Chương 10.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10.7
Edit: Sa

Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia cùng biến sắc.

Ty Tĩnh Uyên dụi mạnh mắt, chỉ vào tháp Xung Tiêu, nói: "Yêu quái hết đó hả?"

"Không hoàn toàn, còn có đủ thứ tinh quái, linh hồn." Đào Yêu bĩu môi, "Chắc đều bị đá Âm Khôi hấp dẫn. Mùi mà loại đá này phát ra đối với con người và chim thú bình thường thì là khí độc không mùi không vị, nhưng đối với các yêu vật, tinh quái cấp thấp thì lại là sự hấp dẫn khổng lồ, giống như con người khi đói ngửi thấy mùi thịt thì sẽ cố sức nuốt cho bằng được miếng thịt vậy. Càng làm nhiều người chết, đá Âm Khôi càng thơm."

Tầm mắt nàng quét xuống mặt đất, một bức tường cao bốn, năm thước rào tháp Xung Tiêu lại, trên tường không có hoa văn trang trí thừa thãi nào, chỉ khắc những dòng kinh văn chỉnh tề, giữa bức tường là một cánh cửa to màu đen, không khóa.

Nàng đi về phía cửa, thầm nghĩ vụ này lỗ to rồi. Thục Hồ không phải là yêu quái quý hiếm, lấy nó làm thuốc thì nhiều nhất là giúp thân thể khỏe mạnh hơn thôi, nhưng để điều trị cho đệ đệ nó thì không biết tốn bao nhiêu công sức và thuốc men, chỉ mới dọn dẹp cái đám bu quanh ngoài tháp thôi cũng đủ khiến nàng đau đầu rồi, hơn nữa còn không biết có mang theo đủ thuốc không. Nếu không dẹp đám đó ngay trong một lần thì sẽ bị chúng vồ lấy, vậy lại càng phiền phức. Bắt chúng hàng phục thì tốn thời gian và sức lực, nhưng chúng lại không đáng tội chết vì chúng chỉ đến đây ngửi mùi cho đã thôi.

Trong lúc suy tư, nàng đã tới trước cửa, nếu không được nữa thì chỉ có thể bảo Liễu công tử mở đường máu mà thôi, không biết tình hình hiện giờ trên đỉnh tháp ra sao rồi... Haiz, tất cả là tại tên Diệp Phùng Quân khốn kiếp, nếu hắn không xúi giục Thục Hồ đốt nhiều giấy thì nàng sẽ không dính tới chuyện phiền phức này!

Càng nghĩ càng giận, đang giơ tay định đẩy cửa ra thì cửa lại tự mở.

Có một số người quả thật phải dùng câu "chim sa cá lặn" để hình dung.

Cô gái mở cửa cao hơn Đào Yêu nửa cái đầu, độ tuổi tầm ngoài hai mươi, vòng eo thon thả, mắt hạnh mày ngài, mắt sáng như sao, tuy không cười nhưng đôi môi vẫn hơi nhướn tạo ra độ cong quyến rũ.

Khi ai đó có gương mặt quá đẹp thì mặc đồ gì, kiểu tóc ra sao vẫn đẹp, dẫu rằng họ không trang điểm, mặc bộ đồ đen bó tay chẳng phân biệt đồ nam hay nữ, tóc được cột cao bằng dải ruy băng mảnh màu đỏ. Trên người cô gái không có lấy màu sắc dư thừa nào, còn Đào Yêu mặc toàn thân đỏ rói lại như màu trong suốt trong bức tranh, hoàn toàn bị cô ấy lấn át.

Đào Yêu ngẩn người, chợt cười, nói: "Ta cứ tưởng người ở trong tòa tháp nếu không phải hòa thượng thì cũng là ni cô chứ."

Cô gái đánh giá nàng, cũng cười: "Tiểu nha đầu, nếu muốn tham quan tháp thì sáng mai hẵng đến." Dứt lời, cô ấy khẽ nghiêng đầu, nhìn Ty Tĩnh Uyên đứng phía sau Đào Yêu, tinh nghịch nháy mắt với gã, "Đã lâu không gặp, Ty đại thiếu gia, sao muộn thế này còn dẫn người đi chơi thế? Ơ, bên cạnh là Miêu quản gia phải không? Lạ nha, ngài mà cũng đi lung tung theo họ hả?"

Quen nhau?!

Đào Yêu đứng giữa họ, tuy không biết lai lịch của cô gái nhưng nhìn biểu cảm kỳ lạ của Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia thì có lẽ cô gái này không đơn giản.

