Bách Luyện Thành Tiên Q2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bách Luyện Thành Tiên

Tất cả mọi người rõ ràng điểm mấu chốt là phải tìm kiếm được Yến gia phụ tử vì vậy bất luận là Phiêu Vân Cốc hay là Hỏa Linh môn đều phái ra vô số đệ tử đi tìm kiếm.

Nhưng Lâm Hiên làm việc rất sạch sẽ gọn ghẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì nên mấy đại môn phái này bận rộn hồi lâu mà vẫn không phát hiện được cái gì.

Sau khi tinh chế xong đan dược, Lâm Hiên đi ra ngoài được Triệu Minh kể lại tin tức này khiến hắn mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.

Thật không ngờ cái chết của Yến gia phụ tử lại gây ra phong ba lớn như vậy nhưng đương nhiên Lâm Hiên không có cái gì phải áy náy hay tự trách gì cả.

Đầu tiên là chuyện Yến Thiên Hành tập sát người của Uông gia cướp đoạt công pháp không hề có quan hệ gì tới hắn, tiếp theo chuyện hạ sát Yến gia phụ tử cũng là do bọn chúng muốn dồn hắn vào chỗ chết, chẳng lẽ là mình không hoàn thủ chờ bọn hắn giết sao.

Lâm Hiên cũng không phải là người ngu ngốc, người không phạm ta ta không phạm người nhưng nếu người phạm ta thì tuyệt đối ta sẽ lạt thủ vô tình. Muốn sinh tồn tại Tu Chân Giới thì phải tàn nhẫn, Lâm Hiên cũng không phải là hiếu sát nhưng đối đãi với địch nhân cũng tuyệt không có chút lòng dạ đàn bà nào.

Tuy nhiên ngoại giới có hỗn loạn hung ác như thế nào cũng không tới mình phải lo, trời có sụp xuống thì còn có các cao thủ tiền bối chống đỡ, về phần mình chuyện cấp bách là phải chuyên tâm đề cao thực lực.

Lâm Hiên kêu Triệu Minh bảo trù phòng chuẩn bị đại lượng lương khô và thịt khô, lấy tu vi Lâm Hiên như hiện nay vẫn chưa có thể ích cốc nên đám đồng tử cũng không nghi ngờ chút nào vì cho rằng Tiên sư đại nhân lại lười biếng chuẩn bị đóng cửa đi ngủ.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy Lâm Hiên bắt đầu khắc khổ tu hành.

Mỗi ngày sau khi dùng đan dược xong hắn lại ngồi xuống luyện khí.

Tu chân kỳ thật là thu nạp thiên linh khí chuyển hóa thành pháp lực tồn trữ tại đan điền, trong đó công pháp Linh Động kỳ khá đơn giản, chỉ không ngừng luyện theo vòng Đại Chu thiên tuần hoàn.

Mặc dù đều là đem linh lực lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch nhưng công pháp bất đồng thì lộ tuyến lưu chuyển cũng không giống nhau và hiệu quả đối với việc tu luyện cũng không giống nhau.

Ví dụ như công pháp Lâm Hiên tu luyện trước kia, chỉ vì hắn là đệ tử bình thường nên môn phái tùy tiện cấp cho một loại công pháp cơ bản nhất, chỉ có tác dụng đem linh khí chuyển hóa thành pháp lực với hiệu suất bình thường, không có bất cứ đặc điểm gì.

Mà chuyến đi này, ngoại trừ Trung cấp công pháp hắn còn mua được một quyển Lăng Vân quyết. Đây chính là công pháp sơ cấp tốt nhất của Lăng Vân môn, có thể so sánh với công pháp Phi Vân Kính của Phiêu Vân Cốc vốn chỉ có tinh anh đệ tử trong bổn môn mới có thể được truyền thụ, nói chung là mỗi công pháp đều có ưu điểm riêng của mình.

