Chap 22: Trò cá cược của bóng tối 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh của từng tiếng bước chân nặng nề vang đều trong căn phòng im ắng. Mây tan dần, ánh trăng le lói rọi qua từng tấm kính trên khung cửa sổ, dán chặt những cái bóng mang hình thù kì dị lên phía bên kia bức tường. Một lỗ hổng hiện ra ngay trước tấm bảng lớn ở bục giảng, phía bên kia của nó tồn tại một quầng ánh sáng không định hình, cứ vài giây lại bắt đầu dao động về nhiều hướng khác nhau, khi tỏa ra, khi thu hẹp lại.

Liên tiếp từng tiếng lịch bịch như bao gạo rớt vang lên. Cậu thanh niên mái tóc đen dựng nằm lơ lửng trong không trung, một tay chống lên má, tay kia chỉ trỏ vào đám người bất tỉnh trên nền nhà, miệng lầm bầm như tên bệnh tự kỉ lâu năm. Kế bên cậu, tên con trai có mái tóc nâu sáng lườm lườm. Đợi đến khi cơn tự kỉ của Red chấm dứt, cậu mới lên giọng hối thúc:

- Xử chúng nhanh đi! Nguồn năng lượng của Abyss không đợi được lâu đâu!

Anh bạn thỏ gật đầu, búng tay ra hiệu cho cậu thanh niên tóc xanh dương đậm. Thanh lưỡi hái sắc nhọn giơ cao rồi vụt xuống. Trong tích tắc, một luồng sáng vàng quấn chặt lấy tay Hydra, ngăn không cho mũi nhọn của lưỡi hái chạm vào cổ cô bạn tóc cam.

- Yellow! Em làm gì vậy?!-Red quay về phía cánh cửa khép hờ, tức tối.

Rời khỏi chỗ ẩn nấp ban đầu, Yellow vội chạy đến, ngồi thụp xuống bên cạnh Alice. Mái tóc vàng của cô bé rũ xuống, phủ lên ngực cô bạn người Nga. Đôi bàn tay bé nhỏ ấy nắm chặt lấy tay cô gái. Đưa mắt nhìn cô bạn tóc cam một lát, Yellow lại ngước lên, mặt đối mặt với Red:

- Anh định giết họ thật sao? Không phải họ là những người đầu tiên xem chúng ta là bạn ư?

- Những người mang ý định thủ tiêu chúng ta mà là bạn á?!!!-Cậu thanh niên tóc đen bức xúc.

Đôi đồng tử vàng nâu của cô bé bất giác nhòe đi bởi...một thứ gì đó là lạ đang không ngừng tuôn trào nơi khóe mắt. Nó tạo cho Yellow cảm giác cay xè đến khó chịu.

Đã bao lâu rồi...bao lâu rồi...kể từ cái ngày cái cảm giác này biến mất.

Nó lâu đến nỗi cô bé còn không biết tên của hiện tượng "nước chảy ra từ mắt" này.

Tại sao?

Tại sao lại như thế? 

________________________________________________________________________________

Gió nổi lên nhè nhẹ, thổi tung mái tóc vàng cột cao của một cô bé. Đứng trên lầu nhìn xuống sân trường, cô thở dài, tay mân mê nghịch thứ đồ chơi tí hon trên tay. Một con gấu bằng vải nhỏ xíu, bên trong nhồi vài miếng bông gòn cho phình lên.

Nhìn vào bốn chân, bên to bên nhỏ và cái bụng to kềnh của nó cũng đủ biết...người làm ra nó không được khéo tay cho lắm.

Khẽ ấn nhẹ vào cái mũi đo đỏ được thêu nổi của nó, cô bé mỉm cười.

- Dễ thương quá! Bạn làm nó hả?

Giật mình quay lại, Yellow nở nụ cười tươi khi nhận ra cô bạn tóc cam. Từ khi biết về Abyss, tối nào Alice cũng đến đây trò chuyện với cô bé, làm bạn với cô. Tất nhiên, cô bé phải giữ kín chuyện này với ba người còn lại. Do phải chịu quá nhiều tổn thương, họ đã hoàn toàn mất lòng tin vào con người, cô cũng không muốn gợi lại nỗi đau ấy nữa.

