71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối hôm đó, Lisa cùng Jennie đầu đối đầu, ai nấy đều quấn kín trong chăn thì thầm nói chuyện với nhau.

Lisa hỏi Jennie: nếu như quan hệ giữa mình và Chaeyoung không tính là bình thường, không phải là tình cảm hữu nghị như thường thấy, vậy thì các cô đang là loại tình cảm gì?

Bây giờ thì Jennie bị hỏi đến nơi rồi, cô không biết mình nên trả lời như thế nào mới tốt.

Bất quá cũng may là Lisa tựa hồ cũng không cần đến đáp án của cô. Người này nằm chìm trong đêm tối ngơ ngác nhìn lên trần nhà: "Hai ngày trước mình có gọi điện thoại cho cậu ấy. Mình đã hỏi cậu ấy là chúng ta có thể cả đời làm bạn thân của nhau hay không?"

Jennie thở dài, cô hỏi lại: "Vậy Tiểu thanh mai của cậu nói như thế nào?"

Lisa nói mà như lẩm bẩm: "Cậu ấy nói với mình là thật xin lỗi, cậu ấy không có cách nào cả đời này lại chỉ cùng với mình làm bạn thân mà thôi."

Đáp án đã rõ ràng! Người ấy vậy mà đã qua bước ra một bước kia!

Jennie nói: "Vậy cậu thì sao?"

Lisa vùi mặt ở trong chăn: "Mình không biết. Mình nghĩ rằng mình cần có thêm một chút thời gian nữa để cẩn thận suy nghĩ một chút."

Rất tiếc là, Lisa cần có thêm thời gian, thế nhưng Chaeyoung lại hoàn toàn không cho cô được như ý.

Vài ngày sau, vào một ngày cuối tuần, Lisa nhận được cuộc gọi điện thoại tới từ Chaeyoung.

Những ngày này các cô vẫn giữ liên hệ với nhau, chỉ là từ một ngày có đến năm, sáu cú điện thoại, giờ lại ngắn gọn thành một ngày chỉ có hai câu: sáng sớm tốt lành cùng ngủ ngon.

Có lẽ là do sự xa lánh cùng lãnh đạm của mình rút cuộc đã đột phá giới hạn cuối cùng của Chaeyoung chăng? Lisa nhận cuộc điện thoại, trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận cơn lửa giận của người ta.

Kết quả trong điện thoại lại truyền đến cái giọng nói hết sức bình tĩnh: "Lisa, mình đang ở dưới ký túc xá của cậu. Nếu như cậu thấy tiện thì chúng ta gặp nhau đi."

Vào giờ giờ phút này Lisa đang ở trong ký túc xá làm xác chết. Từ khi trở về từ thành phố D, cô đã không có tâm tình đi ra ngoài.

Cuống quít từ trên giường đứng lên, Lisa cẩn thận từng li từng tí một khom lưng đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem sao.

Đập vào mắt cô là, trên thảm cỏ phẳng mịn ở bên dưới lầu của ký túc xá thật sự có một thân hình quen thuộc đứng đấy từ bao giờ. Cậu ấy mặc trên người có chút phong phanh. Có lẽ là do đã quen với mùa đông ở phương nam, người này chỉ mặc một cái áo khoác ngoài màu xám nhạt. Cứ mặc như thế này mà đến thành phố E thì làm sao chịu được đây? Rất dễ bị cảm mạo a. Lisa cuống quít cầm cái áo khoác dày cộp của mình, chuẩn bị lao ra khỏi cửa.

Nhưng rồi, khi bàn tay Lisa chạm lên tay nắm cánh cửa, rốt cục thì cô dừng lại.

Tại sao Chaeyoung lại đến đây, Lisa đã quá rõ ràng.

Cậu ấy đến là vì muốn có câu trả lời. Cậu ấy đến là để xuyên phá tầng cửa sổ kia. Một khi mình bước chân xuống đó rồi thì sẽ không thể coi như cái gì cũng chưa có phát sinh được.

