Chương 50:Người phụ nữ của tôi cũng dám động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Nghiên vừa ra khỏi cửa cũng cảm thấy có cái gì không đúng, mỗi ánh mắt nhìn cô đều rất kỳ quái, thỉnh thoảng có mấy người đi đường vừa đi vừa quay đầu chỉ chỉ chõ chõ cô, thậm chí còn bàn luận to nhỏ.

Quý Nghiên không biết rõ sự tình, hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô có chải đầu mà! Còn trang bị đầy đủ nội y trên dưới, ăn mặc cũng bình thường, cũng không phải là mặc đồ taobao (*).

Nhớ tới cái này, Quý Nghiên có chết cũng không quên những lời nhục nhã mà ngày đó vào tiệc sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền đã nói với cô..., bắt cá hai tay coi như xong đi vậy mà còn oan uổng cô, còn tự cho mình vô tội nữa chứ!

Cô lúc nào thì mặc đồ taobao hả? rõ ràng là đồ tianmao(*) mà!

(*): taobao vs tianmao là trang mua sắm bên tàu, đồ tianmao bảo đảm hơn taobao.

Thật đúng là bị mù mà!

Vừa đúng lúc này có một nữ sinh trung học cấp hai đeo ba lô từ phía sau đi ngang qua, cố ý đụng mạnh một cái khiến cho cô ngã xuống đất, sau đó một câu xin lỗi cũng không nói chỉ hừ một tiếng thật lớn, rồi ngẩng đầu lên vô cùng cao ngạo bỏ đi.

Quý Nghiên cảm thấy vô cùng tức giận đành la một tiếng:

"Này..."

Nữ sinh kia bước lên xe buýt mà đi mất, bỏ mặc tiếng la của cô ở bên ngoài cửa sổ.

Nhân phẩm kiểu gì thế?

Quý Nghiên buồn bực lên xe đi đến công ty, bước vào công ty cô bị tất cả nhân viên nhìn mình bằng ánh mắt hỏi tội thẳng đến phòng làm việc. Ngay cả ở phòng làm việc các đồng nghiệp đều nhìn cô giống hệt như những người qua đường ban nãy, Quý Nghiên càng buồn bực hơn rồi! Cô không có làm chuyện gì táng tận lương tâm mà? Hay là bị lộ chuyện xấu gì rồi đi? Không phải là lên tin tức rồi chứ? Từ lúc nào cô đã "nổi tiếng" đến mức mà ngay cả mình cũng không biết thế?

Cô hỏi người nam sinh ngồi gần chỗ mình nhất :

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nhìn bộ mặt xấu hổ của người kia, nói chuyện cũng không được tự nhiên cho lắm: "Không có việc gì."

Quý Nghiên im lặng nằm dài ra trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên một bên, đây là muốn cô giả vờ không biết? Nếu vậy thì có thể đừng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô có được hay không? Cứ như thế mà không yên lòng suốt cả một buổi sáng, đến buổi trưa như thường lệ Quý Nghiên đi ra ngoài ăn cơm, thường thường cô đều là ăn ở căn tin của công ty, nhưng hôm nay cô lại muốn đi mua chút linh kiện cần để lắp ráp khẩu súng. Vì vậy Quý Nghiên thừa dịp buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi mà chạy đến một cửa hàng lớn nổi tiếng ở Hongkong.

Thời gian ăn cơm trưa nhất định là không kịp nên Quý Nghiên đành phải tùy tiện mua chút gì đó trên đường mà ăn lót dạ. Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Quý Nghiên đội nón, tóc dài xõa hai bên trước ngực, cũng không còn gặp phải tình huống giống ban sáng nữa. Cô đi vài vòng, mua một chút đồ vật cần thiết, xác định không có bỏ sót cái gì liền chuẩn bị trở về công ty.

Ra khỏi cửa hàng quẹo trái không bao lâu thì đến trạm xe lửa, Quý Nghiên đến vừa kịp lúc xe lửa sắp chạy.

Nhưng không ngờ vào lúc này lại gặp phải Bạch Thắng.

Lần này anh lái một chiếc Maybach, dáng người thon dài dựa vào bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn nhã giản ra, trong mắt hiện lên ánh cười. Quý Nghiên đứng ở phố đối diện, rõ ràng là ngẩn cả người, nương theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một cô gái bước tới gần, cuối cùng dừng ở trước mặt anh, hình như hai người đang nói chuyện gì đó.

