Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thất cho dù vô cùng uể oải cũng không còn thấy buồn ngủ. Hắn ném bình ném chén qua một bên, cả áo khoác cũng không kịp mặc, lập tức chạy đến sương phòng bên cạnh.

Tiểu Thất hô to: “Sư huynh, ta biết là ai làm rồi!” tiếp theo dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, bước vào trong phòng Lan Khánh.

Đón tiếp hắn là một trận hơi nước ấm áp, bên tai còn xôn xao thủy thanh.

Tiểu Thất ngẩn người, tập trung nhìn vào. Nãi nãi a…

Ở trung tâm phòng có một bồn tắm, còn đại mỹ nhân… đang lõa thể trong bồn… tắm…gội…!

Gió từ bên ngoài thổi vào, cánh tay Lan Khánh đập xuống mặt nước, một cột nước vọt tới phun đầy mặt và cổ  Tiểu Thất, mang theo hương thơm tẩy thủy nhàn nhạt của mỹ nhân.

“Còn ngốc nghếch đứng đó, không mau đóng cửa lại, muốn ta lạnh chết sao?” Lan Khánh sẵng giọng.

“A, được!” Việc sư huynh tắm rửa chính là đại sự, Tiểu Thất vội vàng xoay người đem cửa cài thật chặt.

Nhưng vừa quay đầu lại, má má ơi…Tiểu Thất sợ tới mức thối lui mấy bước, cả người dính chặt vào ván cửa, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Lan đại mỹ nhân cư nhiên trước mặt hắn bước ra khỏi bồn tắm.

Da thịt non mềm trắng nõn như nguyệt sắc, từng giọt nước lăn nhẹ trên thân thể, hơn nữa nhân bì đã được gỡ bỏ, thực là tuyệt mỹ dung nhan khiến người ta phải nín thở.

Thân hình mảnh dẻ, phần hông mê hoặc, eo gầy thon nhỏ…

Ác ác Ác ác ác …

Tiếp theo, Lan Khánh bước vài bước đến bên giường, rồi quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thất.

“Lại ngốc cái gì?” Lan Khánh nói.

Hắn chỉ đơn giản ngoái đầu, mang theo một chút yêu mị một chút khờ dại, Tiểu Thất nhìn xem, hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Nãi nãi a…

Tiểu Thất thật sự cảm nhận được trong hai mươi mấy năm qua đây là nguy cơ lớn nhất. Hắn gập bụng, trong ngực tim gan thình thình thình thịch nhảy loạn không ngừng, thanh âm lớn đến mức hắn hoài nghi sẽ bị người nghe được.

Hắn rõ ràng không ưa thích nam nhân, như thế nào chỉ mới liếc nhìn người này lõa thể, tiểu lão đệ phía dưới liền không thể cầm giữ, chấn động đến mức đã thẳng đứng lên rồi.

A a a a… Cha Lan Khánh a… ngươi vì sao lại sinh ra yêu nghiệt như vậy…?

A a a a… sư phụ a… Tiểu Thất phải lo liệu làm sao đây…?

Lan Khánh không dùng vải bố lau người, mà trực tiếp cầm tiết y sạch sẽ khoác lên thân.

Nhưng cũng vì thế, tiết y trắng bị ướt, dán chặt lên da thịt Lan Khánh, lộ ra đường cong như ẩn như hiện, khiến cho Tiểu Thất hết thảy càng không xong.

 “Còn đứng đó làm gì? Hay muốn ta gọi ngươi thêm vài lần?” Lan Khánh mở miệng. “Muốn nói cái gì còn không mau nói, ta mệt, ta muốn ngủ!”

Lan Khánh nhẹ nhàng đẩy bồn tắm vào góc phòng, tiếp theo xoay người nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu nhìn Tiểu Thất, tay kia che miệng ngáp to, dáng vẻ ngây thơ cùng quyến rũ tương giao lại vô tình gây ra một đòn chí mạng, khiến người người phải khờ khạo.

“Kia, kia, cái kia…” Tiểu Thất hai chân gập xuống, khó khăn đỡ lấy thân thể, khốn đốn đi đến gần Lan Khánh.