Nhưng mà... mình vẫn còn chưa nghĩ xong a!

Mình thật muốn nói với Chaeyoung rằng, hy vọng cậu hãy một lần nữa dành cho mình một chút thời gian. Có rất nhiều chuyện mình muốn được suy nghĩ thêm một chút nữa.

"Mình... mình không ở trong ký túc xá, có phải cậu đã tìm nhầm chỗ rồi hay không? Nếu không thì để mình bảo Bambam tới đón cậu nha." Lisa cũng không biết là mình đang nói cái gì thế này.

"Phòng 211, tòa nhà thứ hai của Bắc Uyển, mình đã tìm nhầm hay sao?" Chaeyoung đọc vanh vách số phòng cùng vị trí tòa nhà.

Lisa nhất thời nghẹn lời.

Ngay sao đó Chaeyoung lại nói tiếp: "Lisa, cậu cũng đã từng nói, để biết được những thứ này kỳ thật cũng không quá khó."

Cười nhiều hơn một chút, hỏi nhiều hơn một chút, dựa vào câu chuyện Lisa vừa mới làm một cuộc đại náo ở Hãn Văn rồi trở nên nổi tiếng trên diễn đàn Thanh Bắc. Muốn biết người này ở chỗ nào, thật sự không phải là một việc quá khó.

"Nếu như cậu đang bận, vậy thì mình sẽ đứng ở chỗ này chờ cậu trở về." Giọng nói của Chaeyoung kiên định một cách lạ thường.

Lisa nhìn cái thân hình quen thuộc kia ở dưới lầu, còn bên tai vọng ra tiếng tín hiệu từ chiếc điện thoại truyền đến báo đang bận.

Chaeyoung đứng ở dưới lầu, Lisa đứng ở trên lầu.

Trực giác nói cho Chaeyoung biết Lisa đang ở ngay căn phòng trên kia, thế nhưng cô lại không thể chắc chắn là đến cùng mình có thể chờ được đến lúc người kia đến với mình hay không.

Được một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Chaeyoung vang lên. Lòng tràn đầy hy vọng khi nhìn đến, kết quả cái cô thấy được hóa ra lại là cuộc gọi của Bambam.



Chaeyoung vừa bất đắc dĩ cười cười vừa tiếp nhận cuộc gọi.

"Cậu đã đến thành phố E rồi sao?" Bambam hỏi.

"Đúng vậy đấy!" Chaeyoung trở về: "Đây là cậu đang giúp Lisa làm thuyết khách đấy hả?"

"Đương nhiên là không phải! Tui đã cự tuyệt bà ấy rồi!" Bambam nói.

Chaeyoung cúp điện thoại. Thì ra trong khi cô vẫn cố chấp chờ ở dưới lầu, Lisa đã gọi điện thoại cho Bambam, cầu xin người này giúp đỡ.

"Làm gì vậy hả? Đang phải lên lớp đây!" Bambam hạ giọng làm ra vẻ đang lén lút nghe.

Đã là cuối tuần, học cái gì mà học? Hơn nữa, bảo là đang lên lớp vậy sao cậu còn nghe được điện thoại? Lisa thật chỉ muốn cho người này một cái lườm mắt, nhưng mà hiện tại vì đang có việc cầu người ta nên cô đành phải hạ giọng xuống: "Bambam này, tui có việc nhờ ông. Ông hãy tới đây đưa Chaeyoung đi với. Cậu ấy chỉ mặc mỗi một cái áo khoác ngoài mà tới đây. Ở thành phố E này ăn mặc như vậy thì không thể ra ngoài được. Ông hãy đem tới cho cậu ấy một bộ y phục, dẫn cậu ấy đi ăn một chút gì đó."

Lisa một phen sắp xếp, căn bản không cho Bambam thời gian để phản ứng.