Lâm Hiên cầm ngọc đồng giản trong tay rồi đem thần thức rót vào, một lát sau hắn ngẩng đầu lên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Lăng Vân quyết quả nhiên là danh bất hư truyền, lộ tuyến lưu chuyển vòng Đại chu thiên tuần hoàn rất tinh xảo, tế mật, mặc dù hắn chưa thử qua nhưng chỉ xem qua cũng biết là không phải tầm thường.

Hắn bình tâm tĩnh khí ngồi xuống đợi dược lực phát huy xong thì bắt đầu dựa theo lộ tuyến của Lăng Vân quyết thực hiện vòng Đại Chu thiên tuần hoàn mới.

Hai canh giờ sau, Lâm Hiên mở mắt ra và tự đánh giá tình hình, trước kia học tập công pháp phổ thông hắn thực hiện một vòng Đại Chu thiên chỉ cần hơn nửa canh giờ mà bây giờ thời gian thực hiện phải mất hơn ba lần. Tuy nhiên kinh mạch được rèn luyện rất tốt đồng thời hiệu suất chuyển hóa linh khí cũng được đề cao thật lớn. Lăng Vân quyết này quả nhiên là bất phàm.

Nhưng công pháp này cũng không phải không có khuyết điểm, so với công pháp bình thường thì thực hiện vòng Đại Chu thiên của Lăng Vân quyết khó khăn hơn, tiêu hao tinh lực gấp năm sáu lần trước kia.

Nếu là người bình thường thì căn bản là không thể kiên trì được.

Lâm Hiên rốt cục cũng rõ ràng vì sao mà đệ tử bình thường trong môn phái chỉ được cấp công pháp bình thường còn tinh anh đệ tử thì mới được cấp cho công pháp tốt hơn, không phải vì môn phái giấu giếm cái gì mà là do công pháp càng tốt, vòng Đại Chu thiên tuần hoàn thực hiện càng khó khăn hơn. Đệ tử tư chất kém căn bản là không thể luyện tập được.

Về phần Lâm Hiên là trường hợp đặc biệt, hắn mặc dù không có linh căn nhưng tâm trí lại cứng cỏi siêu cấp, ngay cả ma luyện trong Luyện Tâm lộ cũng có thể chịu được, người bình thường thực hiện ba vòng Đại Chu thiên thì hắn làm chín lần cho nên mặc dù tư chất kém nhưng dựa vào nghị lực, Lâm Hiên vẫn có thể học được công pháp tốt.

Việc này với sự trợ giúp của đan dược không có quan hệ nhiều, thuần túy là do Lâm Hiên nỗ lực khổ cực hơn nhiều so với người khác.

Ngày qua ngày, đảo mắt đã qua hơn một tháng.

Phế Đan phòng vẫn an tĩnh, không có ai lai vãng tới như cũ, đám đồng tử không có việc gì phơi nắng cả ngày mà vị quản sự đại nhân thì vẫn đóng chặt cửa phòng khiến cho đám đồng tử này thật sự là bội phục tiên sư về khả năng ngủ lâu như vậy.

Đây đều là do Lâm Hiên vì không muốn người khác chú ý nên đã tận lực tạo ra giả tượng như vậy, kỳ thật giờ phút này đang là thời khắc khẩn yếu quan đầu trùng kích bình cảnh của hắn.

Tập luyện Lăng Vân quyết và có đại lượng đan dược hỗ trợ, đoạn thời gian này Lâm Hiên đã có sự tiến bộ thần tốc, tu vi đã đến đỉnh điểm Tầng Thứ tư, chỉ thêm một bước nữa là có thể bước vào cảnh giới Linh Động hậu kỳ.

Sau khi liên tiếp ăn hai viên Trung Phẩm đan, Lâm Hiên bắt đầu tiến hành trùng quan. Linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển hình thành một cái linh lực cầu tại đan điền, tận lực hấp thu linh khí bên ngoài và dược lực của Tẩy Tủy đan vốn đang dung hợp tại một chỗ để không ngừng bổ sung cho viên cầu.

