Chap 3: Nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố mở to đôi mắt nặng trĩu, Alice gượng dậy. Hôm nay là ngày thứ ba cô đến ở cùng Shun. À không! Phải nói là cùng gia đình Shun.

Đưa mắt liếc sơ qua chiếc đồng hồ để bàn, cô phát hoảng. Đã hơn 11 giờ trưa rồi sao?!!

Alice, như một con lật đật, luống cuống rời khỏi giường.

- Alice? Bạn đi đâu vậy?-Julie ló đầu ra, hỏi. Phòng cô ngay sát bên phòng Alice, nên không khó để cô có thể biết người bạn của mình đã thức chưa.

Cô bạn tóc cam quay lại, bối rối:

- Mình...mình đi tìm Shun. Hình như hôm qua mình làm cậu ấy giận, nên...

- Giờ bạn muốn đi xin lỗi chứ gì!-Julie chen ngang, nháy mắt-Tiếc là cậu chàng ninja ấy ra ngoài làm thêm từ sớm rồi!

- L-làm thêm?!!!!

________________________________________________________________________________

Trên con đường chật kín người qua lại. Bóng cô gái tóc cam xinh xắn nổi bật lên giữa đám đông. Với thân hình nhỏ nhắn, cô dễ dàng luồn nhanh qua dòng người rồi dừng lại trước quán cà phê nơi góc phố.

"Servant Lattie" 

Một cái tên thật lạ...

Từ bé đến nay, Alice chưa nghe đến cái tên và loại hình phục vụ này bao giờ.

Đang ngây người trước tấm biển quảng cáo, một giọng nói quen thuộc cất lên, lôi tuột cô về hiện tại:

- Sao bạn không vào đi?

Giật mình quay lại, Alice bất giác mỉm cười. Người con gái mang màu tóc giống như cô, chỉ khác là nhạt và ngắn hơn. Bên cạnh cô gái là cậu thanh niên tóc vàng dựng, cao hơn cô ấy tận...hai cái đầu.

- Mira! Keith! Lâu rồi không gặp!!!

Đáp lại lời chào của cô bạn người Nga, họ mỉm cười, khẽ gật đầu.

Mira nắm tay Alice, dẫn vào trong quán. Họ chọn một chỗ khuất, vừa kín đáo, vừa có thể nhìn được bao quát khung cảnh trong quán và bên ngoài.

- Konnichiwa! Xin hỏi "các chủ nhân" đây dùng gì?

- Á! S-Shun?!!!-Alice trong lúc bất ngờ, vô tình hét lớn tên cậu thanh niên tóc đen đang đứng ngay trước mặt mình.

Như vừa nhận ra mình đã làm gì, cô che miệng, cúi gằm mặt xuống.

- G-gomennasai...

Shun, cũng bất ngờ không kém gì Alice. Cậu đứng như trời trồng. Mãi mấy phút sau mới có thể bình tĩnh lại được. Cũng phải thôi...Sao không bất ngờ khi cậu đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ với bộ dạng một người hầu, lại còn gọi họ là "tono-sama"...ôi...còn gì khủng khiếp hơn cái điều này đây? Mất mặt chết đi được.

Vẻ lạnh lùng nhanh chóng quay trở lại trên gương mặt cậu:

- Vâng, tất nhiên là "chủ nhân" biết tên tôi rồi. Xin "người" giữ yên lặng và gọi món đi ạ...

Nghe vậy, Alice chỉ còn biết lặng im, không nói được gì, đến mức Mira phải lay mấy lần cô mới trả lời.

Bắt gặp ánh mắt cầu cứu từ em gái, Keith lên tiếng gọi món rồi đưa lại thực đơn cho Shun.

Chỉ cần nhìn sơ qua vẻ lúng túng của hai cô gái, cùng cái gật đầu từ anh chàng tóc vàng. Shun dư sức hiểu cậu là người không nên có mặt ở đây. Nhận lại thực đơn, cậu cúi đầu lui ra.

Bóng của người thanh niên tóc đen vừa khuất, hai anh em nhà Clay nhìn nhau. Họ chỉ còn biết thở dài.

- Hình như việc để Alice ở lại nhà Shun không phải là một ý hay. Nhìn bạn ấy kìa! Còn tệ hơn lúc trò chuyện điện thoại với em.

- Thấy chưa!!! Anh đã nói rồi mà em có thèm nghe lời anh đâu. Shun là chúa cau có, ghét lộn xộn. Còn lâu cậu ấy mới làm Al-San khá hơn được.

Nghe thấy tiếng cãi nhau quen thuộc bên ngoài quán, Alice vội ngước mặt lên. Cô thật sự ngỡ ngàng khi trông thấy hai người bạn thân của mình-tưởng chừng đang đi nghỉ mát tận Bayview-ở ngay đó.

- Dan! Runo!-Thật nhanh, cô rời khỏi chỗ ngồi, lao ra ngoài ôm chầm lấy hai người bạn lâu ngày không gặp-Mình nhớ mọi người quá!

Trước hành động bất ngờ của cô bạn Nga. Dan và Runo không còn hơi sức đâu để cãi nhau nữa. Cả hai choàng tay ôm chặt Alice:

- Phải rồi...lâu quá không gặp bạn!

Một lát sau, họ lại dẫn nhau trở vào quán cùng Keith và Mira. Cả bọn trò chuyện rôm rả, những mẩu chuyện sôi nổi nối tiếp nhau tưởng như không bao giờ dứt.

- Alice này! Bạn đã chuẩn bị gì cho việc đi học chưa?-Runo bất chợt hỏi.

- Học?-Alice quay lại, ngơ ngác như người cõi trên rớt xuống.

- Ừ!-Dan gật đầu đồng tình-Ngày mai bắt đầu năm học mới rồi nhỉ, Shun-chan?!

Shun ậm ờ. Cậu trông không mấy thú vị về việc này. Nhất là khi nghĩ đến ngôi trường mà cả bọn sắp phải theo học. Cả Dan, Runo và cậu đều thi chung vào một trường. Đáng lẽ cậu phải theo học một trường chuyên có tiếng ở khu vực, nhưng do nó quá xa, việc đi lại khá bất tiện, cậu đặt bút chọn nguyện vọng hai. Thế đấy!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan