16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba giờ rưỡi chiều thứ bảy. Một ngày cuối tuần nữa lại đến.

Bambam thành công trong việc lừa được từ Lisa một bữa ăn vặt. Mặc dù hết sức đắc ý, thế nhưng cậu cũng tự nguyện giúp đỡ đôi bạn Lisa khi dắt theo chiếc xe đạp bị hư kia đi cùng, để một lát nữa còn đem đi thay chiếc săm bị thủng.

Chaeyoung cảm thấy hôm nay Lisa có chút quái quái: không còn nhiều lời như mọi ngày, Bambam nói cái gì người này cũng đều phụ họa theo. Đây đâu phải là tác phong của Lisa?

Chaeyoung đi chậm bước chân lại một chút, cô kéo Lisa tách khỏi Bambam một khoảng cách.

"Làm sao vậy? Không thoải mái hay sao? Có phải là gần đây cậu lại nghỉ ngơi không tốt hay không?" Chaeyoung hỏi.

Lisa gượng gạo cười hai tiếng mà không có trả lời.

"Đúng là bà ấy không thoải mái nha." Bambam thấy hai người tụt lại phía sau thì cũng thả chậm bước chân chờ hai người này đến gần: "Là không thoải mái trong lòng a."

Nhìn cái vẻ tiểu nhân dương dương đắc ý kia của Bambam, Lisa đầy một bụng tức giận.

Thấy cô vừa định phát tác thì Bambam liền làm như lơ đãng loay ha loay hoay bên chiếc xe đạp Lisa rồi ấn hai tiếng chuông, ngay lập tức Lisa lại trở nên hiền lành và rất biết điều.

Sảng khoái!

Lisa nghiến răng. Cứ chờ đó rồi biết tay bà!

Cả ba người đi một đường thẳng tới nhà hàng ăn vặt, ở nơi đó đã có Jinyoung chờ sẵn. Dựa theo lời bà chị nhà mình dặn từ trước, Jinyoung đã chọn lấy một bàn, vừa thấy ba người kia liền đứng lên vẫy tay.

"Chị Chaeyoung, nơi này!"

Kết lầm bạn đã đành, ngay trong nhà cũng không may mắn khi trong mắt cậu em nhà mình lại không có người chị là mình đây a.

Vẻ mặt Lisa cực kỳ bi phẫn.

Chaeyoung kéo Lisa ngồi xuống bên cạnh mình, còn hai cậu trai thì ngồi xuống ở phía đối diện.

"Em là bị chị của em lừa đến?" Bambam nhỏ giọng hỏi Jinyoung.

"Cũng không phải." Jinyoung không được tự nhiên cho lắm, cậu sờ sờ chóp mũi của mình.

Sâm lâm đen là món Chaeyoung yêu thích nhất, không người nào đang ngồi đây lại không biết điều này. Vậy nên khi thấy cô mang đến trước mặt Lisa một ly sinh tố xoài thì mọi người đều cảm thấy có chút kì quái.

"Làm sao cậu lại gọi cái này?" Lisa tò mò.

Nhưng Jinyoung lại rất thoải mái, không một chút che dấu: "Là em đã nhờ chị chủ ở đây đề cử giúp một món sinh tố hoa quả có vị ngọt, và chị ấy đã nói với em là món này rất được."

Cả Lisa cùng Bambam đều không sờ ra được dụng ý của Jinyoung, nhưng Chaeyoung lại nở nụ cười trước. Thừa lúc Lisa không đề phòng cô xúc lấy một muỗng đầy đưa tới bên miệng người này.

"Đây là Jinyoung hy vọng bước sang tuổi mới cậu sẽ lại ngọt thêm một chút. Mau nếm thử đi."

Cái tên tiểu hỗn đản Jinyoung này!

Có điều, được Chaeyoung đút cho ăn so với việc khi dễ cậu em thì quan trọng hơn rất nhiều.

Lisa há miệng: "A!"

