10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học kì tiếp theo, Jaehyuk gạ gẫm tôi nhuộm tóc. Không biết có phải màu tóc trắng của tôi nổi bật quá không, cho nên những ngày sau đó đến trường, số người đến bắt chuyện với tôi nhiều vô kể, tôi còn loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói với nhau, "Sao trước kia không biết trong trường mình có người đẹp trai như vậy chứ?"

Tôi cảm thấy buồn cười, trong lòng âm thầm tự mãn, giả vờ không nghe thấy rồi cắm cúi học bài.

Jaehyuk là một người tâm tư vô cùng tinh tế, tôi chẳng nói gì với cậu ấy về việc liên tục được xin thông tin, thế nhưng trong lòng cậu ấy đã sớm sinh ra cảnh giác. Thời điểm chúng tôi cùng nhau ăn tối, tôi thấy cậu ấy ngồi ngẩn ra nhìn tôi, sau đó nghiêm túc nói, "Anh cảm thấy không ổn."

"Cái gì không ổn?" Miếng cơm trong miệng còn chưa nhai hết, tôi khó nhọc nuốt xuống, hoang mang hỏi cậu ấy.

"Màu tóc của bạn. Trông bạn quá xinh đẹp."

Tôi phì cười, "Đẹp thì mới xứng với bạn chứ sao, không lẽ bạn thích người yêu bạn xấu xí?"

Jaehyuk thoáng đờ đẫn, sau đó cậu ấy hạ quyết tâm nói, "Xấu xí cũng được, còn hơn là nổi bật như thế này! Nhất định có rất nhiều người đang dòm ngó bạn!"

Tôi chỉ cười không đáp, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, lẳng lặng bê bát đũa vào trong chuẩn bị rửa.

Quả thật không lâu sau đó, tôi nhận được một lời tỏ tình.

Giờ nghỉ giải lao đang ngồi trong lớp lướt điện thoại, tôi lại bị bạn cùng lớp đột ngột lôi ra giữa sân trường. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ở đó đã có cô bé khóa dưới đứng chờ sẵn, nhìn tôi bằng một ánh mắt ngại ngùng. Sau đó có rất nhiều người vì tò mò mà tiến đến, chẳng mấy chốc trở thành một đám đông náo loạn vây quanh chúng tôi.

"Tiền bối." Cô bé khẽ gọi.

Tôi nhìn cô bé, trong lòng bỗng dưng cảm thấy bất an. Tôi ghét nơi đông người, càng ghét hơn nữa khi những người ấy không ngừng chằm chằm nhìn tôi. Giá như có Jaehyuk ở đây thì thật tốt, cậu ấy sẽ như một người hùng xông đến giải vây cho tôi, sau đó dứt khoát kéo tôi đi một mạch, tìm chỗ nào yên tĩnh nhất mà ngồi xuống để tôi có thể bình tâm trở lại.

Nhưng đó chỉ là ước nguyện. Sự thật là tôi đang đứng ở đây, giữa hàng chục con người hóng hớt tọc mạch, đối diện với ánh mắt ngây thơ đang nhìn tôi đầy bối rối, cảm giác khó xử vô cùng.

"Tiền bối, em thích anh." Cô bé xấu hổ nói, giơ ra trước mắt tôi một bức thư.

Mọi người xung quanh "ồ" lên, phấn khích bàn tán chỉ trỏ, có người còn liên tục hô lên "Đồng ý đi" thành nhịp. Cổ họng tôi nghẹn lại, đắng ngắt, tôi nhìn xuống bức thư tình màu hồng sớm đã được chìa ra đến run rẩy, sau đó hít một hơi thật sâu.

"Anh xin lỗi." Tôi nói, "Anh không thích em."

Khuôn mặt cô bé tối sầm đi, nụ cười trên môi cứng lại, cô bé lí nhí cúi đầu nói cảm ơn tôi, sau đó xoay người chạy mất.

Tôi thầm nghĩ, Jaehyuk nói đúng, màu tóc này quá nổi bật, cuộc sống của tôi cũng trở nên chật vật khó khăn, có lẽ mấy ngày tới tôi nên đi nhuộm đen trở lại.

Trở về nhà, tôi không kể chuyện ngày hôm nay nhận được lời tỏ tình cho Jaehyuk. Vốn dĩ tôi nghĩ đây cũng không phải chuyện gì lớn lắm, dù sao cũng đã thẳng thắn từ chối rồi, đang là thời điểm thi cử, nên để cậu ấy tập trung học tập thì tốt hơn.

Vậy nhưng không hiểu tại sao cậu ấy lại biết. Lúc đang đứng rửa bát trong bếp, tôi nghe thấy giọng của cậu ấy từ bên ngoài nói vọng vào, ngữ khí có đôi phần lạnh lẽo, "Ngày hôm nay đi học có vui không?"

"Cũng vui." Tôi chẳng suy nghĩ gì mà trả lời, vẫn chưa nhận ra được sự khác lạ trong lời nói của cậu ấy.

"Được tỏ tình nên vui phải không?"

Bàn tay đang chà rửa mấy chiếc đũa của tôi ngay lập tức ngưng lại, sau đó tôi cảnh giác hỏi cậu ấy, "Ý bạn là sao?"

Jaehyuk không trả lời, tôi tiếp tục công việc rửa dọn căn bếp, vừa mới bước ra chuẩn bị lấy quần áo để đi tắm, lại bị cậu ấy chặn ngay trước cửa.

"Sao lại không nói với anh?" Khuôn mặt cậu ấy nhăn lại.

"Có gì đáng để nói đâu."

"Sao lại không có gì? Bạn được tỏ tình mà lại coi như không đáng để nói à?"

Tôi chẳng có tâm trạng để đôi co với Jaehyuk, liền đẩy cậu ấy qua một bên rồi bước vào phòng. Thế nhưng mới đi được hai bước, cánh tay tôi đã bị cậu ấy níu lại, siết chặt.

"Bạn bỏ ra." Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cậu ấy, trong lòng bắt đầu dâng lên một chút phiền toái khó chịu.

"Sao lại giấu anh? Có phải bạn với nó có gì mờ ám nên mới giấu anh không?"

Tôi quyết liệt hất tay Jaehyuk, cầm vội lấy bộ quần áo bước vào phòng tắm rồi mạnh mẽ đóng cửa đến "rầm" một tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, tôi và Jaehyuk thường xuyên bất đồng quan điểm rồi sinh ra giận dỗi, nghiêm trọng hơn thì là xô xát cãi nhau. Có lẽ là bởi cậu ấy rất thích được bộc lộ cảm xúc, còn tôi lại hời hợt vô tâm, không ít lần khiến cho cậu ấy cảm thấy mếch lòng. Vậy nhưng sau đó vẫn là Jaehyuk đến tìm tôi trước, giở giọng nhõng nhẽo trách móc sao tôi nỡ bỏ rơi cậu ấy, cứ như vậy chúng tôi lại cùng nhau làm hòa, thân thiết như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trái dấu thì hút nhau, tuy vậy nhưng cũng có một vài điểm không thích hợp. Ngay từ lúc nhận lời yêu Jaehyuk, tôi cũng đã suy nghĩ đến việc này, Jaehyuk nhìn bên ngoài có cảm giác ôn hòa dễ chịu, nhưng ẩn sâu bên trong cậu ấy cũng mang một chút nóng nảy ưa chiếm hữu. Chỉ là lần này cậu ấy giận dỗi vô lí quá rồi, tôi mới chỉ không kể, cậu ấy liền cho rằng tôi làm điều mờ ám sau lưng cậu ấy, cũng đâu phải cậu ấy không hiểu rõ tôi là một đứa không thích nói nhiều đâu?

Tắm rửa xong xuôi, cảm giác khó chịu trong lòng cũng phần nào dịu bớt, tôi đẩy cửa bước ra, lại thấy Jaehyuk đang nằm trên giường tôi đọc sách. Tôi vờ như không nhìn thấy Jaehyuk, tiến đến mở tủ lấy máy sấy, cậu ấy đã nhanh nhảu hơn mà lấy ra trước, còn nói, "Để anh sấy cho bạn."

"Không cần đâu." Thái độ thay đổi đột ngột của cậu ấy khiến tôi choáng váng, tôi chìa tay muốn bảo cậu ấy đưa máy sấy cho tôi, thế nhưng Jaehyuk lại nắm lấy tay tôi kéo xuống, để cho tôi ngã vào lòng.

Mùi hương cơ thể cậu ấy phảng phất quanh cánh mũi tôi, lồng ngực cậu ấy rắn chắc mà vững chãi để cho tôi dựa vào. Tôi cũng chẳng phản kháng, chờ đợi xem Jaehyuk sẽ làm gì tiếp theo.

Jaehyuk cắm dây điện vào ổ, bật máy ở nấc nhẹ nhất, dịu dàng sấy tóc cho tôi. Sau đó, cậu ấy ghé sát tới mức cảm tưởng như môi cậu ấy đã chạm vào tai tôi, khe khẽ nói, "Bạn đừng giận anh."

Tôi không có phản ứng, cũng chẳng nói gì, cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu ấy như một cái gối ôm.

"Xin lỗi vì đã nói ra những câu khó nghe như vậy, chỉ là hôm nay anh làm bài thi không được tốt cho nên tâm trạng mới xuống dốc, anh không có ý nghi ngờ bạn đâu."

Hơi thở Jaehyuk phả vào cổ tôi ấm nóng, đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt lên mái tóc tôi, tôi xoay người lại đối diện với cậu ấy, ngay lập tức trên môi đón nhận một nụ hôn.

Tôi không thể không thừa nhận Jaehyuk thực sự rất giỏi, cậu ấy giỏi trong việc làm xáo trộn những cảm xúc của tôi. Mới vài phút trước trong lòng tôi còn khó chịu muốn chết, không ngừng âm thầm chì chiết cậu ấy, vậy mà ngay lúc này, trái tim tôi lại vì cậu ấy mà trở nên mềm nhũn, run rẩy đập trong lồng ngực.

"Anh yêu bạn nhất." Jaehyuk thì thầm vào tai tôi, "Anh sợ mất bạn, anh chỉ muốn bạn là của anh, bạn có hiểu không?"

Tôi khe khẽ gật đầu, cậu ấy hài lòng nhéo nhéo má tôi, lại mỉm cười tỏa nắng.

Lúc đó tôi đã nghĩ, thật may mắn vì chúng tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh nhau như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net