Chương 22: Bạn bè đúng nghĩa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tất cả mọi người, à không là tất cả đám con gái trong lớp đồng loạt kêu la thất thanh, đập bàn đập ghế. Huyền day day trán mệt mỏi. Mấy cô nương này sống cùng đám con trai lâu ngày nên bị "thuần hóa" thành bạo quân hết rồi, còn đâu cái tính thùy mị, nết na thuở ban đầu nữa. Dĩ nhiên Huyền cũng thế, nhưng mà cái sự "đàn ông" trong Huyền nó không thể hiện ra ngoài rõ ràng như mấy đứa này.

"Thế đã biết lớp mình đấu với lớp nào chưa Bảo?"

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Ồ Huyền quên mất. Không phải tất cả con gái lớp này đều bị "biến chất", vẫn còn cô nàng "cây Hồng cành Hạnh" nữa cơ mà, chưa hẳn là hết hy vọng. Bảo Gấu trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp:

"Cái đấy tớ chưa được thông báo. Nhưng nghe "giang hồ" đồn thổi rằng đội nữ lớp mình có thể sẽ chạm trán lớp Chuyên Văn đấy."

"Ôi dào. Tưởng gì, nếu lớp Chuyên Văn thì các đại tỷ lớp mình thừa sức "xử gọn" ấy mà. Nhỉ?" Một tên con trai nào đó oang oang một cách rất tự hào, như thể sự "lực điền" của con gái lớp này rất đáng để khoe khoang vậy.

"Thôi thôi ông ơi. Bọn con gái lớp Văn ăn nói nhỏ nhẹ, nhã nhặn thế thôi nhưng biết đâu bọn nó "trâu" hơn mấy đứa khô khan, to mồm tụi này nhiều." Con Mai ngồi bên cạnh Huyền lên tiếng cãi lại. Đúng như nó nói thật, chưa chắc bọn học Văn hay học mấy môn Xã hội thì yếu ớt đâu. Nhìn nhỏ Ninh Sang học Tiếng Anh đấy thôi, cũng là "Miss Xã hội" đấy, thế mà chỉ nhìn qua Huyền cũng biết nó chả ngán môn nào trong cái danh sách đăng ký này rồi.

"Được rồi. Các bạn nữ chịu khó một chút, tham gia cho có tinh thần lớp học. Không nhất thiết phải dành giải gì hết, chỉ cần tham gia cho đủ đội hình thôi. Còn các bộ môn còn lại cứ để các bạn nam gánh vác, được không?" Lớp trưởng trấn an đám con gái để tụi nó chịu tham gia, chứ không thì lớp bị nhà trường phê bình mất.

"Đúng đúng. Các bạn nữ cứ thoải mái đi, còn lại cứ để tụi này lo."

"Kéo thua thì chạy sang chỗ tụi này cổ vũ chơi."

Hàng loạt câu cổ vũ, khích lệ vang lên khiến cho bọn con gái trong lớp an tâm hơn một chút, không còn kêu ca thảm thiết nữa. Nghĩ kỹ một chút thì chưa gặp làm sao biết "địch" mạnh hay yếu mà đã vội vàng sợ hãi và bỏ cuộc, hơn nữa dù có thua trong cái "sân chơi" thể thao này cũng không có gì đáng sợ, không có gì phải xấu hổ cả bởi lẽ đây không phải là thế mạnh của con gái lớp Huyền.

"Này Cam nhỏ, cậu nhớ bồi bổ sức khỏe trước khi đi kéo co đấy nhé?" Huân từ đằng sau nói rướn lên, chỉ để mình Huyền nghe thấy.

"Cậu biết ở đâu bán đông trùng hạ thảo hay là nhân sâm ngàn năm chất lượng không?" Huyền thờ ơ hỏi.

Huân không trả lời mà chỉ bật cười ha hả. Biết thừa là Huân muốn trêu mình nhưng Huyền cũng chẳng thèm so đo, cầm chắc bút, mạnh mẽ ghi tên mình vào tờ đăng ký mà không hề lo lắng gì. Đây là bộ môn thể hiện tinh thần đoàn kết của lớp, cũng có phải mình Huyền phải kéo đâu mà sợ, hoặc giả có thua từ trận vòng loại đi chăng nữa cũng đâu có chết, cùng lắm thì hơi xấu hổ với đội bạn một chút thôi mà.

