Chương 25: Cách quan tâm bạn bè.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đột ngột bị mất cân bằng, lớp kia lập tức ngã nhào đè lên nhau, một vài bạn phía cuối bị đau đến nhăn nhó mặt mày. Vì hơi tức nên lớp Huyền đã có một màn "chơi bẩn" không thể lộ liễu hơn đến như vậy, cho nên dù có thua cũng không khó chịu mấy. May mắn thay, do đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng nên lớp kia không mấy để ý mà trả thù vặt vãnh này của lớp Huyền.

Huyền mệt rã rời ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, mồ hôi trên mặt không ngừng túa ra, chảy xuống dưới. Thua thế này Huyền lại thấy mừng nhiều hơn, chứ thêm vài trận như thế này nữa sao mà sống nổi. Các bạn khác cũng không hơn Huyền là mấy, tay chống hông thở hồng hộc như vừa đánh quái thú trở về. Cái Mai nhìn về phía bọn con trai lên giọng "địa chủ":

"Mấy thằng kia! Đúng ngẩn ra đấy làm gì. Mau đưa nước đến đây để các bà hạ nhiệt."

Chắc lúc nãy kéo co hăng quá làm văng luôn cái nết dịu dàng ít ỏi còn sót lại trong người nhỏ Mai rồi, hoặc cũng có thể do bị thua nên nó hơi tức. Giọng nó vang lớn đến mức đám con trai lớp Huyền sợ hãi và sực nhớ ra trận thi kết thúc rồi, vội vàng mang nước tiếp tế đến cho từng người trong đội kéo, không quên kèm theo mấy lời xu nịnh: "Dạ mời các bà xơi ạ!" khiến mấy đứa con gái rất hài lòng, bật cười khanh khách.

Huân đã chạy đến cạnh Huyền từ lúc nào, trên tay cầm sẵn cốc nước:

"Này cam nhỏ uống nước đi. Uống từ từ thôi..."

Huyền nhận lấy, lập tức tu một hơi dài. Dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy xuống dạ dày, sự nóng bức và khó chịu cũng dần tan biến.

"Cái này nữa, lau đi cho mát."

Không chỉ mang nước, trên tay Huân còn có một cái khăn ướt nữa. Huyền nhìn chằm chằm cái khăn, không ngờ Huân lại chu đáo như thế, Huyền nghĩ làm bạn với Huân quả là rất đúng đắn. Kiếm đâu ra người bạn vừa tâm lý vừa chăm sóc bạn bè tốt như thế này cơ chứ, ngoài Ninh Sang ra thì Huân chính là người thứ hai đáng được tôn vinh là "người bạn thân có tâm nhất" đấy. Nhắc mới nhớ, Huyền dáo dác nhìn quanh hỏi Huân:

"Ninh Sang đâu?"

"Hình như đang ở chỗ mấy anh chị tình nguyện viên ấy. Bảo là phụ anh chị ấy một tay."

Đi giúp đỡ anh chị cơ đấy, nó trở nên tốt tính với người lạ như thế từ bao giờ cơ chứ? Huyền khó hiểu. Thế mà trước đó còn nói là sẽ cổ vũ hết mình cho Huyền, giờ thì ngay cả cọng tóc của nó cũng không thấy đâu. Huyền hậm hực lắm. Bạn thân nó thì vừa kéo co xong mệt muốn đứt hơi, vậy mà nó lại đi phân phát đồ ăn thức uống cho người khác bỏ mặc Huyền ở đây chẳng khác ông Phong nhà cô chút nào. Có đáng giận không cơ chứ? Phải giận!

"Oái cậu làm gì thế." Đang mải mê suy nghĩ thì bỗng tay Huyền bị Huân nắm lấy, rồi không biết cậu ấy chạm vào đâu mà đau nhói khiến Huyền giật bắn mình la lên.

Huân vẫn giữ chặt tay Huyền, lấy ra từ trong túi quần một cái băng gạc nhỏ dán lên tay Huyền. Thì ra cậu ấy thấy vết thương trên tay Huyền nên mới kiểm tra xem sao, chắc lúc nãy kéo dây bị xước một chút nhưng do không để ý nên Huyền không thấy. Huân nhìn ngắm tay Huyền thêm một lượt xem có vết thương nào khác không, đầu cậu cúi thấp, tóc mái trước trán rũ xuống che đi gần hết khuôn mặt. Huyền hơi ngại:

"Này có nhiều người ở đây mà cậu đụng chạm tay con gái tự nhiên thế?"

