02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*LƯU Ý : Dành cho những bạn chưa thể nhớ hết tên nhân vật thì mình xin được nhắc lại :

•Heeseung : Luke
•Jake : Tawin
•Sunghoon : Fai

•Jay : Parn
•Jungwon: Kluen
•Sunoo : Thaen
•Niki : Prapai

*Mọi sự kiện, địa điểm hay nhân vật trong truyện đều không có thật !

——————

Sáng hôm sau, Tawin từ từ mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, cậu cố gắng ngồi dậy thì chợt một cơn đau đầu ập đến khiến cậu choáng nhẹ, dường như cậu không hề nhớ gì về tất cả những gì đã xảy ra tối qua. Khi nhìn lại đồng hồ thì lại sắp đến giờ đến trường, thế là cậu vội vã đi thay quần áo rồi chuẩn bị xuống bếp ăn sáng.

Khi cậu đi xuống bếp thì thấy Parn đang ngồi vừa ăn vừa xem ti vi, thế là cậu ngồi xuống cạnh anh trai để ăn sáng, thấy em trai trông có vẻ thơ thẩn, Parn hỏi,

"Hôm nay em sao vậy ? Vẫn còn say à ?"

Tawin nhìn anh trai rồi lắc đầu, cậu nói,

"Nếu cảm thấy không khoẻ thì hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải cố gắng đến trường đâu, để anh nói lại với giảng viên cho."

Nhưng Tawin chỉ lắc đầu rồi nói,

"Em không sao, vẫn có thể đến trường được."

Thế là cậu vội đứng dậy, mang ba lô rồi chuẩn bị rời đi, Parn sau đó cũng chuẩn bị để đến trường cùng em trai, cả hai đi ra xe, Parn ngồi lái ở phía trước trong khi Tawin ngồi ở phía sau. Cậu cứ ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, vì cậu cảm nhận tư tối qua, đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng do uống nhiều quá nên cậu đã say đến mức không thể nhớ nổi được chuyện gì.

Thấy thế, Parn hỏi,

"Lại có chuyện gì vậy ? Em có thật sự cảm thấy ổn không đấy ? Nếu không khoẻ thì cứ nghỉ ngơi ở đi, kẻo lại bệnh thêm nữa."

Nhưng Tawin chỉ lắc đầu, cậu chỉ ngồi im lặng mà không trả lời gì càng khiến cho Parn thêm lo lắng, khi đã đến trường, Tawin chỉ lẳng lặng xuống xe rồi đi về phía toà nhà khoa Mỹ Thuật, trong khi Parn cứ nhìn về hướng em trai không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cậu cư xử kỳ lạ như vậy.

——————

Tawin thẫn thờ bước vào lớp trông như người vô hồn, cậu ngồi xuống chỗ của mình rồi tiếp tục hoàn thành tác phẩm còn dang dở, bất chợt từ đâu Thaen ngồi xuống cạnh cậu, Thaen vẫy tay chào nhưng Tawin lại chẳng để ý tới, khiến Thaen thắc mắc không biết cậu bạn hôm nay có bị làm sao hay không nữa, cậu hỏi,

"Hôm nay có bị làm sao không đấy ? Sao nhìn cứ như là người mất hồn vậy ? Hay cậu lại bệnh rồi, cậu ổn chứ ?"

Lúc này Tawin mới quay sang nhìn Thaen, cậu nói với một giọng đầy lo lắng,

"Tối hôm qua, mình có uống say quá không ? Có phải là mình đã làm chuyện gì đáng xấu hổ hay không ? Mình chỉ nhớ là mình đã rất say, còn những gì xảy ra sau đó thì...."

Thaen nghe vậy thì nói,

"À thật ra thì, tối qua đúng thật là cậu và Kluen đã uống rất nhiều, sau đó thì anh Parn đã đưa mình và Kluen về, còn anh Luke thì đưa cậu..."

Nhưng ngay khi Thaen còn chưa kịp nói hết câu thì Tawin chợt hốt hoảng khi cậu vừa nhận ra điều gì đó rất sốc, cậu nói cắt ngang lời của Thaen,

"Ý cậu là, tối qua anh Luke đã đưa mình về sao ? Vậy thì không hay rồi."

Thaen thắc mắc không biết tại sao cậu bạn lại phản ứng dữ dội như thế, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, lúc này Tawin mới chịu thừa nhận mọi chuyện, cậu ngại ngùng nói,

"Không xong mình rồi, tối qua mình cứ tưởng đó là anh Parn nên đã lỡ miệng nói ra những điều không nên nói, giờ phải làm sao đây ?"

