hiệu quả một chút, cho nên lúc này phải tìm chỗ tắm rửa một phen.”

“Oh.” Nguyệt Nhi gật đầu, không hề tỏ vẻ dị nghị nữa.

Vì thế Lâm Hiên bảo thú xa đi đến khu phía Bắc Hiên Viên Thành.

Cả cự thành được chia làm mấy khu vực, bất quá khu phía Bắc thì số lượng tương đối ít hơn một chút. Bởi vì nơi này ngoại trừ phường thị còn có rất nhiều đình đài lầu các, làm nơi chiêu đãi khách giống như khách sạn ở thế tục. Đương nhiên bên trong rất xa hoa, nghỉ ngơi hết sức dễ chịu. Lâm Hiên là người tu tiên Nguyên Anh Kỳ, tự nhiên được đưa đến một lầu các tốt nhất.

Nhìn thấy thú xa, một gã tu sĩ trong trang phục chấp pháp sử đến đón, tu vi của gã cũng không thấp, khoảng chừng Ngưng Đan Trung Kỳ, cung kính thi lễ với Lâm Hiên: “Hoan nghênh tiền bối đến, xin hỏi ngài cần chỗ nghỉ ngơi như thế nào, có muốn đến nơi đông các vị tiền bối khác ở không, như vậy thì ngài có thể làm quen được rất nhiều bằng hữu, trao đổi tâm đắc tu luyện. Hay là…” “Không cần, Lâm mỗ thích thanh tĩnh, ngươi tìm cho ta một tòa lầu các hẻo lánh một chút.” Không đợi đối phương nói hết, Lâm Hiên đã lạnh lùng nói.

“Hẻo lánh?” Vị chấp pháp sử có chút ngẩn ngơ, việc này hơi ngoài ý muốn. Rất nhiều lão quái Nguyên Anh Kỳ muốn tìm bằng hữu, cho dù là tán tu không môn phái cũng muốn mượn cơ hội này giao lưu với nhau. Vị tiền bối trước mắt này thật là….” “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi có dị nghị đối với điều kiện lão phu đưa ra?” Vẻ mặt Lâm Hiên nghiêm túc. “Không dám, tiền bối ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, vãn bối sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Vị chấp pháp sử kia hoảng sợ, sắc mặt đại biến trả lời, lão quái vật cấp bậc này không phải là người mà mình có thể đắc tội. Huống chi một số tu sĩ khổ tu vốn tính cách cổ quái, quan tâm đến tính cách của mấy lão quái đó chẳng phải là mình chán sống sao?

Lâm Hiên gật đầu, lúc này thần sắc mới hòa hoãn lại, mà tốc độ làm việc của đối phương rất nhanh, bất quá chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã làm xong thủ tục, đương nhiên giá cả cũng không thấp.

Ở lầu các này một ngày là một trăm tinh thạch, quả thực so với ăn cướp không khác nhiều lắm, bất quá với tài sản của Lâm Hiên thì cũng không để ý đến.

“Tiểu Thanh, dẫn vị tiền bối này lên lầu.” Chấp pháp sử nọ gọi một thị nữ đến, sau đó quay đầu lại cười tươi: “Tiền bối, thị nữ này sẽ hầu hạ ngài, có chuyện tình gì cứ việc phân phó, nàng tuyệt không có dũng khí làm trái lệnh.” “Ưhm.” Lâm Hiên từ chối cho ý kiến, trên mặt không nhìn ra vui buồn.

Nữ tử gọi là Tiểu Thanh kia cũng xinh đẹp, bất quá chỉ là Linh Động Trung Kỳ mà thôi, hơn nữa tư chất rất kém cỏi, xem phục sức của nàng thì có lẽ là đệ tử của môn phái nhỏ. Nhưng tu tiên giới vốn yếu phục tùng mạnh, người như vậy tại tông môn căn bản không được coi trọng, thậm chí tùy thời đều có thể bị xem như là vật hy sinh.

Nhớ tới kinh nghiệm mình từng trải qua, Lâm Hiên thở dài, đối với nữ tử này hòa hoãn hơn một chút: “Dẫn ta đi.” “Vâng!” Tiểu Thanh gật đầu, cung kính đi trước dẫn đường cho Lâm Hiên.

