Chương 20: Trộm cắp lộng hành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới sự dạy dỗ tận tâm của Huân, Huyền đã vượt qua tiết kiểm tra, thậm chí cả thi cuối kỳ môn Lý một cách rất thuận lợi. Điều khiến Huyền bất ngờ đó là những kiến thức Huân dạy hầu hết có trong đề thi, bởi vậy Huyền mới có thể làm bài ngon lành cành đào đến thế. Tất nhiên không thể được điểm xuất sắc, nhưng tầm điểm khá thì Huyền vẫn có thể "gánh" được. Hôm biết điểm Huyền mừng rơn, sung sướng hơn cả khi đạt Olympic Toán ấy chứ. Chưa bao giờ Huyền được làm bài và nhận điểm thi môn Lý một cách thoải mái không hề áp lực như vậy, tất cả đều là công lao của Huân.

"Ê này tôi được 8 điểm cơ đấy ha ha. Cảm ơn cậu nha Huân." Huyền cười toe toét, giơ bài kiểm tra lên khoe với Huân.

"Lại "tôi" nữa." Huân nhăn nhó mặt mày.

"À...là tớ. Tớ được điểm cao chưa này, đúng là "học thầy không tày học bạn" nha."

Huân lúc này mới nhoẻn miệng cười mà khen:

"Do cậu chăm chỉ luyện tập đấy. Giỏi lắm. Không làm "thầy" đây thất vọng."

Huân vừa nói vừa đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc của Huyền như đang vuốt một con cún, xem đó như một phần thưởng để khích lệ vì sự cố gắng học hành của cô. Huyền hơi khựng lại. Bàn tay ấm áp cùng nụ cười của Huân khiến cô không khỏi lúng túng. Huyền cũng không biết mình bị làm sao nữa, cứ đờ người ra như thế, quên luôn cả việc tránh khỏi bàn tay ấy. Trong thâm tâm Huyền thực sự muốn được Huân khen ngợi, không hề khó chịu khi cậu ấy xoa đầu mình. Chỉ là ngay cả bản thân Huyền cũng không nhận ra cái suy nghĩ đang nhen nhóm trong lòng ấy mà thôi.

"Đúng rồi chiều cậu rảnh không, sang ban công nhà tớ đàn hát đi. Lâu rồi không chơi đàn cứ thấy "thiếu chất" thế nào ấy."

Huân lên tiếng đề nghị, cắt ngang dòng cảm xúc vẩn vơ của Huyền. Đúng là lâu rồi chưa được nghe Huân đàn thật, nhưng mà:

"Chiều nay tớ đi thư viện học rồi. Sắp có đợt thi tuyển Học sinh giỏi còn gì? Tớ phải ôn tập."

"Thế thì tớ cũng đến thư viện." Huân gật gù.

"Ơ...!"

"Ơ gì? Tớ cũng phải ôn tập chứ, "địch" đang cố gắng chẳng lẽ mình lại ung dung chơi bời, đúng không?"

Cũng phải. Đâu chỉ có Huyền mới muốn nằm trong đội tuyển, vẫn còn cả một lớp hơn ba chục con người và một thủ khoa đáng gờm đang giương cung chuẩn bị "giết sạch" mọi đối thủ trên đường đây nữa kia mà.

"Mà cậu học ở thư viện nào?" Huân hỏi.

"Hỏi làm gì?"

"Thì tớ đến đấy học cùng với cậu cho vui." Huân trả lời như đó là một lẽ đương nhiên.

"Đi học chứ có phải đi chơi đâu mà vui cha. Muốn vui thì rủ người yêu của cha đi ấy."

"Nói chung là tớ sẽ đi với cậu. Bạn bè thân thiết là sướng khổ phải có nhau."

Huân vùng vằng giở giọng trượng nghĩa khiến Huyền thật hết nói nổi. Câu nói của Huân có vẻ hơi sai sai nhưng Huyền không biết nó sai ở đâu nên đành nói địa chỉ cho Huân.

"Chiều 2 giờ cậu chờ tớ chở đi nha cam nhỏ?"

"Không cần đâu. Chiều tớ còn có việc, cậu cứ đến đó dành chỗ trước đi, nhớ chừa một chỗ cho tớ với đấy."

Thư viện tuy rất lớn nhưng số người đến đọc sách, học hành cũng không phải là ít. Có được chỗ "ngon" để học không dễ chút nào, nếu Huân đến sớm hơn thì bảo cậu ấy kiếm chỗ trước vậy.

"Ờ được rồi." Huân tiu ỉu đáp.

Không phải Huyền không muốn đi cùng Huân, có người chở dại gì mà không ngồi. Nhưng mà giờ đấy Huyền đang ngủ trưa, nếu không ngủ đủ hai tiếng buổi trưa thì chiều không tỉnh táo nổi, tối cũng không thể thức học bài được. Anh Phong bảo lối sống của Huyền với con lợn không có nhiều điểm khác biệt mấy, ăn với ngủ rất năng suất, có khác thì là Huyền không béo như lợn và thông minh hơn nó một chút mà thôi. Bởi vậy Huyền ậm ừ không nói với Huân, sợ cậu ta sẽ cười cho thối mũi như ông anh trai nhà mình mất.

Đến chiều, hơn hai rưỡi Huyền mới rời khỏi nhà, đi bộ đến thư viện. Cũng không xa xôi gì, không khí thì mát mẻ nên Huyền mới quyết định cuốc bộ. Con đường dài thưa thớt người qua lại càng khiến tâm trạng thêm thoải mái. Con người ta lạ lắm. Khi sống ở nơi quá hẻo lánh, quá yên tĩnh thì chỉ ước được hòa trong cái sự nhộn nhịp nơi phố phường xa hoa. Nhưng cũng chỉ một thời gian sau, sự nhộn nhịp ấy biến thành sự ồn ào đến đau đầu, sự tấp nập ấy khiến họ khó chịu đến nghẹt thở, tâm hồn họ muốn trốn vào một góc nào đó, nhớ về cuộc sống thảnh thơi ngày nào. Có phải là rất khó hiểu không?

Hè phố được quét dọn sạch sẽ, nắng vàng ươm rực rỡ nhưng không gay gắt chơi đùa trên những tán cây, xuyên qua kẽ lá rơi xuống vai một vài người qua. Trên đường thỉnh thoảng có những chiếc xe chở đầy hoa tươi đủ loại màu sắc, chủng loại để ta tha hồ lựa chọn tấp vào một bên, mời gọi. Mùi của nắng ấm, của hương hoa thoảng vào gió khiến Huyền lâng lâng. Lựa chọn đi bộ là đúng đắn. Đôi khi ta nên chững lại, ngắm nhìn cuộc sống xung quanh một chút, biết đâu ta sẽ yêu đời hơn một chút.

Đang tận hưởng đến quên hết sự đời, bỗng nhiên có một bóng người vọt qua nhanh đến mức Huyền không kịp nhìn rõ mặt mũi thế nào chỉ biết đó là một người đàn ông. Cùng với đó, cái túi nhỏ bên người Huyền cũng bị giật mất tiêu. Rốt cục Huyền cũng biết chuyện gì đang diễn ra, chưa kịp định thần, cô vừa chạy theo tên cướp, vừa la lớn:

"Cướp! Cướp! Mau bắt cướp!"

Nhưng tiếc rằng đường xá hôm nay quá ít người qua lại, tiếng hét vô vọng của Huyền cứ thế vang trong không gian trống vắng. Huyền vẫn không ngừng đuổi theo tên trộm kia, sức lực được rèn luyện từ việc học võ đều đưa ra dùng hết. Đuổi qua mấy con đường nhưng tên cướp vẫn không có dấu hiệu chậm lại, còn Huyền thì đang dần cạn sức. Dù sao thì cô cũng là con gái, không thể đấu lại với một tên trộm to lớn như trâu thế kia được. Trong túi chỉ có mấy quyển sách, thứ có giá trị nhất là cái điện thoại của Huyền, cô nghĩ nên gửi lời chào vinh biệt đến nó rồi.

Khi đang chuẩn bị bỏ cuộc vì quá mệt thì từ đằng sau, có người đã vọt lên trước Huyền, đuổi theo tên cướp kia. Nhìn cách ăn mặc có thể thấy đó là một người rất trẻ, người đó rượt đuổi đến khúc ngoặt thì mất hút cùng với tên trộm.

Huyền không còn sức đâu mà đuổi theo nữa, thực sự chịu thua, dừng hẳn lại thở hồng hộc. Huyền cũng không quá hy vọng người kia có thể lấy lại cái túi cho mình, dù sao người ta có tấm lòng tương trợ như thế là đáng quý lắm rồi. Nào ngờ chỉ một lát sau người kia quay lại, trên tay còn cầm theo cái túi nhỏ chìa ra trước mặt Huyền:

"Của cậu này."

Huyền ngẩng lên nhìn, kinh ngạc. Một phần vì lấy lại được túi, còn một phần là vì người trước mặt:

"Ơ Kính Cận?"

Phải chính là Kiệt – lớp phó chuyên Lý, vì ấn tượng lần đầu gặp quá "đậm" nên Huyền luôn gọi cậu là Kính Cận. Chắc chơi chung với tên hàng xóm lâu nên bị lây cái bệnh gọi người khác bằng biệt danh rồi.

"Tên kia sức dai như đỉa ấy. Đuổi theo mệt chết."

Kính Cận vẫn còn thở hổn hển sau trận rượt đuổi vừa rồi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán rồi xuống cả mặt.

"Cậu có sao không. Tên kia đâu rồi?" Huyền lo lắng không biết cậu bạn có bị thương hay không, làm sao một mình cậu ta lấy lại cái túi được hay vậy?

"Cũng may lúc nãy có thêm mấy người qua đường giúp nữa nên mới khống chế được tên trộm kia đấy. Chắc giờ hắn được "uống trà" trên phường hoặc là đồn công an rồi."

Thấy Kính Cận không bị làm sao, Huyền thở phào. Xã hội bây giờ loạn thật đấy, trộm lộng hành ngay cả ban ngày như thế này nữa kia mà.

"Cảm ơn nhiều nha Kính Cận. Tớ chuẩn bị tâm lý để từ bỏ cái túi này rồi, may mà cậu lấy lại cho. Phải "hậu tạ" mới được."

"Không có gì đâu." Kính Cận cười xòa như chẳng có gì đáng nói.

"Sao lại không. Đi! Tớ mời cậu uống nước."

"Thôi để lần sau đi Huyền ạ, giờ tớ có việc rồi. Nhà Huyền ở gần đây à."

"Cũng không gần lắm. Tớ đang đến thư viện gần đây học, ai ngờ gặp cướp thế này."

"Tớ cũng đến thư viện này, đi cùng nhau đi?" Kính Cận đề nghị.

"Thật á? Thế thì đi đi." Huyền cười.

Lúc đến nơi cũng hơn ba giờ chiều rồi. Chỉ tại tên trộm đáng ghét kia, làm tốn bao nhiêu là thời gian. Huyền nhìn quanh quất để tìm Huân, cậu đã đến trước dành cho cô một chỗ khá ít người trong góc. Khi Huyền đến gần Huân vội lên tiếng lo lắng:

"Sao cậu đến muộn thế, gọi điện thì không chịu nghe máy, tưởng cậu không đến nữa cơ..." Huân bỗng sững người khi thấy người đi theo đằng sau Huyền: "Cậu ta sao lại đi với cậu?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net