Bần thần hồi lâu, Yellow tủm tỉm cười, giơ cao con gấu như muốn đặt nó vào chiếc đĩa bạc vắt vẻo trên bầu trời cao. Giọng cô bé đầy tự hào:

- Mẹ làm nó tặng mình nhân ngày sinh nhật đấy!

Rồi...đôi mắt ngây thơ ấy ngơ ra, sáo rỗng. Tuy còn nhớ đó là do mẹ làm, nhưng hình ảnh người phụ nữ hiền từ ấy trong cô bé đã phai nhạt dần theo năm tháng. Thậm chí, cô còn không nhớ dáng người mẹ mình như thế nào, nước da, mái tóc ra sao...Ngay đến đôi mắt bà...cô còn không nhớ được.

Đau thật...

Dường như nhận ra niềm đau ẩn sâu trong đôi đồng tử vàng nâu đó, Alice bỗng thấy chạnh lòng. Cô vòng hai tay ra sau, gỡ nhanh sợi dây chuyền đang đeo trên người mình xuống. Sau khi tháo mặt đá đính trên nó ra, cô bắt đầu hỏi mượn con gấu bông cùng kim chỉ.

Phải! Cô bạn tóc cam ấy đã khéo léo xỏ con gấu kia vào sợi dây chuyền. Đoạn, cô quàng tay, đeo nó lên cổ cô bé tóc vàng một cách cẩn thận.

- Con gấu này là một vật rất quý với bạn đúng không? Vậy hãy gìn giữ nó thật kĩ nhé! Dù không nhớ được mặt người đã sinh ra mình...ít nhất nó cũng gợi cho bạn nhớ về người ấy. Như thế là quá đủ rồi...

Yellow còn nhớ mãi nụ cười của cô gái Nga khi đó. Cho dù là bóng tối, cô ấy giống như bầu trời đêm hôm nay. Thật dịu dàng, bình yên. Một màn đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng bao phủ lên mọi vật. Không u ám, không ghê rợn như những gì con người thường hay nghĩ về nó. Alice có biết đâu, nụ cười ấy của cô đã vô tình gợi lên trong trí nhớ non nớt của cô bé tóc vàng đối diện mình một thứ gì đó thân thuộc.

Yellow khẽ gật đầu. Ít ra...cô bé cũng đã nhớ được điều gì đó về mẹ mình, và...đó là nụ cười của bà. 

________________________________________________________________________________

Càng nhớ lại, Yellow lại càng nắm chặt tay cô bạn tóc cam hơn. Có cái gì đó không ngừng thôi thúc cô phải bảo vệ Alice, bảo vệ hình ảnh duy nhất giúp cô bé nhớ về mẹ mình, và hơn thế nữa...cô không hề muốn chứng kiến bất kì sinh mạng nào bị Red và hai người còn lại dâng nộp cho Abyss nữa.

Không muốn, hoàn toàn không muốn.

Nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt của cô bé tóc vàng, Red sững người. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu trông thấy Yellow đau khổ đến vậy. Đôi mắt đỏ tinh quái chùn xuống, đầy tội lỗi.

- Yellow! Tránh ra đi!-Green ra lệnh, giọng nói đầy cương quyết. Anh thừa biết cậu bạn tóc đen của mình không hề có ý muốn làm hại đến cô bé....nhưng anh là ngoại lệ.

Trái với suy nghĩ của cậu bạn lớp trưởng, cô bé nhỏ nhắn luôn ngoan ngoãn thường ngày ấy lại lắc đầu chống đối. Xung quanh Yellow, một hàng rào chắn mang khối lượng điện cực cao được dựng lên, bao bọc lấy cô bé cùng những người bạn trong nhóm Brawlers-giờ đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà, lực từ trường chung quanh nó đủ mạnh để đẩy bật ba Guardian còn lại văng vào tường.

Luôn im lặng...không có nghĩa là không phản đối...

Luôn im lặng...không có nghĩa là đồng tình...

Một người luôn im lặng...không có nghĩa là họ sẽ ngồi đó cam chịu bị người khác áp đặt lên mình...

Khi sức chịu đựng đã đạt tới giới hạn...mọi thứ sẽ nổ tung...trong khoảnh khắc...

Biết chắc rằng không còn kiểm soát được mình nữa, Yellow kịp đặt Alice xuống trước khi ôm chặt đầu, hét lên những âm thanh vô nghĩa. Những xác chết không đầu nằm rải rác chung quanh gợi cho cô nhớ lại...

Cảnh tượng giết chóc hiện về...với hình ảnh dòng chất lỏng đỏ ngầu bắn ra tung tóe sau cú chém ngọt xớt trên tay ba Guardian.

Những chiếc đầu còn chưa đứt lìa, lặt lẹo bám víu lấy chút biểu bì nơi cổ, nỗi sợ hãi đến kinh hoàng còn in rõ trên gương mặt các nạn nhân.

Đằng sau họ, những chiếc đầu khác nằm lăn lóc với hai hốc mắt sâu hoắm, trống trải. Những con ngươi lăn tròn, lăn tròn trên nền nhà. Dưới bàn chân tàn nhẫn của cô gái tóc nâu, chúng bị đạp đến bẹp dí, nước trong quả cầu sinh học ấy bị dồn nén về một bên, màng vỡ, thứ chất lỏng không định hình văng ra bốn phía, vấy lên gương mặt cô bé tóc vàng ngây thơ đang run lên bần bật phía sau cánh cửa lớn.

"Lại đây chơi đi Yellow~ Vui lắm~"

________________________________________________________________________________

- K-Không đâu... KHÔNGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Dường như nỗi sợ hãi đã dần đánh thức sức mạnh tiềm tàng bên trong cô gái nhỏ bé. Lau nhanh gương mặt còn đang đầm đìa bởi nước mắt, Yellow hướng đôi đồng tử vàng nâu của mình về ba Guardian đối diện. Uất hận. Cô vung tay, tạo thành một nhát chém mạnh vào không khí. Máu bắn ra, tung tóe.

Trong giây phút mất hết tự chủ, cô bé bỗng thấy có gì đó ấm áp bao bọc lấy người mình. Gió bên ngoài lại thổi, nhè nhẹ đùa nghịch lên mái tóc cam bồng bềnh.

- Ổn rồi Yellow...Ổn rồi...-Alice lên tiếng, giọng thều thào vì kiệt sức.

Cố mở mắt ra để nhìn vào gương mặt ngây thơ của cô bé tóc vàng, Alice mỉm cười. Nụ cười dịu dàng và ấm áp như hàng ngàn đóa anh đào rực nở trong đêm tối. Cô đẩy Yellow ngả vào lòng mình, vuốt nhẹ mớ tóc vàng óng-đã rối tung từ lúc nào, làm dịu đi nỗi sợ hãi đang chực trào trong tâm hồn cô bé.

"Vụt!"

Thanh lưỡi hái sượt ngang người hai cô gái, cắm vào chân Alice rồi lại rút ra thật nhanh.

- Tốt lắm, Hydra! Lấy đầu con nhóc đó nữa là đủ số lượng cần giao nộp rồi...-Blue bật cười, khoái trá.

Cả người cô gái tóc cam run cầm cập. Cắn chặt môi đến bật máu, Alice cố gắng kìm lại. Hơn bao giờ hết, nỗi sợ cái chết cận kề khiến cô không còn nghĩ gì đến đôi chân đáng thương đang rướm máu của mình nữa.

Thứ vũ khí của thần chết ấy lao như xé gió trong không khí, nhằm thẳng vào cô gái tóc cam bên dưới.

"Phập!"

Máu bắn ra, vương vãi trên gương mặt trắng trẻo, ngây thơ. Đôi đồng tử chocolate mở to. Người thanh niên tóc đen ấy đột ngột xuất hiện, đỡ lấy nhát chém tử thần thay cho cô. Thanh kunai nhỏ bé trong tay cậu không chịu nổi lực từ thứ vũ khí kim loại. Nó tiếp tục đường đi của mình, đâm xuyên qua cánh tay trái cậu bạn ninja.

Nhận ra mình tấn công nhầm địa chỉ, Hydra giựt mạnh thanh lưỡi hái quay trở lại. Nhưng...chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Shun phải gào lên trong đau đớn. Cậu nghiến răng, khuỵu xuống, một tay ôm lấy chỗ vết thương trong khi máu còn đang chảy ra không ngừng.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan