Chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Xoảng!!!!....

Chỉ sau một tiếng động, cánh cửa sổ đã nứt một mảng lớn cùng với chiếc điện thoại đã tan tành rơi ở bên cạnh chân cửa sổ.

-----------------------------

"Bakugou-san, xin hãy...."

....

...

-----------------------------

"Im đi, im đi!!!" - người con trai tóc xanh không ngừng ôm lấy đầu mình quát lên, hi vọng rằng những âm thanh trong đầu biến mất. Tại sao mình lại nhớ đến nó? Tại sao mình không thể vứt những lời nói đó ra khỏi đầu?!

Kacchan có người thích mình nên vui mừng vì điều đó chứ?!....Nhưng tại sao....

...Trái tim này lại đau đến vậy?...

Cậu nắm chặt áo nơi lồng ngực đang không ngừng nhói đau.

...Cốc, cốc!...

"Midoriya-kun?". Aoyama bị tiếng động lớn làm giật mình tỉnh giấc nên mới lật đật ra xem thì lại nghe tiếng Midoriya quát lên, lo lắng cho bạn thân nên anh liền chạy qua xem xét tình hình.

Không thấy trả lời, anh liền hỏi lại: "Midoriya-kun, có chuyện gì xảy ra thế? Mình nghe thấy tiếng động lớn...".

Izuku nghe tiếng Aoyama liền bước ra mở cửa.

"Aoyama-kun à? Kk-không có chuyện gì đâu, tớ chỉ là....chỉ là đau đầu một chút thôi, cậu không cần lo đâu." - không muốn làm người khác lo lắng cậu liền cười gượng trả lời.

"Đau đầu à, cậu có muốn ăn pho mát không-...??" - Aoyama nghe vậy liền khoanh tay hào nhoáng hỏi lại.

"Không cần đâu, tớ uống thuốc rồi, ngủ một giấc là khỏe ấy mà. Xin lỗi, làm phiền cậu rồi." - Izuku mỉm cười nói.

"Nếu cậu ổn rồi thì tốt." - Aoyama khoanh tay quay người định bước đi đột ngột quay lại dí sát vào mặt Izuku chỉ chỉ ngón tay vào má Izuku. "Nếu có chuyện gì phải nói với mình biết chưa, chúng ta là bạn thân mà!".

Izuku toát mồ hôi nhìn gương mặt đang hằm hằm dán sát mình cười cười. "Ừ...ừ, mình biết rồi.".

Nghe vậy rồi Aoyama mới yên tâm trở về phòng trong tư thế vẫn nhìn chằm chằm Izuku.

Cho đến khi Aoyama hoàn toàn khuất bóng sau cánh cửa, Izuku mới đóng cửa phòng lại.

"Phù~...". Cậu tựa vào cánh cửa ngồi bệt xuống ôm lấy đầu gối, úp mặt vào giữ hai cánh tay. Nó vẫn không thể ra khỏi đầu mình, rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Cảm xúc này thật khó chịu!!.

"Thôi, đi ngủ.". Có thể ngủ một giấc là quên ấy mà, đừng bận tâm về nó nữa.

------------------------

Sáng hôm sau...

"..."

"...kun..."

"Deku-kun!!".

Một tiếng gọi bên tai như cảnh tỉnh cậu làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ.

"Hả?! Uraraka-san??!". Cậu bị khuôn mặt phóng lớn của Ochako làm cho giật mình, vô tình khiến cậu mất đà mà ngã ra phía sau.

"Ah!".

"Deku-kun!!". Ochako cũng bất ngờ hoảng lên.

Ngay lúc Izuku tưởng như mình sắp chạm đất và chuẩn bị tinh thần lên phòng y tế thì như có một nguồn lực thần kỳ nào đó kéo cậu trở lại ngồi ngay ngắn trên ghế.

Khi nhìn lại thì cậu thấy Bakugou đang nắm lấy tay cậu kéo lại.

"Kacchan?...". Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ bất ngờ và ngạc nhiên. Vì chính cậu cũng không ngờ Kacchan sẽ cứu cậu.

"ĐỪNG CÓ MẤT TẬP TRUNG, THẰNG MỌT SÁCH!!" - anh tức giận quát lên đồng thời quăng tay cậu ra, tay đút túi quần hằm hằm đi ra khỏi lớp.

"Oy Bakugou, cậu đi đâu thế, sắp vào tiết rồi đó?" - Kirisima lên tiếng gọi với theo.

"URUSEI!! ĐI ĐÂU KỆ BỐ MÀY!!!" - Bakugou gắt lại.

"Gì chứ, sao đang yên đang lành mà giờ lại thế rồi?" - Kirisima khó hiểu.

Izuku muốn nói gì đó nhưng lại không tài nào cất lời được chỉ mãi nhìn theo bóng lưng của Bakugou.

Ochako như nhìn ra được điều gì nhưng cô không đủ can đảm để nói đành im lặng nhìn Izuku đang thất thần nhìn bàn tay mình.

"À, Uraraka-san có chuyện gì cần nói với tờ à?" - thoát khỏi suy nghĩ cậu mới nhớ ra Uraraka vẫn đang đứng bên cạnh mình.

"Oh, đúng rồi, là về lễ hội văn hoá trường chúng ta tổ chức sắp tới ấy..." - Ochako đáp lời.

"Hả, lễ hội văn hóa?" - Izuku ngạc nhiên như mới nghe thấy điều này lần đầu tiên.

"Cậu không biết à? Kaminari-kun nghe được tin sắp tới trường sẽ tổ chức lễ hội văn hóa giữa các trường anh hùng đấy.".

"Trong khoảng thời gian này mà vẫn tổ chức sao?" - Izuku khoanh tay để một tay dưới cằm trầm tư suy nghĩ.

"Nghe bảo là để cho các học sinh được thư giãn tâm trạng, trong tình thế này càng căng thẳng cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tăng thêm biện pháp canh phòng cẩn mật hơn." - Iida đột ngột lên tiếng làm Ochako hơi giật mình.

"Ra vậy." - Izuku gật gù.

"Uraraka-san, cậu nên về chỗ đi sắp vào lớp rồi đấy." - Iida nghiêm giọng nói với Ochako.

"Ah, đúng rồi, Deku-kun nói chuyện sau nhé, tớ về chỗ đây." - Ochako vẫy tay rồi trở về chỗ mình.

"Ừ, gặp sau." - Izuku cũng giơ tay đáp lại.

Iida nhìn vào Izuku, anh tuy là người nghiêm khắc kỷ luật nhưng luôn quan tâm đến mọi người, anh cũng cảm thấy hôm nay Izuku rất lạ.

"Midoriya-kun..."

"Hửm? Sao thế Iida-kun?" - Izuku mỉm cười đáp lời.

Iida im lặng nhìn Izuku, anh định nói gì đó lại thôi. "Không...không có gì đâu, nếu cậu có tâm sự có thể nói với tôi, tôi cũng không ngại đâu. Dù...dù sao cũng là bạn mà."

Izuku hơi bất ngờ, cậu mỉm cười nói. "Cảm ơn cậu nhé, Iida-kun. Tớ ổn mà.".

"Được rồi. Mọi người vào chỗ đi, đến giờ vào lớp rồi!!". Iida muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn nụ cười của Izuku khiến anh nhất thời cứng họng, đành im lặng rời đi.

Izuku vẫn giữ nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt khi nói chuyện khiến mọi người không thể hiểu được cậu đang nghĩ gì.

Mình thể hiện ra bên ngoài rõ vậy sao?.

...Tiếng chuông vào học vang lên...

"Trật tự-...". Trước khi Aizawa-sensei kịp lên tiếng mọi người đã chỗ ai nấy ngồi, không hề có sự ồn ào hỗn loạn như hồi đầu vào nữa.

"À__chắc các em cũng nghe nói rồi, sắp tới chúng ta sẽ tổ chức lễ hội văn hóa giao lưu giữa các trường anh hùng." - Aizawa ngán ngẫm thông báo.

"Aizawa-sensei, em có câu hỏi!" - Iida giơ tay ý kiến. "Lần trước chúng ta đã tổ chức một lần rồi sao bây giờ lại làm lần nữa vậy ạ?".

"Vốn là chúng sẽ được tổ chức cùng lúc nhưng do biến động của bọn liên minh tội phạm nên hiệu trưởng quyết định tách ra. Lần đầu chỉ tổ chức trong khuôn viên trường và đã diễn ra rất suôn sẻ, nên ngài hiệu trưởng quyết định tổ chức lần thứ hai nhằm bí mật liên lạc với các trường khác. Những thông tin khác đều được giữ bí mật nên ta không thể nói với các em được." - Aizawa giải thích.

"Em đã hiểu rồi ạ!" - nói rồi Iida cúi đầu cảm ơn thầy rồi ngồi xuống.

"Được rồi, như đã nói, chúng ta sẽ tổ chức lễ hội lần nữa nên các em cứ họp hoạt động như lần trước, lớp trưởng lớp phó giáo cho các em đó, ta đi ngủ đây." - dứt lời Aizawa đã nằm gọn trong túi ngủ con nhộng ngủ ngon lành.

Cả lớp im re trước tình huống này.

"Được rồi mọi người, Aizawa-sensei đã giao lớp lại cho tôi nên chúng ta bắt đầu cuộc họp lớp lần này chúng ta sẽ làm gì?" - Iida nghiêm nghị bước lên bàn giáo viên nói.

"Lần này chúng ta sẽ làm gì?" - Sero lên tiếng hỏi.

"Chúng ta cũng có thể làm buổi diễn như lần trước." - Yaoyorozu đưa ra ý kiến.

"Đó cũng là một ý kiến không tồi." - Iida để tay lên cằm.

"Tớ nghĩ mở maid cafe cũng được đó." - Ochako giơ tay lên tiếng.

"Như vậy thì bình thường lắm hay chúng ta thay đổi một chút nhỉ, maid cafe nam trang thì sao?" - Ashido hào hứng giơ tay.

Cả lớp đồng thanh. "Maid nam trang?".

Ashido cười cười nói. "Thì là con trai mặc đồ hầu gái ấy.".

Cả đám con trai. "HAAẢ???".

"Thì mọi người cứ nghĩ mà xem chắc chắn các nữ sinh trường khác sẽ rất thích thú khi mà...". Chớp mắt Ashido đã phóng xuống vị trí của mỹ nam trong lớp. "Todoroki-kun đây mặc trang phục nữ hầu mà, chắc chắn sẽ rất đắt khách!". Ashido cười tươi rói.

Todoroki Shouto, thanh niên hờ hững với mọi thứ đang yên đang lành ngồi không cũng dính đạn nghe vậy cũng đần hết mặt ra. ^^

--Hết chap 1--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net