Chương 32: Ăn vụng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trông Huân có vẻ hốt hoảng lắm, vừa chạy vội vừa nhìn ngó khắp nơi để tìm Huyền. Thấy thế Huyền lên tiếng gọi giật lại:

"Ơi! Tớ đằng này này."

Nghe tiếng Huyền, Huân nhìn ra phía ban công, đôi mắt hoảng loạn dần tìm lại được bình tĩnh, khuôn mặt cũng bớt đi vẻ căng thẳng. Huân đi đến chỗ Huyền, lấy cái áo trên tay khoác lên người Huyền, miệng không ngừng trách móc:

"Sao lại chạy ra đây? Vừa mới ốm dậy đấy cậu có biết không? Với cả sao không mặc thêm áo vào, gió lạnh lắm thấy không hả? Thật là..."

Huân cứ làm như Huyền yếu đuối lắm ấy. Cô bị ốm chứ có phải bị bệnh gần chết đâu. Với cả Huyền thấy mình khỏe nhiều rồi, muốn ra đây cho thông thoáng, cải thiện khí quản một chút nhưng ai ngờ gió lại lạnh thế này chứ có phải cố tình đâu. Vậy mà cậu cứ càu nhàu mãi có oan cho Huyền không cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Huyền chẳng dám phản pháo lại Huân câu nào, dù sao cậu cũng vì lo cho mình thôi chứ có phải tự dưng kiếm chuyện để mắng chửi mình đâu.

Thấy Huyền chẳng nói năng gì Huân đâm lo, vội hỏi:

"Cậu đau họng hả?"

Đôi mắt lo lắng nhìn Huyền chờ đợi câu trả lời. Huyền lắc đầu:

"Đâu có."

"Thế thì may quá. Đi, đi xuống nhà ăn cơm nào. Hay mệt quá để tớ đưa cơm lên phòng cho nhé?"

Hình như Huân làm quá lên rồi thì phải. Huyền ốm dậy chứ có phải bị gãy chân không đi được mà phải phiền phức thế. Huyền vội ngăn Huân lại:

"Không cần đâu. Tớ đi được mà. Đi ăn cơm nào."

Nói rồi Huyền theo Huân rời khỏi ban công.

Xuống đến nhà bếp, mùi đồ ăn ngào ngạt hấp dẫn khiến bụng Huyền sôi lên ùng ục. Mấy hôm nay cảm cúm nên ăn uống chẳng có mùi vị gì, cũng chẳng muốn ăn tý nào. Vậy mà vừa đỡ hơn một chút thì cơn thèm ăn của Huyền đã ập đến như thể vừa trải qua nạn đói khủng khiếp năm 1945 vậy, mùi thơm khiến cái bụng cô không ngừng biểu tình.

"Huyền đấy à. Nào lại đây ngồi. Mệt nữa không con?" Mẹ Huân bưng mấy đĩa thức ăn còn lại lên bàn, thấy Huyền thì vội vàng gọi cô đến ngồi bên cạnh hỏi han.

"Dạ con đỡ nhiều rồi cô ạ."

"May quá. Hôm qua con làm cô sợ lắm luôn ấy."

Trận ốm đột ngột của Huyền chắc đã làm cô hàng xóm mệt mỏi lắm, cũng may cô ấy tốt bụng đã không ngần ngại chăm sóc Huyền chứ nếu ở nhà một mình không biết Huyền sẽ ra sao nữa. Huyền vừa thấy biết ơn vừa thấy có lỗi:

"Chắc cháu làm phiền cô nhiều lắm? Cháu xin lỗi ạ?"

Mẹ Huân vội xua tay:

"Con đừng nói thế chứ. Phiền hà gì đâu, giống như cô đang chăm con gái của mình thôi mà. Nếu con mà bị gì thì cô sẽ thấy có lỗi với bố con lắm."

Nhắc đến bố Huyền mới nhớ ra, lập tức nói:

"Đúng rồi. Cô nhớ đừng nói chuyện cháu bị ốm cho bố biết nhé."

"Sao thế?"