Thaen nghe vậy thì nói,

"Cậu nói rõ hơn được không ? Tối qua cậu đã nói với anh ấy những gì ?"

Tawin chỉ thở dài rồi nói,

"Mình đã kể cho anh ấy nghe chuyện mình từng thích một người nhưng đã bị từ chối, bây giờ đang muốn tìm hiểu một người khác, nhưng anh ấy lại hỏi mình người đó là ai ?"

Thaen thắc mắc hỏi,

"Vậy cậu đã trả lời như thế nào ?"

Tawin cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, cậu nói,

"Mình không trả lời, nhưng chẳng may anh ấy lại nghi ngờ hay hiểu lầm chuyện gì thì sao ?"

Thaen thấy bạn mình suy nghĩ quá nhiều nên đã nói,

"Cậu đừng quá bận tâm, có thể anh ấy chỉ nghĩ lúc đó do cậu say nên mới nói mấy chuyện nhảm nhí thôi, mình nghĩ anh Luke không quá bận tâm đâu, nên cậu đừng lo lắng nữa."

Tawin nghe vậy thì cũng cảm thấy yên tâm hơn được phần nào, chợt từ bên ngoài, Jane đi vào cùng với một vẻ mặt đầy hứng khởi, cô nhanh chóng thông báo với tất cả mọi người,

"Khoa Mỹ Thuật của chúng ta sắp tới sẽ tổ chức một buổi triển lãm, thầy bảo mọi người nhớ gửi tác phẩm của mình để trưng bày cho triển lãm, mong cả lớp chúng ta tích cực tham gia."

Tất cả mọi người bắt đầu bàn tán, đây là lần đầu tiên họ được tham gia một hoạt động lớn của khoa nên ai cũng hào hứng, lúc này Thaen nói với Tawin,

"Này, cậu có định gửi tác phẩm đến triển lãm không ? Mình thấy cậu có tài năng, không chừng lại chiến thắng giải tác phẩm được yêu thích nhất thì sao ?"

Tawin gật đầu rồi nói,

"Mình cũng định sẽ gửi tác phẩm, mong là sẽ nhận được giải thưởng gì đó."

——————

Hôm nay là ngày tự học nên Tawin đã đi ra sân vườn ở phía sau toà nhà khoa Mỹ Thuật để chuẩn bị tác phẩm của mình cho buổi triển lãm, vì nơi đây khá yên tĩnh và ít có ai lui tới nên sẽ không ai có thể làm phiền cậu được, vì vậy cậu sẽ tập trung hơn.

Cậu nhìn xung quanh rồi lại suy nghĩ không biết nên chọn chủ đề gì cho tác phẩm của mình, để có thể chiến thắng, một tác phẩm nhất định không chỉ hoàn hảo về mặt kỹ thuật, mà còn phải truyền tải được hết cảm xúc mà mình muốn gửi gắm cho khán giả.

Tawin muốn mang đến triển lãm lần này một tác phẩm mang đậm chất cá nhân của cậu, một bức tranh thật hài hoà đem lại cảm giác dễ chịu và quan trọng là phải toát lên được một sự bồi hồi và nỗi nhớ về những kỉ niệm xưa, đó là thông điệp mà cậu muốn gửi gắm vào bức tranh của mình.

Chợt từ xa, cậu thấy có một người đang chụp ảnh, chẳng hiểu sao nhưng cậu cứ ngồi thẫn thờ nhìn chăm chăm về phía người đó. Dáng hình ấy khi nhìn từ phía sau trông thật cao ráo làm sao, gió thổi qua khiến mái tóc ấy bay theo trông thật lãng tữ, nhưng ngay khi người đó từ từ quay lại, tim cậu chợt hẫng một nhịp.

Khi người đó càng tiến gần hơn để cậu có cơ hội được ngắm kỹ hơn gương mặt ấy, cậu tự hỏi bản thân mình liệu thiên thần có thật sự tồn tại hay không. Từng đường nét trên gương mặt ấy cứ như được tạc tượng vậy, làn da trắng sáng, sống mũi cao, đôi mi dài và cong, đôi mắt đen và sâu, đặc biệt là đôi môi đỏ và đầy đặn, cứ như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy, chỉ có thể nói là hoàn hảo.

Trong khi cậu cứ mê mẩn ngắm nhìn, chợt người đó tiến lại chỗ Tawin, cậu ta chỉ cười rồi nói, nụ cười ấy thật dễ làm cho người ta phải xao xuyến,

"Cậu gì ơi ? Nếu cậu không phiền, tôi có thể xin phép chụp cậu một bức ảnh được không ? Tôi đang chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới."

Tawin chỉ gật đầu rồi nói,

"Tất nhiên rồi, mà cậu cũng là sinh viên năm nhất khoa Mỹ Thuật sao ?"

Cậu ấy cười rồi nói,

"Không phải, tôi là sinh viên năm nhất khoa Y Học, do tôi yêu thích chụp ảnh nên muốn gửi vài bức ảnh đến triển lãm trưng bày thôi."

Sau đó thì cậu ta bảo Tawin cứ ngồi yên vẽ tranh để cậu chụp một bức, sau đó thì cậu ấy cảm ơn rồi rời đi, nhưng chợt Tawin hỏi khiến cậu ấy dừng lại,

"Cậu tên gì vậy ?"

Cậu ấy từ từ quay lại mỉm cười rồi nói,

"Mình là Fai."

——————

Đến tận khi chiều, Tawin vẫn ngồi đó, vẽ rồi lại xoá vì vẫn không sao cảm thấy hài lòng với tác phẩm của mình, dường như cậu vẫn chẳng thể tìm được một chủ đề thích hợp khiến cậu hài lòng. Chợt từ đâu, Luke vô tình đi ngang qua thì thấy cậu ngồi đó, thế là anh dần tiến lại chỗ cậu rồi ngồi xuống cạnh Tawin, tronh khi cậu vẫn cứ chăm chú vào tác phẩm của mình nên không hề nhận ra rằng anh đang ngồi ngay bên cạnh.

Anh tò mò nhìn sang xem thử là cậu đang vẽ gì mà lại chăm chú đến thế, chợt Luke nói,

"Em đang vẽ gì mà tập trung vậy ?"

Tawin chỉ cười rồi nói vì cứ ngỡ đó là anh trai mình, vẫn không hề hay biết rằng anh Luke đang ngồi bên cạnh mình từ nãy đến giờ,

"Em đang chuẩn bị một tác phẩm để gửi đến triển lãm của khoa Mỹ Thuật vào tuần sau, hy vọng sẽ giành được giải thưởng."

Nhưng khi cậu nhìn sang bên cạnh thì bất ngờ khi thấy người đó không phải là anh Parn mà là Luke, tim cậu như ngừng đập rồi lại đập nhanh không thể kiểm soát, không khí như bị rút cạn khiến cậu rất khó thở. Khoảng cách giữa cả hai lúc này gần như bằng không, gần đến độ có thể nghe rõ được nhịp tim của đối phương, gương mặt hai người như chạm vào nhau.

Chợt Luke lùi lại một chút, trong khi Tawin thì đã ngại đỏ cả mặt, cậu hằn giọng rồi ngại ngùng nói,

"Là anh Luke sao ? Vậy mà em cứ tưởng là anh Parn, anh đến đây khi nào vậy ?"

Luke chỉ cười rồi trả lời,

"À thì, anh vô tình đi ngang qua thì thấy em ngồi đây trông có vẻ rất chăm chú, anh thấy tò mò nên muốn biết em đang làm gì mà trông có vẻ căng thẳng đến thế."

Tawin nghe vậy thì nói,

"À, em đang thực hiện một tác phẩm để gửi đến triển lãm tuần sau, vì nghe nói giải thưởng năm nay rất đặc biệt nên em muốn bỏ thật nhiều công sức và tâm huyết vào đây."

Luke thấy em có vẻ quyết tâm như vậy, chợt anh đặt tay lên vai Tawin rồi nói,

"Dù chỉ mới là bản phác thảo thôi nhưng anh lại thấy em rất có tài năng, hy vọng em sẽ chiến thắng và có được giải thưởng như em muốn."

Hành động đột ngột của anh ấy khiên cậu đơ cả người không biết phải nói gì, cậu chỉ gật đầu, nhưng khi cậu còn chưa kịp nói gì, Luke vội đứng dậy rồi nói trước khi rời đi,

"Anh có việc phải đi trước rồi, hẹn gặp lại em sau, đừng quên buổi tiệc cuối tuần này đấy."

