Lời nói dối của mùa xuân(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Tôi xếp từng gói xà phòng ngay ngắn lên kệ, cảm giác bải hoải như rút hết sinh lực trong cơ thể. Ngay lúc ấy tôi chỉ muốn mặc kệ hết đống công việc ngớ ngẩn này, bỏ qua cả Minh và cô bạn gái mới chết tiệt, để có thể trở về nhà, ăn bánh quy nướng và uống sữa nóng và xem nốt bộ phim hoạt hình yêu thích.

Thì ngay chính lúc đó, tôi nhìn thấy cậu ta, qua khe hở của kệ hàng.

***

Cậu ta mặc áo đồng phục cấp ba trắng tinh, đeo kính gọng vuông, gương mặt nhìn nghiêng thật đẹp. Cậu ta đang chăm chú đọc thông tin trên một lon cà phê, đột nhiên ngưng lại rồi quay thêm 45 độ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi qua khe hở của kệ hàng.

Tôi nghĩ chúng tôi sẽ nhìn nhau mãi mãi như thế nếu Thanh không khe khẽ khều vai tôi và thì thầm: "An đang nhìn gì đó? Để đống xà phòng lại cho Thanh, An ra quầy thu ngân đi."

Cửa hàng tiện lợi một buổi tối giữa tuần thật vắng vẻ, cậu ta là khách hàng duy nhất trong cửa hàng vào lúc 9h25, khi chỉ vỏn vẹn 5 phút nữa là tôi có thể về nhà. Ấy vậy mà, tôi đã bỏ qua bánh quy nướng, cốc sữa nóng và cả bộ phim hoạt hình, để đợi cậu ta lựa xong đống đồ và mang ra thanh toán. Cậu ta mua một cốc mì, một túi bánh quy rắc đường và hai lon cà phê. Ở khoảng cách gần, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi bột giặt trên áo cậu ta, đôi mắt mệt mỏi giấu sau cặp kính.

Khi tôi đưa túi đồ cho cậu ta, chúng tôi lại nhìn lướt qua nhau, ánh mắt chạm nhau giữa không trung chừng năm giây gì đó, tôi cũng không chắc nữa, ngay giờ phút đó tôi nghĩ tôi chỉ quan tâm tới cậu ta, mặc kệ thời gian trôi.

Tất cả chỉ có vậy, xảy ra không quá 15 phút, mà thật kì lạ tôi lại nhớ cậu ta tới tận những ngày sau, quên cả Minh, phải, quên cả Minh của tôi

***

"Minh có bạn gái rồi đó. Nghe đâu hai đứa nó được đi trao đổi sinh viên bên Hàn Quốc..."

Nhóm chat chung của tụi bạn cấp ba đột nhiên xôn xao vì tin Minh có bạn gái. Minh bí thư cũng đeo kính gọng vuông, hay cười hiền hiền. Tốt nghiệp một cái, Minh đậu vào một trường tuốt trong Sài Gòn, lẳng lặng không ai trong lớp biết cho đến tận ngày Minh bay. Ngày Minh bay, tôi trốn trong phòng, tắt nguồn điện thoại và tua đi tua lại "Let it be" hàng trăm lần.

Trong suốt bằng ấy năm tháng, tôi vẫn hay lặng lẽ vào facebook của Minh, nhìn cậu qua những bức ảnh, an tâm rằng cậu vẫn sống tốt ở một phương trời xa. Ngày Minh trở thành sinh viên, ngày Minh cùng hội bạn thân đi cắm trại qua đêm, ngày Minh vi vu bên Thái Lan cùng những người bạn cùng lớp Đại học,... Sinh nhật Minh tôi cũng chỉ để lại một dòng nhỏ xíu xiu trên facebook cậu, Minh nhấn thích và nói lời cảm ơn, rồi vài dòng hỏi thăm tình hình của nhau. Có lẽ Minh vẫn chưa biết tôi quyết định "gap year" mà không học Đại học, tôi cũng chẳng đi đâu xa mà ở lại thành phố của chúng tôi, tìm một công việc làm thêm, tận hưởng từng ngày trôi.

Thế mà Minh đã kịp có bạn gái, ngay trước mùa xuân. Khi nghe tin ấy, tôi không thấy buồn nhiều, chỉ có cảm giác mình tan thành hàng vạn mảnh nhỏ bé, lững thững trôi giữa bầu trời.

***

Tôi gặp lại cậu ta vào buổi tối thứ Sáu, khi tôi đang uể oải kiểm tra những lon cà phê. Cậu ta ở ngay phía bên kia, mặc áo và tạp dề đồng phục của cửa hàng, mải mốt xếp những chai nước khoáng.

Cậu ta đột nhiên dừng lại, hơi ngẩng lên, và lần thứ hai ánh mắt chúng tôi gặp nhau giữa khe hở của kệ hàng.

"Chào chị, An." Cậu ta nhoẻn miệng cười.

Cuối ca làm, tôi lững thững bước ra ngoài cửa hàng, ngước nhìn bầu trời và quyết định ngồi xuống băng ghế trước cửa một lát. Khi còn một mình, tôi chợt nhớ Minh da diết, và cảm thấy mình là thực thể cô đơn nhất vũ trụ này.

"Chị An đang nghĩ gì đó?" Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chìa ra chiếc bánh mì còn ấm. Cậu ta mười tám tuổi, đang học lớp mười hai của một trường cấp ba trong thành phố.

"Chị đang ước giá như được bay giữa bầu trời kia thì thích biết bao."

"Chị An cứ như Peter Pan ấy nhỉ?" Cậu ta cười khúc khích, đuôi mắt hơi nheo nheo thật hiền lành.

"Chị lại thấy em mới là Peter Pan ý, mười tám tuổi mà nhìn trẻ con ghê, làm chị ghen tỵ kinh khủng."

Cậu ta lại cười thành tiếng nhưng không nói gì nữa, tôi cũng im lặng, chúng tôi ngồi bên cạnh nhau lặng lẽ ngắm những vì sao.

Tôi nghĩ giống như cậu ta thật thích, vẫn được là một cậu học sinh cấp ba vô tư vô lo, thầm thích cô bạn bàn trên thì giúp cô ấy trực nhật, chép bài của cô ấy, mua kem cho cô ấy.

Giống như tôi với Minh hồi xưa.

Minh ngồi trên tôi, luôn chăm chú viết bài, còn tôi thích nằm dài xuống bàn nhìn tấm lưng dài của cậu ấy, áo đồng phục trắng tinh còn vương những giọt mồ hôi. Tôi thích đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống sân trường nhìn cậu ấy đá cầu, khi cậu ấy nhìn thấy tôi, tôi sẽ vẫy vẫy tay và cười thật tươi.

Chúng tôi của năm đó, chúng tôi của ba năm thanh xuân đó đã từng vui vẻ biết bao, đẹp đẽ biết bao.....

*** còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net