"Bố mà biết bố mắng cháu chết." Dù ốm đau là chuyện bản thân không mong muốn, dù bị cảm là do Huyền gặp xui nhưng trong mắt người bố yêu dấu của Huyền, tất cả đều do Huyền, đều sẽ bị mắng một trận vì cái tội không biết giữ gìn sức khỏe.

"Thế thì càng phải nói cho chú Đạt biết để cho cậu một trận." Huân ngồi bên đẩy tô cháo đến trước mặt Huyền nói chen vào.

Nghe thấy thế Huyền tức lắm. Người gì đâu mà thích đi mách lẻo thế không biết. Cô hỏi:

"Tại sao chớ? Đây là việc ngoài ý muốn chứ có phải do tớ tự khiến mình ốm đâu?"

"Biết mình ốm mà còn không chịu uống thuốc, để nặng hơn thế à? Cái này phải bị phạt nặng mới đúng nhỉ?"

Huyền vẫn gân cổ lên cãi: "Lúc đấy do tớ mệt quá nên quên. Đều là vô ý cả thôi."

"Thế thì phạt cho nhớ."

"..."

Sao mà thằng này nó kiên trì thế nhỉ. Ai không biết lại tưởng Huyền gây tội với Huân nên bị cậu phạt chứ không phải bố mình mất. Huyền chuyển mục tiêu sang mẹ Huân, ôm lấy cánh tay bà nài nỉ:

"Cô ơi cô đừng nhắc chuyện này cho bố cháu nha cô? Chỉ một lần này thôi. Nha cô?"

Trước khuôn mặt "đáng thương" của Huyền làm sao mẹ Huân có thể từ chối cho nổi. Bà thở dài, đưa tay vuốt tóc Huyền nói:

"Biết rồi! Cô không nói đâu. Lần sau phải chú ý hơn nghe không? Cứ yên tâm đi nhé."

"Dạ. Nhưng mà Huân..." Huyền ra vẻ lưỡng lự khó xử.

Mẹ Huân lập tức quay sang cậu con trai, đanh giọng:

"Mày mà nói là mẹ cho mày ra khỏi nhà đấy."

Huyền liếc Huân cười quỷ quyệt. Thích mách lẻo à? Thế thì tớ sẽ "ra tay" từ chỗ người mẹ "quyền lực" của cậu, xem cậu có dám cãi không?

Huân cúi đầu ăn cơm không nói gì. Nhìn Huyền đã ổn hơn nhiều, cũng mồm mép như bình thường khiến Huân an tâm hơn phần nào. Cuối cùng nụ cười vui vẻ mà cậu mong muốn được nhìn thấy mấy ngày nay cũng quay trở lại khiến tâm trạng cũng vui theo một cách lạ thường.

Dù đã đỡ ốm hơn rất nhiều rồi nhưng Huyền chỉ được phép ăn cháo cùng vài món ăn đơn sơ, đạm bạc mà thôi. Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt chình ình trước mặt mà không được ăn khiến Huyền cứ nuốt nước miếng ừng ực, cái này khác nào "mỡ treo miệng mèo" không cơ chứ.

Lựa khi mẹ Huân vào bếp cắt hoa quả, Huyền lăm le đĩa thịt không rời cố tìm cách đánh lừa Huân nhìn đi chỗ khác:

"Ê Huân! Tớ vừa thấy con gì chạy dưới bàn ấy."

Huân tin thật, hơi cúi xuống chân nhìn ngó xem xét. Huyền nhanh như cắt gắp lấy một miếng thịt lớn cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Khi Huân ngẩng lên thì "hiện trường" đã được xử lí một cách gọn gàng sạch sẽ.

"Tớ có thấy con gì đâu?" Sau khi đã kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không phát hiện ra con vật lạ nào, Huân nghi ngờ nhìn Huyền.

Huyền rất thản nhiên đáp: "Ờ chắc tớ nhìn nhầm."

Một miếng thịt chẳng đủ nhét kẽ răng, chẳng bõ thèm gì cả. Huyền tìm cơ hội để "tẩu tán" thêm miếng thịt nữa. Cô chỉ bức tranh treo đằng sau lưng Huân giả vờ hỏi:

"Bức tranh kia vẽ về cái gì thế, sao nhìn khó hiểu nhỉ?"

Huân ngoảnh ra đằng sau, nhìn về phía Huyền chỉ. Đó là một bức tranh thuộc trường phái tượng trưng siêu thực nên khá khó hiểu, tùy vào cảm nhận của từng người sẽ có những cách giải thích khác nhau và cho ra những ý nghĩa khác nhau. Đây cũng là bức tranh có giá trị nhất trong nhà, bố đã cất công đem từ Pháp về cho mẹ Huân để làm quà sinh nhật.

"Tớ nghĩ nó nói về niềm khao khát tự do của con người đấy. Cũng không chắc lắm nếu cậu muốn biết rõ hơn thì có thể hỏi mẹ tớ, mẹ hiểu về tranh nghệ thuật hơn."

Mục đích chính là "trộm" đồ ăn nên Huyền đâu quan tâm bức tranh kia nói về cái gì. Điều quan trọng với cô là liệu đồ ăn được cho vào miệng một cách "an toàn" và nằm yên vị trong dạ dày của mình hay không kìa, hơi sức đâu mà đi thưởng thức nghệ thuật. Khi đã thực hiện được mưu kế, Huyền đáp qua loa cho xong chuyện:

"Ừ để lần sau hỏi mẹ cậu vậy." Rồi tiếp tục múc cháo ăn như không có gì xảy ra. Huyền có nên tự hào về trình độ ăn vụng đầy khôn ngoan của mình không nhỉ. Đã lừa hai lần mà vẫn trót lọt thì là do mình giỏi hay là do "địch" yếu đây?

Nhưng ông cha ta đã dạy rồi, "đi đêm lắm có ngày gặp ma", lần một lần hai thì có thể an toàn nhưng đến lần thứ ba thì chưa chắc đã trót lọt. Vì đĩa thịt sườn quá ngon nên chỉ một lát sau lòng "tham" của Huyền lại nổi lên thôi thúc cô làm chuyện xấu. Huyền không ngần ngại "dụ dỗ" Huân thêm một lần nữa, chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Ơ cái kia lạ thật đấy."

Ừ thì Huân cũng khá là hợp tác mà nhìn ra cửa như Huyền mong muốn nhưng ngay sau đó đã quay mặt lại, nhìn Huyền với ánh mắt "thấu hồng trần". Huyền bất ngờ trở tay không kịp, thịt đã được gắp bỏ vào miệng nhưng chưa kịp nuốt xuống bụng khiến hai má phồng lên chẳng khác nào con sóc chuột tham ăn với một cái miệng chứa đầy quả sồi. Thấy thế Huân nhếch mép cười đầy xảo trá mà vạch tội:

"Thì ra ở đây có con chuột đang ăn vụng à."

Biết là cậu ám chỉ ai nhưng Huyền vẫn không hề nao núng. Trong những tình huống thế này thì không thể mất bình tĩnh để bị bắt thóp được. Huyền giả vờ như thể bất ngờ lắm, cái miệng đầy thịt sườn nói không được rõ ràng:

"Âu? Có uột ang ở đây á?" ("Đâu? Có chuột đang ở đây ở á?") Đã diễn thì phải diễn đến cũng. Huyền nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm con chuột mà Huân đang nói.

"Ờ! Con chuột to lắm luôn. Đang ở trước mặt tớ đây này."

"Này nhé! Ừng có ổ ừa ung tung nhé." ("Này nhé! Đừng có đổ thừa lung tung nhé.")

Thấy Huyền bị bắt tại trận mà vẫn cố phân bua cho bằng được, Huân lập tức nhỏm dậy chồm người qua chỗ Huyền, lấy hai tay ép vào cặp má phúng phính của cô. Huyền bất ngờ lắm, miệng càng mím chặt hơn để mong sao không bị lộ "tang vật" ra ngoài. Khuôn mặt Huân ngay gần kề, nụ cười không mấy thân thiện mà nói:

"Bạn Cam nhỏ thường ăn cháo một lúc nhiều thế này à? Mà hơi lạ à nha. Đĩa sườn từ nãy tới giờ không có ai ăn nhưng vẫn vơi dần đi là sao nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net