Anh ấy cứ thế rời đi, để lại cậu ngồi đó với rất nhiều suy nghĩ trong lòng, phải chăng là anh ấy đang cố gắng gửi cho cậu thêm tín hiệu, thế nhưng bên cạnh đó cậu lại có chút rung động khi lần đầu tiên gặp Fai, người mà đã xin chụp ảnh cậu để làm tác phẩm cho triển lãm. Cậu không thể hiểu được rằng trong lòng mình cảm thấy thế nào, mọi cảm xúc cứ như rối tung lên.

Cậu còn không thể làm rõ được việc mình có thích anh Luke và nghiêm túc muốn theo đuổi anh ấy hay không, vì đơn giản cảm xúc của cậu với Luke chỉ là rung động nhất thời từ cái nhìn đầu tiên. Trong khi đó, Luke lại muốn gửi tín hiệu đến cậu, nhưng hiện giờ, Tawin chỉ muốn dành thêm thời gian để xác định rõ cảm xúc mà mình thật sự dành cho Luke là gì, cậu muốn biết liệu mình có thật sự thích anh ấy hay không.

——————

Vì vẫn thể chưa tìm được chủ đề cho tác phẩm của mình, Tawin đành quay lại lớp học, khi cậu quay về thì thấy ai cũng đang tập trung vẽ, trông họ đều rất quyết tâm, thế mà cậu dù đã ngồi cả ngày lại chẳng thể vẽ được một nét, cậu ngồi xuống cạnh Thaen rồi chỉ thở dài, thấy người bạn của mình có vẻ bất thường, Thaen quay sang Tawin hỏi,

"Lại có chuyện gì nữa vậy ? Trông cậu cứ như người mất hồn, hay là cậu đã gặp anh Luke, hai người đã nói gì với nhau rồi sao ?"

Lúc này Tawin mới nói,

"Mình hỏi này, làm sao để mình có thể biết chính xác được liệu mình có thật sự thích một người nào đó hay không ?"

Thaen nghe vậy thì nói,

"Trước giờ mình không rành trong chuyện tình cảm, cậu có thể hỏi Kluen, cậu ấy từng có người yêu nên có thể cậu ấy sẽ giúp được."

Tawin chỉ gật đầu, nhưng rồi Thaen nói tiếp,

"Nhưng mà cho dù là có chuyện gì thì cậu cũng hãy nên lắng nghe trái tim của mình, đó mới chính là quyết định đúng đắn nhất."

——————

Sau giờ học, Tawin đứng ở bên ngoài toà nhà khoa Kỹ Thuật đợi người bạn thân của mình, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy Kluen đâu, trong khi cậu nhìn xung quanh thì chợt nhìn thấy Fai, người mà cậu đã từng gặp trong lúc đang vẽ tranh.

Cậu ta tiến lại chỗ cậu khiến Tawin không biết lại có chuyện gì, Fai nhìn cậu rồi chỉ cười, sau có Fai đưa cho Tawin chiếc máy ảnh của mình rồi nói,

"Cậu xem ảnh của mình đi, nếu thấy không được thì cứ nói để tôi chụp lại, dù sao thì những hình ảnh này cũng sẽ được trưng bày ở triển lãm, tôi không muốn cậu cảm thấy không được thoải mái."

Sau khi xem qua những bức ảnh mà Fai đã chụp, Tawin cảm thấy ấn tượng bởi tài năng của người này, chợt Fai nói,

"Thế tranh của cậu đã xong chưa ? Có thể cho tôi xem được không ?"

Nhưng Tawin chỉ lắc đầu rồi nói,

"Vẫn chưa, tôi thậm chí còn không thể vẽ được gì, chỉ vì chưa tìm được chủ đề thích hợp."

Fai nghe vậy thì nói,

"Đúng lúc tôi đang định đi xung quanh thành phố để chụp thêm hình, vậy cậu có muốn đi cùng không ? Biết đâu cậu có thể tìm được chủ đề cho bức tranh của mình thì sao ?"

Tawin nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói,

"Vậy cũng được, chúng ta đi thôi."

Thế là cậu cùng Fai rời đi mà quên mất rằng mục đích của mình đến đây tìm Kluen để làm gì. Fai lái xe đạp để chở Tawin đi xung quanh thành phố tìm một nơi để cả hai có thể có thêm ý tưởng cho tác phẩm của mình. Lần đầu tiên Tawin được người khác chở đi bằng xe đạp nên cậu có hơi lúng túng khi ngồi đắng sau, thấy cậu như vậy, Fai chỉ cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô đó của Tawin, Fai nói,

"Này, nếu không vững thì cứ ngồi sát vào đi, không sao đâu, bám chắt vào đấy, chúng ta sắp lên cầu rồi, kẻo cậu lại ngã thì tôi thấy có lỗi lắm."

Vừa nói xong, Fai lấy tay của Tawin rồi đặt lên eo mình, hành đột ngột đó khiến Tawin bất ngờ đến mức cậu không thể kịp phản kháng gì, bởi lẽ vì Tawin đã quá sốc để hành động, cậu cứ thế ôm chặt lấy Fai mà không thể nói một lời nào. Tim của cậu lúc này lại đập nhanh khi khoảng cách giữa cả hai càng gần hơn, cảm giác lúc này y hệt như lúc cậu ở gần anh Luke, bản thân cậu lúc này cũng không thể hiểu được chính mình, cảm xúc lúc này thật rối bời. Cậu tự hỏi bản thân bây giờ, liệu ai mới là người mà cậu thật sự thích và muốn theo đuổi.

——————

Cả hai dừng lại ở một công viên ven sông, nơi đây thật yên tĩnh và vắng vẻ, rất thích hợp để vẽ tranh, Tawin đi xung quanh quan sát cảnh vật trong khi Fai đang tìm chỗ đỗ xe. Tawin đang tìm cho mình một khung cảnh thật phù hợp để vẽ, công viên này đối diện với một con sông, khung cảnh ở đây thật yên bình, thời tiết hôm nay cũng trong xanh, gió thổi nhè nhẹ mang lại một cảm giác thật dễ chịu, rất thích hợp để chữa lành những trái tim đang bị tổn thương.

Tawin cứ thế hoà mình vào những làn gió, thả hồn vào thiên nhiên, đây mới chính là ý tưởng mà cậu đang tìm kiếm, chợt Fai tiến đến đứng cạnh cậu, cả hai cứ như thế đắm chìm vào khung cảnh yên bình trước mắt, mọi sự mệt mỏi hay muộn phiền phút chốc bỗng tan biến. Đã lâu rồi mới được hít thở không khí trong lành như thế này nên hai người chỉ im lặng đứng đó một lúc.

Chợt Fai lấy chiếc máy ảnh của mình ra rồi chụp vài bức ảnh, cậu nói,

"Lâu lắm rồi mới cảm thấy yên bình như thế này, mỗi lần trong lòng có chuyện không vui, tôi thường sẽ ra đây để chụp ảnh, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều."

Tawin nghe vậy thì nói,

"Đúng thật, tôi thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều, sau này chắc tôi phải đến đây thường xuyên hơn, yên tĩnh thế này mới có thể tập trung làm bài được."

Fai chợt quay sang nhìn Tawin rồi nói,

"Nếu cậu muốn, sau này tôi sẽ đưa cậu đến thường xuyên, dù gì thì tôi cũng thích chụp ảnh ở đây hơn bất cứ nơi nào trong thành phố."

Tawin chỉ cười rồi gật đầu, sau đó cậu ngồi xuống rồi lấy dụng cụ ra để vẽ, trong khi Fai thì đang mãi mê chụp ảnh từ xa, Tawin đang vẽ khung cảnh của con sông và cây cối, phía trên là bầu trời trong xanh, ở dưới và một đồng cỏ xanh mướt, xa xa có bóng dáng của một người thanh niên đang đứng chụp ảnh. Bất giác cậu nhìn vào bản phác thảo rồi mỉm cười, phải chăng đây là sự rung động hay sao ?

Fai sau khi đã chụp xong những bức ảnh thật ưng ý, cậu ngồi xuống bên cạnh Tawin rồi chăm chú nhìn cậu vẽ, trong lòng có chút ấn tượng với tài năng của Tawin, dù biết đây là kỹ năng tất yếu của sinh viên Mỹ Thuật, thế nhưng khi nhìn vào bức tranh của Tawin, trong lòng người xem cảm thấy có chút rung động. Và một điều đặc biệt là, Fai lại chính là nhân vật chính trong tác phẩm lần này của Tawin.

Bất giác, Fai nhìn sang Tawin bằng một ánh mắt đầy dịu dàng, trong khi Tawin thì vẫn mãi mê vẽ nên không hề nhận ra rằng người kia đang chăm chú nhìn mình. Trong lòng Fai lúc này rất kỳ lạ, cậu không biết chính xác nó là gì, nhưng cậu chưa từng như thế này trước đây, phải chăng đây là cảm giác khi cậu bắt đầu thích một ai đó hay sao ?

Từ đằng xa, Thaen đang đi dạo gần đó cùng Kluen, khi cả hai đi ngang qua chỗ công viên thì vô tình nhìn thấy Tawin và Fai, hai người họ trong rất thân thiết và thậm chí còn đang cười nói rất vui vẻ, Tawin thì đang vẽ còn Fai thì chụp ảnh cậu. Điều đó khiến cả Thaen và Kluen thắc mắc mà dừng lại để suy nghĩ, cả hai tiến lại gần hơn rồi núp ở phía sau để quan sát họ.

Hai người đang cố nghe lén cuộc trò chuyện của hai người kia, nhưng lại chẳng nghe được gì, nhưng trông họ có vẻ đang nói về một chuyện gì đó rất thú vị, lúc này Thaen mới thì thầm với Kluen,

"Này, cậu có nghĩ rằng họ có chuyện gì đó với nhau không ? Hay có khi nào, họ là người yêu của nhau thì sao ? Không thể như vậy được."

Kluen nói trong khi vẫn nhìn chăm chăm về phía hai người kia,

"Chắc họ chỉ là bạn bè thôi, nhưng mình thắc mắc sao Tawin chưa bao giờ kể với tụi mình rằng cậu ấy có bạn mới chứ, chúng ta phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được."

Hai người họ sau đó định rời đi, nhưng chợt Kluen vô tình giẫm phải một nhánh cây phát ra tiếng động, thế là hai người vội bỏ chạy, khi Fai và Tawin quay lại phía sau thì chẳng thấy ai nên họ cũng chẳng nghĩ ngợi gì.

——————

Trời cũng đã dần sập tối, Fai đưa Tawin về đến tận nhà, nhưng khi vừa đến trước cửa nhà thì cả hai thấy Kluen đang đứng ngay phía trước, Tawin thấy vậy thì quay sang nói với Fai,

"Cậu để tôi ở đây được rồi, không cần chạy vào trong đâu, về cẩn thận đấy."

Fai chỉ cười rồi đạp xe đạp xe rời đi, ngay khi Tawin vừa bước đến định mở cửa vào nhà thì chợt Kluen nói với một giọng đầy răng đe,

"Hôm nay bố mẹ mình không có ở nhà, mình có thể ngủ lại nhà cậu đêm nay được không ?"

Tawin nghe vậy thì chỉ gật đầu, cậu mở cửa để cả hai cùng vào trong, đúng lúc anh Parn đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, khi thấy hai người, Parn từ trong bếp nói vọng ra,

"Hai đứa thay đồ rồi xuống ăn tối luôn đi."

Cả hai sau đó đi lên phòng của Tawin, cậu đưa quần áo của mình cho Kluen để thay, sau đó hai người cùng xuống bếp để ăn tối, thế nhưng từ nãy đến giờ, Kluen chỉ im lặng suốt mà chẳng nói gì, thái độ của cậu càng khiến cho Tawin thêm nghi ngờ và có chút e dè. Suốt cả bữa ăn, Kluen chỉ tập trung ăn lấy ăn để mà chẳng nói một lời nào, thậm chí còn không thèm nhìn sang Tawin, khiến cậu và anh Parn cảm thấy thắc mắc không biết liệu có chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi ăn xong, Kluen đi một mạch lên phòng, còn Tawin thì phụ anh trai rửa bát đũa rồi dọn dẹp, chợt Parn quay sang Tawin hỏi cậu,

"Bạn em hôm nay sao vậy ? Anh thấy nó cư xử không được như bình thường, hay là hai đứa lại cãi nhau về điều gì rồi sao ?"

Tawin chỉ lắc đầu rồi nói,

"Em cũng không biết nữa, để lát em thử nói chuyện cho rõ ràng xem sao."

Sau khi dọn dẹp xong, Tawin đi lên phòng, khi cậu bước vào trong thì thấy Kluen đang nằm trên giường xem điện thoại, thế nhưng lại chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái, thế là Tawin ngồi xuống cạnh Kluen, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Lúc này Tawin mới nói,

"Cậu bị làm sao vậy ? Lại giận dỗi mình chuyện gì nữa sao ?"

Nhưng Kluen chỉ trở lời rất hờ hững,

"Không, mình ổn."

Tawin hỏi tiếp,

"Thế sao cậu lại cư xử kỳ lạ như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC