Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐬 Quân Mạc Từ
◍ Tác giả: Rùa Brazil paylak (Dao Cổn Ba Tây Quy)
◍ Edit: Bạch Đơn
◍ CP: thiếu gia Bách Lý Hoằng Nghị x giao nhân Thời Ảnh
◍ Thể loại: sinh tử, sạch sủng, có H, truy thê, hơi cẩu huyết, HE
◍ Tiến độ: hoàn 14 chương
◍ Truyện được edit với sự cho phép của tác giả. Tuyệt đối không được reup hay chuyển ver!

🌸 Lưu ý: Chủ nhà chỉ ship BJYX, tuyệt đối không nhắc đến bất kỳ thuyền nào khác trong nhà mình.
BJYXSZD!!! 💚❤️

🌸🦁🐬🌸

Chương 1

01

"Nhị công tử, có tin tức."

Bách Lý để quyển trục xuống, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn cố nén sự áy náy và kích động trong lòng, dò hỏi, "Là y sao?"

Tùy tùng móc một mảnh lụa từ trong bao ra, để lộ một viên ngọc trai bên trong, màu trắng như bột men, sáng bóng tinh tế, Bách Lý vừa thấy liền biết đúng rồi, trong tay hắn cũng có một viên giống như đúc.

"Khoảng thời gian trước trong phủ giúp đỡ tên khất cái kia, chính là mật thám của Cái Bang, Cái Bang nhiều người, biện pháp cũng nhiều, nếu y không trở về thì kêu huynh đệ trong bang chú ý. Hai ngày trước, đúng lúc có một người đánh cá đến từ phía nam mua đồ vật, vốn mua cho khuê nữ sắp xuất giá của ông, kết quả lúc tính tiền lại lấy cái này thế chấp, bọn họ nhanh trí liền cảm thấy thứ này không giống thứ mà người đánh cá có thể có, nên đã kêu người báo cho thuộc hạ biết, cho ngài nhìn một chút."

Tùy tùng đưa đồ vật cho Bách Lý, Bách Lý cầm trong tay, ngón cái không ngừng vuốt ve, hắn còn nhớ rõ trước khi Thời Ảnh nhảy sông tự vẫn đã nhìn về phía hắn, ánh mắt kia tuyệt vọng và tan nát cõi lòng, nước sông chảy xiết, người lại ở bên vách núi, Bách Lý không kéo y kịp, cuối cùng trơ mắt nhìn người yêu rơi vào trong nước không còn thấy bóng dáng, bên vách núi chỉ tìm được một viên ngọc trai giống cái này y như đúc.

"Hỏi qua lai lịch của ngọc trai rồi sao, có phải là......" Hắn dừng lại, có lẽ sợ nghe thấy đáp án không muốn nghe, lại thay đổi cách nói, "Manh mối từ nơi nào?"

Tùy tùng khom người trả lời, "Đã hỏi qua, người đánh cá kia là một lão đầu, nói đồ vật do khuê nữ nhà mình cho, bọn họ ở tại một làng chài bên cạnh Đông Hải."

Bách Lý nghĩ nơi mà Thời Ảnh tự vẫn, cuối cùng cũng sẽ tụ vào Đông Hồ, có lẽ dòng nước đã đưa y đến bên bờ biển, được ngư dân cứu lên, ít nhất còn có một tia hy vọng, dầu gì......

Ngực Bách Lý đau xót, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Hắn nhắm mắt lại, chốc lát không nói gì, trong thư phòng chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, lúc mở mắt, trong mắt hắn đã có sự trấn tĩnh, hắn phất tay để tùy tùng lui, lại sai người hầu hạ, "Giúp ta chuẩn bị một chút, hôm nay ta sẽ khởi hành đến Đông Hải."

Giữa hè nóng bức khó chịu, gió cũng mang theo cơn nóng, thổi qua đường cái rồi thổi qua đường nhỏ, thổi dãy núi xanh tươi nhấp nhô bên đường từ sáng sớm đến lửa đỏ giống như hoàng hôn, Bách Lý cưỡi ngựa chạy như bay trên đường, hắn ngại phiền nên không mang theo tùy tùng, trước khi đi đã để lại thư cho bạn thâm giao, vài chữ rồng bay phượng múa, nhìn ra được là vô cùng lo lắng, dọc theo đường đi có thể không ngừng không nghỉ, đã thay ba con ngựa, lộ trình tổng cộng phải ba bốn ngày nhưng hắn chỉ tốn hai ngày đã chạy đến.