Đó là một cô gái cực xinh đẹp có khí chất hơn người, vô cùng sang trọng với mái tóc ngắn tinh xảo và khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, toàn thân lại lộ ra một loại cảm giác không chịu gò bó, chỉ nhìn lần đầu thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc than thở, nhưng lại cũng không thể nào ghét được.

Quý Nghiên nhìn bọn họ mỉm cười, nhìn bọn họ lên xe, rồi lại nhìn chiếc xe đi mất ở trước mắt cô, trong đầu đột nhiên trống rỗng, không còn suy nghĩ gì cả.

Trong nháy mắt, trái tim giống như bị một cái gì đó đè nặng.

Trong đầu không ngừng nhớ tới hình ảnh vừa rồi.

Cùng với đêm mà Mộc Tây đã nói với cô câu kia: "Tình cảm cũng không phải là cánh gà MacDonald, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều có thể gọi giao hàng tận nơi, cũng không phải là phục vụ 24/24, lúc nào muốn ăn là có thể mua được.."

"Cậu không nên do dự mãi, nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất. Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi cả... nếu cậu quả thật thích anh ấy thì liền sớm bắt lấy, hơn nữa còn phải vững vàng nhét vào trong túi, gắt gao bảo vệ, không thể để người khác cướp đi"

"Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi."

"Nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất."

"Nói không chừng ngày nào đó anh ấy liền bị người khác cướp mất."

Một ngày này, không ngờ lại đến nhanh như vậy !?

Thậm chí ngày hôm trước anh còn nói với cô những lời như vậy, thế mà còn chưa quá 48 giờ, tại sao trong thời gian ngắn như vậy anh lại có thể lập tức đối xử dịu dàng với cô gái khác?

Nhưng như vậy cũng tốt, bởi vì thật ra lời hứa của anh cũng chỉ là trong lúc vui mừng nhất thời nói ra mà thôi?

Một Mạnh Thiếu Tuyền đã là quá đủ rồi, Quý Nghiên thật không muốn tin Bạch Thắng cũng là người hay thay đổi như vậy, nhưng còn cảnh tượng cô vừa thấy lúc nãy thì sao?

Hay đây là cái mà người ta gọi là tật xấu khó bỏ của đàn ông?

Thứ tình cảm này, cô thật sự còn cần thiết tin tưởng nữa sao?

Rốt cuộc có thứ gì sẽ mãi không thay đổi chứ?

Trong lòng Quý Nhiên rối như tơ vò, quấn càng lúc càng chặt, cô không tài nào thoát ra được, giống như bản thân mình bị chặt trong một cái bẫy. Rõ ràng là chính cô buông tay trước, là cô nói bốn chữ "Chưa từng nghĩ tới" ra khỏi miệng, trên lý thuyết mà nói, Bạch Thắng và cô không có bất cứ quan hệ gì, càng không cần chịu trách nhiệm gì với cô, mọi chuyện anh làm đều là quyền tự do của anh, cho dù là qua lại với phụ nữ, hay thậm chí là làm chuyện thân mật thì Quý Nghiên cũng không có quyền xen vào.

Tất cả chuyện này cô đều hiểu rõ, nhưng tại sao tâm trạng lại chẳng thể nào vui nổi, không kìm được một trận chua xót lan tràn trong ngực, trong phút chốc cả người giống như mất đi tất cả sức lực. Đầu óc trở nên đần độn, không còn chút lý trí nào nữa.

Cô chỉ có thể dựa theo ý thức bản năng mà bước tới trạm xe lửa, mua vé tàu, đón xe, tất cả đều làm một cách máy móc. Trong dòng người đông đúc trên toa xe chật chội, Quý Nghiên bị người ta đẩy tới đẩy lui không ngừng, nhưng cũng không không có bất kì cảm giác gì. Ánh mắt cứ vô hồn không biết là đang nhìn nơi nào.

Trở lại công ty, cuối cùng cô vẫn là về trễ, Quý Nghiên được cho biết chị Nhạc tìm cô, nhưng cô cũng chỉ là bước đi yếu ớt tới phòng làm việc của chủ bút.

Gõ cửa, bên trong rất nhanh có người trả lời, Quý Nghiên đẩy cửa đi vào.

"Chị Nhạc, chị tìm em có chuyện gì à." Mở miệng, mới phát hiện khóe miệng tràn đầy chua chát.