"Rồi nhé mọi người" Sau khi mọi người đã đăng ký xong xuôi, Bảo Gấu lên tiếng: "Tớ nhắc lại cuộc thi này nhằm nâng cao tinh thần thể dục thể thao là chính nên tham gia cho vui thôi, nhưng nếu được thì vẫn khuyến khích mọi người "tiện tay" lấy vài cái giải thưởng nhé."

Câu nói đùa của lớp trưởng khiến lớp được một trận cười vang dội. Mấy cái thi thố về sức khỏe này mấy đứa lớp Huyền sao có thể đọ nổi với anh chị khóa trên cơ chứ, được cái giải "khúc khích" của khối đã là may mắn lắm rồi. Cho nên đùa thì vẫn chỉ là đùa mà thôi.

Tối đấy Huyền nói chuyện mình sẽ phải tham gia thi kéo co trong hội khỏe Phù Đổng ở trường cho bố với anh trai nghe. Bố không có ý kiến gì, chỉ bảo đừng cố quá sức là được. Ông anh trai thường ngày dè bỉu, khinh thường sức khỏe của Huyền nay cũng không còn chê bai nữa, ngược lại thông báo một tin bất ngờ:

"Anh được cử sang trường mày để làm tình nguyện viên hỗ trợ buổi thi hôm đấy đấy."

Huyền trợn tròn mắt kinh ngạc: "Cái gì? Thật á?"

"Lừa mày làm gì. Tất nhiên chỉ có vài chục người thôi, và tao nằm trong số đó."

"Sao tự nhiên trường anh phải đi giúp trường cấp Ba?"

"Chiến dịch "dụ dỗ" cả đấy. Làm thế để chúng mày có thiện cảm với trường tao, sẽ thấy trường tao rất tốt, rất nhiệt tình. Và rồi đến lúc thi đại học thì tất nhiên tụi mày sẽ chọn trường tao làm nơi gửi gắm bốn năm thanh xuân tiếp theo rồi."

Nói đúng hơn thì nó chính là chiến dịch tuyển sinh hiệu quả nhưng đã bị anh trai xuyên tạc thành "dụ dỗ". Học sinh ở các trường chuyên bao giờ cũng được các trường Đại học săn đón nồng nhiệt, để thu thập nhân tài mà đưa ra bao cách thức lôi kéo cho bằng được. Khốc liệt hơn cả việc giành giật đồ giảm giá ngoài chợ. Lôi kéo là vậy nhưng hầu như trường nào cũng có mặt tối của nó, vẫn có không ít "phốt" do chính sinh viên của trường đưa ra cho bàn dân thiên hạ thấy. Nói chung thì trường đại học là nơi mà kẻ ở ngoài thì ao ước và mơ mộng muốn vào, còn kẻ ở trong thì muốn thoát ra ngay tức khắc để rồi cười vào mặt những người bị mù mắt ngoài kia. Tất nhiên đây đều là những "kiến thức" do anh Phong đã đúc rút từ bản thân ra cho Huyền, để cô có thể chuẩn bị sẵn tinh thần trong tương lai. Còn thực hư thế nào thì là chuyện của sau này.

"Thế cụ thể là các anh đến đó làm cái gì?" Huyền thắc mắc.

"Đến ngắm nhìn các em này, giao lưu tăng cơ hội thoát ế này, thế đấy."

Câu nói sặc mùi biến thái của anh Phong bị ông Đạt ngồi bên cạnh không thể chịu được, quay qua quát: "Thằng này ăn nói đàng hoàng vào." rồi tiện tay cốc đầu một cái rõ kêu khiến ông anh ôm đầu rên rỉ. Đúng là anh trai, nói câu nào khiến người khác ghét câu đó. Cái đại hội thể thao mà ổng làm như chương trình "Bạn muốn hẹn hò" không bằng vậy, hết nói nổi.

Huyền khinh thường nhìn anh trai:

"Trường anh thiếu thốn cơ hội tình yêu đến mức phải tìm ở cái trường cấp Ba nhỏ bé của tụi em đấy à?"

"Đâu có. Vì tụi mày dễ lừa hơn ha ha."

Lại một cái cốc đầu đau điếng khác của bố giáng xuống anh trai, lần này thì ổng chẳng dám ho he gì nữa. Đúng là cái mồm làm hại cái thân, đáng đời! Tính nết thế kia bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có người yêu, quả báo đấy. Ai chung sống với anh trai Huyền sau một thời gian mà không bị cao huyết áp cơ chứ, Huyền thấy thương thay chị dâu tương lai rồi đấy.