Một vị ngọt mịn tan ra trên đầu lưỡi. Không biết có phải là do mình bị ảo giác hay không, Lisa cảm thấy nếu đem so với những nhà hàng ăn vặt không một chút thú vị trước đây thì nhà hàng này lại đem đến cho cô cảm giác cực kỳ mỹ vị.

Vừa thanh toán hóa đơn xong, Jinyoung lập tức chạy ra khỏi cửa. Cậu thật sự không thích ăn đồ ngọt một chút nào, hơn nữa thật vất vả mới hẹn được với mấy cậu bạn nhỏ chờ đến cuối tuần chơi bóng, nên cậu giống như mũi tên lao ngay về nhà.

Ba người đơn giản ăn xong mỗi người hai phần cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi. Suy cho cùng thì chiếc xe của Lisa cũng đang cần được sửa chữa.

Ra khỏi cửa, Lisa nhanh nhẹn nghiêng người ngồi lên xe đạp Chaeyoung.

"Đi nào! Về nhà thôi!" Lisa hô lớn.

Chaeyoung thuận ý theo ý cô, hai người lập tức muốn rời đi.

Bambam trợn tròn mắt. Cậu chạy mau hai bước chân chặn đường chiếc xe lại.

"Bây giờ đã đi rồi sao?" Bambam khó hiểu.

Lisa hiền lành gật đầu: "Đúng vậy."


Chaeyoung thật không hiểu nổi là hai người này đang chơi cái trò chơi bí hiểm gì đây, vì vậy cô quyết định chỉ ở một bên nhìn xem chứ không nhúng tay vào.

"Còn có lương tâm nữa hay không vậy a? Cứ như vậy đem chiếc xe ném lại cho tui như vậy? Là để cho bà đi đầu thai hay sao?" Nét mặt Bambam đầy cái vẻ khó có thể tin nổi.

"Cũng không phải. Ông là người làm hỏng nó, nếu ông không chịu trách nhiệm thì ai mới là người phải chịu trách nhiệm đây?" Lisa làm trò trắng đen đảo lộn mà mặt không đỏ tim không run.

Bambam chỉ vào cái mũi của mình đầy vẻ mặt kinh ngạc: "Là do tui đâm hỏng? Rõ ràng là bà..."



Lisa hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy a, là tui đã không từ thủ đoạn vì muốn làm cho Chaeyoung không tức giận nên mới ra cái chủ ý cùi bắp này. Nhưng chẳng qua tui cũng chỉ là nói mồm mà thôi, chứ không đem xe đâm thủng a. Ai ngờ được là ông lại làm thật. Dù sao cũng giấu giếm không được cô ấy mãi, cậu chỉ cần dứt khoát thừa nhận là được."

Nói xong Lisa cứ như vậy không thèm che giấu, cũng không cần mặt mũi mà ôm chặt lấy eo Chaeyoung không buông: "Nhìn Tiểu Hường phải hi sinh để cầu tình như vậy, tha thứ cho mình nha."

Chaeyoung từ trên xe đạp bước xuống, tóm lấy Lisa đang ngồi ghế sau xách lên phía trước, còn mình thì ngồi ở phía sau.

"Đạp xe!" Chaeyoung lời ít mà ý nhiều.

"Được rồi." Công việc này Lisa thuần thục rồi a. Sau hai ba lần rướn người đạp xuống, hai người liền cùng chiếc xe đạp lướt qua trước mặt Bambam rồi đi thẳng.

"Này! Lisa! Bà đứng lại đó cho tui!" Bambam nín thở a. Vừa mới đắc ý không đầy hai ngày, vậy mà cậu đã vội buông lỏng đề phòng để rồi Lisa lại có cơ hội cài bẫy cho mình rơi vào như vậy.

"Món điểm tâm ngọt cũng đã ăn, giờ thì vất vả cho ông rồi." Lisa hướng phía sau lưng nhiệt tình vẫy vẫy tay, thật đúng cách vẫy tay chào tạm biệt của những người bạn thân dành cho nhau.