Chị Nhạc ngẩng đầu, bảo cô ngồi xuống cái ghế đối diện bàn làm việc."Tôi có chuyện muốn nói với cô, mời ngồi."

Quý Nghiên suy nghĩ hỗn loạn ngồi xuống, càng muốn bản thân bình tĩnh nhưng lại càng cảm thấy nôn nóng.

Sắc mặt không được tốt của cô bây giờ đến cả người mù cũng nhận ra, huống chi là chị Nhạc đã lăn lộn nhiều năm sớm thành tinh.

Chị Nhạc nhìn một cái liền biết cô có tâm sự:

"Quý Nghiên, cô là người thuộc trường hợp đặc biệt mà công ty tuyển vào, có rất nhiều phương diện không giống người khác, điểm này cô nên biết."

"Vâng."

Chị Nhạc: "Vậy tôi nói đơn giản một chút, tôi hi vọng cô biết rõ tình trạng gần đây của mình. Cô có thể nói cho tôi biết chi tiết không?"

Lúc này Quý Nghiên mới ngước mắt, ánh mắt mất hồn xẹt qua một tia kinh ngạc.

Chị Nhạc nói: "Cô không cần phải lo lắng, tôi chỉ là muốn đánh giá cận kẽ tình trạng làm việc của cô mà thôi."

Nếu như là bình thường thì chắc chắn Quý Nghiên đã sớm nhận ra có cái gì đó không đúng, nhưng vào giờ phút này trong đầu cô chỉ còn mãi bận tâm chuyện của Bạch Thắng, lý trí sớm đã chẳng còn, hoàn toàn không có khả năng tự hỏi quá lâu. Đơn giản chọn mấy giờ chuyện làm trả lời.

Chị Nhạc vẫn nhìn cô, lúc cô nói chuyện chỉ yên lặng, giống như đang xác định lời nói của cô là thực hay giả.

"Nếu cô đã vào Thánh Y thì tôi hi vọng cô hiểu rõ một chút, là thành viên của một công ty, cô phải có thái độ siêng năng trong công việc, quản lý tốt cuộc sống riêng của mình, đừng để cuộc sống riêng ảnh hưởng đến công việc, cũng tuyệt đối đừng vì lý do cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công ty, cô có thể làm được không?"

Quý Nghiên mới vừa nói xong, chị Nhạc liền nghiêm túc xả một tràng.

Quý Nghiên gật đầu một cái.

Chị Nhạc khoát tay: "Tôi chỉ muốn nói những chuyện này thôi, được rồi, trở về nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm việc cho tốt. Giờ ra ngoài đi."

Quý Nghiên tiếp tục ngây ngốc đi ra cửa.

Hôm nay hiệu suất làm việc của Quý Nghiên giảm xuống đáng kể, chỉ ngồi ngẩn người ở trên ghế, chẳng hề làm gì cả. Hết nghĩ đông rồi nghĩ tây, cô cố lấy lại tinh thần nhưng chẳng có chút hiệu quả gì.

Quý Nghiên chưa từng nghĩ tới, Bạch Thắng lại có sức ảnh hưởng đến cô lớn như vậy.

Suốt cả một buổi chiều đứng ngồi không yên như người mất hồn, sau khi tan việc Quý Nghiên đón chuyến xe lên núi Thái Bình. Cô thừa nhận, cho dù gặp mặt cô cũng không biết phải nói gì, nhưng cứ nghĩ lung tung mãi thì cũng chẳng dễ chịu gì, đến lúc đó cái gì cô cũng không hỏi được, Quý Nghiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn muốn tìm một đáp án. Dù sao cũng tốt hơn là cô một mình không ngừng rối rắm.

Đi thôi, Quý Nghiên, dũng cảm lên một chút.

Hỏi cho rõ ràng.

Cùng lắm thì chịu một đao, đâu phải mày chưa từng bị tổn thương lần nào, còn sợ cái gì nữa chứ?

Nói không chừng đây chỉ là hiểu lầm.

Nhưng cô lại có thân phận gì để đi vào đó hỏi chút chuyện này chứ?

Như thế này có phải là ích kỷ, hơi mặt dày hay không?

Quý Nghiên vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng thì cửa chính của nhà họ Bạch đột nhiên "Két" một tiếng rồi mở ra, làm Quý Nghiên sợ hết hồn. Đang suy nghĩ nếu có người bước ra thì nên phản ứng thế nào, kết quả chờ cả nửa ngày nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không có.

Tất cả còi báo động an toàn cũng đều bị tắt hết.

Chuyện gì xảy ra?

Là ai nhìn thấy cô sao? Bạch Thắng?

Cô không còn đường lui nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Quý Nghiên không dùng não để suy nghĩ, chờ đến khi mình dần dần tỉnh táo lại thì người đã đứng trước cửa đại sảng của nhà họ Bạch mất rồi..

Thật là, xúc động là ma quỷ, đáng lẽ cô phải bình tĩnh một chút!

Tại sao lại chạy đến đây chứ? Nếu bị Bạch Thắng nhìn thấy thì phải nói thế nào đây? Ngốc! Thật là ngốc hết chỗ nói mà!

Có nên thừa dịp chưa bước vào trong mà mau chuồn về, chứ nếu không lại sinh ra nhiều chuyện mất mặt nữa thì chết. Bởi vì căn bản ngay cả một lí do chính đáng để cô đứng ở đây cũng không có.

Tới nơi này đều là do cô thiếu suy nghĩ, nhưng tới cũng đã tới rồi, đột nhiên nửa chừng không nói gì mà bỏ về thì chắc chắn cô sẽ hối hận. Hơn nữa trở về cũng sẽ suy nghĩ lung tung, thay vì để cho trong trái tim vướng mắc như vậy, làm cho cả người mình không thoải mái thì còn không bằng nhổ hết nó sớm một chút tốt hơn.

Ở lại? Bỏ về? Ở lại? Bỏ về? Trong đầu Quý Nghiên lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng một cách gắt gao đến cuối cùng cũng không biết nên làm thế nào. A a a a ! Tại sao cuộc đời của cô luôn trải qua rối rắm như vậy?

Mặc kệ, bất cứ giá nào cũng phải đi!

Quý Nghiên rối rắm hết nửa ngày, cho đến khi không chịu nổi nữa thì đành hạ quyết tâm, đi thẳng tới đại sảnh. Khi thấy có người đứng ở bên trong đại sảnh thì Quý Nghiên hoàn toàn chết lặng. Giống như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trái tim nhất thời rơi vào hầm băng, cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào nữa.

Cả người giống như bị sét đánh.

Đứng ở trước mặt cô, không phải là người nào khác mà chính là cô gái đã đứng cùng với Bạch Thắng ở trước cửa hàng bách hóa lớn kia.

Cô gái kia nhìn cô cũng không để lộ bao nhiêu cảm xúc, giống như đang nghiên cứu một món đồ cổ. Nhìn thấy cô gái đó mặc quần áo ở nhà làm cho mắt Quý Nghiên đau nhói. Lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Quý Nghiên ngước mắt, ánh mắt hướng về phía sau lưng cô gái kia, nhìn thấy Bạch Thắng mặc một bộ áo choàng tắm màu xám, mái tóc đen thẫm như mực đang nhỏ nước từ cằm chảy xuống cổ, sau đó chảy đến phần ngực lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt vẫn tuấn nhã như cũ, da thịt tinh khiết lóe sáng, đôi mắt thâm thúy mờ mịt hiện lên một tầng hơi nước, mỹ nam vừa mới tắm! Nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn không nói lên lời.

Nếu là bình thường, Quý Nghiên nhất định sẽ bị một màn này làm cho nhũn thành một bãi nước, nhưng vào giờ phút này, duới tình huống như thế, cô lại một chút say ngốc cũng không có.

Chưa bao giờ tâm trạng cô nặng nề như thế này, giống như lại trở về thời gian hai tháng trước, vào hôm sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền ngày ấy, cô cũng là như thế này, đối mặt với việc nhìn thấy người trong lòng đi cùng người khác mà cả người cứng ngắc không biết phải phản ứng như thế nào.

Khuôn mặt trắng bệch như một pho tượng.
Đúng vậy! Thích, cô sớm nên thừa nhận. Nhưng cũng thật may là cô chưa nói ra, nếu không cô sẽ lại trở thành một trò cười.

Chỉ là lần này, so với lần trước càng làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Bạch Thắng không ngờ Quý Nghiên lại ở đây, không nói tới việc Quý Nghiên tới tìm anh, mà chính là dựa vào cơ quan của nhà họ Bạch cùng với hệ thống bảo an mới nhất thì làm sao cô có thể bước vào đây được. Ánh mắt của anh quét qua cô gái trong đại sảnh, nháy mắt trong lòng liền hiểu rõ.

Cô gái cũng nhìn lại anh, lông mày nhếch nhếch về phía Quý Nghiên, mấp máy môi dùng hình miệng nói: "Chị dâu tương lai?"

Bạch Thắng lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quý Nghiên, trong ánh mắt cô mau chóng lóe lên một tia nước, nhưng lại liều mạng không cho nước mắt chảy xuống. Đôi tay nắm chặt thành quyền, hàm răng ra sức cắn chặt môi, cho dù nỗ lực muốn khắc chế cảm xúc thì bi thương vẫn không tự chủ được mà tràn ngập quanh thân cô. Cô là như vậy, khi gặp chuyện luôn tỏ ra nhẫn nại, nhưng ở trước mặt người khác thì không bao giờ chịu lộ ra vẻ mặt yếu ớt, kiên cường đến mức làm cho người khác đau lòng.

Bạch Thắng biết chắc chắn là cô đã hiểu lầm, không thể không thừa nhận, thấy cô như vậy, đầu tiên Bạch Thắng cảm thấy là vui mừng. Cái này nói rõ Quý Nghiên có để ý đến anh, chỉ có quan tâm mới có thể lộ ra tâm trạng như vậy. Nhưng khi nhìn cô lộ ra dáng vẻ bi thương, Bạch Thắng lại cảm thấy đau lòng, thậm chí đã át đi mấy phần vui sướng ban đầu.

Anh gọi cô: "Nghiên Nghiên. . . . . ."

Quý Nghiên theo bản năng lui về sau mấy bước, bây giờ cô cảm thấy rất đau đầu, ngực không ngừng đau nhói. Cái gì cũng không muốn nghe.

Mạnh Thiếu Tuyền phản bội cô thì cô còn có thể mạnh mẽ dùng lý trí hỏi "Tại sao?", có thể vì mình mà đòi lại công bằng, nhưng đối mặt Bạch Thắng thì ngay cả hai chữ đơn giản nhất đó cô cũng không hỏi ra được.

Cũng không muốn nghe anh nói, nếu câu trả lời cũng giống như Mạnh Thiếu Tuyền thì cô tình nguyện không nghe còn hơn. Cứ như vậy đi! Tự mình biết là đủ rồi, cô nhất định sẽ học cách khôn ngoan, nhất định sẽ không ngây ngốc giao trái tim mình ra giống như trước kia nữa.
Quý Nghiên không hề nói gì, xoay người rời đi, chạy thật nhanh như thể phía sau có thú dữ đang đuổi theo, không hề chờ đợt liền lao đi mất. Bạch Thắng nhất thời cau mày, đáng chết!

"Chuẩn bị xe giúp anh." Anh nói với Bạch Tinh xong liền nhanh chóng lên lầu, thay quần áo.

Thần trí Quý Nghiên bây giờ còn ngu ngơ hơn cả buổi trưa, cô như người mất hồn mà đi xuống núi, mặc dù đã cố ý thả chậm bước chân nhưng vẫn không thấy Bạch Thắng đuổi theo. Khóe miệng cô lộ ra vẻ tự giễu, đã như vậy rồi mà cô vẫn còn đang mong đợi cái gì chứ? Còn có cái gì để mất nữa đây? Sớm nên quen rồi không phải sao? Cô còn muốn không chịu nhìn rõ thực tế đến khi nào đây?

Cho tới bây giờ chỉ có cô là đơn phương đem lòng tin tưởng người ta.

Cho dù không có Quý Nhu thì hạnh phúc cũng sẽ không thuộc về cô.

Tranh giành nhiều năm như vậy mà cô vẫn không học được cách đi tranh thủ, đi cướp đoạt.

Mặc kệ là chuyện tình cảm bạn bè khi còn bé hay là khi trưởng thành có người trong lòng. Chỉ cần là có người tham gia giữa bọn họ thì đến cuối cùng người kia vẫn sẽ luôn chán cô rồi rời đi.

Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra, định nghe nhạc, mới phát hiện điện thoại di động đã tắt máy, buổi tối cô thường có thói quen tắt máy trước khi đi ngủ, nhưng không ngờ lúc sáng lại quên mở máy.

Vừa mới mở máy liền nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó có cuộc gọi của Mộc Tây, Dương Hàm Mặc, và ngay cả Quý Nhu cũng có.

Cô không muốn trở về, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà ngồi suy nghĩ một chút. Nhưng hiển nhiên là có người không muốn buông tha cho cô, chưa mở nhạc thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo mãnh liệt, trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Quý Nhu thật to làm cho cô theo bản năng cau mày lại.

Có phiền hay không? ! Ít chọc giận cô một chút sẽ chết sao? Chẳng lẽ không thể cho cô chút không gian để thở sao? Đã nhiều lần nói với cô ta là đừng lại đến tìm cô, cô không muốn cùng Quý Nhu tranh cãi vấn đề nhàm chán như vậy nữa.

Cô nói bằng tiếng Trung mà? Không thể nào mà không hiểu chứ đúng không? Vậy thì tại sao cô ta lại luôn làm ngược lại những điều cô nói?!

Quý Nghiên quả quyết từ chối nghe điện thoại, bây giờ tâm trạng của cô đã đủ xấu rồi.

Quý Nhu cũng rất kiên trì, liên tục gọi mười cuộc, cô ta gọi, cô tắt, cô ta lại gọi, cô lại tiếp tục tắt. Cuối cùng Quý Nghiên hoàn toàn chịu thua cô ta, đành phải bắt máy.

Giọng nói không được tốt: "Alo."

"Chị, sao bây giờ mới chịu nghe máy? Mẹ đã xảy ra chuyện, chị mau trở lại!"

Quý Nghiên sững sờ, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Quý Nhu nói: "Trong điện thoại nói không rõ ràng, chị mau trở về đi. Trở lại thì biết!"

Quý Nghiên không có suy nghĩ thêm, trực tiếp chặn một chiếc xe trở về Vịnh Thiển Thủy.

Lúc này mọi người đang bắt đầu cuộc sống về đêm, giao thông hết sức tắc nghẽn, Quý Nghiên không để ý tới đau lòng lúc nãy nữa mà trong lòng chỉ còn nóng nảy khó nhịn.

Cô lại gọi điện thoại cho Quý Nhu, muốn hỏi tại sao cô ta không đưa mẹ đi bệnh viện, ở nhà thế nào cũng không thể chuyên nghiệp bằng bệnh viện, nhưng điện thoại của Quý Nhu lại làm thế nào cũng không gọi được.

Tâm trạng của Quý Nghiên phiền loạn, thật vất vả mới đến được nhà họ Quý, cô liền chạy thẳng vào nhà.

"Mẹ."

Quý Nghiên vừa vào cửa liền gọi, nhưng không có ai đáp lại. Cô nhìn phòng khách một vòng, rốt cuộc sửng sốt lần nữa.

Chạy làm cho Quý Nghiên chảy không ít mồ hôi, đầu tóc rối bời, còn có vài sợi tóc và mồ hôi dính vào bên gò má, hô hấp rất là dồn dập. Cả người có chút nhếch nhác.

Mà trong phòng khách, Quý Anh Bình, Lữ Mỹ, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu, Quý Dương toàn bộ đều ở đây. Lữ Mỹ ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt trừ có chút không ổn ra thì không nhìn ra là có bệnh gì.

Quý Nghiên đã không cách nào hình dung được tâm trạng của mình giờ phút này nữa rồi.

Cảm giác duy nhất chính là buồn cười, thật sự rất buồn cười! Bọn họ cùng nhau lừa cô như vậy, chỉ là vì muốn cô trở lại? Mẹ, ngay cả mẹ cũng vậy sao?

Buồn cười nhất chính là cô còn tưởng là thật, lo lắng một cách ngu ngốc mà chạy thẳng về đây, quả thật cô xứng đáng là người ngốc nhất quả đất.

"Mọi người tìm con có chuyện gì?"

Quý Nghiên thở gấp, giọng nói không khỏi trở nên lạnh lẽo.

Quý Anh Bình đứng cách cô không xa, trong tay nắm một tờ báo, sắc mặt so với cô lúc nãy còn khó coi hơn. Quý Nghiên vừa dứt lời, ông ta chợt xoay người, phất tay, giơ tay thật cao tát thật mạnh vào mặt cô. Quý Anh Bình dùng sức rất lớn, nhất thời trong lỗ tai Quý Nghiên chỉ còn nghe được một tiếng xé gió hết sức chói tai, theo quán tính mà lùi lại vài bước, rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net