Phần 2(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                          Phần 2(1)

Tôi chuyển tới Gion, một khu phố boa* của Kyoto, ngay sau lễ tốt nghiệp cấp hai.

             

           *Tiếng Nhật là "hanamachi", từ chỉ những khu phố tập trung các geisha và kỹ nữ.


Suốt một năm sau đó,tôi giúp việc vặt trong một yakata* với tư cách là "người học việc".Chuỗi ngày khổ luyện không ngừng cũng bắt đầu từ đấy. Ngay cả khi được "theo" - nói cách khác là thành người kề cận của chị Kotori, rồi được ra mắt, trở thành maiko với tên gọi "Komari", tôi vẫn phải tiếp tục luyện tập và tới ozashiki* mỗi tối.


          *Nơi đào tạo các geisha.


          *Nơi các maiko có thể quan sát các geisha và tự học hỏi.


Giáo viên dạy múa của tôi nghiêm khắc và đáng sợ đến nỗi hễ đối diện là tôi bủn rủn cả chân tay, thi thoảng tôi còn bị chửi là:"Đồ thô kệch!"

Nhưng dạo gần đây, khi đi trên những con đường lát đá, tôi không còn bị chê "Tiếng okobo* cục mịch quá!" nữa, thậm chí còn được những vị khách am hiểu nghệ thuật khen ngợi sự tiến bộ trong các động tác múa:"Bắt đầu coi được hơn rồi."


             *Tên loại guốc gỗ của các maiko.


Tôi biết cả tá chuyện mà người ta chẳng nghe được ở đâu khác, nhưng không hiểu tại sao tôi lại có thể vừa phồng mang trợn má ăn hamburger teriyaki, vừa nghe kể về "nơi tình yêu bắt đầu" chẳng có gì đặc biệt giữa Tatsubon và Kanako.

"Hồi Giáng sinh lớp mình tổ chức họp lớp, nói đúng a chỉ có những đứa chơi với nhau hồi cấp hai tụ tập thôi.Sau khi tốt nghiệp, tớ không liên lạc gì với Tatsubon, lâu rồi mới gặp lại, thấy cậu ấy bảnh lên nhiều làm tớ bất ngờ lắm.Đi "tăng hai" xong, Tatsubon đưa tớ về tận nhà và bọn tớ bắt đầu hẹn từ đấy."     

"Ôi, tớ cũng nhất thời không nhận ra Kanako là ai.Vừa gặp cô ấy, tớ lập tức hiểu rằng: Đây phải chăng là định mệnh của đời mình."      

 Nhận ra cô gái định mệnh mà còn chẳng biết rõ người ta là ai, Tatsubon thật đúng là một anh chàng hồ đồ.      

Đã lâu rồi tôi mới ăn hamburger teriyaki, nước sốt quá ngọt, mayonnaise quá nhiều, miếng bánh kẹp trương phình lên, cảm giác không được ngon cho lắm.Kể từ sau khi ra mắt, tôi thường được khách của chị Kotori dẫn đi "dùng bữa" nên vị giác đã thêm phần tinh tế hơn chăng?      

 Không, tôi nghĩ thứ trở nên tinh tế hơn không chỉ là vị giác thôi đâu.Anh chàng Tatsubon mà Kanako khen "Bảnh bao" kia, tôi chỉ thấy giống một kẻ đầy tiềm năng trở thành tiếp viên trong các quán rượu dành cho phụ nữ, trông chẳng đáng tin một chút nào.     

Ngay từ đầu, khi cậu ta bảo:"Giờ tớ không có nhiều tiền lắm. Hay bọn mình ăn tạm McDonald's nhé?", tôi đã thấy khó chịu rồi.Đâu cần phải thật thà khai báo tình hình hầu bao một cách ngớ ngẩn như thế, vẫn có thể lái về McDonald's cơ mà.Tôi thầm nghĩ:"Đúng là đồ ngốc."      

Nhưng việc so sánh một cậu nhóc lớp mười một với những vị khách thuộc hàng thượng lưu thường lui tới Gion thật là một điều tàn nhẫn, tự tôi cũng thấy "dị ứng" với những điều đó.      

McDonald's khiến tôi nhớ tới chuyện chị Kotori hồi còn là một maiko có tiếng,nghe nói trước khi chị thực hiện nghi lễ erikae* để đứng ra hoạt động độc lập như geisha thực thụ, một vị khách có hỏi:"Nói xem, em muốn ta tặng thứ gì làm quà chúc mừng nào?", chị đã ửng hồng đôi má, đáp:"Em chỉ muốn được ăn vận như một maiko, đi cửa hàng ăn nhanh lần cuối thôi."


                *Nghi lễ đổi màu cổ áo của các maiko.


Bình thường,một maiko xuất hiện ở cửa hàng ăn nhanh sẽ bị mắng là "mất nết".Nhưng nếu "dùng bữa" cùng khách hàng thì lại khác, thế nên thay vì muốn một món đồ, chị đã khẩn cầu cái "trải nghiệm bất khả thi" ấy.

Vị khách đáng tuổi ông của chị trìu mến cười híp mí:"Chỉ bấy nhiêu thôi sao?Thật hết biết với em."

Má ở yakata hay khen chị "thông minh" va hay lấy chuyện này ra làm ví dụ. "Giá trị của một maiko nằm ở việc khách có thấy các cô dễ thương hay không.Khi người ta bảo các cô cứ lấy bất kì thứ gì các cô muốn, Ai "tham lam" mà đòi "Hermes Birkin*" là hỏng bét."


                 *Một loại túi xách bằng da sản xuất bởi Hermes, được đặt tên theo nữ diễn viên và ca sĩ Jane Birkin.Túi xách là một biểu tượng của sự giàu có do giá thành cao và thường được sử dụng bởi những người nổi tiếng.

Khi biết được câu chuyện của chị Kotori quả thực thông minh hơn người,tôi vô cùng thích thú,vậy mà khi tôi kể chuyện này, Kanako lại mắt tròn mắt dẹt ngồi ngây ra nên tôi cũng đành im lặng.

Ăn xong, tôi gấp gọn tờ giấy gói hamburger teriyaki lại, bất chợt nhìn lên Kanako ngồi ngay trước mặt đang quan sát mình.Mặt dính nước sốt hay sao?Tôi đưa tay sờ miệng và nghiêng đầu hỏi:"Gì thế?"

"Tớ bảo này, chắc hẳn Ayaha cũng phải nói "dosu*" nhỉ?"


            *Phương ngữ Kyoto.


Đúng là câu hỏi ngây thơ.

Những câu đầu tiên tôi được dạy theo ngôn ngữ phố boa là "Ookini*" và "Otanomoushimasu**"


                *Phương ngữ Kyoto.Tương tương với "Arigatou"(cảm ơn)


                **Phương ngữ Kyoto.Tương đương với câu "Onegaishimasu"(rất mong được giúp đỡ)


Nhìn chung đều là âm điệu Kansai nên rất khó với một người gốc Tokyo như tôi, tập đi tập lại nhiều lần vẫn bị Má ở yakata chê:"Cô nói cái gì vây, nghe như hết hơi ấy."

Với những từ lạ tai, chỉ cần ghi vào sổ từ vựng rồi học thuộc là xong, nhưng riêng khoản âm điệu này, tôi đã phải vật lộn ròng rã suốt một năm trời."Tất nhiên rồi."

"Giỏi thế.Nói thử cho tớ nghe xem nào."

Để nói được như vậy cũng rất khó khăn.Một cô gái mới về nước bị yêu cầu:"Nói Tiếng Anh đi!" chắc cũng có cảm giác giống như tôi lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net