Bambam khóc không ra nước mắt. Nói gần nói xa thì ý tứ cũng chỉ có một, cô - Manoban tiểu thư - không phải là người có thể dễ dàng lợi dụng như vậy được.

Nhìn theo hai cô gái càng lúc càng rời xa, Bambam đưa tay lau đi dòng nước mắt chua xót trong tưởng tượng, dành nhận mệnh đi sửa xe cho người ta vậy.

Trong khi đó Lisa lại thoải mái, nhàn nhã chở Chaeyoung về nhà.

"Săm xe bị hư hay sao?" Chaeyoung hỏi.

Ôi chao!!! Bởi vì cái kia âm cuối kia của Chaeyoung mà khi nghe vào làm trong lòng Lisa bỗng trở nên có chút nhộn nhạo. Tê tê, dại dại, nghe cực kỳ êm tai!

Chỉ có điều trước mặt người con gái này cô cũng không dám lỗ mãng, chỉ có trung thực thừa nhận sai lầm: "Buổi sáng hôm đó còn không phải vì tớ không thấy cậu hay sao? Vì cậu nói là cậu còn muốn suy nghĩ thêm một chút rồi mới quyết định có nên tha thứ cho tớ hay không, vậy nên tớ đương nhiên là phải tìm những phương pháp không phù hợp như thế này để xử lý thôi."

Chaeyoung không khỏi cười khẽ lên một tiếng.

Nở nụ cười thì tốt rồi. Bởi vì mỗi khi người này nở nụ cười đã nói lên rằng chuyện này có thể lật thiên được rồi.

Chaeyoung nhẹ nhàng tựa vào lưng của Lisa, cô vừa cười vừa nói: "Kỳ thật tớ đã không còn tức giận từ lâu rồi. Buổi sáng hôm đó là tớ bất ngờ nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm yêu cầu tớ phải tới trường sớm hơn một chút để mở cửa phòng học thí nghiệm Lý - Hóa. Nghĩ là xe của cậu vẫn chưa đưa về, mà tớ lại muốn để cho cậu ngủ thêm một lát nữa. Kết quả không ngờ được là các cậu lại làm ra mấy chuyện Ô long này."

Lisa bóp phanh dừng xe gấp, cô quay lại vừa cười vừa hỏi: "Thật sự không tức giận nữa?"

Chaeyoung cũng cười đáp lại, cô dùng sức gật gật đầu.

Hai con mắt của Lisa đảo một vòng.

Chaeyoung cảm thấy không tốt. Cô sợ là gia hỏa này lại có chủ ý quỷ quái gì rồi đây.

"Tớ xin cậu một việc liệu cậu có thể đồng ý với tớ được không?" Lisa nhè nhẹ chạm vào cánh tay của Chaeyoung.

"Cậu nói trước đi đã!"

"Cậu đồng ý trước đã!"

"Cậu nói trước đi!"

Lisa thấy Chaeyoung không mắc mưu đành phải đàng hoàng nói: "Trong buổi hòa nhạc mừng năm mới, hai đứa mình cùng nhau biểu diễn nhé, làm tiết mục đàn sáo..."

Hai chữ "hợp tấu" còn chưa nói ra khỏi miệng, Chaeyoung đã nhảy ngay từ trên ghế sau xuống.

Chẳng thèm nói cả câu "không muốn" cô đi thẳng một mạch, cũng không thèm quay đầu lại.

"Ôi ôi! Xem như là tớ chưa nói gì, tớ thu hồi lại còn không được hay sao! Chaeyoung, Tiểu Chaeng, đừng nóng giận nha." Lisa chỉ còn biết đẩy xe một đường chạy theo sau lưng Chaeyoung.

Nói đến cái món nhạc cụ sáo trúc này thì đúng thật là lại một phen nước mắt chua xót, không thể nói cho người ngoài biết được.