Đảo mắt đã qua một khắc mà vẫn chưa tới chỗ nghỉ, Lâm Hiên ngược lại không giận mà còn hài lòng, đối với hắn mà nói thì nơi càng hẻo lánh càng tốt.

Kỳ thật trong phường thị cũng có những chỗ chuyên mời những tu sĩ cấp cao đến ở.

Bất quá Lâm Hiên không có ý định tiếp xúc, mặt nạ mà Mộng Như Yên tặng cho mình rất tốt, đến nay vẫn không bị khám phá nhưng cũng không có nghĩa là không bị lộ tẩy.

Vạn nhất xui xẻo, thân phận bị bại lộ, bản thân mình có thể chạy thoát nhưng còn những người khác thì sao, chẳng phải là sẽ làm hại bọn người Doanh Nhi sao? Lâm Hiên làm việc rất cẩn thận.

Lâm Hiên một bên vừa đi vừa tự định giá, thị nữ Tiểu Thanh đi trước dẫn đường, đôi lúc Lâm Hiên cũng quan sát xung quanh, gần đó cũng không có người tu tiên nào khác.

Đột nhiên thần sắc Lâm Hiên vừa động, đi nhanh đến ôm lấy thị nữ vào lòng. Tiểu Thanh kinh ngạc, thân thể không khỏi trở nên cứng ngắc. Nàng cũng là nữ tử xinh đẹp, nhưng tu vi lại cực thấp, bị phái tới hầu hạ lão quái Nguyên Anh Kỳ, vốn đã bao hàm ý tứ để mặc cho đối phương xử trí.

Chênh lệch hai bên thật lớn, mặc dù làm lô đỉnh cho đối phương cũng tốt, nàng tự nhiên nguyện ý, nhưng đối phương có phải đã quá háo sắc hay không, dù gì cũng phải đợi đến lầu các đã chứ…” “Đừng nhúc nhích!”

Lâm Hiên truyền âm cho nàng, nữ tử này ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện đối phương chỉ chế trụ mình, hai tay cũng rất quy củ. Trong lòng Tiểu Thanh ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không ngốc, nghe theo lời hắn, thân thể mềm mại nửa dựa vào lòng Lâm Hiên.

Khoảng cách hơn hai mươi trượng phía trước là một vị nữ tu đang chậm rãi từ trong lầu các đi ra. Người này bất quá chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tuy không phải rất đẹp nhưng cũng đáng yêu.

Nhưng đừng lầm tưởng mà so sánh nàng ta với Tiểu Thanh, tu vi nàng ta đã đạt đến Nguyên Anh Trung Kỳ, hơn nữa còn là Trung Kỳ đỉnh phong!

Đương nhiên nếu chỉ là như thế thì không đủ làm Lâm Hiên kiêng kỵ, vấn đề chính là nữ tu này không phải người của nhân giới, mà là người có hai hồn trong một thể, công chúa Linh Giới, Tân Nguyệt Tiên.

Mộng Như Yên từng nói qua mặt nạ này ngoại trừ lão quái Ly Hợp Kỳ mới có thể nhận ra mình.

Án theo lẽ thường, lấy cảnh giới Nguyên Anh Trung Kỳ của Tân Nguyệt thì hẳn là không có gì đáng ngại, nhưng Lâm Hiên không dám mạo hiểm. Mặc dù cảnh giới đối phương bằng mình nhưng bí thuật linh giới há mình có thể lường được, vạn nhất nàng nhận ra mình thì Lâm Hiên không dám tưởng tượng hậu quả.

Lần giao thủ trước mình đã dùng mưu kế chế trụ Tân Nguyệt, nhưng nàng ăn một lần đau khổ nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ. Đương nhiên cũng phải nói rằng Lâm Hiên hơi sợ đối phương.

Dù sao hắn cũng có thể vận dụng thông thiên linh bảo, nhưng khi nàng được linh lực quán thể thì thực lực sẽ tăng vọt rất nhiều.

Chân thực động thủ thì ai mạnh ai yếu cũng khó nói, nhưng Truy Sát Lệnh của Vạn Phật Tông lại biến mình thành miếng pho mát thơm ngon, Lâm Hiên không dám mạo hiểm! “Thiếu gia, ngươi có thể khẳng định nha đầu kia là Tân Nguyệt?” Nguyệt Nhi cũng phát hiện ra bất ổn. “Đương nhiên.”

Lâm Hiên dùng thần thức trả lời, kỳ thật vị công chúa Tân Nguyệt này hơi đặc thù, trong thân thể có đến hai hồn phách.

Tân Nguyệt thân là tán tiên chi nữ, tính tình như công chúa, không nói đạo lý, sau này gặp mặt, nếu như không thể tháo bỏ khúc mắc giữa mình và nàng ấy thì khó yên thân.

Về phần hồn phách kia thì chính là Hạ Hầu Lan ở nhân giới, mặc dù nhìn vẻ bề ngoài nàng và Tân Nguyệt không có gì khác nhau, nhưng bởi vì hoàn cảnh duyên cớ, Hạ Hầu Lan lại thiện lương nhu nhược, mang ơn của mình, thậm chí còn gọi mình là đại ca. Nếu như gặp nàng thì đương nhiên sẽ không sợ hãi gì.

Bất quá Lâm Hiên khẳng định lúc này tuyệt đối là hồn phách Tân Nguyệt làm chủ đạo, bởi vì tính cách hai nàng khác nhau nên khí chất biểu hiện ra ngoài cũng khác nhau.

Không nghĩ tới sẽ gặp lại nơi này, hiển nhiên đã không kịp tránh né, vì thế Lâm Hiên giả dạng làm một tên háo sắc, hy vọng có thể gạt được nàng.

Hắn làm thế cũng không sai, đôi mặt đẹp của Tân Nguyệt lưu chuyển, đã phát hiện ra Lâm Hiên, nàng nhìn nữ tử hắn ôm trong ngực một chút, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

Khinh bỉ và khinh bỉ, đương nhiên nàng sẽ không chú ý tới tên háo sắc, cho nên sẽ không nghĩ ra hắn chính là tiểu tử đáng ghét đã làm mình ăn đau khổ. Hàng mi đẹp hơi nhíu, thân hình chợt lóe đã thi triển khinh thân thuật, sau vài lần chớp động đã biến mất trong bóng đêm. Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm buông nữ tử trong lòng ra. Nguy hiểm thật, tuyệt không nghĩ ra Tân Nguyệt cũng tới nơi này.

“Thiếu gia, hồn phách nữ tử kia lại chiếm vị trí chủ đạo, vậy còn Hạ Hầu cô nương thì sao?” Thanh âm lo lắng của Nguyệt Nhi truyền vào tai. “Yên tâm, Hạ Hầu Lan từng nói qua, nàng và Tân Nguyệt chỉ là tính cách khác nhau. Hồn phách hai người vốn là một thể, hiện tại bây giờ chắc cũng đang tỉnh, chỉ là không thể nắm giữ quyền chủ đạo mà thôi.”

“Oh!” Nguyệt Nhi gật đầu, lúc này mới an tâm. Đi được một lát nữa, Lâm Hiên rốt cục nhìn thấy một tòa lầu các tạo hình cổ xưa, chỉ dùng trúc để xây thành.

Đương nhiên khác với trúc ở thế tục, trước mắt chính là loại kiếm trúc, so với tinh thiết còn cứng hơn nhiều, một số trúc có phẩm chất tốt thậm chí có thể dùng để luyện chế bảo vật. Bên ngoài lầu các có một tầng quang mạc, nhưng có tác dụng đề phòng người khác nhìn trộm. Tiểu Thanh lấy một khối ngọc bài ra.

Tay trái khẽ giơ lên, từ bên trong bắn ra một đạo lục quang, sau đó quang mạc nhoáng lên một cái rồi mở ra một thông đạo đường kính một trượng. Lâm Hiên cùng Tiểu Thanh trước sau tiến vào bên trong. “Tiền bối, ngài hài lòng chứ?” Dẫn Lâm Hiên đi xem kiến trúc một chút, sắc mặt thiếu nữ cung kính hỏi. “Không tệ.”

Lâm Hiên gật đầu, nơi này hoang vu, lầu các xây dựng cũng không tệ, đúng là một nơi nghỉ ngơi tốt. “Còn…không biết ngài còn có gì phân phó không?” Khi nói lời này, sắc mặt Tiểu Thanh đỏ bừng, nhưng cũng dũng cảm cố gắng ưỡn ngực ra.

Nhân sinh như giấc mộng, nàng đương nhiên không nghĩ mình có thể được lão quái Nguyên Anh nhìn trúng, bất quá cho dù là lô đỉnh cũng có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất Trúc Cơ thì không thành vấn đề. Đáng tiếc Lâm Hiên không phải đồ háo sắc, khẽ thở dài một tiếng, giơ tay bắn ra một đạo quang hà, trên mặt nữ tử hiện vẻ kinh ngạc rồi ngất đi.

“Thiếu gia, người thật sự sẽ không….”

“Nói hươu nói vượn gì vậy, ta là người như vậy sao?” Thanh âm Lâm Hiên có chút tức giận.

“Ha ha, tiểu tỳ giỡn đó, ta biết người có ý định xóa trí nhớ của nàng ta.”

“Không sai.”

Lâm Hiên gật đầu, vừa mới gặp Tân Nguyệt, nếu bị nữ tử này nói ra thì sẽ rất phiền phức. Cách ổn thỏa nhất là giết đi nữ tử Linh Động Kỳ này, mình sẽ không còn phiền toái nào nữa.

Nhưng Lâm Hiên lại không làm như vậy, mặc dù lúc đối địch hắn rất vô tình, nhưng về bản chất thì cũng là người có tình, càng không thích lạm sát kẻ vô tội. 

Tiểu Thanh này bất quá chỉ vừa gặp mặt mà thôi, hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì mới vừa rồi còn giúp mình, Lâm Hiên sẽ không dùng oán trả ân!

Lựa chọn cuối cùng là xóa trí nhớ của nàng, đương nhiên chỉ là đoạn trí nhớ vừa rồi mà thôi.

Đương nhiên làm như vậy cũng có tai họa ngầm, nếu như nữ tử này có thể tiến giai đến Nguyên Anh Kỳ thì tuyệt đối có thể khôi phục trí nhớ.

Nhưng đó chỉ là trên lý luận, lấy tư chất của nàng thì Trúc Cơ cũng đã rất khó khăn, muốn đạt đến Nguyên Anh Kỳ chỉ là nằm mơ.

Huống chi cho dù nàng thật sự có cơ duyên nghịch thiên, có thể tiến xa trên con đường tiên đạo, nhưng đó cũng là chuyện mấy trăm năm sau, mà khi đó mình khẳng định đã sớm phi thăng linh giới rồi.

Ý niệm trong đầu xoay chuyển, sau khi Lâm Hiên phân tích lợi hại, xác định làm vậy không có vấn đề gì. Còn nếu như thật sự có thể uy hiếp mình thì cho dù trong lòng có áy náy vẫn phải giết người diệt khẩu.

Dù sao con đường trường sinh vốn đầy huyết vũ tinh phong, cũng may hiện tại không cần làm như vậy.

Nhìn thiếu nữ đang hôn mê, Lâm Hiên thở dài, cùng lắm thì sau đó cấp cho một ít tinh thạch và bảo vật bồi thường là được. Sau đó Lâm Hiên bắt quyết, thi triển pháp thuật xóa trí nhớ.

Sau khi làm tốt tất cả, Lâm Hiên đem nữ tử đạt trên giường của phòng khách, sau đó đi đến trước quang mạc, tay áo phất một cái, vài trận kỳ bay vút ra.

“Oanh!”

Theo chỉ điểm của Lâm Hiên, trận kỳ hóa thành bóng đen bay vào bốn góc lầu các. Lâm Hiên gật đầu hài lòng, mặc dù theo lý thuyết, lầu các ở Hiên Viên Thành rất tốt, nhưng trận kỳ của mình còn tốt hơn. Sau đó thân hình Lâm Hiên chợt lóe, trực tiếp đi lên lầu hai.

