16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể không cần phải quan tâm đến thái độ của Chaeyoung, đem tên mình và cậu ấy cứ vậy mà viết lên.

Nhưng mà không được a. Bởi dù là cô, hay là Chaeyoung, cả hai đều đã không phải là những đứa trẻ nhỏ nữa. Giống như lúc trước Chaeyoung đã từng nói với mình vậy: cậu ấy cần có không gian của riêng mình, có lựa chọn của riêng mình, không cần người khác thay cậu ấy làm ra quyết định.

Lisa đầy vẻ khát khao mà nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia cả buổi, cuối cùng thì thở dài một hơi rồi nói với Jinyoung: "Em rút lại đi."

Thật sự là đã gặp quỷ rồi a!

Ở trong nhà, cái tên gia hỏa Lisa này là kẻ không sợ trời không sợ đất, chẳng khác gì nhân vật bá vương vậy. Sẽ không bao giờ có chuyện cô muốn làm lại không thể làm cả. Ấy vậy mà hôm nay người này lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

"Quyết định?" Jinyoung lặp lại xác nhận.

"Ừ, quyết định! Em làm gì với nó thì làm. Xem như là chị nhắm mắt làm ngơ đi." Lisa quay đầu lại rồi phất phất tay.

Jinyoung cầm tờ giấy đăng ký tiết mục trên tay mình một lúc, cuối cùng làm ra quyết định.

"Chaeyoung, có người tìm cậu kìa." Có ai đó của ban mười lăm đứng ở trước cửa lớp học hướng vào phía bên trong hô to.

Chaeyoung đang chuẩn bị đứng dậy lại có một người hiểu chuyện khác tiến đến bên cạnh cô nháy mắt ra hiệu: "Là một cậu bé khóa sau, môi hồng răng trắng. Giúp tớ xin cái phương thức liên lạc nhé."

Chaeyoung bất đắc dĩ cười cười: "Bây giờ các học tỷ đều không biết kiềm chế như vậy cả hay sao?"

Nhỏ bạn sửa sang lại vạt áo đồng phục của mình một chút: "Vì cái ngày còn học lớp 10 tớ kiềm chế như vậy nên mới bỏ lỡ bao nhiêu học trưởng rồi a."

Chaeyoung đi ra ngoài, vừa nhìn một cái thì không khỏi có chút bất ngờ.

Người tìm đến mình, ấy vậy mà lại là Jinyoung.

"Chị Chaeyoung." Jinyoung vừa cười vừa chào hỏi.

Là em trai của Lisa, nhưng cũng khác gì là em trai của mình chứ. Phủi đi vết bụi trắng không biết từ lúc nào bám trên tay áo của Jinyoung, Chaeyoung cũng vừa cười vừa hỏi: "Sao em lại tới tận đây tìm chị?"

Jinyoung gãi gãi đầu, cuối cùng cậu vẫn quyết định chìa tờ giấy đăng ký kia ra.

Chaeyoung vừa nhìn thấy đã lập tức...

Hiểu lầm.

Vừa bực mình vừa buồn cười, Chaeyoung hỏi: "Chị của em bắt em đảm đương vai trò thuyết khách? Em lại có nhược điểm gì rơi trong tay cậu ấy rồi hay sao?"

Jinyoung lắc đầu: "Không phải chị ấy bảo em tới gặp chị. Là chính em tự mình tới, chị ấy căn bản là không biết chuyện này. Chị Chaeyoung, chị tuyệt đối không được nói cho chị ấy biết đấy nhé."

Nhất thời Chaeyoung không hiểu là đến cùng đang có chuyện gì xảy ra.

"Kỳ thật em cũng đã biết rõ vì cái gì mà chị lại không nguyện ý biểu diễn tiết mục thổi sáo ở trước mặt người khác. Nhưng mà có một điều gì đó khiến em thấy rằng vẫn nên đưa cho chị xem một chút thì tốt hơn. Nếu không cái tên ngốc Lisa kia..."

Chaeyoung vỗ nhẹ lên đầu Jinyoung một cái: "Nào có ai lại nói về chị mình như vậy!"

Jinyoung bĩu môi, cậu lấy ra cái điện thoại di động của mình.

Chaeyoung nhìn vào, đó là một tấm hình, nhìn qua thì rất quen thuộc, là tủ quần áo của Lisa. Trong đó, ở vào cái chỗ sâu nhất của tủ, có một thứ thật dài trang trí hoa văn trang nhã, là một cái hộp tinh xảo. Trong hộp là một cây sáo toàn thân đen nhánh.