Chaeyoung học thổi sáo từ rất sớm, cũng bởi vì ưa thích nên mới vừa lên tiểu học đã bắt đầu học, còn học tập phi thường nhập tâm. Khi đó Lisa còn là một đứa nhóc làm con khỉ nhảy nhót bốn phía trêu chọc mọi nhà.


Giáo viên dạy Chaeyoung thổi sáo còn nói cô bé này là một đứa trẻ rất có thiên phú âm nhạc, nên đối với cô bé này phi thường để tâm. Do Chaeyoung nhu thuận nghe lời lại kiên trì cố gắng ngay từ đầu, cho nên chẳng bao lâu đã lên được sân khấu trình diễn rất là ra hình ra dáng.

Khi đó Lisa lại là cô bạn nhỏ cực kỳ không kiên nhẫn khi phải nhìn người bạn nhỏ của mình suốt ngày cùng bạn bè ở trong nhà diễn tấu sáo và trống. Cô bé quyết tâm lôi kéo cho bằng được Chaeyoung cùng mình tham gia trò chơi gia đình. Hai người đều đóng vai tiểu công chúa, cùng mặc váy hoa rất đáng yêu. Nhưng rồi không biết từ đâu mà Lisa nghe được câu chuyện kỵ sĩ và rồng, từ đó trở về sau Jinyoung luôn phải đóng vai rồng ác độc, còn Lisa thì đánh bại con rồng ác độc kia, là tiểu công chúa anh dũng, dũng cảm cứu ra được công chúa nhỏ khác bị rồng nhốt. Sau đó Chaeyoung trở thành vợ của cô, cực kỳ danh chính ngôn thuận!

Mỗi lần như vậy Chaeyoung đều là mặt không thay đổi phối hợp để Lisa diễn tình tiết bộc lộ khí chất hiệp nữ anh hùng trong trò chơi gia đình. Thỉnh thoảng cô bé chỉ phải miễn cưỡng kêu lên đôi câu "cứu mạng a", còn lại chính là phần diễn của hai chị em nhà họ Manoban.

Mà cây sáo trúc của Chaeyoung bởi vì độ ngắn dài lớn nhỏ lại rất vừa tay bọn nhỏ, tất nhiên là bị trưng dụng làm vũ khí tham gia không biết mấy trận chiến.

Mấy đứa nhóc cứ thế mà chơi, không đến nỗi không có chừng mực, vậy nên người lớn cũng không mấy để ý tới. Cũng chính vì điều này mà trong một lần biểu diễn Chaeyoung trở thành trò cười cho thiên hạ.

Học sinh tiểu học biểu diễn văn nghệ phần lớn đều là để cho người nhà của mình xem, việc ca hát, nhảy múa coi như chỉ là cho có. Thật vất vả mới có được một Chaeyoung nổi tiếng về tài thổi sáo, đương nhiên là nhà trường không thể bỏ qua rồi. Ngay lập tức tiết mục độc tấu sáo của Chaeyoung được đưa vào chương trình biểu diễn.

Kết quả là trong buổi biểu diễn ngày hôm đó, không hiểu là cây sáo trúc lại bị làm sao mà trước sau gì điều không phát ra tiếng. Vốn là một bản nhạc hay trong khi Chaeyoung lại đã thổi hết sức thuần thục rồi, bây giờ lại cứ như vậy sụp đổ trên võ đài, ngay tại trước mặt mấy trăm thầy trò. Tuổi còn nhỏ như vậy mà Chaeyoung lại bị bẽ mặt! Sau khi trở về nhà cô bé đã khóc rất lâu. Mãi sau này cô bé mới biết được, đại khái là hàng ngày khi cùng nhau chơi đùa các cô đã không cẩn thận nên đã làm cho cây sáo bị nứt.

Đến lúc ấy thì hay rồi. Chaeyoung lập tức đem hai chị em nhà họ Manoban kéo vào sổ đen, trong thời gian thật lâu sau đó cô bé đã không theo hai chị em này cùng chơi nữa.