Hắn ngồi xuống bên chiếc bàn trước giường, đẩy cái bàn tới gần Lan Khánh, rồi sau đó ngồi xuống ghế đối diện, mồ hôi đầm đìa trên trán. “Là như vầy, sư đệ vừa rồi uống rượu dùng bữa, đột nhiên nhớ ra nguyên bảo là dấu hiệu của ai.”

“Ngươi uống rượu dùng bữa mà không bảo ta?” Lan Khánh mị mị mắt, có dấu hiệu tức giận.

Tiểu Thất bắt gặp bộ dáng Lan Khánh vươn tay ra giống như muốn nắm lấy áo hắn, cuống quýt nhảy lui, cong lưng chạy sang phòng bên, bưng toàn bộ bàn rượu thịt sang hầu Lan Khánh.

Đương nhiên, hắn thuận tay cho vào một chút linh dược thần y sư đệ sở chế, giúp sư huynh hắn đả thông kinh mạch bảo toàn tính mạng.

“Đến đây, đến đây, sư huynh từ từ thưởng thức! Còn có cả Hoàng Tửu ngài thích nhất, mỹ tửu lâu năm, tiểu nhân đặc biệt kêu tiểu nhị tìm lấy.” Tiểu Thất nịnh nọt rót rượu chia thức ăn cho Lan Khánh, hơn nữa bố trí đồ ăn xong liền lập tức thối lui, không dám quá thân cận Lan Khánh.

Thành thật mà nói, vật giữa hai chân hắn hiện giờ đang cực kỳ nguy cấp, nếu hai người còn có cái gì tứ chi thân mật tiếp xúc, để Lan Khánh phát hiện, tuyệt đối sẽ trực tiếp làm thịt hắn.

Lan Khánh “Ừ!” một tiếng, mặc dù không hài lòng cũng coi như chấp thuận, liền cầm đũa gắp đồ ăn, uống một ngụm Hoàng Tửu nức hương.

“Nói đi, ai là kẻ chủ mưu phía sau?” Lan Khánh tâm tình vui vẻ hỏi.

“”Thử vật chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian nan đắc kỷ hồi kiến (vật chỉ có ở thiên thượng, nhân gian khó lòng khả kiến vài lần)“, chính là “Vô Ngân Hiên” chuyên vơ vét ẩn tàng đồ cổ quý hiếm, kì trân dị bảo độc nhất vô nhị, vô luận là thứ cổ quái gì, chỉ cần ngươi muốn hắn đều có thế bán kiếm lời từ ngươi.” Tiểu Thất nói một hơi, xong mới thở hổn hển.

 “Vô Ngân Hiên?” Lan Khánh nghiêng đầu. “Chưa từng nghe qua!”

Tiểu Thất ngã ngửa, sau mới cố gắng đem chính mình kéo trở lại. Hắn sờ sờ mũi, chậm rãi giải thích. “Vô Ngân Hiên này chuyên mua bán kì trân dị bảo, hiên chủ Dậu Vô Ngân bình thường chỉ mua bán với võ lâm nhân sĩ, trên giang hồ danh khí không nhỏ. Sư huynh các ngươi là quan phủ, chưa từng nghe thấy cái tên này cũng là lẽ thường.”

“Dậu Vô Ngân, tên kỳ quái!” Lan Khánh bĩu môi.

“Tổng quản của Dậu Vô Ngân tên Liễu Thành Phi, mấy năm trước Dậu Vô Ngân mắc bạo bệnh, không thể ngồi dậy, giao dịch lớn nhỏ của Vô Ngân Hiên cơ hồ đều do Liễu Thành Phi tổng quản ra mặt xử lý. Trước kia ta có gặp Liễu Thành Phi một lần, người kia bộ dáng thư sinh, nhưng trên cây quạt cầm tay cũng họa hình đại nguyên bảo kim quang lấp lánh. Đại nguyên bảo kia chính là kí hiệu của Vô Ngân Hiên.”