Lúc đến, hắn hỏi lão ngư ông, lão nhân gia cho hắn một địa chỉ, Mạc gia thôn cạnh Đông Hải, nữ nhi của ông tên Mạc Lan, tới nơi rồi có thể hỏi thăm nhà của ông một chút.

Bách Lý phong trần mệt mỏi chạy đến Mạc gia thôn, thôn này không lớn không nhỏ, tính ra có khoảng ba mươi đến năm mười hộ gia đình, đều dựa vào đánh cá để sống, nam nhân ra biển, nữ nhân lo việc nhà, hải sản tươi ngon thì bán cho gia đình quan lại, cá nhỏ tôm nhỏ thì làm nước tương bày quán bán ở phố phường, không tính là giàu có nhưng cũng có thể bình thản sống qua ngày.

Hắn đến cửa thôn liền hỏi thăm nhà Mạc Lan, người trong thôn đều trung thực lại nhiệt tình, thấy hắn sốt ruột liền trực tiếp dẫn người đến nhà Mạc Lan, Bách Lý thật sự cảm kích, vừa ra tay liền cho không ít vàng cảm tạ, hắn là nhị công tử của Thượng Thư, nào biết số tiền này đủ cho một hộ gia đình không cần làm ăn trong ba tháng, người ta thật sự không dám nhận, hắn lại kiên trì, hai người liền bắt đầu mở miệng lôi kéo, âm thanh lớn dần, Mạc Lan đẩy cửa ra hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Người dẫn đường thấy nàng đi ra, vội nói nguyên do, Mạc Lan ôm một cái ky lặt rau, quan sát Bách Lý một phen, thấy hắn ăn vận bất phàm, ra tay lại rộng rãi, trong lòng cũng nói thầm, nàng đi đâu mà có thể quen được nhân vật lớn như vậy? Còn ngàn dặm xa xôi đến đây tìm nàng, nhất thời hơi cảnh giác, "Tìm ta có chuyện gì?"

Bách Lý lấy một viên ngọc trai từ trong túi tiền ra, "Cô nương, có thể nói cho tại hạ biết, vật này đến từ đâu không?"

Mạc Lan vừa thấy liền kỳ quái nói, "Cái này không phải cho a cha của ta rồi sao? Sao ở trên tay huynh?"

Bách Lý vội lấy một viên của mình ra, "Cô nương, vật này là...... là người trong lòng ta để lại, với ta mà nói rất quan trọng, xin hãy cho biết rõ, cô có được vật này từ đâu."

Mạc Lan nghĩ nghĩ rồi đặt cái ky trong ngực xuống đất, đột nhiên vỗ đầu một cái, "Nhớ ra rồi, bốn tháng trước, a cha nói ta sắp thành thân, cần xem ngày lành tháng tốt nên ta đã đi xem bói ở nhà a bà giữa sườn núi, sẵn tiện đến miếu mụ tổ thắp hương, sau khi đặt đồ tế lên và bái xong, vừa mới cắm nhang vào, ta liền thấy cái này lăn dưới đất, ta xoay một vòng cũng không thấy ai nên liền nhặt đi."

"Miếu mụ tổ?" Bách Lý hỏi, "Xin hỏi là miếu mụ tổ nào?"

Mạc Lan chỉ vào một ngọn núi xa xa ở phía đông, "À, ở chỗ đó, nhưng mà ngày thường không có nhiều người đến lắm, ngày lễ ngày tết chúng ta mới đến."

Bách Lý trịnh trọng nói cảm tạ rồi đi về phía miếu mụ tổ, con ngựa của hắn thật sự mệt mỏi suốt đường đi rồi, hắn liền tìm một khách điếm nhỏ trong thôn rồi thu xếp ổn thỏa cho ngựa, sau đó một thân một mình đi lên núi.