"Chaeyoung đến Thanh Bắc tìm bà? Vì cái gì vậy hả?" Bambam nghi hoặc.

"Ông đừng có mà xía vào! Tóm lại, ông nhanh nhanh lên, tới ngay bây giờ đi!" Lisa nói.

Bambam học cùng Lisa cùng trường, cùng lớp suốt ba năm. Là bạn bè thân thiết như vậy, nếu Lisa có cái gì khác thường, dù chỉ là nghe qua giọng nói, Bambam cũng sẽ như nhìn thấy tận mắt.

Bất quá dù có nằm mơ Lisa cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện Bambam vậy mà lại cự tuyệt lời cầu xin của mình.

"Ông vừa nói cái gì?" Lisa không thể tin nổi.

"Tui nói là, thật xin lỗi, tui không giúp bà được!"

"Tui cũng có yêu cầu ông cái gì quá phận đâu! Tui chỉ là hy vọng ông có thể..."

"Lisa, chuyện của hai người các cậu, mình thật không muốn nhúng tay, mà mình cũng không thể nhúng tay vào. Mặc kệ là các cậu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình hy vọng là cậu có thể tự mình đối mặt. Cậu có đẩy mình ra làm thay thì cũng sẽ vô dụng, ngược lại, như vậy cũng sẽ chỉ làm tổn thương Chaeyoung mà thôi."

Lisa đem chiếc điện thoại di động hung hăng ném lên trên mặt bàn. Những người này, những người này, từng người một, đến cùng là đã bị làm sao vậy đây? Mọi người không thể giống như trước đây hòa thuận với nhau được hay sao?

Lisa lại đi ngó xem Chaeyoung vẫn đang một mình đứng ở bên ngoài kia một lần nữa. Bên cạnh cậu ấy người đến người đi, chỉ có cậu ấy cô đơn chiếc bóng. Hình như lại còn có hơi bị lạnh nữa. Cô thấy Chaeyoung siết thật chặt cái áo khoác trên người. Đến lúc này Lisa mới phát hiện ra từng động tác của người này đều làm cho lòng mình rung động.

"A a a a, đi đi, không có gì không dậy nổi ~~~" Jennie vừa ngâm nga bài hát nào đó vừa đẩy cửa phòng đi vào, bên ngoài ánh mặt trời đang chậm rãi hạ xuống phía Tây. Vào đầu mùa đông ở thành phố E bầu trời đêm luôn đến đặc biệt sớm.

Cuối cùng Lisa cũng gặp được vị cứu tinh. Cô kéo tay Jennie lại, đem cái áo khoác của mình nhét vào trong tay Jennie, tiện thể kéo theo người này đi tới bên cửa sổ.

"Nhìn thấy không, cô gái kia kìa?" Lisa chỉ xuống dưới lầu.

"Ơ! Kia còn không phải..."

Kia còn không phải là Tiểu thanh mai của Lisa đi!

Jennie đã từng nhiều lần xem ảnh của Chaeyoung. Một người đẹp đến như vậy, đương nhiên chỉ một lần xem qua cũng sẽ khó quên.

"Cậu hãy giúp mình đem cái áo này xuống cho cậu ấy, bảo cậu ấy mặc vào. Cậu ấy mới từ thành phố D tới đây, không biết được là bên này lạnh hơn rất nhiều. Nếu đợi thêm nữa, chỉ sợ là cậu ấy sẽ bị cảm mạo mất." Lisa đầy vẻ lo lắng.

"Lisa, cậu cũng đã biết rõ ràng đến như vậy rồi, lại còn lo lắng cho người ta như vậy, vì sao cậu lại không tự mình xuống giúp cô ấy mặc vào? Ở trước mặt cô ấy mà nói rõ ràng?" Jennie thật là bất đắc dĩ.