“Toàn bộ sự việc có thể là như thế này, bảo vật tổ truyền của nhà Tiểu Lan Hoa bị đoạt, sau vài năm, kẻ giết người cướp của cho rằng sóng gió đã qua, người của Tang gia đều đã tuyệt diệt, liền đem bảo vật ra bán. Ai ngờ lại phát hiện có người truy tìm thất kiện bảo vật bị đoạt năm đó, lúc này đối phương mới phát giác diệt môn thảm án còn có người sống sót.”

“Một trong thất kiện, Huyết Ngọc Trác ở trong tay Thẩm Đại Lang, những kẻ đó định diệt cỏ tận gốc, trước giết chết Thẩm Đại Lang, sau đó dụ giết Tiểu Lan Hoa. Nhưng một sai sót ngẫu nhiên lại xảy ra, Tiểu Lan Hoa được ta cứu giúp, cả hai còn vào nha môn.”

“Những người đó lại phát hiện Thi đại nhân thụ lý vụ án này, quyết tra ra kẻ đã sát hại một nhà Tiểu Lan Hoa. Để tránh bị chúng ta tìm được dấu vết để lại, liền đi trước chúng ta một bước, giết Thẩm Đại Lang rồi tới Thẩm đại mụ, thậm chí phóng hỏa đem chứng cứ liên quan đốt sạch.”

“Có lẽ kẻ làm những việc đó là Liễu Thành Phi, mà Thẩm đại mụ nhanh nhẹn nhìn thấy dấu nguyên bảo trên cây quạt của hắn, để lại manh mối cho chúng ta.” Tiểu Thất suy luận như thế.

Lan Khánh nghĩ nghĩ, còn nói: “Kim Trung Báo Quốc hiện nay đang đi thăm dò những người đã mua Tang gia bảo vật, ngươi nói mấy người đó có thể đều đã bị giết hay không?”

Tiểu Thất nắm chặt tay, cau mày nói: “Tiểu Lan Hoa nói mấy người kia đều gián tiếp mua được bảo vật, cũng đã vòng vo qua tay nhiều kẻ khác, cho nên đều không hỏi ra cái gì. Tuy Vô Ngân Hiên liên lụy không lớn, những cũng khó nói đối phương liệu có vì vạn vô nhất thất (tuyệt đối không để lại sơ hở sai sót) mà hạ thủ hay không. Ta đoán Thẩm Đại Lang có liên quan quá gần với Vô Ngân Hiên mới rước họa vào thân.”

“Nhưng những lời này đều do ngươi suy luận, làm sao chắc chắn nguyên bảo Thẩm đại mụ nói chính là quạt nguyên bảo của Liễu Thành Phi, và việc này nhất định là do Vô Ngân Hiên làm?” Lan Khánh thích ý ăn một hơi thức ăn, lại uống ngay một ngụm rượu, nhấm nháp nhấm nháp, mùi rượu tinh khiết, hắn có chút say men.

Tiểu Thất trầm mặc. Việc này hắn từng nghĩ qua, cũng đã suy xét đến sau này, chính là cảm thấy sự tình toàn bộ sắp xếp lại đều thấy có hệ lụy đến Vô Ngân Hiên, hơn nữa giết nhiều người như vậy, Vô Ngân Hiên đích xác có năng lực này.

Tiểu Thất gãi gãi đầu, cười nói: “Nếu không, ngày mai chúng ta quay về nha môn đem mọi việc kể lại cho Nam tiên sinh. Nam tiên sinh chắc chắc có kiến giải nào đó!”

“Ngày mai?” Lan Khánh lắc đầu.

“Làm sao vậy? Ngày mai không quay về nha môn sao?” Tiểu Thất nghi hoặc.

“Ai nói với ngươi ngày mai quay về nha môn?” Lan Khánh quơ quơ chén rượu, liếc Tiểu Thất.

“A?”

Lan Khánh ra vẻ thần bí vẫy tay, Tiểu Thất rời mông khỏi ghế, dựa gần vào Lan Khánh, rướn cổ lên nghe hắn khe khẽ nói.

“Ngày mai chúng ta đi Vô Ngân Hiên.”

“A!” Tiểu Thất cả kinh, trừng to mắt nhìn Lan Khánh. “Đi Vô Ngân Hiên?” Hắn không nghe lầm đó chứ?

