Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




4.

Dạo gần đây Izuku không có nhiều thời gian nghĩ về đời sống tình cảm của hai người bạn thân, vì họ đang ngày càng gần ngày tốt nghiệp rồi. Trong khi cậu vẫn chưa thể quên chuyện kia, dạo gần đây cũng không có một dấu hiệu rõ ràng nào từ phía họ cả, và cậu vẫn còn những thứ quan trọng hơn cần tập trung.

Hiện tại, đó là điều cuối cùng cậu nên nghĩ đến. Cậu đang đứng đợi bên ngoài rạp chiếu phim, họ vừa mới xem xong buổi chiếu phim về Midnight và cuộc đời của cô. Cả lớp họ đều đến xem, và bầu không bây giờ đang hơi nặng nề. Đã vài năm trôi qua, nhưng cô vẫn là một giáo viên ngoại lệ, hay nói cách khác, một cô giáo tuyệt vời.

Ochako đang đứng cạnh cậu, đầu nàng ngả lên vai cậu, mắt nàng thì ươn ướt.

"Cậu đã ngó Bakugou chưa? Lúc ra khỏi rạp tớ nhìn cậu ấy không ổn lắm?" Nàng hỏi. Izuku lắc đầu, cậu đưa mắt tìm hình bóng bạn mình. Cậu nhìn thấy hắn ở một chỗ xa chỗ mọi người đang tập trung, hắn đang quay lưng lại với họ, ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Izuko hôn má Ochako và dắt nàng ra chỗ Tsuyu. Sau đó cậu bắt đầu len qua mấy người bạn cùng lớp để đến chỗ Kacchan. Khi cậu chuẩn bị chạm vào hắn thì Shouto bất chợt chen ngang. Cậu bước tới chỗ Kacchan, ngồi khuỵu xuống bên cạnh hắn. Hắn thở hắt ra, rồi cũng ngồi thụp xuống, mắt hắn vẫn chăm chú nhìn trăng. Shouto ngồi xích vào gần hơn, sau đó cậu choàng tay ôm lấy bờ vai rộng của Bakugou. Cậu đưa tay vỗ nhẹ đỉnh đầu hắn đến khi Kacchan ngả đầu lên vai cậu, động tác giống hệt như những gì cậu và Ochako vừa mới làm xong.

Cậu không lại gần họ nữa, giờ mà tới đó khác nào phá hỏng bầu không khí. Cậu biết, nếu cậu xen vào thì họ cũng không bận tâm đâu, nhưng khoảnh khắc này khá riêng tư thì phải. Shouto đang thầm thì với hắn, tiếng cậu nhỏ đến mức Izuku không thể nghe được. Một lần nữa, cậu tự hỏi bao giờ họ mới đến với nhau, hay họ thấy mức độ như thế này là ổn rồi.

Khi cậu ngoái lại nhìn họ thêm lần nữa, Kacchan vừa bật ra một tiếng cười nhẹ. Khi chắc chắn rằng họ sẽ ổn thôi, cậu quay bước đi về phía Kaminari và Kirishima.

5.

Izuku nghĩ họ đã thôi không chơi trò này nữa rồi. Thật ngu ngốc làm sau, cậu đã cho rằng họ sẽ quyết định bày tỏ với nhau và cậu sẽ không phải chịu đựng như một cái bóng đèn nghìn Watt nữa.

Cậu sai rồi.

Hai nhóm bạn có cái tên kì cục là Hội Baku và Hộ Deku đang cùng nhau ăn chơi ở lễ hội, họ đang cùng ăn mừng vì đã vượt qua kì thi giữa kì khốc liệt. Kaminari và Shinsou đã lẩn mất từ lâu, trong khi Kirishima và Mina đang cạnh tranh xem ai bắt được nhiều cá nhất. Iida và Tsu đi lấy đồ uống cho mọi người, trong khi Ochako và Jirou đang chiêm ngưỡng những chiếc mặt nạ vẽ tay tại một gian hàng bên cạnh Izuku. Sero đang bị tấn công bởi khoảng...ba người, khiến Izuku phải cô đơn sự tồn tại mờ nhạt của mình.