Nơi này có phòng luyện công, ánh sáng rõ ràng, mặc dù là buổi tối nhưng tại giữa phòng có treo một viên minh châu cỡ nắm tay, từ bên trong phát ra ánh sáng. “Thiếu gia, người định làm gì vậy?” Thanh âm tò mò của Nguyệt Nhi truyền đến. Ngất mất, trí nhớ nha đầu kia có phải quá kém hay không vậy, Lâm Hiên lẩm bẩm: “Vừa rồi mới nói qua, không phải là chuẩn bị tắm rửa Huyền Âm Minh Dịch sao?” Nguyệt Nhi ngẩn ngơ, che miệng cười rộ lên: “Vậy tiểu tỳ đi ngủ trước, người nghỉ ngơi dưỡng sức đi, lát nữa làm phiền thiếu gia gọi ta dậy.” Nguyệt Nhi nói xong thì ôn nhu nằm xuống. “Nha đầu kia!”

Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười, nếu như là trước đây thì khẳng định Nguyệt Nhi sẽ ở đây bồi tiếp mình, nhưng từ sau lần biểu lộ thâm tình thì mặc dù hai người bình thường vẫn giống như trước, nhưng đôi khi cũng có chút khác biệt.

Mình chuẩn bị giúp nàng luyện bảo vật tắm rửa mà nàng lại đi ngủ mất.

Lâm Hiên gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên một tia buồn bực. Tên ngốc này nào biết Nguyệt Nhi vẫn còn thức, tiểu nha đầu mở một mắt lặng lẽ nhìn, sau đó bất mãn nghĩ: “Thiếu gia thật sự là đầu gỗ, người ta nghĩ rằng ngươi phải hò hét, muốn Nguyệt Nhi cùng luyện bảo, thế nhưng ngươi lại chẳng hiểu gì cả?” Nữ tử chung quy vẫn thích lời ngon tiếng ngọt, Nguyệt Nhi cũng không ngoại lệ.

Nhưng Lâm Hiên lại đâu nghĩ được nhiều như vậy, cũng không phát hiện ra Nguyệt Nhi vẫn thức, hắn kéo bồ đoàn ra, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục thể lực.

Lúc ban ngày vẫn chưa động thủ với ai, pháp lực tất nhiên là sung túc, về phần chút mệt nhọc này, lấy thần thông của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như hắn thì chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ đã hoàn toàn khôi phục.

Sau đó Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đỉnh lô hình dáng cổ xưa bay vút ra, mặt ngoài khắc đầu hình giao long, nhìn là biết phẩm chất không tệ. Tử Long Đỉnh.

Nhìn bảo vật lơ lửng trước người, Lâm Hiên thở dài, năm đó vì cứu trị Thái Hư chân nhân mà Cầm Tâm giao đỉnh lô này cho mình. Hiện tại giai nhân lâm vào hiểm cảnh, từ ngày mai mình cũng nên nghĩ cách giải độc cho nàng. Tuy nói trong vòng một năm không nguy hiểm, nhưng mỗi lần Thiên Chu Cổ Độc phát tác là hết sức thống khổ, Lâm Hiên thật lòng không hy vọng Âu Dương Cầm Tâm chịu khổ.

Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu phất tay một cái, một cái mâm bay vút ra, trên đó chứa đầy các loại dược liệu, đúng là dùng để luyện chế Huyền Âm Minh Dịch. Phương pháp luyện chế loại chất lỏng này cùng phương pháp luyện chế đan dược bình thường không giống nhau, dù sao một cái là chất rắn, một cái là chất lỏng. Lâm Hiên trở tay, một ngọc giản xuất hiện, hắn đem thần thức nhập vào trong.

Trong ngọc giản có ghi cách điều chế Huyền Âm Minh Dịch rất chi tiết, Lâm Hiên đọc đi đọc lại thấy không có gì đáng ngờ. Tại phương diện luyện đan Lâm Hiên cũng có chút thiên phú, dù sao vẫn có thể dùng Lam Sắc Tinh Hải tinh chế lại.

Bất quá hai trăm năm nay hắn dùng tiên đan như ăn kẹo, chính hắn cũng không biết đã luyện chế bao nhiêu đan dược nữa. Tục ngữ nói làm nhiều thì quen tay, trải qua nhiều lần như vậy, mặc dù Luyện Đan Thuật còn xa mới đạt tới cấp độ tông sư nhưng cũng đã vượt xa luyện đan sư bình thường.

Mà phương pháp điều chế Huyền Âm Minh Dịch này kỳ thật vừa có chút đơn giản, vừa có chút khó khăn, hơi giống so với đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể tinh chế chất lỏng này thì hắn thật sự muốn thử qua, xem ra việc Nguyệt Nhi tắm rửa không có vấn đề.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Hiên buông ngọc giản ra, đầu ngón tay bắn ra một đạo quang hà, quang hà xoay tròn rồi biến thành một cánh tay lớn, nhẹ nhàng mở nắp đỉnh lô ra.

Sau đó cái mâm run lên, ba loại dược liệu trên mâm bay lên, trong đó có một gốc cây Hà Thủ Điểu trăm năm.

Đối với phàm nhân mà nói thì bảo vật như vậy rất hiếm có, nhưng đối với người tu tiên thì không tính là gì. Hai đạo kiếm khí từ tay áo Lâm Hiên bay ra, lóe ra lam quang, đem Hà Thủ Điểu cắt thành từng mảnh nhỏ, sau đó đem toàn bộ bỏ vào đỉnh lô.

Về phần những thứ khác chính là một loại bột phấn màu hồng, loại còn lại hình dáng càng kỳ lạ hơn, hóa ra lại là một củ cà rốt hình con voi.

Lâm Hiên dựa theo những yêu cầu trong ngọc giản, trải qua một phen xử lý đều đã cho toàn bộ vào đỉnh lô.

Ba thứ này trước hết là nấu chín, còn những loại thiên tài địa bảo khác thì căn cứ vào mức lửa khác nhau mà chậm rãi thêm vào. Lâm Hiên đang nhìn đỉnh lô thì đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, mình đã phạm một sai lầm hết sức nghiêm trọng….quên đổ nước vào.

Điều này cũng khó trách hắn, từ Linh Động Kỳ đến Nguyên Anh Kỳ, hắn chưa bao giờ dùng nước luyện chế linh đan cả.

Chỉ cần đem các loại thiên tài địa bảo trộn lẫn là được, bởi vì bên trong dược liệu vốn có chút nước, hoàn toàn đủ dùng. Nhưng hiện tại cái mình muốn là chất lỏng, như thế nào lại không có nước!

Lâm Hiên đang muốn đi lấy nước thì đột nhiên đôi mày vừa động, Nguyệt Nhi dường như đang ngủ, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại có chút chuyển động, chẳng lẽ….

Mặc dù trên phương diện tình cảnh, Lâm Hiên vẫn có chút ngốc, nhưng trải qua lần biểu lộ tình cảm vừa rồi thì hắn đã thông minh hơn rất nhiều. “Nguyệt Nhi, thiếu gia cần nước, giúp ta đi lấy được không?? “Ưhm!” Đang ngủ, nữ tử vù một cái mở mắt ra: “Thiếu gia, để ta giúp người lấy nước.”

Có thể cùng thiếu gia làm việc chính là hạnh phúc của Nguyệt Nhi, nhìn bóng lưng tiểu nha đầu biến mất, Lâm Hiên cười cười, sau đó trên mặt hiện ra bộ dáng đang có tâm sự.

Tại chốn hồng trần này, tại tu tiên giới vô tình này, chỉ có Nguyệt Nhi làm bạn với mình!

Rất nhanh Nguyệt Nhi đã mang nước tới, nhìn trộm thiếu niên bên cạnh một cái, đang muốn bay trở về ống tay áo thì tiếng Lâm Hiên truyền tới: “Nguyệt Nhi, đừng đi, ở đây cùng ta một lát.” “Ưhm.” Nguyệt Nhi đầu tiên là kinh ngạc, theo sau gật đầu thật mạnh, rúc vào bên người Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhìn thoáng qua thiếu nữ trong lòng, bởi vì nàng không có thânt hể nên mặc dù thân cận thế này nhưng cũng không ảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net