bachluyenthanhtienc354-c403

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Không chỉ lão bị thương không nhẹ, với lại còn để đối phương chạy thoát ra ngoài.

Mặc dù Bách Độc Thần Quân từ đó không xuất đầu lộ diện ở U Châu. Nhưng kết quả cuộc chiến này làm cho hắn dương danh thiên hạ.

Dù sao một vị Kết Đan Kỳ tu sĩ cùng Nguyên Anh kỳ lão quái liều mạng lưỡng bại câu thương cũng coi như mở đầu một truyền thuyết mới...

Một đoạn vãng sự quan trọng này trong các môn phái đều có bản ghi chép.

***

Lâm Hiên suy tư nhìn thoáng qua đại hán phía trước, thật không nghĩ tới hắn lại ở hoàn cảnh này gặp được nhân vật trong truyền thuyết.

Càng không nghĩ tới năm đó lão hăm hở bằng thực lực của bản thân, đã đem toàn bộ U Châu Tu tiên giới làm cho tới long trời lỡ đất. Một Bách Độc Thần Quân ngày nay lại rơi vào kết cục thế này.

Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng, tu tiên đạo thật là nguy hiểm trùng trùng, một chút sơ sẩy có thể là vạn kiếp bất phục.

"Tiền bối. Ngươi..."

Mặc dù nói một cách nghiêm khắc, hai người hẳn là quan hệ đối địch, nhưng đối với nhân vật trong truyền thuyết này, Lâm Hiên có sự tôn kính nhất định.

"Ngươi muốn hỏi lão phu tại sao lại ra đến hình dáng này?" Bách Độc Thần Quân đảo mắt một cái nói bằng một giọng tẻ nhạt: "Trước đó, lão phu hỏi ngươi có thể bằng lòng cùng ta làm một cuộc giao dịch?"

"Giao dịch?" Lâm Hiên nghe xong thì giật mình, trên mặt lộ ra chút lưỡng lự.

"Không sai chính là giao dịch. Chỉ cần ngươi đáp ứng lão phu cam đoan sẽ có chỗ tốt bằng trời cho ngươi. Không chỉ ngày sau tu hành đối với ngươi rất có ích lợi. Với lại trong khoảng thời gian ngắn, thần thông sẽ tăng vọt, thế nào có hứng thú hay không?" trong lời nói của Bách Độc Thần Quân rõ ràng mang theo một tia hấp dẫn.

"Trong khoảng thời gian ngắn thần thông sẽ tăng vọt?" Lâm Hiên nghe xong quả thật tâm tư có chút dao động. Mặc dù theo lẽ thường, tu hành không phải có thể một thoáng một chốc có thể tiến xa. Nhưng người trước mắt này quả thực là một nhân vật nghịch thiên, lão đã tự tin mà nói như vậy thì cũng có vài phần tin tưởng.

Nhưng Lâm Hiên không phải là tiểu tử miệng còn hôi sữa, tự nhiên sẽ không tùy tiện hứa hẹn, suy nghĩ trong chốc lát mới nghiêm sắc mặt mở miệng : "Tiền bối trước tiên là người nói đi, muốn cùng ta giao dịch cái gì?"

"Rất đơn giản, ngươi đi giúp ta giết chết tên nham hiểm Hỗn Nguyên lão nhi kia." Bách Độc Thần Quân cực kỳ giận dữ nói, trên mặt tràn đầy sự oán độc.

"Oa..." Lâm Hiên thiếu chút nữa không đứng vững. Lảo đảo một chút hắn dùng ánh mắt cổ quái dò xét phế nhân trước mặt. Bách Độc Thần Quân chẳng lẽ là trải qua hành hạ nhiều như vậy đã phát cuồng rồi, muốn hắn đi đối phó Hỗn Nguyên Lão Tổ, đây chẳng phải là một Nguyên Anh kỳ lão quái sao.

Cùng lão chính diện giao phong hẳn không phải là chê cái mạng dài muốn tự thắt cổ sao?

Khi trước Bách Độc Thần Quân đơn đả độc đấu Thái Hư chân nhân ,tu vi cũng đã là Kết Đan Kỳ đỉnh giai. Mà hiện tại Lâm Hiên mới chỉ là sơ kỳ mà thôi.

Lại nói từ sau khi đạt được tinh hải lam sắc, hắn mặc dù kỳ ngộ rất nhiều, nhưng cùng Bách Độc Thần Quân vốn là nghịch thiên lão quái so sánh, thần thông thủ đoạn vẫn còn kém xa.

Gặp Hỗn Nguyên Lão Tổ hắn trốn e còn không kịp, há sẽ tự mang mình tới cửa nộp mạng?

"Tiểu tử ngươi chớ kích động như vậy làm chi, bổn thần quân không phải kêu ngươi lúc này đi đối phó hắn. Mà là chờ có năng lực mới cần ngươi xuất thủ."

Nhưng mà Lâm Hiên nghe xong, lại tựa như có ai đem đầu hắn mà lắc mạnh liên tục. Hắn vốn không có điên, bất kể như thế nào. Ai có thể ăn không ngồi rồi, đi trêu chọc vào một Nguyên Anh kỳ lão quái?

Chú thích: (1) Thái điểu: Chim non

(2)Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã (是可忍也,孰不可忍也) Truyện "Bách Luyện Thành Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Việc ấy mà nhẫn tâm làm được thì có việc gì lại không nhẫn tâm mà làm được.

Đại ý nói rằng những việc sát nhân trước kia Bách Độc Thần Quân đã làm được thì sau này lão còn tàn sát nhiều hơn.

Đây có thể xem như là một lời khiêu chiến ngạo mạn của Bách Độc Thần Quân với toàn thể tu tiên giới U Châu.

(3) bàng quan: Khoanh tay đứng ngoài quan sát sự việc.



 11.10.2010

Lăng Độ Vũ

-=[ Tổng Binh Đầu Lĩnh ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 118142 / Điểm: 1274

Tâm trạng:

Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn

Chương 402 

Bách vạn niên nhất ngộ kỳ tài 

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nguồn: http://www.4vn.eu

Nội dung thu gọn

"Tiền bối nếu như là đưa ra yêu cầu vô lý này để giỡn chơi tại hạ. Thứ lỗi ta không bồi tiếp." Lâm Hiên nói xong lời này, tay bào phất một cái quay người rời đi.

"Tiểu tử ngươi hãy khoan một chút!" Thấy Lâm Hiên muốn rời đi Bách Độc Thần Quân khẩn trương lên. Vốn là thân thể tàn phế lại bị người ta thiết hạ cấm chế, lão không có cách nào thoát khỏi chất lỏng màu xanh lục kia, mà Lâm Hiên vẫn không có ý dừng lại từng bước rời xa nơi thạch thất.

"Thực sự muốn đi? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí mật về trấn tộc chi bảo của Mặc Nguyệt Tộc ta?" Truyện "Bách Luyện Thành Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Trấn tộc chi bảo?" Bước chân của Lâm Hiên đã dừng lại. Hạo Thiên Quỷ Đế cũng là vì vật này mới rơi vào khốn cảnh, vật ấy khẳng định có giá trị liên thành, Lâm Hiên đương nhiên là bị nó hấp dẫn.

"Thân phận tiền bối rốt cuộc là gì, cái gọi là trấn tộc chi bảo, chẳng lẽ không phải là giao cho liên minh đại trưởng lão Hỗn Nguyên Lão Tổ cất giữ sao?" Lâm Hiên quay đầu lại đầy nghi hoặc mở miệng.

"Liên minh đại trưởng lão? Hừ! Nếu tên lão tặc không lén đâm sau lưng Bổn thần quân, sao đến lượt hắn ngồi vị trí này? Hỗn Nguyên Lão Tổ, chỉ là một tên phế vật vong ân phụ nghĩa." Bách Độc Thần Quân tâm tình kích động vô cùng. Nếu không phải là bị chém mất hai chân, chắc lão đã giậm chân mắng to.

Phế vật?

Lâm Hiên nghe được thì trợn mắt há miệng.

Mặc dù từ yêu cầu của đối phương. Hắn dễ dàng đoán ra hai người này vốn là có cừu oán. Nhưng là gian tặc cũng tốt, vô sỉ cũng được. Tóm lại mắng là phế vật cũng quá lạ lùng. Hơn nữa nhìn vẻ mặt khinh thường của lão, đương nhiên là đã xảy ra kỳ sự gì.

Lâm Hiên không vội ngắt lời, chờ cho đối phương kích động xong, chắc hẳn sẽ cho hắn một giải thích hợp lý.

Quả nhiên sau khi Bách Độc Thần Quân tức giận một hồi, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại thở ra nói: "Tiểu tử ngươi có biết lão phu là ai không, cùng Hỗn Nguyên lão tặc có quan hệ sao không?"

"Vãn bối đương nhiên là không biết, mời tiền bối đem sự tình nói rõ. Tại hạ vốn không thích quanh co lòng vòng. Cũng không có dư thời gian ở đây nói chơi với người." Đôi chân mày Lâm Hiên cau lại, thản nhiên nói.

"Ngươi..." Sắc mặt Bách Độc Thần Quân hiện ra sự giận dữ. Nhưng rất nhanh lại như bóng hơi xẹp xuống trút giọng nói: "Thôi rồi! Hổ lạc bình dương bị khuyển khi! Với bộ dáng của lão phu bây giờ, có thể cùng ngươi so đo cái gì chứ? Nhớ năm đó lão phu phong quang như thế nào, Hỗn Nguyên lão tặc kia ta lại coi ra thứ gì?"

"Ngươi muốn biết quan hệ của chúng ta? Khi xưa lão phu từng là sư đệ của hắn."

"Sư đệ?" Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Trong lòng hắn vốn đã có suy đoán nhưng bất quá không phải điều này.

"Cũng không có gì, khi xưa lão phu cùng kia gian tặc cùng bái làm môn hạ một sư phó. Chính là đại trưởng lão liên minh bộ lạc đời trước. Gian tặc kia mặc dù nhập môn sớm hơn so với ta, nhưng bất luận tố chất cùng tài trí đều kém xa lão phu. Dù sao lão phu vốn là kỳ tài vạn năm khó gặp..." Bách Độc Thần Quân nói tới đây, thấy Lâm Hiên vẻ mặt có chút quái dị, không nhịn được ngừng lại lớn tiếng nói: "Sao chứ, ngươi không tin lời lão phu?" Truyện "Bách Luyện Thành Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Không phải." Lâm Hiên lắc đầu vẻ mặt khá thành khẩn nói: "Nếu như là đổi lại một người khác khoe khoang như thế, vãn bối tự nhiên cười lạt coi thường. Nhưng tiền bối thanh danh năm đó quá lớn. Thậm chí lấy tu vi Kết Đan Kỳ quyết chiến với Nguyên Anh kỳ Thái Hư chân nhân. Đừng nói vạn năm khó gặp, cho dù nói là kỳ tài trăm vạn năm cũng không tính là thổi phồng."

Nghe Lâm Hiên nhắc về chiến tích đắc ý của lão. Bách Độc Thần Quân có vẻ đắc ý nói: " Tiểu tử này ngươi cũng rất có kiến giải. Năm đó lão phu quả thật là có tới U châu ngang ngược một lần. Tuy nhiên ta có thể cùng Thái Hư lão quái cân sức cân tài là có nguyên do khác, có liên quan đến trấn tộc chi bảo Mặc Nguyệt Tộc ta."

"Cùng trấn tộc chi bảo có quan hệ?" Lâm Hiên trong lòng nhất động thầm chú ý lắng nghe.

"Tóm lại, với tố chất của lão phu năm đó. Tuyệt đối là thị tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả (1). Ngươi có biết từ khi ta đặt chân vào tu tiên đạo đến lúc ngưng thành kim đan mất bao nhiêu thời gian?"

"Điều này... Ngũ lục thập niên chăng!" theo phán đoán của Lâm Hiên, trên dưới trăm năm có thể ngưng thành kim đan đã là có Thánh linh căn kỳ tài, lão quái trước mắt này vốn có tố chất nghịch thiên, Lâm Hiên rút ngắn cho lão một nửa thời gian.

"Không đúng!" Bách Độc Thần Quân lắc đầu, trên mặt lộ ra chút ngạo nghễ, đưa ra đôi song thủ đã đoạn giơ lên: "Lão phu chỉ tốn nhị thập niên."

" Nhị thập niên!" Lâm Hiên nghe vậy thì giương mắt há miệng. Lấy bản thân hắn sở dĩ tăng tiến pháp lực cực nhanh là do coi đan dược như đường hoàn. Dưới tình huống cuồng ăn lạm bổ mà cũng cần tới gần bốn mươi năm, đối phương vốn là không có lam sắc tinh hải. Chỉ dựa vào bản thân nỗ lực khổ tu, so với hắn chỉ mất một nửa thời gian, điều này cũng không tránh khỏi...

" Tốc độ tu luyện của lão phu cực nhanh, mặc dù nhập môn so trễ hơn so với Hỗn Nguyên lão tặc kia nhưng rất nhanh đã vượt xa hắn. Đâu có ngờ tên lão tặc kia vốn là một bụng nham hiểm. Biểu hiện ra ngoài đối với lão phu lễ độ cung kính. Tuy là sư huynh lại không tự cao tự đại, ngược lại dùng đệ tử chi lễ mà đối với ta. Lão phu cũng là nhất thời có mắt không tròng, không ngờ được tên gian tặc này lại hư tình giả ý. Ta đối với hắn trên phương diện tu luyện có gì khó hiểu đều tận tâm chỉ bảo. Thậm chí còn đem những kiến giải độc đáo giải thích cùng hắn. Nếu không làm sao ngày nay có tên tiểu tử này...." Nói tới đây Bách Độc Thần Quân hai mắt trợn lên, vẻ mặt thì vô cùng phẫn nộ.

Lâm Hiên khẽ thở dài, người này vốn là vô cùng thông tuệ. Nhưng cũng bởi lão là kỳ tài ngút trời, nửa đời khi trước quá mức thuận lợi cho nên tính tình tự cao tự đại. Chỉ cần lão cẩn thận nghĩ lại. Vô sự sao có chuyện hiến ân tình, nếu không phải gian tức tặc, Hỗn Nguyên Lão Tổ rõ ràng là sư huynh lại chấp lễ đệ tử với lão điều này cũng quá kỳ quái. Truyện "Bách Luyện Thành Tiên " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nếu như chỉ là trên phương diện tu luyện được chỉ giáo, y cũng không nhất thiết cần như thế, làm vậy là để tranh thủ sự tín nhiệm của Bách Độc Thần Quân.

Điều này vốn là ma nhà chưa tỏ, ma ngõ đã tường. Đáng tiếc vị kỳ tài này lại không chú ý tới đạo lý rõ ràng như thế.

"Lão phu sau khi ngưng thành kim đan lại mất thêm trên dưới hai mươi năm tiến giai tới cảnh giới đại viên mãn, chuẩn bị bế quan kết anh. Có thể ngươi cũng biết. Tu tiên giả chúng ta lúc trùng kích bình cảnh ngoài tu vi còn cần tâm cảnh. Khi đó sư tôn đề nghị lão phu ra ngoài lịch duyệt một phen."

"Lịch duyệt?"

"Không sai, trước kia kinh nghiệm của vu sư chúng ta, chỉ là ở dãy Khuê Âm Sơn du đãng sát diệt một ít yêu thú mà thôi. Đối với rèn luyện tâm cảnh quả thực có hạn. mà U Châu sơn thủy hữu tình là do Tần tộc các ngươi chiếm cứ. Đối với Mặc Nguyệt Tộc vu sư chúng ta vốn là cấm địa. Lão phu vốn không tin điều này, thế là liền rời khỏi Khuê Âm Sơn đi ra ngoài...”

Đương nhiên sự tình về sau, Lâm Hiên đã từng xem qua trên cổ tịch, vị Bách Độc Thần Quân này chạy đến U Châu đại khai sát giới ra sao, bây giờ lại nghe chính miệng lão nói càng thêm một phen thảm thiết.

"Tần tộc tu sĩ cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi, Thái Hư lão gia hỏa kia thần thông cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là ỷ vào tu vi Nguyên Anh kỳ đả thương Bổn thần quân. Tuy nhiên muốn lưu lại ta, Hừ! Rõ là chiêm bao!"

Chú thích: (1) Thị tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả

Tại hạ xin trích bài thơ Đăng U Châu đài ca (登幽州臺歌) của Trần Tử Ngang ( 陳子昂) (661-702) tự là Bá Ngọc ( 伯玉), người đất Xạ Hồng, Tử Châu (nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc) để diễn đạt ý của hai câu trên:

Hoa ngữ: 前不見古人

後不見來者

念天地之悠悠

獨愴然而涕下

Hán việt: Tiền bất kiến cổ nhân

Hậu bất kiến lai giả

Niệm thiên địa chi du du

Độc thương nhiên nhi thế hạ

Dịch thơ: Người trước chẳng thấy đâu

Người sau càng mờ mịt

Ngẫm trời đất vô cùng

Riêng lòng đau (mà) lệ chảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bachluyen