Shouto và Kacchan một lần nữa lại nắm tay nhau (lần này thì không lấy cớ giảm đau nữa - Kacchan bào chữa vớ vẩn rằng hắn sợ Shouto có thể bị lạc) và họ có vẻ hài lòng khi đứng gần mọi người và yên lặng quan sát. Họ cũng đang chia sẻ món kakigori, tất nhiên ngoài họ ra không ai khác được phép thử hết. Deku biết điều này vì đã đòi ăn một miếng và nhận lại hai cái nhìn cực kỳ khinh bỉ. Kacchan cũng liên tục thì thầm những lời nhận xét vào tai Shouto, người thỉnh thoảng lại cười khúc khích hoặc đỏ mặt trước bất cứ điều gì Kacchan đang nói. Deku nhìn họ với vẻ khinh thường, tự hỏi làm thế nào mà hai người có thể cùng lúc vô tri và sến súa đến vậy.

Một lúc sau, sau khi hầu hết mọi người đều trao đổi những cái nhìn thắc mắc về hành vi của Shouto và Kacchan, tất cả họ đều đổ xô lên tàu, căng da bụng thì trùng da mắt, quả nhiên họ lăn quay ra ngủ. Kaminari nhanh chóng ngồi vào lòng Shinsou và chìm vào giấc ngủ sau vài phút. Izuku liếc nhìn cả Kirishima và Ochako, nhưng cuối cùng lại quyết định ngồi im.

Shouto đang ngồi bên cạnh cậu, lặng lẽ ngân nga một mình. Cậu bị cắt ngang bởi Kacchan, người đến đứng trước mặt cậu, sau đó chỉ vào lòng Shouto. Izuku thích thú quan sát người bạn của mình dễ dàng điều chỉnh để Kacchan cuộn tròn trên người mình. Bây giờ cậu có thể cảm thấy sức nóng bắt đầu tỏa ra từ Shouto dần mạnh hơn.

Trao đổi ánh nhìn ngạc nhiên với Kirishima, Deku không còn gì để nói cũng cố gắng không nghĩ về cảnh bên cạnh nữa.

Nếu chuyện này còn tiếp diễn nữa, Izuku sẽ chắc chắn phải tự mình đi chèo cái thuyền này thôi.

+1

Ngày họ khiến Izuku chịu hết nổi là một ngày đẹp trời. Nắng rực rỡ, gió nhẹ, ba chàng trai quyết định cùng nhau đi tập luyện ở bãi biển mà lần trước họ từng ghé qua. Mấy phút trước cả ba đã chạy thi và cậu đã thắng tất cả, trừ hai vòng. Cậu quyết định ngồi nghỉ ở vòng sau, gục xuống cạnh chai nước và kiểm tra điện thoại. Cậu vừa mới lơ là chú ý đên hai người kia thì đột nhiên cậu nghe có tiếng la hét và tiếng nước bắn tung tóe.

Hoảng hốt, Izuku vội nhìn lên. Cảnh tượng trước mắt cậu sao buồn nôn quá đi mất.

Nhìn qua thì có vẻ như Kacchan đã đè Shouto xuống cát, nhưng họ lại lăn xuống chỗ nước nông bên cạnh. Bây giờ, Kacchan đang mỉm cười trong khi đẩy mái tóc ướt đẫm của Shouto ra khỏi mặt mình. Shouto bĩu môi nhưng rõ ràng đang cố nhịn cười. Cậu tựa đầu vào vai Kacchan, cố nén tiếng cười trên lớp vải ướt ởvai hắn. Ngay sau đó, Kacchan tham gia cùng cậu và họ lại ngã ùm xuống nước.

Đó là những lúc khiến Izuku ngạc nhiên khi thấy cả hai đã tiến được bao xa trong thời gian ở UA. Shouto đã từng rất lạnh lùng, rất giận dữ, rất xa cách với những người còn lại. Không chịu nhúc nhích dù chỉ một inch so với nguyên tắc của mình, mắc kẹt trong tâm trí và sự căm ghét chính mình cho đến lễ hội thể thao, khi Izuku vượt qua được rào cản đầu tiên trong lòng cậu một cách kỳ diệu. Trở thành người bạn đầu tiên của cậu, điều mà Izuku nghĩ lại vẫn thấy vô cùng cảm động.

Chứng kiến sự trưởng thành của Kacchan khiến Izuku có chút xúc động. Họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều, kể từ khi còn nhỏ. Ngay cả khi Kacchan phải thừa nhận là hắn đã đối xử rất tệ với cậu, cậu vẫn ngưỡng mộ hắn. Nhưng giờ đây, với sự tôn trọng lẫn nhau giữa họ, sự ngưỡng mộ đó trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.