Chaeyoung là người trong nghề, vừa nhìn liền biết ngay cây sáo này không hề rẻ.

Dấu vào một cái nơi sâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết, đây hẳn là quà sinh nhật của mình đây mà.

"Chị của em cảm thấy có thể là chị không thích nó. Chị ấy đã phải nhịn ăn để mua nó, thậm chí còn lừa lấy cả tiền tiêu vặt của em nữa, tất cả cũng chỉ là để một lần nữa mua cho chị món quà sinh nhật này đấy. Chị Chaeyoung, chị hãy làm cho chị ấy chết cái phần tâm tư này đi, giúp em có được sự thanh tịnh a." Những lời trước đó của Jinyoung vẫn xem là đứng đắn, nhưng mấy câu còn lại thì đã không còn đáng để tin cậy nữa.

Chaeyoung nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi trực tiếp cầm lên chiếc điện thoại di động đem thả vào trong cặp sách của mình.

"Ối?"

Đây chính là hành động ngoài dự đoán của Jinyoung.

"Chị Chaeyoung! Này! Cái điện thoại ấy là của em nha." Jinyoung chỉ chỉ vào cặp sách của Chaeyoung.

"Chính mình tích trữ tiền để mua đúng không? Tích trữ trong bao lâu vậy?" Giọng của Chaeyoung vừa ngọt lại vừa giòn, nhưng hiển nhiên là giống Lisa mà: miệng nam mô, bụng một bồ dao găm a.

Hỏng bét rồi!

Chính mình tích trữ tiền để mua điện thoại thông minh cứ như vậy không cẩn thận bị phơi ra ánh sáng.



Phải biết rằng bởi vì để có được người bạn yêu quý này, tại hai nhà cậu đã phải mất một đoạn thời gian làm ra cái vẻ đáng thương nha. Vốn là ba mẹ cũng đã nhả ra không ít tiền mừng tuổi năm nay cho cậu, vậy nên cậu quyết định mua luôn hai cái điện thoại thông minh. Một dùng để gọi điện thoại, xoát diễn đàn, một để chơi trò chơi, xem phim, đây quả thực là cuộc sống quá hoàn mỹ. Kết quả lại là, bởi vì nhất thời mềm lòng giúp Lisa một chuyện, bây giờ lại bị ngâm nước nóng mất rồi.

Lisa đúng là có độc a!

"Quyết định tịch thu!" Chaeyoung cười cười rồi xoay người tiến vào lớp.

Chớ đi a! Nếu không thì để điện thoại lại a!

Trên mặt Jinyoung đầy vẻ kinh ngạc.

Đại khái là trời xanh đã nghe thấu tiếng lòng của Jinyoung hay sao ấy, bởi đúng thật là Chaeyoung lại vòng trở lại.

Jinyoung đang định cầu xin, thế nhưng Chaeyoung chỉ là rút đi tờ giấy đăng ký trong tay cậu.

"Chị nhận."

Tan học.

Tiểu Hường của Lisa đã qua trải qua quá trình sửa chữa, nên lại một lần nữa sinh khí dồi dào. Còn chiếc xe đạp của Chaeyoung, sau khi hoạt động được vài ngày, lại bị bỏ vào nhà kho chờ bụi phủ.

Tựa hồ hôm nay Lisa có tâm sự, dù đang nói chuyện với Chaeyoung cũng vẫn luôn thất thần.

"Có chuyện gì không vui hay sao vậy?" Chaeyoung hỏi.

Lisa lắc đầu tựa như lắc trống bỏi: "Nào có! Sao lại như thế được."

Để chứng minh tâm tình của mình không tệ, Lisa còn gượng cười hai tiếng.

Lisa chính là phong vũ biểu của Chaeyoung, một khi Lisa ít nói, Chaeyoung cũng sẽ trở nên rầu rĩ, bầu không khí lập tức có chút yên tĩnh.

Lisa cảm thấy như vậy thì không được, cô lập tức mở miệng nói: "Tớ kể cho cậu nghe này. Hôm nay Bambam lại bị lão Kim mời đi uống trà đấy."

Lại nói tiếp, tiểu thanh niên Bambam cũng thật là xui xẻo: trong giờ lên lớp tự học lại chơi điện thoại, đang lên diễn đàn thì bị bắt được. Đây đã là lần thứ ba.