Huân vẫn tiếp tục lật qua lật lại tay Huyền, thản nhiên nói:

"Có làm sao. Hai đứa mình là bạn thân, bạn bè với nhau người ta vẫn thường quan tâm nhau thế đấy, bình thường mà."

Lời giải thích của Huân cũng có lý, nếu mà nhỏ Sang ở đây nó chắc chắn cũng làm thế với Huyền. Bình thường mà nhỉ? Chắc Huyền phức tạp hóa nó lên thôi nhỉ?

Nghĩ thế nên Huyền để mặc Huân muốn làm gì thì làm, giờ cũng chỉ có cậu mới sẵn mấy cái dán vết thương kia thôi chứ Huyền lấy đâu ra. Huân cẩn thận xem xét tay Huyền từng tí như đang chăm chút tay của chính mình vậy, chỗ da tiếp xúc với những ngón tay của cậu mát lạnh khiến Huyền cảm thấy dễ chịu vô cùng, trong đầu cô bỗng nảy lên một ý nghĩ tham lam rằng muốn giữ nó cho riêng mình. Tay của con trai đều mát và dễ chịu như thế này à?

Mải mê tận hưởng sự chăm sóc của Huân, Huyền đâu biết rằng ở lớp chuyên Văn đằng xa, có một cặp mắt đang dán chặt lấy cô và Huân nãy giờ. Minh Nguyệt nhìn chằm chằm hai người, thấy rõ cái cách mà Huân ân cần đưa nước, rồi tỉ mỉ xử lý vết thương cho Huyền. Đúng là Minh Nguyệt thích Huân, thích từ rất lâu rồi, lâu đến mức chính cô cũng không biết là thứ tình cảm này nảy sinh từ lúc nào nữa. Nhưng ngay lúc này, cô bạn cũng chỉ có thể dừng lại ở việc đứng nhìn mà thôi, cô chẳng dám bước đến đẩy họ ra dù biết mình đang rất nóng ruột, đang rất lo lắng - sự lo lắng khi thấy người mình thích thân thiết với một bạn gái khác. Cũng phải thôi, ai mà chẳng sợ người mình thầm thương sẽ thích người khác trước khi ta kịp tỏ rõ nỗi tương tư mà bản thân vẫn ôm đồm bấy lâu nay cơ chứ. Dù vậy, Minh Nguyệt cũng chẳng thể làm gì cả, nếu cô chạy lại đó chỉ càng khiến Huân khó chịu hơn mà thôi, lần nào cũng thế mà.

Sau khi nghỉ ngơi cuối cùng Huyền cũng hồi lại một chút sức lực, cái cảm giác tê tê ở chân tay do bị căng cứng lúc nãy cũng đã bớt đi phần nào. Hoàn thành việc "phục vụ" các bạn gái xong xuôi, bọn con trai tản dần về phía khu vực môn thi đấu của mình, Huân cũng đã sang chỗ thi chạy xa từ trước để chuẩn bị. Huyền ngồi thêm một lúc nữa rồi cũng đứng dậy di chuyển về phía đường chạy xa, cô còn phải đến xem Huân với Ninh Sang "đấu" nhau nữa chứ.

Sân chạy được chia làm hai ngả riêng biệt dành cho nam và nữ, thế nhưng ban tổ chức lại quy định nam sẽ phải thi trước rồi mới đến nữ. Khá tốn thời gian nhưng đã là quy định thì không thể thay đổi được. Huyền đứng dưới một cái cây nhỏ gần đường chạy đua để nhìn cho rõ, có một điểm ở trường mà Huyền rất thích đó là trường trồng rất nhiều cây xanh, dù đứng ở đâu cũng có bóng mát cả. Người đến xem khá đông, Huyền phát hiện ông anh nhà mình còn cả anh Tuấn Anh nữa cũng đến xem nên mon men lại gần, không ngần ngại xỉa xói:

"Em gái thi thì không thấy đến xem khích lệ em. Giờ lại đến đây cổ vũ cho người lạ cơ."

Anh Phong không hề tức giận, xem trò khích tướng của Huyền chỉ là tép rìu, nhếch miệng đáp:

"Tao không đến vì biết mày kiểu gì cũng thua ngay trận đầu, lãng phí thời gian quý giá của tao."

Huyền hậm hực: "Anh làm anh kiểu gì đấy. Giờ nghĩ lại ngày nhỏ em còn chia cái bánh duy nhất của mình cho anh đúng ngu thật mà."

"Thế anh mày nói sai à? Mày thua từ trận đầu đúng không?"

"..."

Câu hỏi của anh Phong khiến Huyền cứng họng. Đúng như ổng nói Huyền thua ngay từ vòng "gửi xe" còn gì. Dù có hơi nhục nhưng không thể "đổi trắng thay đen", nói khoác kết quả được. Huyền quay ngoắt sang chỗ đường chạy không thèm cãi nhau với anh nữa, vừa tức vừa mệt chứ được ích lợi gì đâu.

Các bạn tham gia thi đấu đã đứng sẵn ở vạch xuất phát, làm một vài động tác khởi động nhẹ nhàng trước khi vào trận. Huyền nhìn Huân, cậu ngó nghiêng đám người cổ vũ như đang tìm ai đó. Khi đến chỗ Huyền ánh mắt của Huân dừng lại, tiếp đó cậu nở một nụ cười rất tươi, nụ cười khiến không biết bao nhiêu đứa con gái cạnh Huyền thổn thức, hú hét ầm trời như được một ngôi sao nổi tiếng nào đó vô tình trao cho nụ cười bâng quơ vậy. Huyền liếc nhìn mấy bạn gái mê trai bên cạnh lòng thầm cảm thán, lúc nhìn đến phía sau mình, Huyền phát hiện Minh Nguyệt cũng đến cổ vũ cho Huân. Thảo nào lúc nãy Huân nó nhìn về phía này cười dịu dàng đến thế, thì ra thấy người thương đến nên vui mừng ra mặt, nụ cười ấy cũng là trao cho "người ấy" chứ gì?

Tiếng còi vang lên báo hiệu cuộc chạy đua bắt đầu. Đám người thi đấu lập tức vọt lên như những con tuấn mã đang xông pha ra chiến trường, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. So với mấy người đó Huân có vẻ đuối hơn, cậu chạy không quá nhanh mà luôn giữ một tốc độ nhất định, nhưng cũng không đến mức bị bỏ lại cuối cùng. Huyền vẫn luôn dõi theo Huân, có vẻ như cậu không phải là một người có năng khiếu môn chạy xa này cho lắm nhỉ. Thế mà vẫn có gan thách đấu với một "người trong nghề" như Ninh Sang cơ đấy. Kiểu này Huân thua chắc rồi.

Huyền đã chắc nịch trong lòng người thắng cuộc trong ván cược giữa hai người bạn của mình. Nhưng có lẽ cô đã dự đoán quá sớm. Khi gần đến vạch đích Huân bỗng nhiên tăng tốc vượt qua các đối thủ, nhanh như một con cắt vậy. Từng người từng người một bị Huân bỏ lại phía sau, cậu dần kéo dài khoảng cách chạy thẳng đến vạch đích trước mặt. Thì ra từ nãy đến giờ Huân chạy ở một mức độ nhất định chỉ để tiết kiệm sức lực cho sự bứt phá ở đoạn cuối mà thôi. Đúng là một chiến thuật thông minh và hiệu quả. Giờ thì Huyền mới hiểu thấu nghĩa của câu "Ba mươi chưa phải là Tết", chưa đến cuối cùng thì chưa thể kết luận được điều gì, tất cả đều có thể bị thay đổi ở phút chót.

Kết quả cuối cùng Huân giành được chiến thắng ở bảng nam toàn khối. Lớp Huyền reo hò, hú hét vui mừng khi giải Nhất thuộc về lớp mình. Huyền cầm sẵn chai nước trên tay, định rằng khi Huân thi xong thì đưa cho cậu, dù sao lúc nãy Huân đã lo cho mình rất chu đáo thì giờ mình cũng nên báo đáp chứ. Nhưng chưa kịp đưa đến cho Huân thì có người đã đi trước một bước. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net