Lan Khánh hừ một tiếng. “Tiểu Hắc đại nhân ta nếu đã lộ diện, sao có thể trở về mà không có công lao gì? Nếu biết việc kia có thể do Vô Ngân Hiên làm, đương nhiên phải đến đó, đem Dậu Vô Ngân cùng Liễu Thành Phi bắt về nha môn để cha ta thẩm vấn!”

Tiểu Thất nuốt nước miếng nói: “Lão ngài cũng biết thanh danh Vô Ngân Hiên ở trên giang hồ vang dội thế nào? Nơi đó cũng không thể tùy tiện đi vào, nếu lén lút xông bậy, hiên nội có giấu diếm ngũ hành bát quái trận với chín chín tám mươi mốt loại biến hóa có thể làm ngươi…”

Lan Khánh đập mạnh xuống bàn, quát: “Ngươi chưa từng nghe qua câu nói chí lý này: “thiên tử phạm pháp trị tội như thứ dân”?”

Tiểu Thất vội lắc đầu: “Chưa nghe.”

Lan Khánh bổ sung: “Đó là cha ta nói. Dù sao, mặc kệ hắn là thiên vương lão tử hay ba đầu sáu tay, chỉ cần phạm pháp giết người sẽ bị bắt về nha môn cởi quần đánh bản tử.”

“…” Tiểu Thất cảm thấy người này đã điên đến cảnh giới không thể nói lý.

Từ trước tới nay, quan phủ là quan phủ, võ lâm là võ lâm, chuyện phát sinh trong giang hồ cũng chỉ có người trong giang hồ được quyền giải quyết, quan phủ không quản được nhiều như vậy.

Huống chi người trong võ lâm võ công cao cường, môn nào phái nấy đều sâu không lường được, người trong quan phủ… nói khó nghe một chút đều là ăn không ngồi rồi… làm sao đọ được với cao nhân cái thế.

Đương nhiên ngoại trừ Lan Khánh. Bản thân người này đã là một biến loạn.

Nhưng những người ở nha môn Quy Nghĩa huyện dẫu không phải loại vô dụng, nhưng cũng không giống Lan Khánh, đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm.

Ách, nói quá rồi…

“Xin hỏi, ngài có biết đi Vô Ngân Hiên thế nào không?” Tiểu Thất  dè dặt hỏi.

“Không biết.” Lan Khánh uống một hớp rượu.

“Không biết ngươi vẫn muốn đi?” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh liếc nhìn người trước mắt, nghi hoặc nói: “Ngươi thật quái lạ, ta không biết, nhưng ngươi biết là được.”

Tiểu Thất ngạc nhiên. “Ta không có biết Vô Ngân Hiên ở đâu.”

Lan Khánh mị mị mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Ngươi lại muốn gạt ta? Ngươi biết hung thủ là người của Vô Ngân Hiên, hiểu nguyên bảo là dấu hiệu Vô Ngân Hiên, lại đã nhìn qua cây quạt nguyên bảo của Liễu Thành Phi, toàn bộ sự tình một lần nói rõ ràng, làm sao lại không biết Vô Ngân Hiên ở chỗ nào?!”

Tiểu Thất ngẩn người nhìn Lan Khánh, Lan Khánh cũng nhìn hắn.

Tiểu Thất nửa câu cũng không nói nên lời, Lan Khánh toan ném chén rượu vào đầu Tiểu Thất, đem cái đầu không biết đang nghĩ cái gì xuyên một lỗ.

Không khí hết sức căng thẳng, cuối cùng, Tiểu Thất thâm hít một hơi, sau đó lại thở dài ngao ngán, thì thầm nói: “Sư huynh, ta nhận thua, nói mạch lạc với ngươi cũng không được, hoàn toàn không có lý lẽ a. Ai… Bọn họ làm gì lại phái ta tìm ngươi… Nếu một người tùy tiện đến… hiện nay hẳn đã bị ngươi bức chết…”

“Ngươi nói gì?” Lan Khánh khiêu mi.