Cái gì mà bảo là công chúa, kỵ sĩ cùng rồng ác độc. Ghét chết đi được!

Rút cuộc là cây sáo trúc do ai làm hư, mấy người trong cuộc đều không ai biết được.



Sau này Chaeyoung vẫn tiếp tục theo học thổi sáo, chỉ có điều cô không còn bao giờ chịu biểu diễn trước mặt người khác nữa.

Mà chuyện Lisa học đàn cổ lại cũng là chuyện rất lâu sau đó mới xảy ra.

Nguồn gốc bắt đầu từ một chương trình biểu diễn của một đoàn nghệ thuật từng đoạt được giải thưởng quốc tế tới thành phố S biểu diễn. Tiết mục áp chót lúc ấy chính là hợp tấu đàn sáo bài Mai hoa tam lộng.

Bắt đầu kể từ ngày đó Lisa có một giấc mộng, giá như có một ngày cô cùng Chaeyoung có thể như vậy cùng nhau ở trên đài biểu diễn, kỹ kinh tứ tọa*, cùng nhau hưởng thụ tiếng vỗ tay thì tuyệt vời biết bao nhiêu. Để được như vậy thì bảo cô làm gì cô cũng đều nguyện ý.

Cho nên vốn từ nhỏ sở trường chỉ có học tập cùng chơi đùa, trong đời Lisa có lần đầu tiên trong đời có thứ để mà yêu thích, đàn cổ.

* Kỹ kinh tứ tọa: Tài nghệ làm bốn phía kinh ngạc (tạm dịch)

Bởi vậy mà khi nghe Lisa nói với ba mẹ mình muốn học đàn cổ, không có một người nào tin tưởng cô có thể thật sự kiên trì theo đuổi đến cùng. Nếu đem so sánh với con nhà người ta Chaeyoung mà nói, Lisa chính là điển hình của những đứa trẻ không có lòng kiên nhẫn. Chỉ có điều cha mẹ nhà họ Manoban lại là những người nhất trí chủ trương tự do phát triển.

Muốn đi học đàn chứ gì? Dù sao chỉ cần giao học phí là được rồi.

Kết quả là, trước con mắt không tin tưởng của rất nhiều người, Lisa lại kiên trì theo đuổi trong rất nhiều năm. Cho dù việc học ở cấp ba rất nặng nề, nhưng mỗi khi có chút thời gian rảnh rỗi, Lisa lại dành thời gian đó cho việc luyện tập, để cho mình không đến mức ngượng tay mỗi khi cầm đến cây đàn.

Nguyện ước này, Lisa chưa từng một khắc quên đi, mà dịp hòa nhạc mừng năm mới của trường YG chính là cơ hội tốt nhất để cả hai cùng lên sân khấu.

Cái ngày vừa mới bước chân vào trường YG, sau khi được nghe nói có một hoạt động như vậy, quả thực Lisa đã lập tức mơ ước đến cái ngày này rồi.

Trời cũng chiều lòng người, thậm chí ngay cả việc chọn bài nào Lisa cũng đã chuẩn bị xong. Cô như bị đàn cổ hãm sâu trong mị lực của các bản nhạc Mai hoa tam lộng, Tiếu ngạo giang hồ, còn có Bình sa lạc nhạn, Ngư tiều vấn đáp, Nước chảy đằng đẵng. Đây đều là những bản nhạc thích hợp cho đàn sáo hợp tấu. Sau khi đã luyện tập thật cẩn thận, Lisa đem tất cả những bản nhạc này đến trước mặt Chaeyoung để người này chọn lựa. Chỉ cần Chaeyoung ưa thích, mặc kệ có quen hay không cô đều quyết tâm luyện cho thật tốt.

Học kỳ hai bắt đầu cùng với mùa đông, tuyết đã bay được một thời gian, Lisa mang theo quyết tâm như vậy đi gặp Chaeyoung để thương lượng. Kết quả cô nhận được từ Chaeyoung hai chữ cùng lời đuổi về.

"Chaeyoung, chúng ta làm tiết mục đàn sáo hợp tấu, cùng biểu diễn trong buổi hòa nhạc mừng năm mới thì thế nào?"

"Không muốn!"

Lisa: "..."

Lời cự tuyệt gọn gàng mà dứt khoát, không lưu lại dù chỉ là một chút đường sống.

Lisa cảm thấy thật khó chịu. Cô thật muốn khóc.

Vào thời điểm này của năm trước, Lisa đã từng quấn lấy Chaeyoung rất lâu, có bao nhiêu kiểu dỗ dành đều lấy ra hết, thế nhưng Chaeyoung vẫn một mực không đồng ý.

Hiểu được lí do Chaeyoung cự tuyệt, Lisa còn rất nhiều lần tự trách. Bởi nói thế nào thì cũng bởi vì mình cùng Jinyoung hồ đồ nên mới làm hại Chaeyoung sinh ra tâm lý oán hận như vậy.

Ôi chao, không đi thì không đi a!

Chỉ có điều, mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng mà ngọn lửa nhỏ hy vọng ở tận đáy lòng lại vĩnh viễn không thể dập tắt. Chẳng hạn như giờ phút này, Lisa vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyện xưa nhắc lại.

"Chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi vậy mà cậu vẫn còn nhớ?" Mặc dù đã đứng trước cửa nhà mình nhưng Lisa vẫn không cam lòng nên lại hỏi thêm một lần nữa.

Chaeyoung nhún nhún vai: "Thế cậu thì không phải hay sao? Nhiều lần như vậy rồi vậy mà cậu còn không chịu buông tha đó thôi."

"Cậu thử cân nhắc một chút có được không?"


"Phịch!" Người ta đã qua đóng cửa đi vào nhà mất rồi!

Lisa thật tang thương a. Cô buồn bã, ỉu xìu đổi giày, đầu cúi gằm đi về phòng mình.

Mẹ Manoban có chút bận lòng. Dù sao thì gần đây gia hỏa này vẫn luôn là cái sắc mặt như vậy, cứ như thể chất lượng giấc ngủ không cao ấy. Có đến mấy ngày nay rồi ngày nào nó cũng là cái mắt gấu mèo 0.0.

"Trở về rồi á... Con muốn ăn cái gì?" Mẹ Manoban hỏi.

Lisa chậm rì rì xoay người lại rồi hướng về phía mẫu thượng đại nhân nhà mình đi tới. Cô đem cái túi sách ném lên trên nền nhà còn mình thì nhào vào vòng tay ôm ấp của mẹ.

"Làm sao vậy? Chuyện gì thế này?" Mẹ Manoban lo lắng đưa tay vỗ vỗ lên lưng của cô.

"Mẹ, mẹ cho con ít tiền quá a, đói quá!" Lisa kêu rên.

Mẹ Manoban: "..."

Bị mẫu thân tặng cho cái tát rồi nhẫn tâm đẩy ra, Lisa trở về phòng riêng của mình.

Thật lòng mà nói thì đúng là cô không hẳn chỉ nói đùa, thật sự là cô đang có chút khó khăn về tài chính.

Hôm nay mới là đầu tháng mười hai, nhưng chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tháng giêng. Trừ đi kỳ thi cuối kỳ cùng với hoạt động lớn là buổi hòa nhạc cuối năm ra, đối với Lisa mà nói, thời điểm quan trọng hơn cả đương nhiên chính là ngày mười sáu tháng giêng, ngày sinh nhật của Chaeyoung.

Lễ vật thì, kỳ thật cô đã chuẩn bị xong rồi. Vì phần lễ vật này mà cô còn sớm tiêu mất hai tháng tiền tiêu vặt của chính mình. Nếu không phải như vậy thì cô cũng không cần phải quanh co lòng vòng ép Jinyoung giúp cô thanh toán món nợ hôm nay.