Mặc cho cậu làm sao để nhận sai, làm sao để cam đoan, lão Kim cũng chỉ có ba chữ: tìm phụ huynh.

Từ trong văn phòng đi ra Bambam liền nói với Lisa: cậu phải chạy trốn để khỏi bị giết đi, hy vọng Lisa có thể đều đặn gửi cho cậu một chút lộ phí.

"Vậy cậu có cho mượn hay không?"

Là người nắm được điểm xui xẻo này của Bambam, hai người lập tức bừng bừng thứng thú, cùng tụ vào một chỗ mà hả hê.

"Làm sao có chuyện ấy được! Hơn nữa, ban nãy, khi chúng ta đi ra cổng trường tớ nhìn thấy xe của ba Bambam dừng ở trước cổng trường học, cậu ấy xong đời thật rồi! Ha ha ha ha."

Tại phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm sát phòng học của khối 11 trường cấp ba YG.

Bambam đang bị ông bố nhà mình túm lấy cái tai xách đi ra, cũng không biết làm sao cậu lại đột nhiên có cảm giác cả hai tai cùng nóng lên, cái mũi còn có chút ngứa ngáy, vì vậy mà đánh luôn hai cái hắt xì.

Đến dưới lầu chung cư, Lisa dừng xe lại.

Thường ngày Chaeyoung sẽ theo cô cùng đi qua, nhưng mà hôm nay người này lại nói là mình có việc muốn lên lầu trước.

Lisa lại vô cùng tri kỷ a, cô lập tức gật đầu: "Đi đi, đi đi."

Cô đưa xe đạp vào chỗ cũ rồi đi lên trên nhà mình, mẹ Manoban đang chuẩn bị cơm chiều.

Lisa trở lại phòng riêng của mình, cô đặt cái túi sách của mình xuống.

Bỗng nhiên Lisa quay đầu lại, xem thật kỹ cả gian phòng của mình. Không hiểu sao hôm nay cô bỗng nhiên cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Cửa tủ quần áo làm sao lại chỉ là khép hờ? Cô nhớ rất rõ là mình đã đóng lại hết sức cẩn thận rồi mà.

Lisa mở ra xem.

Sáo đâu?

Làm sao lại không thấy cây sáo?

Lisa lặng người trong hai giây rồi xoay người vọt tới phòng bếp.

"Mẹ, mẹ có thấy cái hộp con bỏ trong tủ treo quần áo hay không vậy?"

"Cái hộp? Cái hộp nào vậy hả?" Vừa nấu cơm mẹ Manoban vừa hỏi lại. Nhưng rồi rất nhanh bà đã nghĩ tới điều gì đó: "Có phải con đang nói đến cái thứ dài mảnh, trông rất đẹp kia hay sao?"

"Đúng rồi." Lisa gật đầu.

"Ban nãy Chaeyoung vừa mới cầm đi. Nó nói là con đưa cho nó a." Mẹ Manoban đầy vẻ nghi ngờ.

Làm sao mà Chaeyoung lại biết được?

Cậu ấy cứ như vậy mà cầm đi?

Đây là ý gì? Xem như là cậu ấy đã thích, có đúng không?

Hơn nửa đêm Lisa vẫn nằm ở trên giường mà trằn trọc suy nghĩ. Kỳ thật những vấn đề này rất dễ giải quyết: chỉ cần bước sang nhà bên, gõ cửa, cùng Chaeyoung gặp mặt là sẽ rõ ràng ngay lập tức. Nhưng Lisa lại thấy sợ hãi, cô không dám. Cứ như vậy mà bối rối cho đến tận nửa đêm, đến lúc này thì đúng là không phải thời điểm để đi sang bên đó hỏi cho ra nhẽ được nữa rồi. Lisa đành một mình ôm gối, không cách nào nhắm mắt lại được, nằm ở trên giường trằn trọc suốt một đêm.

Vốn là buổi tối ngày hôm trước ngủ không ngon, nếu theo lý thuyết thì ngày hôm sau Lisa hẳn phải rất không có tinh thần mới đúng.

Thế nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại, biểu hiện của Lisa lại cực kỳ hào hứng.

Trời nam biển bắc, tin tức về giới giải trí mới nhất... Trên đường đi học cô kéo Chaeyoung phải cùng mình tán gẫu qua một lượt. Chẳng mấy chốc đã đến lúc nên nói thẳng vào vấn đề chính được rồi, trường học đã ngay trước mặt...

Mà cầu Vọng An lại không thể dài thêm một chút nữa!

Trong khi đó Chaeyoung lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy. Đối với chuyện ngày hôm qua, người này lại không một lần nhắc đến, cứ như vậy mà véo von một câu "gặp lại" rồi xoay người tiến vào phòng học.

Vào giờ nghỉ, Lisa đi tới phòng hoạt động của Hội học sinh. Cô nằm úp sấp ở trên bàn vô cùng buồn chán lật xem tờ đăng ký tiết mục.

Đàn dương cầm.

Saxophone.

Ống sáo.

Hay lắm, còn có cả chọn đoạn đơn ca trong ca kịch.

YG thật đúng là cái nơi ngọa hổ tàng long mà!

Lisa lật tiếp thì nhìn thấy một tiết mục, trên đó viết: hợp tấu đàn sáo, bài "Mai hoa tam lộng".

Hả?

Vậy mà lại có người đi trước cướp mất tiết mục của mình rồi?

Lisa nôn nóng gần chết. Nhất định cô phải nhìn xem hai người này là ai.

Cô đưa tầm mắt nhìn tới thì thấy, nơi đó rõ ràng viết người biểu diễn là Lisa Chaeyoung.

Lisa lặng người đi mất một lúc thật lâu, thậm chí cô còn hoài nghi có phải ngày hôm qua mình đã đăng ký tiết mục trong khi bị mộng du mà không nhớ ra được hay không. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy họ tên của người đăng ký, Lisa mới có phản ứng.

Cô vụt đứng dậy làm cho người bạn nhỏ ngồi kế bên bị một phen sợ hết hồn.

"Cho tôi mượn cái này một chút!" Nói xong cô rút tờ giấy đăng ký tiết mục kia ra rồi lập tức hướng về phía ban mười lăm mà chạy đi.

"Chaeyoung! Lisa tìm bà này!" Người đầu tiên của ban mười lăm nhìn thấy cô liền quay vào phía trong hét thật to.

Chaeyoung gấp lại quyển sách giáo khoa, mặt mày vui vẻ cô đi ra khỏi phòng học.

Cô đã biết trước là Lisa sẽ đến, cô đang chờ đợi người này đây. Còn chưa kịp há miệng ra nói điều gì đó Chaeyoung đã bị Lisa ôm lấy.

Đám con cái của nhà họ Manoban đều được nuôi lớn lên trong cái phong cách này: ấp ấp ôm ôm, thân mật thắm thiết, cùng một cái thói quen của cha mẹ nhà họ Manoban. Nhưng nhà họ Park lại hoàn toàn khác biệt, cũng không phải vì cảm tình trong gia đình này không đủ sâu sắc, mà là cách biểu đạt tình cảm của người một nhà này đều thuộc về hướng nội, kín đáo. Nếu nhìn vào, người ngoài sẽ luôn cảm thấy không khí nhà này như khách qua đường ấy. Vốn là mẹ Park cũng không phải là cái người có tính cách như vậy, chỉ là không biết làm sao, sau khi cùng nhau chung sống, dần dần bà đã bị cái khí tràng lạnh lùng, mạnh mẽ của ba Park ảnh hưởng tới, dần dần dưỡng thành thói quen này. Khi nhìn đến cô con gái nhỏ của mình cũng dần dần trở thành một tiểu bảo thủ, mẹ Park thật sự cảm thấy vui mừng nhìn con gái cùng Lisa cùng đi cùng về. Bởi vì bà thấy rằng tính cách của Chaeyoung đã mang đến cho con gái nhỏ của mình một chút khói lửa nhân gian.

Chaeyoung được Lisa ôm vào lòng mà ngẩn người ra. Việc được người này dắt tay, tay trong tay thì cô đã quen rồi, nhưng mà ôm ấp như thế này thì đúng là chưa từng có. Vì thế nên cô chỉ biết đứng thẳng tắp mà không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Lisa buông tay rồi mới hỏi: "Là cậu đã đăng ký?"

Chaeyoung nhìn lên chữ viết của mình hết sức rõ ràng trên tờ giấy kia thì gật gật đầu.

"Còn không phải cậu đã từng nói cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến..." Hai con mắt của Lisa sáng long lanh. Từ trong đôi mắt trong vắt ấy Chaeyoung có thể nhìn thấy hình ảnh của mình.



"Nếu như nói là diễn cùng với cậu thì không phải là không thể." Chaeyoung rất là thoải mái: "Hơn nữa có một cây sáo đẹp như thế, không lấy ra dùng một chút thì thật là đáng tiếc."

"Vậy cậu có thích nó hay không?" Lisa có chút căng thẳng.

"Thích a!"

"Thật sự?"

"Thật sự!"


"Vậy thì tốt quá!"

Vừa nói, Lisa lại vừa dùng sức đem Chaeyoung ôm vào trong vòng tay của mình một lần nữa.

"Chaeyoung, vì sao cậu lại tốt như vậy? Làm sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy? Tớ thật yêu cậu quá đi! Yêu cậu nhất trên đời!"

Lisa cười đến hai con mắt đều cong lên như vành trăng non. Cô không nhận ra được là bởi vì mấy câu nói này của mình mà hai cái tai của Chaeyoung trở nên đỏ rực, tạo nên màu sắc cực kì đẹp mắt.

Lúc này đây, cuối cùng thì Chaeyoung đã không còn đứng thẳng tắp như ban nãy nữa. Lisa dùng hai tay vòng quanh eo của cô, nên cô chỉ có thể đưa tay lên nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cổ Lisa.

Cái đồ ngốc Lisa này, chẳng qua cũng chỉ là thỏa mãn ước nguyện được lên sân khấu cùng mình mà thôi, vậy mà đã cảm thấy mình là người tốt nhất trên đời này rồi.

Cậu hỏi tớ vì cái gì mà đối xử với cậu tốt như vậy ư?

Bởi vì cậu cũng đối với tớ tốt như vậy a.

Chỉ tiếc đây là tiếng nói ở trong đáy lòng của Chaeyoung nên Lisa không có cách nào nghe thấy được.

Cả một tảng đá lớn trong lòng Lisa rơi xuống đất, trong thời gian gần đây cả người cô tràn đầy tinh thần sung mãn, ý chí chiến đấu sục sôi.

Mà người hài lòng nhất khi thấy cô trở nên như vậy, người đầu tiên đương nhiên không ai ngoài lão Kim rồi. Một khi lớp trưởng nhà mình có tinh thần hăng hái, tích cực thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới toàn bộ bầu không khí học tập của ban bốn nha. Chỉ có tốt và rất tốt mà thôi!

Thời gian thì cứ bình thản trôi qua, thoáng một cái khối 11 đã lại đến lúc nghênh đón kỳ thi học kỳ một.

Thời gian thi diễn ra trong hai ngày, cứ tuần tự từng bước mà tiến hành.

Thi xong bài thi cuối cùng là tích hợp các môn khoa học tự nhiên, Lisa dọn dẹp mấy thứ linh tinh rồi cùng Bambam lên nộp bài, sau đó rời khỏi trường thi.

"Có chút khó a." Vừa bước chân ra khỏi cửa, Lisa đã vừa chau mày vừa nói bằng cái giọng oán hận.

"Bà nghiêm túc đấy chứ?" Bambam nói với cái giọng nghi hoặc.

Trước kia, mỗi lần rời khỏi cuộc thi đi ra, Lisa đều là thái độ này. Mà những lời này, sau khi nói ra thì kết quả cũng chưa một lần nào thấy người này bị làm sai. Bởi vậy Bambam không có ý tin vào.

"Thế ông không cảm thấy là có mấy cái đề khá là khó gặm hay sao? Tui có cảm giác là càng về sau độ khó càng tăng cao nha." Lisa hỏi ngược lại.

Bambam thầm điểm lại trong lòng mấy cái đề mình đã làm kia. Lẽ nào lại có đề khó đến mức ấy? Tạo sao mình lại không có cảm giác này nhỉ? Có đúng là mình và Lisa làm chung một bộ đề không đây?

Lisa cũng không đợi đến lúc cậu nghĩ xong: "Cũng còn may là tui đã sớm ôn tập kĩ dạng bài này rồi, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn."

Bambam: "..."

Tốt nhất là đừng để ý tới cách suy nghĩ theo kiểu máy bay siêu tốc của các học bá này làm gì.

Thi xong rồi thật là tốt. Đến cả bầu không khí ngoài trời cũng đặc biệt mới mẻ.

Hai người cùng đứng ở trong nhà để xe chờ đợi Chaeyoung đi ra. Đúng như dự đoán, chưa đầy hai phút bọn họ đã thấy thân hình của người kia.

Chaeyoung vội vàng đi tới, trên mặt cũng lại là một bộ ưu sầu lo lắng.

"Làm sao vậy? Không làm xong bài?" Bambam quan tâm hỏi.



Lisa nhún nhún vai: "Cậu ấy hả? Không thể có chuyện ấy đâu. Tui chỉ sợ là cậu ấy đang lo cho mình điểm thi môn toán học cao quá mà thôi."

Chaeyoung rất là nghiêm túc nhìn Lisa một lần: "Làm sao cậu lại biết được?"

Dựa!

Bambam thật muốn đập đầu vào tường một cái. Vậy mà sự thật lại đúng là như thế.

Lisa đã nhận ra sự kinh ngạc này của Bambam. Cái ngày còn học lớp 10, Chaeyoung chính là mũi nhọn của môn toán học, thực tế thì người này vẫn luôn có thành tích nổi tiếng về toán học từ lâu rồi. Nguyên nhân nha, kỳ thật có liên quan mật thiết đến ba Park. Ba Park là giảng viên ngành toán học của trường đại học A tại thành phố S. Nhờ có một người cha hằng ngày kèm cặp con gái nhỏ theo lối mưa dầm thấm đất như vậy, cho dù là ai thì rồi cũng sẽ hun đúc ra được một bộ não tư duy toán học tốt đẹp cả thôi. Phải biết rằng bộ tài liệu được Chaeyoung lén dùng riêng cho mình chính là tài liệu giảng dạy môn toán học của ban Khoa học tự nhiên của trường đại học, người này lấy chúng về là để luyện tập. Bản thân mình mỗi khi gặp phải nan đề còn phải đi tìm Chaeyoung gợi ý giúp, vậy nên bài thi học kỳ này sao có thể làm khó cậu ấy được đây.

Bambam đấm ngực giậm chân: "Bà nói thử xem bà học môn toán tốt như vậy mà sao lại cứ một mực chọn học ban khoa học xã hội như vậy hả? Nếu như bà vẫn ở lại ban bốn thì quá tốt rồi nha. Chúng ta vẫn sẽ là Tam Kiếm Khách của ban bốn, một đường vô địch."

Chaeyoung lại không thèm để ý: "Cũng là bởi vì toán học tốt, vậy nên khi học khoa học xã hội mới có ưu thế nha."

Hình mẫu mà Chaeyoung hướng tới chính là tiên sinh Lee Byunghyun, đây là mộ người ngoài tư cách là một học giả ưu tú ra, ông còn là một vị làm công tác truyền thông đặc biệt xuất sắc. Ông đã từng đi qua rất nhiều quốc gia, làm qua rất nhiều bài phỏng vấn cùng đưa tin đặc sắc đến mức được xem là tuyệt luân*. Bài viết của ông thể hiện bản lĩnh xuất chúng, nội tình sâu sắc. Ông lại còn có khả năng ghi hình cực kỳ phong phú. Chính vì một bài phóng sự ghi hình đưa tin về cuộc nội chiến tại một quốc gia Trung Đông của ông mà Chaeyoung đã bị khắc sâu ấn tượng.

Nếu như muốn được trở thành học trò của tiên sinh Lee Byunghyun, trước hết cô phải thi đậu vào khoa Tân văn của trường đại học B, cái nơi nếu muốn lọt được vào vào vượt qua những thí sinh vốn được xếp vào hạng nhất của cả nước. Nên cô cho rằng, muốn thực hiện được mục tiêu kia của mình, cô nhất định phải lựa chọn học ban khoa học xã hội.

* Tuyệt luân: Vượt lên trên hết

Lisa dài thở dài một cái. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Chaeyoung từng nói là hãy để cho cậu ấy một ít không gian. Cậu ấy có lí do cho sự lựa chọn của riêng mình. Mặc dù đã biết sau khi tốt nghiệp trung học nhất định là hai người sẽ bị tách ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Chaeyoung có thể thực hiện mục tiêu của mình, đạt được giấc mơ kia, như vậy thì Lisa cũng cảm thấy vui vẻ rồi.

Dù sao cô cũng sẽ luôn ở ngay chỗ này, cô sẽ luôn là người bạn thân thiết nhất của Chaeyoung đến suốt đời, mãi mãi cũng sẽ không tách ra. Cho nên thời gian bốn năm ngắn ngủn kia thật sự không coi vào đâu. Cô chỉ hy vọng là trong cuộc đời mình Chaeyoung mãi mãi sẽ không có bốn chữ hối hận cùng tiếc nuối này.

"Được rồi! Được rồi! Thật vất vả mới kết thúc được kỳ thi cuối kỳ, vậy nên ta đừng nói đến mấy cái chủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net