Huyền cứ tưởng đại hội thể thao không giống với hội văn nghệ, không cần phải tập luyện gì cả, cứ thế là vào "chiến" thôi. Nhưng Huyền chỉ đoán đúng một nửa, tất nhiên là không cần tập luyện, nhưng chỉ mình đội kéo co không cần tập luyện, còn các môn khác như chạy nhảy hay bóng bánh gì đó thì đều bị lớp trưởng lôi ra sân tập hết. Cho nên Huyền thảnh thơi vô cùng, giờ ra chơi lớp cũng rảnh rang hơn. Nhưng ngồi không thế này cũng chán, bình thường có Huân ngồi đằng sau tám chuyện cùng, giờ cậu đi tập rồi bỗng thấy thiếu thiếu, là lạ thế nào ấy.

Không biết từ lúc nào Huân lại trở nên thân thiết với Huyền như vậy, cùng học, cùng chơi, cùng tâm sự đủ thứ chuyện lớn nhỏ trên đời. Mà cũng thật lạ, trong lớp Huyền chỉ thân với mình cậu nhất, ngay cả nhỏ Mai ngồi cạnh cũng chưa chắc khiến Huyền thấy thoải mái như thế. Có phải Huân là hàng xóm của cô, có nhiều cơ hội nói chuyện hơn nên Huyền thân với cậu nhanh hơn một chút, để rồi cậu trở thành người bạn tốt của Huyền chỉ xếp sau Ninh Sang lúc nào không hay? Người ta nói rằng để có thể kết bạn với người khác không hề khó, nhưng đó chỉ là những người bạn xã giao bình thường. Điều khó nhất là liệu chúng ta có đủ sức để giữ gìn tình bạn ấy sẽ mãi bền chặt, có thể xây đắp thứ tình cảm ấy rồi gọi nhau hai chữ "bạn bè" đúng nghĩa được hay không mà thôi. Xét ở một góc độ nào đó thì điều này đều đúng ở cả tình bạn và tình yêu, thích thú, cảm nắng là một chuyện, nhưng để gọi là "yêu" lại là một câu chuyện khác.

Huyền cứ ngồi thế, suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng có cái gì đấy lành lạnh áp lên má khiến Huyền hơi giật mình, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc:

"Sao ngồi đần ra thế?"

Huân cười nham nhở, giơ hộp sữa ra đưa cho Huyền. Huyền nhận lấy hộp sữa khó hiểu hỏi:

"Cho tớ à?"

"Ừ! Lúc nãy tớ mua nước uống tiện thể mua cho cậu luôn."

Huyền lập tức bóc ống hút cắm vào, đưa lên miệng vừa uống vừa hỏi:

"Nay tốt thế. Sao? Định nhờ vả gì à?"

"Có nhờ gì đâu. Tớ đang bồi bổ cho cậu đấy, lấy sức mà kéo co."

Những giọt nước lăn trên khuôn mặt khôi ngô của cậu, cũng không biết là mồ hôi hay nước do rửa mặt nữa, từng giọt từng giọt trượt dài rồi xuống tận cổ, áo đồng phục cũng vì thế mà hơi ẩm ướt. Nhìn Huân nhễ nhại là thế nhưng vẫn cười như thằng ngốc mà mang sữa cho Huyền trông mới buồn cười làm sao. Huyền lục trong cặp sách lấy ra cuộn khăn giấy đưa cho cậu lau, không quên phản bác Huân:

"Bồi bổ bằng sữa chẳng xi nhê gì. Ít ra cũng phải một chầu thịt mới khiến tớ đây "hóa trâu" nhé."

"Sức cậu "hóa trâu" nhưng cái túi của tớ "hóa rận" trên con trâu ấy mất, thời buổi kinh tế khó khăn thế này tớ chịu thôi. Hay chiều nay cậu sang nhà tớ đi, tớ bảo mẹ làm cho cậu một bàn toàn thịt là thịt luôn."

Huyền chỉ nói chơi chơi ai ngờ Huân lại nhiệt tình thế, tìm "viện trợ" từ mẹ luôn cơ đấy. Huyền nhanh chóng ngăn lại cái ý định của Huân:

"Tớ đùa đấy, sao dễ tin người thế?"

"Tớ cũng đùa đấy, nhưng mà mẹ tớ muốn nấu cơm cho cậu ăn là thật mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net