Chỉ là...

Ôi! Chỉ là phần lễ vật này sợ là cũng không hợp tâm ý của Chaeyoung a.

Lisa mở tủ quần áo của mình ra rồi lấy từ bên trong ra một cái hộp đã được đóng gói hết sức đẹp đẽ.

Thở dài một cái, Lisa mở hộp ra, nằm im lặng ở trong đó là một ống sáo trúc, toàn thân đen nhánh, bóng loáng. Để mua được nó cô đã phải bỏ ra gần một ngàn nhân dân tệ.

Lisa nhớ rõ ngày trước Chaeyoung đã từng nói với mình rằng cây sáo trúc kia của mình gần đây luôn có chút vấn đề về chuẩn âm, đang muốn đổi một cái khác. Lời này đã được Lisa nhớ kỹ trong lòng, cô đã có ý định mua tặng người ta một cây sáo từ rất lâu rồi.

Nhưng hôm nay nhìn thái độ này của Chaeyoung, sợ là phần lễ vật này có lẽ cũng không phải là thứ cậu ấy mong muốn nhất. Cô đã không chỉ xài hết tiền tiêu vặt mà còn tiêu luôn đến những hai tháng, bây giờ có muốn thay đổi quà tặng cũng không được nữa rồi. vậy nên nếu không phải đi khóc than với mẫu đại nhân nhà mình thì cô còn biết với ai nha.

Nhưng là nhìn cái kiểu này á...

Mọi chuyện tựa hồ không được như mong đợi rồi.

Lisa có chút ưu thương. Ừm, là rất ưu thương.

"Chị, ăn cơm thôi." Jinyoung đẩy cửa tiến vào, cậu hướng về phía Lisa lên tiếng.

Lisa luống cuống tay chân đem cây sáo cất kỹ: "Xong rồi, tới ngay đây."

Đại khái là trong bốn hoạt động lớn của toàn trường, chương trình hòa nhạc mừng năm mới luôn là hoạt động đem lại cho người tham dự cảm giác thoải mái nhất.

Đây là hoạt động được toàn thể thầy trò đem mọi thiên phú âm nhạc có được đưa lên sân khấu. Việc Hội học sinh cần phải làm bất quá cũng chỉ là tiếp nhận các tiết mục của thầy trò trong trường đến đăng ký, những việc còn lại sau đó, đương nhiên là đã có các giáo viên được phân công chịu trách nhiệm xử lí.

Đã bao năm qua chương trình âm nhạc mừng năm mới đều được sắp xếp sau kỳ thi học kỳ một. Sân khấu, ánh sáng, đèn màu cùng mọi công việc phụ trợ hậu kỳ cái gì cũng đều được dành hẳn một tuần sau kỳ thi để cho mọi người chuyên tâm chuẩn bị, vậy nên nhiệm vụ của Hội học sinh cần làm hiện tại kỳ thật rất đơn giản.

Thời gian đăng ký là một tuần, tất cả đều là tự nguyện.

Thời điểm đăng ký, tính ra cũng đã là trung tuần tháng mười hai rồi, đây cũng là lúc mọi người tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ hết sức căng thẳng.

Dù là như vậy, trước mắt cũng đã đến ngày đầu tiên đăng ký tiết mục rồi.

Lisa bối rối. Thật sự là rất bối rối.

Jinyoung ngồi vào bên cạnh cô, đem tờ giấy đăng ký trong tay Lisa rút ra.



"Muốn viết liền viết là được chứ gì. Dù sao đối với việc tiền trảm hậu tấu này cũng không phải là chị chưa từng làm." Jinyoung oán hận nói.

"Không được a. Lớn tuổi rồi, trở nên nhát gan." Lisa than thở.

Sáng sớm hôm nay, Lisa liền cùng cậu em trai nhà mình cầm trong tay một tờ giấy đăng ký tiết mục cho buổi hòa nhạc mừng năm mới. Thật lòng mà nói, cô ước gì mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net