Lúc đi ngang qua bờ biển, hắn nhìn về phía biển rộng vô tận, sóng sau cao hơn sóng trước, bọt trắng nhỏ cọ rửa bờ biển, hắn nhớ đến lúc Thời Ảnh nằm trên đầu gối hắn, mái tóc đen có xúc cảm như tơ lụa, Thời Ảnh đoan trang mỹ lệ, lúc nói về quê nhà, vẻ mặt lại ngây thơ đáng yêu, y nói với Bách Lý, "Nhà ta ở bờ biển, chàng chưa từng thấy nhỉ, sau này chúng ta cùng nhau trở về xây một căn nhà nhỏ ở bờ biển, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, thật tốt."

Quả thật đây là lần đầu tiên Bách Lý ngắm biển, lúc chạng vạng, ánh nắng chiều xán lạn như lửa, chiếu rọi khắp bãi biển, ngay cả nước biển cũng là màu cam ấm áp, nhưng Thời Ảnh lại không ở bên cạnh.

Bách Lý không dám ngắm ánh chiều tà nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía miếu mụ tổ, hắn nghĩ, nếu trời cao có thể chiếu cố để hắn có thể trả hết nợ, thì quãng đời còn lại của hắn, hắn đều sẽ trả lại. Bây giờ hắn chỉ hy vọng, lúc này đây thần phật đầy trời có thể cho hắn cơ hội chuộc tội.

02

Một năm rưỡi trước, Thần Đô Lạc Dương.

Thời tà đảng Xuân Thu Đạo hoành hành, phản quân phá nổ kho lúa của Thần Đô, trong lúc hỗn loạn, Bách Lý và bạn tốt đã bị phân tán, lại bị người của quân phản loạn truy sát mà bị thương, trong lúc chạy trốn vô ý rơi vào sông Lạc Hà, bị trọng thương còn thêm chết đuối khiến hắn hôn mê.

Lúc tỉnh lại, người đã nằm trong sơn động, dưới thân là rơm rạ khô ráo, hắn ngồi dậy mới phát hiện, vết thương trên người mình đều được đắp thảo dược không biết tên, sờ lên trơn trượt dính nhớp, không giống dược thảo trên bờ, mà giống như thủy thảo.

Tốn chút thời gian quan sát trong động, Bách Lý phát hiện nơi này rất sạch sẽ, xung quanh có một số phiến lá, trai sông và các vật dụng khác, giống như có người ở, lúc muốn nhìn kỹ lại, đột nhiên hắn choáng váng một trận, suýt chút nữa ngã xuống, có một người từ ngoài động chạy vào đỡ hắn, Bách Lý giương mắt mới thấy rõ, người nọ bạch y tung bay, tựa như trích tiên, đang ân cần bảo hộ mình vào trong ngực y, đôi mắt vừa khẩn trương vừa đau lòng, hỏi hắn, "Cảm giác thế nào rồi?"

Thân phận tôn quý như nhị công tử của Thượng Thư đương triều, tuy đã thường thấy nhiều mỹ nhân, nhưng vẫn bị rung động bởi mỹ mạo thoát tục của người nọ đến mức không rời mắt được. Bách Lý tự xưng không thích sắc đẹp, suốt ngày làm bạn với sách, người người đều nói hắn giống như khối đầu gỗ, hắn cũng chẳng để ý chút nào, với hắn, sắc đẹp cũng chỉ là mỹ nữ xương khô, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải thừa nhận, lần đầu tiên mình nhìn thấy người trước mặt này, ánh mắt liền hãm sâu vào đó, cuối cùng không thể tự thoát ra.

"Ngươi vừa mới tỉnh, có phải còn khó chịu không?" Người nọ thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn trọng thương mới tỉnh, thân thể không dễ chịu, bất giác dùng vỏ trai đựng nước mang qua, Bách Lý cho rằng y muốn đút mình uống nước, đang định cảm tạ, đột nhiên người nọ lại uống một hớp rồi ngậm trong miệng, lại gần liền muốn mớm cho hắn.

"Ngươi làm gì?" Bách Lý vốn đang bị sắc đẹp của y hấp dẫn, mắt thấy mỹ nhân hành động thân mật, khuôn mặt đỏ bừng lên, người nọ lại tốt tính, nuốt nước xuống, lộ ra nụ cười dịu dàng, "Xin lỗi, lúc trước ngươi chưa tỉnh, ta sợ không uống nước được, lại đút không vào nên phải dùng cách như vậy, lúc nãy nhất thời quên mất nên làm theo thói quen."

Bách Lý nghe y nói, lúc mình chưa tỉnh lại, mỗi ngày người nọ đều miệng đối miệng...

Quả thật hắn xấu hổ đến mức cả người như con tôm luộc chín, không dám nhìn mỹ nhân, cũng không dám động, cứng cổ dời mắt đi, chỉ nhìn vết nứt trên vách đá trong sơn động, bộ dạng nhìn đến mê mẩn, ngược lại mỹ nhân lại múc nước lần nữa, đặt vào tay hắn, "Tiểu lang quân?"

Bách Lý nghe thấy âm thanh của y cũng mềm mại, trong veo như ngâm trong nước vậy, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhận nước uống một hơi cạn sạch, để vỏ trai xuống, ôm quyền nói lời cảm tạ với y, "Đa tạ các hạ, tại hạ là Bách Lý Hoằng Nghị, ơn cứu mạng suốt đời khó quên, xin hỏi tính danh của các hạ là?"

Mỹ nhân kia khẽ mở môi đỏ, hai hàng răng trắng noãn nhẹ chạm vào chính là hai chữ, "Thời Ảnh."

Y quan sát Bách Lý một phen mới đặt lực chú ý vào vết thương của hắn, trực tiếp duỗi tay sờ thảo dược phủ phía trên, trong nháy mắt cơ bắp cả người Bách Lý đều căng thẳng, bàn tay dịu dàng kia, ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua da thịt hắn, sau đó nói, "Đã khô rồi, ta đi thay cái mới cho ngươi." Sau đó đứng dậy đi ra sơn động.

Không biết vì sao, Bách Lý luôn cảm thấy Thời Ảnh thần thanh cốt tú, đoan trang phóng khoáng, giống như tiên nhân mới vào đời viết trong thoại bản, nhưng luôn có một dáng vẻ ngây thơ, ngây ngô thân mật, bộ dáng giống như không biết đạo lý đối nhân xử thế và kiêng dè.

(Thần thanh cốt tú 神清骨秀: hình dung vóc người thần thái ngây thơ, đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần.)

Chờ Thời Ảnh trở về, Bách Lý đã nghiêm mặt một chút, hắn nửa chống để Thời Ảnh bôi thuốc giúp hắn, một bên nhìn Thời Ảnh thuần thục pha trộn một ít thủy thảo, dùng đá cuội sạch để băm, đắp lên miệng vết thương của hắn, sau đó nói, "Bằng hữu và huynh trưởng của tại hạ còn đang chờ ta, có thể phải sớm ngày rời đi, ta nhất định báo đáp ân tình của các hạ, chi bằng ngươi thu xếp theo ta hồi phủ, chờ ta dàn xếp xong chuyện cần phải giải quyết, dù các hạ muốn ta lên núi đao xuống biển lửa, tại hạ cũng tuyệt đối không chối từ. "

Thời Ảnh giúp hắn bôi thuốc vào vết đao dưới xương sườn xong, nâng mí mắt lên, "Thật kỳ quái, ta muốn ngươi lên núi đao xuống biển lửa làm gì, không cần ngươi báo đáp, ta cũng không rời khỏi nơi này, ngươi có chuyện phải làm thì cứ lo làm là được rồi, ta chỉ không đành lòng khi thấy có người bỏ mạng trước mắt ta thôi."

Bách Lý cũng tò mò, nhân vật như y vậy lại ở trong sơn động này, rất có xu thế ngăn cách với thế nhân, lòng hiếu kỳ với thế sự của Bách Lý khiến hắn tiếp tục hỏi, " Vì sao? "

Trên tay Thời Ảnh còn dính chất lỏng xanh xanh, càng khiến ngón tay của y trắng nhạt, y thở dài, "Ta vốn không nên vào đời, chỉ vì nhất thời hiếu kỳ nên rời xa quê nhà, nhưng cũng chỉ có thế thôi." Y dừng một chút, cảm xúc đáy mắt phức tạp, nhưng vẫn nói với Bách Lý, "Từ khi ta còn nhỏ, Đại Ty Mệnh ở quê ta đã tính ra, người đầu tiên ta gặp sau khi vào đời, sẽ giết ta. "

Y nhẹ nhàng nói bâng quơ, "Ngươi chính là người đầu tiên ta gặp. "

Bách Lý nghe y nói xuất thế nhập thế, vốn đã cảm thấy hoài nghi, nghe đến câu cuối cùng, càng không thể tin nổi, "Không thể nào." Hắn phủ định quá nhanh, ngay cả chính mình cũng không nghĩ ra là vì cảm thấy Thời Ảnh có ân tình với hắn, hắn không thể lấy oán trả ơn, hay là cất tâm tư khác, "Thật sự vớ vẩn, ta thề sẽ không đả thương một sợi lông của ngươi. "

Thời Ảnh lại cười, "Ừm, ta cũng thấy vớ vẩn, ta không phải người mặc người chém giết, hơn nữa ngày ấy ở bên bờ sông, gặp ngươi ngâm nửa người trong nước, trên người đều là máu, nếu ta tin lời của Đại Ty Mệnh thì ta sẽ không cứu ngươi. Nhưng thấy mặt của ngươi, ta lại có loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy người này không thể không cứu, có lẽ đây là duyên đi. "

Là duyên là kiếp, trong mệnh tự có định số, Thời Ảnh nghĩ thầm.

"Nhưng ngươi không vào đời, không phải nguyên nhân cũng vì xem trọng tiên đoán này sao?" Bách Lý nói, "Nếu người đầu tiên sẽ giết ngươi, ta chính là người đầu tiên, nhưng ta thề sẽ không giết ngươi, Bách Lý Hoằng Nghị ta tuyệt đối không vi phạm lời thề của mình, những người khác sẽ không có uy hiếp với ngươi, Thời Ảnh, ngươi tin ta, ngươi cùng ta hồi phủ đi. "

Mặc dù lời nói của hắn loanh quanh lòng vòng, nhưng cũng không phải không có lý, Thời Ảnh trầm ngâm không nói, y nghĩ mình lén chạy ra ngoài, phần lớn nguyên nhân còn không phải là muốn nhìn thế gian khác biệt này sao?

Tuy y không rành cách đối nhân xử thế, nhưng nhìn người lại chuẩn, Bách Lý người này, dù bọn họ quen biết nhau chưa lâu nhưng trực giác của y nói với y, đây là một người có thể tin được, nếu không y cũng sẽ không đành lòng mà cứu người, mà không trực tiếp để hắn chết chìm trong sông, rồi ung dung rời đi.

"Thời Ảnh." Bách Lý gọi y, thấy y không nói, do dự một lát, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Thời Ảnh, "Đi về với ta đi, cả nhà biết ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, chắc chắn sẽ đối tốt với ngươi. "

Thời Ảnh cảm giác được độ ấm của đôi tay kia, cao hơn y không ít, loại cảm giác kỳ dị này đã có từ lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý, vừa quấy phá, sinh động, hiếu kỳ, vừa khiến hạt giống từ nhỏ đã không an phận dưới đáy lòng y lặng lẽ nảy mầm.

Cuối cùng y nhìn ra ngoài động, y đã nghe chim hót đủ rồi, cũng nhìn lá xanh đủ rồi, đối mặt với lời thỉnh cầu của Bách Lý, y nghĩ, đi nhìn một chút đi, đi nhìn thế gian mà y vẫn luôn muốn nhìn.

Y cười cười, gật đầu, "Được, ta đi cùng ngươi. "

Bách Lý thở phào nhẹ nhõm, một vài tình cảm đặc biệt đang lặng lẽ sinh trưởng.

🌸🦁🐬🌸

Pepsi Cola lại lơ ~ 😂

Mình biết mình ham hố nhắm, đừng oánh mình 🥲

P/s: Thật ra tác giả dùng tên Thời Doanh [Shí Yíng 时盈] có phát âm giống Thời Ảnh [Shí Yǐng 时影] để tránh ảnh hưởng người thật, thường thì mấy đoản văn khác mình đều sẽ edit theo tác giả, nhưng đây là truyện khá dài và mình up ở đây cũng không sợ ảnh hưởng gì nên mình đã tự đổi thành đúng tên gốc cho hay nha 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net