Izuku sẽ làm bất cứ điều gì cho hai người bạn ấy, cậu ấy không ngại thừa nhận điều đó chút nào. Họ là hai trong số những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu và những trải nghiệm họ cùng nhau trải qua đã tạo nên mối liên kết bền chặt hơn cả sắt thép. Với việc tất cả họ đều trở thành Anh hùng chuyên nghiệp, cậu có thể mong đợi những điều còn tốt đẹp hơn về sau.

Trong tất cả những điều Izuku sẵn sàng làm, bao gồm cả việc buộc họ phải đối mặt với cảm xúc của mình. Nó sẽ khó xử phải không? Chắc chắn rồi. Có khả năng chuyện này sẽ có diễn biến sẽ thật khủng khiếp không? Có chứ. Liệu cậu có định thử không? Tất nhiên rồi. Cậu thực sự tin rằng điều này sẽ khiến họ hạnh phúc hơn, vì vậy hy sinh tâm trạng tốt đẹp mà tất cả họ đang có lúc này là điều cậu sẵn sàng làm.

Hai người họ lúc này đang nằm trên bãi cát, vai chạm nhau, cùng nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Một con chim bay ngang qua đầu, nó kêu quang quác, làm xáo trộn sự yên tĩnh bao trùm họ. Izuku coi đó là tiếng báo hiệu của mình và bước tới chỗ họ.

"Chúng ta cần nói chuyện," cậu nói, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hai người bạn của mình. Họ dường như nhận ra đây là một cuộc trò chuyện nghiêm túc nên họ ngồi dậy, gật đầu và đợi cậu nói tiếp.

Được rồi, phải làm thế nào đây...

"Hai người cần phải bình tĩnh lại và nhìn thẳng vào tình cảm và mấy hành động ân ái mập mờ các cậu dành cho nhau đi.  Chúng rõ ràng đến mức tớ không thể tin rằng mình thậm chí cần phải nói điều này trước mặt các cậu."

Tốt. Câu này chắc chắn được này.

...

Cậu nghĩ thế?

Shouto và Kacchan vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, lần này với vẻ mặt khó hiểu. Izuku cố gắng không tỏ ra bồn chồn, để thể hiện rằng chuyện tình cảm này khiến cậu lo lắng đến thế nào.

Sau đó Kacchan khịt mũi. "Cái quái gì vậy?"

Shouto nhìn lại hắn, rồi lại nhìn Izuku. Cậu ấy đang mỉm cười, điều đó thật khó hiểu.

Kacchan bật ra một tiếng cười đáng ghét khác, hắn lập tức dùng cả hai tay ôm lấy mặt Shouto và hôn cậu. Không chỉ là một nụ hôn. Shouto thế mà không chống cự mà kéo tay mình lên ôm lấy hai bên hông Kacchan.

Izuku bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu khi cuối cùng họ cũng chịu buông nhau ra. Kacchan cười toe toét khi tay hắn từ từ trượt xuống sờ mông Shouto.

"Deku, đồ ngu ngốc. Bọn tao đã hẹn hò từ lâu rồi."

Izuku chưa bao giờ sốc hơn thế trong đời. Chà, đó là lời nói dối thôi, nhưng cậu vẫn khá ngạc nhiên.

"Cái gì?" Cậu ré lên. "Từ bao giờ? Tớ đã phải làm bóng đèn đằng sau hai cậu suốt mấy tuần liền! Kể cả khi hai cậu còn chưa có gì với nhau đấy! Thế bao giờ! Tại sao các cậu không nói với tớ?

Shouto cười lớn, cậu đứng dậy, kéo Kacchan theo mình. "Mới chính thức được ba ngày thôi. Bọn tớ đã định chiều nay sẽ nói với cậu."

Ồ. Huh. Tốt. Có vẻ như họ không ngu ngốc như Izuku nghĩ.

Bây giờ tin hẹn hò đã được chính thức công bố, cậu lao mình về phía hai người, kéo họ vào một cái ôm thật chặt.

"Tớ rất mừng cho các cậu! Ôi chúa ơi!"

"Cậu đang khóc đấy à ?" Shouto bối rối hỏi.

"Tch. Thằng mọt sách chết tiệt. À đấy, và nếu mày nghĩ mày đang làm bóng đèn từ lúc trước thì việc sắp tới này còn tệ hơn cả thế cơ."

Nghe xong, bỗng Izuku bắt đầu khóc to hơn trước, nhưng đôi uyên ương dường như không để ý đến cậu nữa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net