period.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





bae jin sol x kim jiwoo
lowercase, oseshot.
_


kim jiwoo dừng bút.

em nhấn bút mực xuống dấu chấm cuối câu, mạnh. đến khi ngòi bút phát ra tiếng, mực toé lên rồi đầu gãy làm hai. jiwoo mới dừng lại. em ngẩng đầu, gấp trang sổ đã loang mực tím. rút tờ giấy lau từ hộp gói ngòi bút lại, thả nó vào túi xách.

"jinsol này"

em thì thầm gọi, nhỏ thật nhỏ, nhưng biết làm sao được, chị nghe rồi.

"sao em"

bae jinsol ngưng việc đọc với cuốn sách dày cộp đã lật quá phân nửa. đưa tay khuấy nhẹ cái thìa trong cốc cà phê sữa nguội lạnh từ lâu, mỉm cười trả lời em.

"mình chia tay, nhé"

"jiwoo, đừng đùa"

chị thả tay, nhét tờ đánh dấu trang sâu chạm gần gáy sách. bình thản mặt ngoài hoảng loạn bên trong nhìn cách em bặm môi.

"chị à, mình chia tay, nhé"

em từ tốn lập lại, bất lực nhắm chặt rồi giãn đôi mắt long lanh.

"tại sao"

"em không cảm thấy chị yêu em"

"nhưng jiwoo à, chị yêu em mà"

jinsol như thét lên the thé, chân trực tiếp được dán keo dính cức ngắc dưới sàn. những tiếng dép ma sát sàn gỗ cố gắng di chuyển của chị nghe ra thật khó chịu.

"em bảo không cảm thấy chị yêu em, chứ không phủ nhận chị yêu em"

jiwoo đứng dậy, gập người cúi chào, vội vã bước đi. em không chắc mình đủ mạnh mẽ để nán lại giải thích thêm mà nước mắt không rơi.

bae thậm chí chẳng đuổi theo hay chẳng đủ sức đuổi theo, im lặng nhìn bóng lưng em xa dần sau khung cửa sắt.

jinsol thở hắt ra vào lúc có lẽ em dư thời gian đi thật xa khỏi chị. lết thân tắt đi cái bóng đèn vàng nhấp nháy xen kẽ trên biển hiệu hình bầu dục của hàng sách cũ vụn.

cái tên trước kia dùng để chỉ những quyển sách thu gom vụn vặt, chắp vá, đa dạng đủ thể loại của cửa hàng, giờ như tả cả tình trạng trái tim của cô chủ tiệm.

vỡ thành vụn.











































kim jiwoo thừa nhận dù nói lời chia tay nhưng em vẫn chẳng thể ngưng nhớ.

em biết bản thân yêu cái mùi sách cũ xung quanh chị đến nhường nào.

em biết bản thân yêu chị đến nhường nào.

nhưng rồi em cảm thấy mình không còn được yêu.

jiwoo là đứa tỏ tình trước, em đã luôn thầm trông ngóng hình bóng chị chủ tiệm sách cũ nơi giữa ngã ba. nhớ rằng jinsol gật đầu đồng ý rất nhanh, còn đã nói cũng thương em từ lâu.

song, sao người muốn kết thúc lại là em vậy?

chị vẫn đối xử bình thường với em, cái bình thường mà jiwoo sẽ luôn nhận được dù là trước hay sau khi quen chị.

em không cảm thấy mình đủ quan trọng.

em không cảm thấy an toàn.

em sợ một ngày bị bỏ rơi.

nhưng kim jiwoo cũng chả đủ can đảm đối diện hay hỏi cho ra lẽ.

nên đành tự làm lấy việc ấy trước.

cái việc mà em cho rằng sớm muộn cũng sảy ra và nuốt sống em.











































bae jinsol chẳng rõ mình không đuổi theo em là đúng hay sai.

chị chẳng còn nghĩ nổi bất cứ thứ gì lúc em quay lưng dứt khoát đi.

và, jinsol đã mong gì nào.

một cái quay đầu cười tươi nói đó là đùa của em.

hay những bước đi thật chậm để chị kịp ý thức.

chung chung là mong một phép thần tiên gắn lại trọn vẹn con tim chị.

thế còn kim jiwoo, liệu em có mong gì không.

được chị giữ lại hay đại loại vậy.

jiwoo nói chia tay vì sao cơ?

không cảm thấy được yêu.

à.

nhưng rõ là, jinsol thề có chúa, chị yêu em rất nhiều.

chúa hẳn đã hiểu trăm phần, thế mà sao em không hay.

jinsol tự vấn liên tục rằng liệu cách thể hiện của mình có sai.

giờ nên hay không liên lạc với em.

chị chắc chắn không muốn mất em.

nhưng lại sợ cảm giác bị đẩy ra xa, bị ruồng bỏ.

rồi cả, nếu em hết yêu thật thì sao.

nếu gặp em ấy vào hôm sau, mình sẽ giữ lại, sẽ nói chuyện...

chị tự nhủ, một cách an toàn.









































những hôm sau lại không thấy em.

hôm sau nữa và trong cả tuần ấy, không thấy em.

jinsol chắc chắn chỗ làm của em đều phải đi qua tiệm chị mỗi ngày. song, dù có canh mòn mắt vẫn không bắt gặp em.

jiwoo cố tình tránh mình.

vậy thật sự là hết yêu phải không.

cảm như cả đời này chị cũng chỉ đợi chứ chẳng chịu tìm gặp em.

thôi thì, mong rằng mai sẽ gặp được em.

tấm biển nhựa màu vàng mật lại được lật lên mặt closed trên cánh cửa sắt gỉ sét của tiệm sách cũ vụn.








mong thì mong, chờ cũng chờ, em còn xuất hiện hay không, chẳng rõ nữa.

hai đứa sợ mất nhau nhưng lại chẳng ai dám đưa tay ra níu giữ. chỉ có thể ôm cho mình một tình cảm nặng nề theo cách vụng về nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net