Viên cầu linh lực nguyên bản có màu xanh nhạt được sự bồi dưỡng của dược lực, màu sắc càng ngày càng đậm sau đó tốc độ xoay tròn chợt tăng lên và một lần nữa phân giải ra một tia linh lực.

Viên cầu trở nên nhỏ đi đồng thời linh lực trong kinh mạch tiếp tục được bổ sung, cứ như vậy linh lực tiến vào viên cầu sau khi được thối luyện một lần thì lại được phân giải đi ra.

Ngàn vạn lần đừng xem thường quá trình này, nói thì đơn giản nhưng để hoàn thành được lại rất gian nan vì hơi có chút bất cẩn linh lực cầu sẽ bị vỡ khiến cho việc trùng quan thất bại.

Mà nếu có thể đem toàn thân linh lực thối luyện một lần sẽ khiến phát sinh tuế biến mà bản thân cũng bước vào Linh Động hậu kỳ thành công.

Trên trán Lâm Hiên mồ hôi nhỏ thành giọt lớn, hắn vẫn hết sức cẩn thận vì đã đến giai đoạn này chỉ cần bất cẩn một chút là có thể uổng phí bao công sức đã bỏ ra.

Từng giây từng phút trôi qua, quần áo Lâm Hiên tất cả đều bị mồ hôi thấm đẫm ướt nhẹp nhưng hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cắn răng kiên trì.

Lại một canh giờ nữa trôi qua, thân thể Lâm Hiên đột nhiên thoáng một cái ngã xuống đất, chẳng qua không phải là hắn trùng quan thất bại mà là sau khi thành công sức cùng lực kiệt nên ngay cả khí lực ngồi yên ổn cũng không có.

"Nguy hiểm thật!" Lâm Hiên mệt đến mức ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nhưng khóe miệng lại tràn đầy vẻ tươi cười, bản thân rốt cục đã luyện thành công pháp Tầng Thứ năm tiến vào Linh Động hậu kỳ.

Trong đám đệ tử vào cốc cùng thời gian, Lâm Hiên bây giờ thực lực đã có thể xếp vào hàng tam giáp (ba người đứng đầu). Linh Động hậu kỳ cho dù tại môn phái lớn như Phiêu Vân Cốc cũng có thể được coi là tinh anh đệ tử. Tuy nhiên, đối với Lâm Hiên như vậy vẫn chưa đủ, lần bế quan này vẫn chưa thể kết thúc.

Thứ nhất, trong tay hắn vẫn còn hơn một trăm viên Tẩy Tủy đan nên vẫn có thể tiếp tục duy trì việc tu luyện được hơn mười ngày nữa. Thứ hai, bản thân mặc dù đã trùng quan thành công nhưng cũng chỉ mới bước vào Tầng Thứ năm, muốn củng cố cảnh giới thì vẫn phải bế quan tiếp.

Lâm Hiên không vì có được một điểm thành tựu mà đắc chí tự mãn, hoàn toàn ngược lại, sau mỗi một lần thành công hắn lại đặt ra mục tiêu tiếp theo càng cao hơn, đối với chính mình lại có yêu cầu mới.

Việc vận dụng Lăng Vân quyết ngày càng thuần thục, mỗi ngày đều có thể cảm giác được linh lực không ngừng gia tăng.