"Mình lỡ nói là không có ở ký túc xá rồi, vậy nên cậu cũng đừng nói cho cậu ấy biết. Cậu hãy giúp mình động viên cậu ấy trước hãy về đi đã có được không?" Lisa nói năng có chút lộn xộn, có chút vội vàng. Nếu như Jennie lại không đồng ý giúp người này, cô tin rằng chỉ một giây sau đó có thể Lisa sẽ bật khóc cho cô xem cũng nên.

Đây đúng là thêm một tấc liền thành đại loạn mà!

Thôi đành vậy a.

Jennie cũng hết cách rồi. Chuyện này xét đến cùng cũng là do chính mình thúc đẩy, vậy thì mình phải phụ trách tới cùng a.

Cô đành cam chịu số phận cầm cái áo khoác đi xuống dưới lầu, sau khi tới nơi cô vỗ vỗ lên bờ vai Chaeyoung.



"Cô... cô có lạnh hay không a?" Khi bị cặp mắt trong veo như làn nước mùa thu của Chaeyoung nhìn mình, Jennie có cảm giác như mình tìm không ra phương hướng nữa. Dù là chọn cách thức mềm hay cứng để đến gần thì cô ấy cũng lập tức nhìn ra.

"Lisa bảo cậu đến hay sao? Cậu ấy đang ở trên kia có đúng không?" Chaeyoung cười cười, cô hỏi bằng cái giọng thật ấm áp.

"A!"

"Đây là áo của cậu ấy, tôi đã nhận ra." Chaeyoung giải thích.

Jennie thật sự là cảm thấy xấu hổ vô cùng: "Thế này... là thế này... cậu ấy đã gọi điện thoại bảo tôi đem đến cho cậu cái áo khoác này. Tôi đã thấy ảnh của cậu. Cậu có muốn tìm một chỗ nào đó ngồi một chút hay không?"

"Không cần đâu!" Chaeyoung lắc đầu: "Tôi sẽ ở ngay chỗ này để đợi cậu ấy!"

Jennie thở dài, ai cũng đều là người cố chấp mà.

Trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa ra cô liền thấy Lisa ngồi co quắp ở dưới nền nhà, hai tay còn ôm lấy đầu gối. Chỉ nhìn qua đã thấy người này nhỏ yếu đến vừa đáng thương lại vừa bất lực. Đây mà là Lisa ư? Jennie bỗng nhiên có chút không đành lòng. Cái ngày vừa mới khai giảng ấy, người này cười đến tỏa rạng như ánh mặt trời, là một cô gái vui vẻ đến mức đủ để cảm nhiễm tất cả mọi người. Thật là làm cho người ta không thể tin được người này cũng sẽ có lúc uể oải như vậy.

"Cậu ấy đi rồi sao?" Lisa không dám tự mình đi nhìn.

Jennie thở dài: "Không đâu. Cậu ấy nói là cậu ấy muốn ở đó chờ cậu."

"Cậu nói xem mình nên làm cái gì bây giờ a?" Lisa ngơ ngác.

"Như vậy đi, Lisa! Bây giờ cậu hãy trả lời mình mấy vấn đề này đã." Jennie nói.

Lisa gật gật đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Jennie.

Jennie có một gương mặt tròn, không thể nói đó là gương mặt xinh đẹp, nhưng mà trông rất ngọt ngào, rất có lực tương tác. Gương mặt ấy có thể làm cho người ta buông xuống mọi sự phòng bị.

"Cậu có thích Tiểu thanh mai của cậu hay không?"

"Thích chứ!"

"Cậu có yêu cậu ấy không?"

"Cha mẹ, em trai, còn có cậu ấy nữa. Họ đều là những người quan trọng nhất với mình. Mình chỉ là không nghĩ tới..."

"Không nghĩ tới cô ấy không phải dùng thân phận là bạn thân xuất hiện trong cuộc đời của cậu chứ gì?"

"Ừ."

Jennie hít sâu một hơi: "Lisa, cậu hãy nhìn vào mình đây. Mặc dù mình chưa từng quen biết Tiểu thanh mai nhà cậu, nhưng mà mình đã nhìn ra được, cô ấy không phải là người một khi đã bước ra đến một bước này, về sau lại còn điềm nhiên xem như không có việc gì xảy ra, để rồi lại cùng với cậu tiếp tục làm người bạn thân như trước được. Vì vậy cậu phải cẩn thận suy nghĩ thật kỹ vấn đề mình sẽ đưa ra sau đây."

Nói rồi cô duỗi ra một ngón tay: "Vấn đề thứ nhất, nếu như hôm nay cậu để cho cô ấy bỏ đi, vậy thì kể từ nay trở đi đại khái là quan hệ của các cậu cũng đến hồi kết thúc. Cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa, cũng sẽ không cho phép cậu lại tham gia vào cuộc sống của cô ấy. Vậy cậu có thể tiếp nhận được vấn đề này không?"

"Điều đó không thể xảy ra được!" Lisa phản bác.

Jennie nhún nhún vai: "Trên thế giới này không có gì lại không thể xảy ra được."

Ánh mắt Lisa tựa hồ như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy. Nhưng Jennie lại làm ra vẻ không thèm để ý đến, cô lại duỗi ra một ngón tay nữa.

"Vấn đề thứ hai, cậu chỉ muốn được cùng Tiểu thanh mai làm bạn bè, như vậy chẳng khác nào muốn đem vị trí là người thân nhất bên người cô ấy nhường lại cho người khác. Trong tương lai, nói không chừng, sẽ có một cậu con trai xuất hiện ở bên người cô ấy, vì cô ấy che gió che mưa, mà đây vốn là việc cậu vẫn hay làm, sau này đều do người ta làm cho cô ấy. Vì cô ấy mà đưa quần áo a, quan tâm cô ấy nóng lạnh ra sao, thậm chí lúc trước cậu là người lấy xe chở cô ấy đi cũng sẽ thành chuyện quá khứ. Những chuyện nhỏ nhặt này từ nay về sau đều đổi thành người khác. Cô ấy sẽ không cần đến cậu nữa, người khác sẽ thay thế cậu. Còn cậu thì lại có thể thanh thản, bình tâm làm một người bạn bình thường..."

"Mình không phải muốn làm một người bạn bình thường. Mình muốn..." Đến đây Lisa không nói thêm được nữa.

Jennie chậm rãi giơ lên ngón tay thứ ba: "Lisa, đây là vấn đề cuối cùng. Nếu cậu muốn cả đời cùng chung sống với một người, một người mà cậu vĩnh viễn không muốn xa rời, người duy nhất cậu có thể lựa chọn mà thôi, cậu sẽ chọn ai?"

Đúng lúc này điện thoại Lisa cũng vang lên, là Chaeyoung gọi tới.

Chaeyoung vẫn đứng ở bên ngoài, dù trên người cô đã được khoác thêm cái áo của Lisa, nhưng cô vẫn có cảm giác mình sắp sửa bị đông cứng rồi. Cho tới lúc này cô mới biết được thì ra thành phố E lại lạnh giá đến như vậy, thậm chí so với thị trấn Long Giang với mùa đông dài đằng đẵng thì nơi này lại còn lạnh lẽo hơn nhiều. Hàm răng của cô đánh lập cập. Cô nói với chiếc điện thoại đầu kia: "Lisa, bảy giờ là chuyến xe buýt cuối cùng đi qua trường đại học của cậu tới sân bay, mình không thể chờ cậu lâu hơn được nữa. Bây giờ đã đến giờ rồi, mình phải... đi đây."

Hai chữ cuối cùng này, Chaeyoung nói rất nhỏ, mà cũng rất chậm.

Lisa biết rõ, những gì Jennie vừa nói kia không phải chỉ là để nói chuyện giật gân. Nếu bây giờ mà cô để cho Chaeyoung rời khỏi nơi này, cậu ấy sẽ nói với mình lời từ biệt mãi mãi.

Lisa nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Cô nghe nói ở thành phố E vào mùa đông rất ít khi có tuyết rơi, huống chi hiện tại mới bước vào giai đoạn giao mùa thu đông. Nhưng không biết có phải là cô đã bị ảo giác hay không, dường như cô nhìn thấy bên ngoài đang rơi xuống những bông tuyết mỏng manh. Đến cả ông trời cũng muốn đến đây tham gia một chút náo nhiệt mà.

Những vấn đề được Jennie đưa ra kia, ở sâu thẳm trong nội tâm, cũng không phải là Lisa chưa tìm được đáp án.

Việc học, sự nghiệp, người nhà, tình bạn giữa mình và Chaeyoung trong tương lai sau này, theo thói quen, tất cả đều được Lisa đem ra suy nghĩ kĩ càng, do đó mà làm ra sắp xếp tối ưu. Nhưng mà hiện tại thời gian lại không đợi cô, lập tức liền muốn 7h.

Lisa không có thời gian để nói nhiều, cũng không kịp suy nghĩ cho rõ ràng hơn. Vào giây phút này cô cũng chỉ có thể tuân theo lòng mình mà lao ra khỏi ký túc xá.

Chaeyoung cảm thấy rất lạnh, từ đầu ngón tay cho đến từng sợi tóc. Cô từ từ nắm chặt tay lại, hoạt động một chút hai bàn tay của mình. Thời điểm phải đi đã đến rồi, lúc này đây cô mình cần phải đi. Có lẽ Lisa thật sự sẽ không tới.

Thành phố E rơi xuống một làn tuyết mỏng, cảnh sắc này cùng thị trấn Long Giang một vùng trắng xóa là hoàn toàn khác biệt. Làn tuyết trắng lóng la lóng lánh vừa rơi lên trên người Chaeyoung liền hóa thành bọt nước. Cô nhìn lên người mình, trên người vẫn đang khoác chiếc áo của Lisa.

Cô cởi ra chiếc áo khoác, đặt lên trên một chiếc ghế dài đặt ở bên cạnh sân cỏ, sau đó chậm rãi xoay người bước đi.

Chaeyoung bước đi mà có cảm giác vô tri vô giác, bước chân có chút loạng choạng. Đúng vào lúc cô gần như ra khỏi sân cỏ, đột nhiên có người nào đó theo sát từ phía sau rồi ôm lấy cô.

Ánh mặt trời đã hạ xuống, ở phía chân trời hắt lên cái màu lờ mờ xám trắng cả một vùng. Trong sân trường Thanh Bắc đèn đường bắt đầu sáng lên, hai bên đường đều là ánh sáng đèn màu da cam.

Chaeyoung không dám cả cử động. Cô sợ hết thảy đều chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Cô đã phải đứng ở chỗ này quá lâu rồi, chỉ mới nhấc chân bước lên hai bước mà cảm thấy trước mắt choáng váng. Nhưng cái vòng tay ôm ấp này Chaeyoung lại đã quá quen thuộc. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hoặc nghiêm túc, hoặc vui đùa, người này đã từng ôm mình đến vô số lần. Chaeyoung cảm thấy có một dòng chất lỏng ấm áp chảy qua đôi má của mình.

Lisa buông vòng tay đang ôm ấp ra, giữ chặt lấy người trước ngực, cô bắt người này phải quay mặt về phía mình.

Nhìn đến nước mắt của Chaeyoung, Lisa cũng khóc. Cô sờ lên đôi má Chaeyoung, dùng đầu ngón tay lau đi dòng nước mắt ấy.

Lisa là một cái lò sưởi ấm nhỏ tự nhiên, khi được người này nhẹ nhàng vuốt ve, Chaeyoung bỗng có cảm giác cả người mình dần dần trở nên ấm áp, từ đầu đến chân.

"Chaeyoung, mình... Mình thích cậu." Lisa nói ra có chút vụng về.

Trên bờ lông mi Chaeyoung vẫn còn treo giọt nước mắt khi cô vừa cười vừa gật gật đầu.

Lisa hít sâu một hơi, trong khóe mắt rơi ra một giọt nước: "Chaeyoung, mình... Mình yêu cậu. Vẫn luôn là như vậy. Cho tới bây giờ vẫn là như thế. Chỉ là mình không biết nên xem phần tình cảm này là cái gì, cũng không biết đây liệu có phải là thứ tình cảm cậu mong muốn hay không. Nhưng có một điều chắc chắn là mình không thể mất đi cậu được. Mình muốn cả đời này luôn được chung sống với cậu. Mình muốn cả cuộc đời cậu đều thuộc về một mình mình. Là bạn thân, là chị em, là người thân hay là người yêu cái gì cũng được. Chỉ cần cậu là của mình, cái gì cũng tốt. Mình mong là cả đời này cậu chỉ thuộc về mình mà thôi."

Bạn thân, chị em, người thân hay là người yêu...

Đúng vậy a, thứ Lisa cho mình, cũng như mình ở trong lòng Lisa, có thể đảm nhiệm lẫn nhau trong đời nhiều vai trò như thế, làm sao các cô lại có thể chia tách ra được đây? Có rất nhiều thứ, kể từ sinh ra trên đời, đều đã được định trước cả rồi.

Chaeyoung không cần Lisa phải nói thêm cái gì nữa. Cậu ấy chỉ cần dũng cảm làm đúng cái việc mình muốn làm là được rồi. Lúc này trên con đường họ đang đứng của trường đại học Thanh Bắc liên tục có người đến người đi, nhưng Chaeyoung cũng cần không kiêng dè gì nữa, cô cẩn thận vòng tay ôm lấy cổ Lisa. Người khác nhìn qua thì cho rằng bất quá cũng chỉ là hai cô bé ôm nhau mà thôi, nhưng chỉ có các cô mới tự mình biết được, làn môi của Chaeyoung vừa nhẹ nhàng chạm qua bờ môi của Lisa, đó là một nụ hôn mềm mại, nhẹ nhàng.

Rút cuộc Chaeyoung đã làm được cái việc mình muốn làm. Cô muốn trong khi Lisa vẫn đang hoàn toàn thanh tỉnh, hôn cậu ấy một lần.

Nụ hôn này, tựa hồ có hương vị đường của loài hoa anh đào, rất ngọt ngào, là cái hương vị mà Lisa chưa từng một lần biết đến. Cô không thấy sửng sốt mà cũng không quá kinh ngạc. Bởi vì ngay từ khi hai người còn học cấp ba ấy, cô cũng đã từng rất nhiều lần muốn được làm như vậy rồi.

Sẵn đang giữ cái ót của Chaeyoung trong tay, hiển nhiên là so với người này Lisa bá đạo hơn nhiều. Các cô liền đứng ngay tại thành phố E, giữa một làn tuyết rơi hiếm hoi, cùng người trong lòng hôn nhau đến thỏa thích.

Trên đường, dòng người lui tới không ngừng quăng đến đây những ánh mắt hồ nghi, nhưng mà Lisa lại không thèm quan tâm. Cái giây phút từ trên lầu chạy xuống ấy, cô đã dứt bỏ tất cả những băn khoăn của mình. Cứ mỗi bước tới gần Chaeyoung là một bước làm cho cô vô cùng thanh tỉnh mà nhận ra được rằng, cô không thể thả cho người này rời khỏi mình được, để rồi từ đó biến mất khỏi cuộc sống của mình. Bạn thân cũng được, người yêu cũng tốt, là cái gì cũng không sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC