Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên họ nói với nhau về mấy chuyện yêu đương.

Khi Seol Yoona đọc mấy câu chuyện tình yêu từ sách, nàng nảy sinh hứng thú nhưng không biết hỏi ai. Thế giới người lớn thật bận rộn, chưa kể cha mẹ nàng là vua và hoàng hậu của một nước nên người duy nhất để nàng hỏi là cô bạn cùng tuổi đang ngồi kế. Mà cá nhân nàng cũng rất muốn biết, liệu Bae Jinsol có thích ai chưa.

"Jinsol, Jinsol có thích ai không?"

Seol Yoona đang tựa vào vai của Bae Jinsol thì ngẩng mặt lên tò mò. Sau bảy năm quen biết, nàng hình thành được thói quen tựa vào người của đối phương khi ngồi gần nhau.

Không phải lần đầu công chúa Seol Yoona thắc mắc nhưng vấn đề tình cảm này quá mới lạ. Bae Jinsol đang lim dim, bị hỏi liền tỉnh táo, mắt chớp vài cái khó hiểu: "Sao đột nhiên công chúa lại hỏi vậy?"

"Trả lời ta đi đừng hỏi ngược lại."

"Vâng...cũng có." 

Bae Jinsol ngẫm nghĩ một chút, sau đó cho nàng một câu trả lời.

"Ai?" 

Hiếm khi công chúa dịu dàng lại nói chuyện cộc lốc. Nàng rời khỏi bờ vai của Bae Jinsol, chân mày nhăn lại nhìn cậu.

Bae Jinsol không nhận ra sự khác lạ, vẫn vô tư đáp: "Lâu lắm rồi ạ, một cậu bạn chung lớp khá đẹp trai nên có cảm tình thôi."

"Hiện tại còn thích hay không?" 

Seol Yoona nheo mắt hỏi, không nhận ra nét mặt của nàng rất khó coi.

Bae Jinsol thấy lạnh sống lưng, từ tốn phân bua: "Công chúa, lúc đó ngây dại không hiểu chuyện, hiện tại đã không còn thích nữa. Cậu bạn đó và thuộc hạ đã không gặp nhau rất lâu rồi."

"Tốt." Cơ mặt của của nàng công chúa giãn ra, vui vẻ tiếp tục tựa vào vai của người nọ.

"Thế công chúa thì sao, người có từng thích ai chưa?" Bae Jinsol điều chỉnh lại tư thế ngồi để tạo điểm tựa thích hợp cho nàng.

"Thích là cảm giác thế nào?"

"Ừm...Theo thuộc hạ biết thì, ở cạnh người đó mang lại cảm giác mới lạ. Người thích ở cạnh, nhìn thấy người đó, mỗi khi nhắc đến thì nhộn nhạo như có hàng nghìn con bướm trong bụng." 

Bae Jinsol nhớ lại những lời mà mẹ của cậu từng kể, bà đã nói như thế trong một lần cậu muốn biết câu chuyện tình yêu của cha mẹ mình.

"Có lẽ không có."

Nghĩ ngợi thật lâu nhưng Seol Yoona chỉ đáp lại mấy chữ, ậm ừ cựa mình rúc mặt vào hõm vai của Bae Jinsol. Dưới bóng râm cùng làn gió hiu hiu mát mẻ, nàng nhắm nghiền mắt muốn ngủ. Đỉnh đầu chuyển đến cảm giác được bàn tay người kia vuốt nhẹ, lại cảm nhận được Bae Jinsol tựa đầu vào mình, hơi thở đều đều. Giây phút ấy đột nhiên nàng căng thẳng, mắt nhắm tịt nhưng không thể ngủ. Sau cùng chỉ đành mở mắt, chậm rãi để Bae Jinsol gục trên vai mình say giấc còn chính mình lại không ngăn được thổn thức trong lòng.

Năm mười bảy tuổi, Seol Yoona biết mùi vị của ghen tuông, cũng biết chính mình đã rung động.

Năm đó, quý tộc của nước láng giềng có ghé sang thăm hỏi sẵn ở lại vài hôm. Thật ra Seol Yoona không có hứng thú với chuyện gặp gỡ người lạ nhưng đại diện cho một quốc gia thì không thể tự tiện làm theo ý mình được.

Chuyến viếng thăm thuận lợi, không có gì đặc sắc ngoài việc Seol Yoona phải thường xuyên trò chuyện với hoàng tử bên đấy. Họ cứ phải gặp nhau (theo lời của người lớn hai bên) dù cả hai không có ý gì khác với đối phương.

Hoàng tử nước bạn lịch thiệp tự tế, đàm đạo một số thứ với nhau cũng không tệ. Nhưng có một vấn đề làm Seol Yoona không vui, chính là tần suất hai người gặp nhau thì đồng nghĩa với việc Bae Jinsol và chàng hầu bên đó có cơ hội chạm mặt. Trong lúc chờ nàng cùng vị hoàng tử kia, họ đã làm quen và tám chuyện với nhau, cảnh tượng này không ít lần đã lọt vào mắt của Seol Yoona làm nàng thấy khó chịu.

Đến ngày tiễn khách quý, Seol Yoona thở phào vui mừng chưa bao lâu thì bắt gặp Bae Jinsol cùng người kia nhìn nhau lưu luyến.

"Jinsol." 

Nàng không nhịn được, lên tiếng phá vỡ không khí của họ, thuận tay kéo Bae Jinsol về phía mình.

Khi đoàn người kia khuất bóng, Seol Yoona dẹp đi vẻ mặt tươi cười của mình, hầm hầm kéo Bae Jinsol về phòng.

Bae Jinsol hoang mang, tự kiểm điểm bản thân không biết đã làm gì khiến nàng giận. Nghĩ mãi vẫn không ra, cậu rụt rè hỏi: "Công chúa, thuộc hạ đã làm gì sai hả?"

Seol Yoona không đáp, sắc mặt càng khó ở hơn, Bae Jinsol gãi đầu ngu ngơ, mạo muội hỏi thêm lần nữa nhưng cách hỏi lúc này có hơi khác.

"Yoona, nói ta biết người đang không vui chuyện gì đi mà."

Nghe tên mình được Bae Jinsol gọi, cục tức trong lòng Seol Yoona liền xẹp đi mấy phần. Nàng hít một hơi, quay sang cậu hỏi với giọng mũi: "Jinsol với người hầu bên đó thân tới vậy sao?"

"Sao cơ ạ?"

"Không phải Jinsol thích tên đó chứ?" Nàng quay mặt đi nhằm che giấu sự ngượng nghịu.

Bae Jinsol hoảng loạn, tay quyết liệt quơ quơ phủ nhận: "Không, công chúa hiểu lầm rồi. thuộc hạ với người đó không có ý gì với nhau hết."

"Thật không?"

"Thật, thật mà. Thuộc hạ thề đó."

Nhờ đó Seol Yoona mới an tâm, nét mặt vui tươi trở lại.

Một lần khác, Seol Yoona bắt gặp Bae Jinsol chơi đùa cùng những người hầu khác. Chuyện người ta có bạn nàng không có gì để nói nhưng tại sao, Seol Yoona không hiểu, cái cớ gì để cô gái kia ôm rồi hôn má cậu?

Cuộc chơi của những người hầu kia đang vui thì tàn khi họ thấy vị công chúa kia đang như núi lửa phun trào tiến tới chỗ họ. Là người thân cận nhất với công chúa, Bae Jinsol quả nhiên thành người bị đẩy lên trước. Seol Yoona không nói lời nào, nắm lấy tay cậu kéo đi mặc kệ tiếng xì xầm phía sau.

Gần đây Bae Jinsol thấy công chúa lạ lắm, tuy vào giai đoạn dậy thì lâu rồi nhưng tính tình của nàng cứ thất thường, hỡi chút là mặt nặng mày nhẹ làm cậu không biết đường đâu mà đỡ.

"Yoona lại không vui chuyện gì hả?"

Vốn đã làm quen với chuyện này, lúc nào Bae Jinsol cũng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi han.

Mà công chúa ngộ lắm, vừa rồi hùng hồn thì giờ đây nàng cứ cắn môi e dè không dám nói, làm Bae Jinsol phải chờ đợi gần mười phút.

"Ôm ta." Là hai chữ duy nhất Seol Yoona nặn ra được.

"???"

"Ngươi ôm người khác được mà không ôm ta được?"

"Không phải, do đột ngột quá thuộc hạ không biết phản ứng thế nào..."

Bae Jinsol cười xấu hổ, hai tay giang rộng, vừa vặn để Seol Yoona bổ nhào vào lòng. Chưa kịp nói thêm câu nào, trên má lại cảm nhận được cái gì đó mềm mềm đặt lên, còn có giọng nói ngọt ngào của Seol Yoona bên tai.

"Không muốn Jinsol ôm hôn người khác."

Cả người Bae Jinsol cứng đờ, cứ thế đứng như trời trồng trong khi Seol Yoona ngại ngùng vùi mặt vào cổ cậu. Không biết qua bao lâu, tưởng đâu đã vơi đi thẹn thùng thì nàng công chúa kia lại phát hiện ra thứ mới, giọng nói khẽ khàng làm hai người đỏ mặt.

"Jinsol, tim ngươi đập nhanh quá..."

"..."

"Giống như tim của ta..."

Sau cái hôm nói ra câu nói kì quặc đó, Seol Yoona phát hiện mỗi khi ở cạnh Bae Jinsol, tim nàng đều đập rất nhanh.

Lúc đầu nàng còn nghĩ bản thân có bệnh, nhờ thái y kiểm tra lại chẳng có vấn đề gì. Seol Yoona hoài nghi mình mắc loại bệnh lạ cho tới khi nàng đọc quyển tiểu thuyết nói chi tiết về yêu đương.

Dù đã từng xem qua chủ đề này nhưng khi đó còn quá trẻ con, giờ đây tìm hiểu kĩ mới thấy nàng thật sự đã vướng vào tình yêu.

Nói trắng ra thì nàng rung động với Bae Jinsol rồi. Nhưng Seol Yoona không muốn chấp nhận, hai người con gái với nhau, còn chênh lệch địa vị thì làm sao có kết quả tốt. Nàng tự nhủ phải dẹp bỏ đoạn tình cảm này đi càng sớm càng tốt.

Kể từ lúc đó, Seol Yoona bắt đầu duy trì khoảng cách với Bae Jinsol. Họ không còn quấn quít như trước nữa. Bae Jinsol lại bàng hoàng, dẫu biết trưởng thành thì sẽ thay đổi nhưng cậu chắc chắn người kia đang cố tình tránh né mình.

Nhiều lần Bae Jinsol hỏi lý do nhưng Seol Yoona đều làm ra vẻ lạnh lùng nói không có, dần dà, quan hệ giữa họ trở nên xa cách. Bae Jinsol cuối cùng đã chịu tin vào lời mọi người hay nói rằng khi công chúa trưởng thành nàng sẽ không muốn chơi với người tầm thường như cậu nữa. Bae Jinsol không trách móc, không hỏi nữa, chấp nhận chuyện tình bạn giữa họ đã đến hồi kết.

Nhưng chỉ riêng Seol Yoona hiểu chính mình khổ sở thế nào. Nhiều tháng tỏ vẻ xa cách, nàng chẳng những không buông bỏ được mà càng khao khát muốn tới gần Bae Jinsol hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net