Ngoại trừ tu vi tăng tiến thì thể tích tinh hải trong cơ thể cũng mở rộng gấp đôi khiến cho việc tinh chế Trung Phẩm đan vốn đang gặp phải bình cảnh cũng được giải quyết. Trước đây vô luận hắn luyện tập, cố gắng như thế nào thì xác suất thành công cũng chỉ có hai mươi phần trăm cho dù việc tinh chế đã trở nên vô cùng thuần thục. Vẫn đề là việc vận dụng thuần lam sắc Tinh hải đã gặp phải bình cảnh

Bây giờ sau khi tiến vào Linh Động hậu kỳ, thể tích Tinh hải gia tăng đã khiến cho bình cảnh tự động biến mất. Lâm Hiên chỉ thử một chút mà xác xuất tinh chế Trung Phẩm đan đã lên tới ba mươi mấy phần trăm, còn đối với tinh chế Hạ Phẩm đan thì cứ ba lần nhiều nhất cũng chỉ thất bại một lần.

Đối với Hạ Phẩm đan, hiện nay Lâm Hiên đã không còn quá để mắt đến cho nên dù xác xuất thành công được đề cao thì hắn cũng không thèm để ý nhưng đối với Trung Phẩm đan thì không như vậy. Chuyến đi Lăng Vân môn này Lâm Hiên không chỉ mua được các vật phẩm cần thiết mà còn đồng thời hiểu được thứ hạng và tình hình của các loại bảo vật trong Tu Chân Giới.

Tẩy Tủy đan mặc dù là đan dược cấp thấp và phổ thông nhất nhưng Trung Phẩm đan thì vẫn vô cùng hi hữu.

Trung Phẩm đan đối với việc gia tăng thực lực của hắn vẫn đang có hiệu lực nên khi xác xuất thành công cao hơn thì trong liều lượng dùng mỗi ngày, tỷ lệ Trung Phẩm đan đã có thể gia tăng thêm

Tẩy Tủy đan mỗi ngày dùng không quá chín viên nhưng trước kia vì không đủ số lượng nên trong liều dùng chín viên chỉ có một viên Trung Phẩm đan, còn giờ đã có thể gia tăng tới hai thậm chí là ba viên một ngày.

Dưới sự thôi động của dược lực cường đại tốc độ tu luyện của Lâm Hiên tiến triển cực nhanh, chỉ hơn mười ngày sau hắn đã xuất quan. Lâm Hiên lúc này mặc dù khoảng cách tới Tầng Thứ sáu còn khá xa xôi nhưng cảnh giới Tầng Thứ năm thì đã được củng cố rất vững chắc, thậm chí khí chất toàn thân đều có chút biển đổi.

Nhưng Lâm Hiên trên mặt cũng không có vẻ gì là vui mừng cho lắm mà ngược lại lại có vẻ mặt cau mày nhíu, hắn đang gặp phải một nan đề. Thực lực tăng lên là chuyện tốt nhưng tu vi ngày càng cao thì việc che dấu tu vi cũng càng ngày càng gian nan.

Hắn rất rõ ràng tình huống của bản thân, mặc dù có rất ít người đến Phế Đan phòng nhưng hắn đôi khi vẫn phải đi lại trong môn phái. Lúc đó nếu như bị một vị Trưởng lão nào đó phát hiện ra tu vi thật sự thì tình hình có thể rất thê thảm.

Nguyên nhân cũng rất rõ ràng vì hắn là người bình thường, không có linh căn, chưa đầy một năm trước còn đang trầy trật tại cảnh giới Linh Động kỳ tầng thứ nhất, đảo mắt mấy tháng sau đã tiến vào hậu kỳ thì chỉ có đứa ngốc mới không hoài nghi.

Nếu như bị bọn họ truy hỏi căn nguyên và phát hiện ra bí mật của lam sắc Tinh hải...

Lâm Hiên lắc đầu, mặc dù khả năng này là rất nhỏ vì cho dù là người tu chân có thực lực hơn xa người khác cũng rất khó có thể phát hiện ra tình hình trong đan điền người khác. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mọi việc đều phải dự định trước.

Huống chi đối với câu hỏi tại sao trong vòng một năm ngắn ngủi tu vi của hắn lại đột nhiên tăng mạnh thì Lâm Hiên thật sự là chưa nghĩ ra lý do gì thích hợp.

Liệu có biện pháp nào có thể ẩn dấu thực lực không cho người khác nhìn ra tu vi của mình không?

Lâm Hiên cau mày suy tư, vấn đề này không thể thỉnh giáo trưởng bối nên chỉ có cách tự mình tra tư liệu để giải quyết.

Lâm Hiên lại đi tới tầng thứ nhất của Tàng Thư các, nơi đây chỉ dành cho đệ tử thấp giai nên không có các loại công pháp nhưng các loại tạp học thì rất nhiều. Lâm Hiên mất hơn một ngày tìm kiếm thì rốt cục cũng tìm được đáp án.

Trên Bách Thảo lục có ghi lại:

Hồng Lăng thảo trăm năm tuổi có thể dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan, sau khi ăn vào còn có tác dụng ẩn dấu tu vi kỳ diệu.

Lâm Hiên trong lòng mừng rỡ vội vàng xem xét cẩn thận lại, một lát sau hắn khép sách lại, trên mặt lại có chút âm tình bất định.

Hồng Lăng thảo ở thế tục là loại linh thảo phi thường trân hi nhưng tại Tu Chân Giới thì lại chỉ là thảo dược khá phổ thông, thường được dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan. Vì vậy theo lý thuyết thì có thể dễ dàng tìm được trong dược viên của các môn phái.

Nhưng cũng theo thư tịch này ghi lại, Hồng Lăng thảo được chia theo cấp bậc, loại bình thường được dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan, loại trung phẩm được dùng để luyện chế Trúc Cơ Đan còn loại tốt nhất dùng để luyện chế đan dược cho Ngưng Đan kỳ tu sĩ phục dùng để phục hồi nguyên đan.

Nhưng nói đùa sao, tài liệu luyện chế đan dược cho Ngưng Đan kỳ Lâm Hiên cũng biết là trân quý đến mức nào, căn bản là không có khả năng có được.

Bách Thảo lục cũng viết rất rõ ràng rằng, cứ một vạn cây Hồng Lăng thảo đỏ mới có khả năng xuất hiện một cây thượng phẩm.

Khép sách lại, Lâm Hiên đi ra khỏi Tàng Thư các, mặc dù trong lòng mất mát nhưng trên mặt vẫn một bộ hờ hững, sau khi đi tới một góc không có ai chú ý đến thì hắn dừng lại trong chốc lát, trầm mặc suy nghĩ liệu có nên quay luôn về Phế Đan phòng hay là đến dược viên.

Nửa canh giờ sau, Lâm Hiên từ dược viên đi ra, trong tay cầm một cái giỏ trúc, bên trong chứa đầy Hồng Lăng thảo. Đây là do hắn dùng một viên hạ phẩm Tẩy Tủy đan trao đổi với đối phương mà có được, hoàn hảo là viên quản sự dược viên hoàn toàn không nhận ra Lâm Hiên vì khi thấy hắn hiển lộ ra tu vi Tầng Thứ năm thì thái độ của viên quản sự này trở nên phi thường khách khí

Lâm Hiên sở dĩ lấy nhiều Hồng Lăng thảo như vậy vì hắn đột nhiên có một ý nghĩ, nếu mình có thể đem đan dược tinh chế thì liệu có tinh chế được dược liệu hay không?

Lâm Hiên cũng không chắc chắn việc này nhưng chung quy phải thử một lần thì mới biết được kết quả, nếu như hắn có thể đem Hồng Lăng thảo bình thường tinh chế thành thượng phẩm thì nan đề ẩn dấu tu vi không phải là được giải quyết hay sao?

Sau khi trở lại Phế Đan phòng, Lâm Hiên lại vào cư thất đóng cửa rồi lấy ra một gốc Hồng Lăng thảo ước chừng hai mươi năm tuổi. Gốc linh thảo này tản ra mùi thơm mát và bởi vì vừa mới xuất thổ nên nó vẫn còn rất tươi.

Hồng Lăng thảo tại Tu Chân Giới được xem như một loại tài liệu đặc thù vì phẩm chất bất đồng thì có thể luyện chế được đan dược bất đồng. Hạ phẩm Hồng Lăng thảo chỉ có thể tính là dược liệu bình thường, Trung phẩm dường như là được quý trọng hơn còn về phần thượng phẩm thì ngay cả Ngưng Đan kỳ đại cao thủ cũng sẽ không ngần ngại ra tay cướp đoạt, bởi vậy có thể thấy được nó là bảo bối cỡ nào.

Mà chỉ có thượng phẩm Hồng Lăng thảo mới có tác dụng ẩn dấu tu vi nên Lâm Hiên bây giờ sẽ phải thử xem liệu ngoại trừ thành phẩm đan dược thì lam sắc quang điểm có tác dụng đối với dược liệu hay không.

Sau khi đem Hồng Lăng thảo cầm trong tay, Lâm Hiên cẩn thận thả thần thức ra, bởi vì đây là lần đầu tiên tinh chế dược liệu nên hắn có vẻ hết sức thận trọng.

Đây là một loại cảm giác mới mẻ!

Sau khi tiến vào Linh Động hậu kỳ thần thức của Lâm Hiên lại mạnh thêm một bước vì vậy đối với việc điều khiển lam sắc quang điểm càng phi thường thuần thục, cho đến nay hắn đã tinh chế được mấy ngàn viên đan dược.

Nhưng thành phẩm đan dược khẳng định là không giống dược liệu nên Lâm Hiên chỉ có thể từ từ chậm rãi khám phá.

Lâm Hiên đem lam sắc quang điểm tụ tập lại rồi chậm rãi theo kinh mạch lưu chuyển, từ bàn tay phải xuất ra bên ngoài thân thể bay vào trong không khí.

Trước kia lúc mới bắt đầu tinh chế đan dược, tại thời điểm lam quang xuất ra bên ngoài thân thể Lâm Hiên không thể nào khống chế được mà chỉ có thể thuận theo tự nhiên, phần lớn lam quang vì vậy theo gió mà phiêu tán đi, chỉ còn lại một tiểu bộ phận tiến vào trong đan dược để tiến hành tinh chế, hiển nhiên đây là một loại lãng phí rất lớn.

Nhưng đó là việc cũng không có biện pháp gì vì khi đó thực lực của Lâm Hiên còn yếu nhược, muốn cách không thao túng quang điểm vô chất vô hình thì phải rất cố gắng. Bây giờ tiến vào Linh Động hậu kỳ, thần thức đã rất mạnh thì mặc dù chưa học Linh Khống thuật nhưng Khu Vật thuật của hắn có thể nói là đã tu luyện đến đỉnh điểm.

Mượn phương pháp thao túng linh khí, hắn đem thần thức bám trên lam quang, cứ như vậy, quang điểm mặc dù đã tiếp xúc với không khí nhưng vẫn tụ mà không tán, tùy ý biến đổi theo tâm ý của Lâm Hiên.

Sau khi đem quang điểm chậm rãi đưa vào trong dược liệu, Lâm Hiên đem một phần thần thức cẩn thận quan sát biến hóa bên trong Hồng Lăng thảo, theo đó cảnh tượng bên trong Hồng Lăng thảo không ngừng được phóng đại.

Chỉ thấy bên trong đó có hai loại vật chất màu xanh và màu đỏ đan xen lẫn vào nhau, mức độ đan xen quấn lấy nhau phi thường dày đặc, trong đó có một loại hẳn là tạp chất.