“Không không không, sư đệ là nghĩ biện pháp giúp ngươi tìm Vô Ngân Hiên mà.” Dứt lời, Tiểu Thất từ trong lồng ngực lấy ra một đoạn sáo nhỏ, mở cửa sổ hướng ra ngoài thổi vài tiếng.

Không bao lâu, một con tiểu hồng điểu to bằng bàn tay từ trong đêm đen bay tới, đậu trên vai Tiểu Thất, cái đầu nho nhỏ không ngừng cọ vào gương mặt hắn, bộ dáng thập phần thân thiết.

Tiểu Thất vuốt ve hồng điểu, từ trong ngực lấy ra một ít thức ăn đưa cho chim mổ, sau đó mới lấy giấy bút viết xuống chuyện muốn hỏi, nhét vào ống trúc cột trên chân chim, đem chim phóng ra ngoài. “Đi thôi!”

Hồng điểu vẫy cánh, phành phạch phành phạch nhanh chóng bay đi.

“Đó là gì?” Lan Khánh tò mò hỏi.

“Bồ câu đưa tin của ta.” Tiểu Thất nói. “Để nó mang thư đi hỏi việc của Vô Ngân Hiên, từ giờ đến sáng mai có thể có hồi âm.”

***

Tiểu Thất quay đầy lại, không biết từ khi nào Lan Khánh đã đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm hướng hồng điểu rời đi.

“A!” Lan Khánh đáp. “Đỏ đỏ!”

Thấy Lan Khánh lộ ra bộ dáng săn thực hung mãnh, Tiểu Thất hoảng hồn, vội vàng nói: “Đó là con chim ta nuôi từ lâu, tên Tiểu Hồng, không-thể-ăn!”

“A?” Lan Khánh nghiêng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc. “Rõ ràng chỉ cần thứ gì có thể động có thể bay đều ăn được. Chỉ trừ phần bên ngoài của rùa, vì mai rùa rất cứng rắn.”

Tiểu Thất nói: “Đó là con chim ta nuôi lâu lắm rồi, còn đặt tên cho nó. Ở quê hương chúng ta, đặt tên biểu thị tình cảm, có cảm tình tựa như người trong nhà, cho nên tuyệt đối không thể ăn. Nếu ngươi ăn nó chẳng khác nào ăn đệ đệ của ta, ta quyết liều mạng với ngươi.”

Lúc này, Lan Khánh mới thu hồi vẻ mặt thèm thuồng, “hừ” một tiếng, giận dỗi chạy về nằm lên giường.

“Hô…” Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Hồng kia hắn nuôi đã lâu, liên lạc với sư phụ trong Thần Tiên cốc cùng tứ sư tỷ ở Phù Hoa cung đều dựa vào nó.

Hơn nữa, hắn dưỡng Tiểu Hồng bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm Tiểu Hồng giúp đỡ hắn. Tiểu Hồng đối với hắn hữu tình hữu nghĩa, bất ly bất khí, nếu hôm nay không cẩn thận bị Lan Khánh ăn mất, không nói giỡn chơi, hắn thật sự sẽ tìm Lan Khánh liều mạng.

Xem Lan Khánh ăn uống no đủ, Tiểu Thất kêu tiểu nhị dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ. Tiểu nhị đem bàn lui đi cũng là lúc Tiểu Thất chuẩn bị ly khai, mới đi tới cửa, vạt áo đã bị kéo trở lại.

“Sư huynh còn có chuyện gì?” Tiểu Thất cười bồi.

Lan Khánh vẫn ở trên giường, nằm nghiêng ghẹo, vạt áo hơi mở rộng, trên lồng ngực trắng như tuyết ẩn ẩn hiện hiện hai điểm nhũ thủ.

Lan Khánh nháy mắt một cái, nói: “Không được đi, hôm nay ngủ tại đây!”

“Cái gì?” Tiểu Thất giật nảy người. “Sư huynh, không cần, giường còn ở ngay bên vách chờ ta, sao có thể cùng ngài chen chúc?”

Tiểu Thất liên tục lùi về phía sau, nhưng đai lưng trong tay Lan Khánh lại càng bị siết chặt. Tiểu Thất giằng ra, Lan Khánh lôi kéo lại, kết quả thắt lưng đáng thương bị ép đến độ thu nhỏ như vòng eo tinh tế uyển chuyển của mỹ nhân.

“Ách, sẽ chết…” Tiểu Thất rên rỉ. “Sư huynh thả ta đi, ta cùng ai ngủ đều được, chỉ không dám ngủ với ngươi a…”

“Vì cái gì không dám ngủ cùng ta?” Lan Khánh nheo mày.

“Ư… A… Cái kia…” Tiểu Thất khó khăn mở miệng. Nếu cùng ngủ mới mỹ nhân, rồi bị mỹ nhân vô ý kéo vào trong ngực, tiến tới bị mỹ nhân phát hiện mình có tâm tư kia… Tuy chỉ là phản ứng tự nhiên không hề cố ý, cũng khó bảo đảm Lan Khánh không tức giận, lập tức đem hắn cho chó ăn, án cũng không cần tra xét nữa.

“Ngươi đi về, nửa đêm chim của ngươi bay đến phòng ta, lúc đó phải làm sao?” Lan Khánh nói.

“Chim của ta vô luận thế nào cũng không bay đến phòng ngươi.” Tiểu Thất kêu rên. “Huống hồ bay qua bay lại tuyệt đối không nhanh đến thế.”

“Nói nhảm, ta thấy chim của ngươi bay nhanh như vậy, hơn nữa nó ra từ nơi này khẳng định lại về nơi này. Ngươi là tên tử tiểu tử đáng hận, lại muốn gạt ta?” Lan Khánh nhất nhất lôi kéo, Tiểu Thất cả người bị lăng lên không trung, ném tới bàn gỗ trước giường.

Bàn gỗ cách cách một tiếng, vỡ thành từng mảnh. Mông Tiểu Thất a, cũng bị Lan Khánh ném bể thành từng mảnh từng mảnh.

“Ai da, má má ơi…” Tiểu Thất rên rỉ.

Chim của hắn tuyệt đối không bay trở lại nơi này. Tiểu Thất đánh cuộc.

Bởi vì nơi này có sát khí…

Ma đầu này, chim bay cá nhảy toàn bộ dứt khoát tránh tránh lui lui không dám tới gần.

Mà ngay cả hắn cũng không dám đến gần, Tiểu Hồng thông minh như vậy, có lý nào lại đâm đầu vào chỗ chết.

Lan Khánh vươn tay vỗ vỗ mặt Tiểu Thất, thấy Tiểu Thất im lặng mới vừa lòng nói: “Tiểu Thất ngoan, hôm nay ngủ tại bàn này. Nếu Tiểu Hồng trở về ngươi nhớ đánh thức ta. Ngày mai chúng ta đến Vô Ngân Hiên bắt Dậu Vô Ngân mang về cho cha ta hỏi án, đến lúc cha ta luận bàn ban thưởng, ta liền chia cho ngươi một chút công lao.”

Tiểu Thất khóc không ra nước mắt.

Nguyên lai là ngủ trên bàn, không phải ngủ chung giường, sư huynh, sao ngài không nói sớm…

Hại đại gia ta sợ tới mức…

***

Hai ngày sau, vừa tỉnh lại, từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cánh. Tiểu Thất  vội vàng bò dậy khỏi ổ chăn trên mặt đất, phát giác Tiểu Hồng thông minh đang đậu trên cành cây ngoài cửa sổ chiêm chiếp kêu, chứ không tới gần hang ổ ma quỷ.

Tiểu Thất vẫy chim, đem tờ giấy trong ống trúc lấy xuống, đột nhiên nhớ ra chính mình còn chưa báo bình an cho mấy người trong Thần Tiên Cốc, hắn viết lại một chút tình hình gần đây, nói mình đã tìm được đại sư huynh, lúc rảnh rỗi đều cho hắn dùng dược, sư huynh trước mắt thân thể an khang.

Chim nhỏ mổ vài hạt thóc, sau đó hướng phương bắc vỗ cánh bay đi. Tiểu Thất trở lại giường phát hiện Lan Khánh đã tỉnh, liền xem kỹ mảnh giấy.

“Tìm được vị trí Vô Ngân Hiên rồi?” Lan Khánh vừa dụi mắt vừa ngáp ngủ, hỏi.

Tiểu Thất gật đầu. Hắn đoán không sai, Vô Ngân Hiên tọa lạc ở nơi Tây Nam xa xôi này, nên người trong giang hồ mới ít khi thấy người của Vô Ngân Hiên, mà Thẩm Đại Lang cũng mới có cơ hội tiếp xúc với họ.

“Đi thôi!” Tiểu Thất cầm hai tay nải, đi xuống lầu.

Tiểu Thất thầm nghĩ mau mau hoàn thành việc này rồi rời đi, tương lai ly rời Lan Khánh càng xa càng tốt, nếu còn cô nam quả nam cùng hắn đi chung, không biết sẽ phát sinh loại sự tình vô phương cứu vãn gì.

Người này thói ngủ cũng không tốt, đêm qua cư nhiên một cái đùi ngọc trắng trẻo lại buông khỏi giường, chói mắt a, chói mắt đến độ máu mũi Tiểu Thất nhất loạt phun ra, cuối cùng cả đêm phải niệm thanh tâm phổ thiện chú, tâm mới không còn tạp niệm, trừ khử hết thảy ác tà.

Con bà nó, Tiểu Thất nghĩ, nếu cùng Lan Khánh ngủ chung vài ngày nữa, mình tuyệt đối xuất huyết đến cạn kiệt, khí tuyệt vong thân.

Vô Ngân Hiên cách bọn họ ước chừng mấy chục dặm đường, Tiểu Thất và Lan Khánh rời khỏi khách điếm, một đường đều dụng khinh công lao nhanh, chưa tới giữa trưa đã ở trước hiên.

Vô Ngân Hiên nằm ngoài một thị trấn sầm uất, cửa không treo bảng hiệu, một đôi sư tử bằng đá ngự ở hai bên, môn hộ đóng chặt, liếc mắt qua chỉ như gia trang của người ta, hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng Tiểu Thất nghe nơi khác đồn đãi về chốn này cũng không ít, hắn cùng Lan Khánh nhảy lên tường vây, liền chỉ vào rừng trúc cùng kỳ phong quái thạch trong hiên, nói: “Nhìn thì không thấy nhưng tảng đá này, cây trúc này, mỗi chỗ mỗi tấc đều giấu giếm ngũ hành bát quái trận pháp, nhớ cẩn thận đi theo ta, vô ý kích hoạt cơ quan thì hỏng bét.”

Lan Khánh không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không biết có đem lời Tiểu Thất nghe lọt.

Tiểu Thất mang theo Lan Khánh nhẹ nhàng từ tường vây nhảy xuống, lách khỏi trận pháp, một bên luồn một bên lách, một bên rẽ rẽ quẹo quẹo một bên trốn tránh người tuần tra trong hiên, cuối cùng nhảy lên nóc phòng gia chủ, từ từ xem xét.

Tiểu Thất mở một mảnh ngói, nhìn xuống. Phía dưới tuy là đại sảnh, nhưng chỉ có mấy gia đinh coi chừng, không thấy Dậu Vô Ngân hay Liễu Thành Phi.

Lại dỡ một mảnh ngói khác tiếp tục cúi xuống xem xét, lúc này dược khí lập tức từ trong phòng vọt lên, Lan Khánh không chú ý bị sặc, toan ho một tiếng, Tiểu Thất vội vàng lấy tay che miệng hắn, ra hiệu chớ có lên tiếng.

Từ phía dưới truyền đến một âm vực nhỏ nhẹ, một gã người hầu bưng chén dược, khom lưng hầu hạ chủ nhân, nói: “Chủ tử, đây là dược dùng ban trưa.”

Nam tử trên giường từ từ ngồi dậy uống thuốc, một lát sau ho khan vài tiếng, người hầu kia lập tức xoa lưng cho hắn.

“A Phi đã trở lại chưa?” Nam tử nằm trên giường hỏi.

“Liễu quản gia nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net