Ty Tĩnh Uyên tiến lên, vừa chắp tay với cô ấy: "Đúng là đã lâu không gặp!" vừa nhìn cánh cửa sau lưng cô ấy, cười, "Có điều không biết tối nay nên gọi cô là Linh Tinh đại nhân hay là Khưu cô nương?"

"Đang làm nhiệm vụ." Cô ấy chắp tay trả lễ, lại làm tư thế xin mời, "Mời Đại thiếu gia về cho, mấy hôm nữa lại đưa người lên tháp ngắm cảnh."

"Vậy hôm nay chỉ có thể gọi là Linh Tinh đại nhân rồi." Ty Tĩnh Uyên cười, chỉ vào tháp Xung Tiêu, nói nhỏ, "Sao thế, nhiệm vụ hôm nay là bắt yêu?"

Cô gái mỉm cười, nói: "Mời Đại thiếu gia về cho."

"Nếu ta muốn lên tháp ngắm cảnh ngay bây giờ thì sao?" Đào Yêu đẩy Ty Tĩnh Uyên qua một bên, cười toe đánh giá cô gái, "Vị tỷ tỷ này bỏ qua cho. Hơn nửa đêm, tỷ con gái con đứa một thân một mình trông coi đống yêu quái này khiến bọn ta lo lắng lắm đấy. Hay là bọn ta ở lại với tỷ, lỡ có chuyện gì thì còn giúp đỡ lẫn nhau."

Cô gái quay sang hỏi Ty Tĩnh Uyên: "Bạn ngài?"

"Không phải, là tạp dịch nhà ta." Ty Tĩnh Uyên cười nói, "Một đứa nha đầu hoang dã, khó quản lý lắm."

Cô gái nhìn thấy Thục Hồ, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: "Tiểu yêu quái mi còn dám tới đây?! Niệm tình mi yếu ớt vô dụng, ta không thèm lấy mạng mi, tha cho mi một lần, vậy mà mi vẫn không biết sống chết?"

Thục Hồ hoảng sợ trốn ra sau lưng Liễu công tử.

"Có điều không nhiều yêu quái trúng tên của ta mà vẫn còn sức nhảy nhót." Cô gái nhìn Ty Tĩnh Uyên, "Ty phủ bắt đầu gỡ thị phi cho mấy hạng yêu quái xấu xa này từ bao giờ vậy?"

"Bắn lén yêu quái không xấu xa hơn à?" Đào Yêu lè lưỡi với cô ta, "Tỷ tỷ à, chi bằng tỷ coi như không nhìn thấy ta? Ta vào trong một lát rồi ra ngay, tỷ đứng đây trò chuyện với Đại thiếu gia nhà ta sẽ tốt hơn là đánh nhau với một đống yêu quái, đúng chứ?"

Cô gái im lặng mỉm cười, hơi nghiêng người nhường đường cho nàng.

"Cảm ơn nha." Đào Yêu lập tức đi vào.

Ở đằng sau, cô gái ung dung lấy túi rượu giắt bên hông, rút nút đậy ra, đổ ra tay vài giọt, không biết là rượu hay nước mà tản ra mùi hương ngào ngạt. Sau đó cô ta nắm tay lại, rồi lại mở tay ra, lòng bàn tay đã không còn giọt nước nào nữa, chỉ có ba mũi tên ngắn sáng loáng. Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì ba mũi tên đã phóng ra, mũi nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của Đào Yêu.

"Cẩn thận!" Ty Tĩnh Uyên đứng gần Đào Yêu nhất xông lên đẩy nàng ra.

Đồng thời lúc đó, vang lên mấy tiếng rắc rắc, ba mũi tên ngắn vỡ vụn giữa không trung, rơi xuống đất hóa thành nước.

Đánh gãy chúng là một hòn đá và vài chiếc lá.

Mọi người quay đầu lại, Ty Cuồng Lan không biết từ đâu xuất hiện đang phẩy chiếc lá đậu trên vai mình, đi lên nói với Miêu quản gia: "Khá lắm, gừng càng già càng cay, hòn đá không lệch chút nào."

"Nhị thiếu gia?!" Miêu quản gia ngạc nhiên nói, "Sao ngài lại đến đây?"

"Không ngủ được nên ra ngoài đi dạo." Ty Cuồng Lan đi thẳng tới trước mặt cô gái.

Nhìn thấy Ty Cuồng Lan, cô gái thoáng chốc thay đổi sắc mặt, biểu cảm tương đối phức tạp, vui mừng và mong đợi, kính sợ và ngưỡng mộ, hòa lẫn vào nhau.

Cô ta định quỳ xuống nhưng đã bị Ty Cuồng Lan đỡ lấy trước khi đầu gối chạm đất.

"Ta nghỉ lâu rồi, ngươi không cần phải thế." Lúc nói chuyện, Ty Cuồng Lan không nhìn cô ta mà chỉ nhìn tháp Xung Tiêu, "Tòa tháp này có thị phi mà Ty phủ bọn ta cần tháo gỡ, coi như nể mặt mũi ta phần nào, cho họ vào đi."

Cô gái nhìn sườn mặt y, ra vẻ khó xử: "Cấp trên có lệnh ba ngày sau sẽ mở trận trừ yêu ở tháp Xung Tiêu, hôm nay trong tháp đã bày mê trận phù, yêu vật chỉ được vào không được ra. Em phụng mệnh trông coi, không để bất cứ ai không có phận sự đi vào đó."

Ty Cuồng Lan lạnh lùng nói: "Tại sao phải đợi ba ngày mới mở trận trừ yêu?"

"Ý của bên trên là nếu đã có yêu vật bị hấp dẫn đến đây thì chờ thêm mấy ngày, diệt một con không bằng diệt một đám, bớt một con yêu vật, kinh thành sẽ an bình hơn một phần." Cô gái trả lời.

"Các ngươi dùng tháp Xung Tiêu để bẫy yêu?" Đào Yêu nghe vậy, chỉ vào tháp Xung Tiêu nói, "Nếu giỏi thế thì các ngươi hẳn đã biết mấy ngày qua kinh thành có rất nhiều người chết oan đúng không? Thà bẫy yêu quái chứ không chịu ra tay ngăn cản thứ hại người đang ngày càng khuếch tán trên đỉnh tháp, đã vậy còn lợi dụng nó để tiếp tục dụ thêm nhiều yêu quái?"

"Bớt một con yêu quái không biết có thể cứu được bao nhiêu tính mạng. Xét về lâu dài, quyết định của bọn ta không hề sai." Cô gái chẳng mảy may lung lay, "Hy sinh là điều tất yếu."

Thục Hồ chạy tới chân Đào Yêu, lo lắng nói: "Không vào được sao?"

Ty Cuồng Lan nhìn thẳng, nói với Đào Yêu: "Đưa nó vào đi. Ta ở đây, các cô cứ tự nhiên."

Rõ ràng đã nói không liên quan tới mình, rõ ràng bày ra dáng vẻ xa cách muốn chết nhưng vì sao lại giúp đỡ con yêu quái này? Đào Yêu nhìn Ty Cuồng Lan, tuy ôm một bụng đầy thắc mắc nhưng không hỏi ngay mà lập tức dẫn Thục Hồ đi vào. Liễu công tử và Lắm Lời cũng nhanh chóng theo sau.

"Đứng lại!" Cô gái muốn ngăn cản nhưng bị Ty Tĩnh Uyên chặn đường, gã cười khì khì: "Linh Tinh đại nhân, cứ mặc kệ họ đi, đã lâu không gặp, cô không muốn tâm sự với Lan Lan nhà ta à?"

"Phải đó, đêm hãy còn dài, cố nhân gặp lại, không gì thích hợp hơn là ôn lại chuyện xưa." Miêu quản gia chặn lối khác của cô ta.

"Mấy người!" Cô ta siết nắm tay, biết rõ sẽ không thoát nổi vòng vây của ba người Ty phủ này.

Gió rét thổi qua, lá rụng tung bay, Ty Cuồng Lan nhìn mặt cô ta, thở dài: "Ngọt như đường mật, độc như thạch tín... Bản lĩnh làm tên bằng nước đường của ngươi vẫn độc nhất vô nhị. Không cần tới gần cũng biết là ngươi."

"Đây là khen ngợi hay chỉ trích?" Cô ta cười, nâng túi rượu, uống hai ngụm, "Em dùng mười loại hoa để điều chế đó, có tác dụng nhuận phổi, muốn nếm thử không?"

"Trước giờ ta không thích đồ ngọt." Ty Cuồng Lan không bao giờ từ chối một cách uyển chuyển.

Cô ta tiếc nuối nhún vai, lại uống hai ngụm, thỏa mãn chép miệng.

"Ngon không?" Y hỏi.

"Ngon lắm!" Cô ta hết sức chân thành bày tỏ.

"Vừa khen ngon vừa dùng nó để giết người." Y khẽ nhướn môi.

"Quy tắc của chúng ta, đại nhân... à không, Nhị thiếu gia đâu phải không biết." Cô ta bất đắc dĩ nói, "Phàm là kẻ cản trở người thi hành công vụ, tiền trảm hậu tấu."

Y lắc đầu, cười lạnh: "Tác phong của Bệ Ngạn Ty đúng là chẳng thay đổi xíu nào."

Hết chương 10.7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dị