Tuy nhiên kế tiếp Lâm Hiên lại gặp phải một vấn đề mới đó là vật chất màu xanh và màu đỏ, đến tột cùng thì loại nào là tinh hoa, loại nào là tạp chất vô dụng. Trước kia lúc tinh chế đan dược quang điểm có thể tự phân biệt được bỏ qua phần tinh hoa mà cường hành đẩy tạp chất ra ngoài còn bây giờ tình huống giữa dược liệu và thành phẩm đan dược tựa hồ khác nhau, bất luận là vật chất màu xanh hay là màu đỏ đều bị quang điểm đều thôi động cả.

Xem ra loại nào là tạp chất phải do chính mình nhận biết!

Lâm Hiên sau khi do dự một chút thì chỉ huy quang điểm vòng tránh vật chất màu xanh và đem màu đỏ đẩy ra bên ngoài.

Đồng thời căn cứ tình huống thực tế cẩn thận khống chế tốc độ di chuyển của lam quang.

Đảo mắt một cái đã trôi qua mấy canh giờ.

Lâm Hiên nhìn cây thảo dược và một bãi bột phấn màu đỏ yên lặng không nói gì

Bản thân hắn phán đoán không sai, bột phấn màu đỏ này tỏa ra mùi hôi thối nên khẳng định đây là tạp chất không thể nghi ngờ nhưng vấn đề là sau khi đem tinh chế xong thì thảo dược này vẫn như cũ, không có bất cứ biến hóa gì. Lâm Hiên căn cứ theo phương pháp kiểm tra trên cuốn thư tịch nọ cẩn thận quan sát màu sắc, hương vị thậm chí là hái một cái lá cây để nếm thử dược tính, nhưng phẩm chất vẫn như cũ không được đề cao, gốc thảo dược này vẫn là một gốc hạ phẩm Hồng Lăng thảo.

Tại sao lại có thể như vậy, chẳng lẽ là do lam sắc quang điểm chỉ có thể tinh chế đan dược mà đối với thảo dược lại không có hiệu quả?

Lâm Hiên im lặng hơn nữa ngày rồi rốt cuộc cũng không từ bỏ ý định, hắn lấy ra một gốc Hồng Lăng thảo nữa nhưng lúc này hắn làm ngược lại là không tiến hành bài trừ tạp chất mà lại đem vật chất màu xanh đại biểu cho vật chất tinh hoa từ trong thảo dược tinh chế ra, hắn thao túng quang điểm đem vật chất màu xanh đẩy ra bên ngoài.

Một lúc lâu sau.

Gốc Hồng Lăng thảo trong tay hắn đã héo rũ mà trong lòng bàn tay Lâm Hiên xuất hiện một vốc chất lỏng màu xanh nhạt tản ra mùi thơm động lòng người.

Lâm Hiên vứt bỏ gốc Hồng Lăng thảo đã bị héo đồng thời lấy ra một cái bình ngọc còn trống đem đám chất lỏng màu xanh biếc đổ vào.

Đám chất lỏng này mặc dù là tinh hoa của Hồng Lăng thảo nhưng được tinh chế từ hạ phẩm thảo dược nên không biết là có dược hiệu như thượng phẩm Hồng Lăng thảo hay không.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thử tinh chế thảo dược nên còn rất nhiều thứ chưa biết, mà bản thân lại muốn ném đá dò đường qua sông nên Lâm Hiên sau khi do dự một chút đã đem lục dịch trong bình uống một ngụm nhỏ.

Lâm Hiên làm như vậy cũng không phải là hành vi lỗ mãng mà là vì trong lúc tại Tàng Thư các hắn đã cẩn thận xem kỹ tư liệu về Hồng Lăng thảo, tra xét rất rõ ràng, loại tài liệu trọng yếu cho việc luyện đan này xem như là một loại bổ dược đối với việc tu luyện, tinh hoa lục dịch của nó uống vào cho dù là không có hiệu quả gì thì cũng không hại gì tới thân thể.

Đương nhiên là vì thận trọng nên Lâm Hiên cũng chỉ uống một chút ít mà thôi.

Sau khi uống xong, hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuto