Chương 44: Tớ có ngại đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói lớn đến mức không chỉ khiến Huyền và Kiệt giật mình, đến cả một vài người bàn bên cạnh cũng tò mò ngoái nhìn sang. Huân đến gần, gương mặt cậu cau có như thể bị ai quỵt tiền vậy, lớn tiếng hỏi:

"Hai cậu làm gì thế hả?"

"Làm gì là làm gì? Bọn này đang bàn bạc cho buổi liên hoan."

Cha nội này bị làm sao thế nhỉ? Tự dưng chạy đến đây rồi làm mình làm mẩy như thể cô và Kiệt gây nên trọng tội gì ấy. Chỉ là ăn uống trò chuyện với nhau thôi mà.

Kiệt đã rút tay về từ bao giờ, cậu nhìn Huân rồi nở một nụ cười thay cho lời hỏi thăm. Nhìn thấy thế Huân lại càng sôi máu. Vừa ra chơi Huyền đã chạy mất tong khỏi lớp. Dù rất muốn biết cô ấy đi đâu mà phải vội vàng đến như thế nhưng chẳng có cơ hội.

Dạo gần đây Huân phát hiện bản thân rất hay để ý đến Huyền, không, phải là từ trước đến nay vẫn thế, chỉ là dạo gần đây tình trạng ấy nặng hơn mà thôi. Có phải càng thích một người thì càng dính chặt lấy họ, muốn được thấy họ mọi lúc không nhỉ? Đó có lẽ là lời giải thích rõ ràng nhất với Huân rồi.

Chán nản vì chẳng có trò gì chơi, cũng chẳng biết lấy ai nói chuyện nên Huân quyết định xuống căng-tin dạo một vòng xem có gì mua cho Huyền không. Nào ngờ lại gặp được Huyền ở đây. Và càng không ngờ rằng người ngồi cùng cô lại là Kiệt.

Hôm qua hai người họ thì thầm với nhau chẳng lẽ là hẹn nhau xuống đây à? Nhìn Huyền nói nói cười cười với Kiệt làm lòng Huân bồn chồn lắm, nhưng cậu vẫn nhịn. Dù Huyền có gặp ai, cười với ai là quyền của cô ấy, cậu lấy từ cách gì mà quản.

Dặn lòng là thế nhưng nhác thấy Kiệt thân thiết lau miệng cho Huyền thì cậu không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, chạy xộc đến như một cơn lốc. Tư với chả cách là cái gì? Cậu không biết, cũng không quan tâm.

Không hiểu sao Huyền có cảm giác dạo này Huân rất hay gây hấn với Kiệt, ngay cả bây giờ ánh mắt cậu nhìn Kiệt chẳng có mấy phần thiện ý. Quái! Hai đứa này mới kết thù oán gì với nhau à? Hay chỉ là do cảm nhận chủ quan của Huyền mà thôi.

"Vậy tớ cũng ngồi đây bàn với hai cậu." Rất tự nhiên, Huân kéo ghế, thằng thừng ngồi xuống cạnh Huyền. Đã thế còn thản nhiên lấy gói kẹo trên bàn bóc bỏ vào miệng trước đôi mắt đang trố lên vì kinh ngạc của Huyền.

Kiệt có vẻ bình tĩnh hơn, rất hòa nhã mà nói:

"Tớ mua nhiều đồ ăn cho Huyền lắm. Nếu không ngại thì cậu cứ ăn cùng cho vui."

Câu nói nghe qua thì chẳng có gì nhưng nghĩ kĩ thì ý là đồ này tôi mua cho cô ấy chứ không phải cho cậu, nếu cậu ăn thì đúng là không biết xấu hổ. Tất nhiên Huân nghe ra ẩn ý tronng đó. Nhưng cậu là ai cơ chứ? Nói cậu mặt dày ư? Muốn đuổi cậu á? Thế thì cậu lại càng ngồi lì ở đây để cậu ta chướng mắt chơi.

"Tớ có ngại đâu." Ngồi cũng ngồi rồi, kẹo cũng ăn rồi, mấy lời kia đúng là thừa thãi.

Nhìn dáng vẻ đã ăn trực lại còn kênh kiệu của Huân thật hết nói nổi. Kiệt không hề tỏ ra khó chịu, điều này khiến Huyền thở phào nhẹ nhõm, cũng khâm phục sự trầm tĩnh của cậu nữa. Chẳng cần tốn quá nhiều thời gian Kiệt vẫn có thể luyện cho mình một tấm lòng độ lượng trước Huân, một tâm thế hòa hoãn trước sự chai lì ấy. Nếu đổi lại là Huyền thì chắc mọi chuyện đã khác, nhớ những ngày đầu gặp Huân cô vẫn thường phải nghe nhạc thiền để tịnh tâm nữa mà.

"Sao không bàn bạc tiếp đi. Tớ chỉ yên lặng ngồi nghe thôi mà."

Vì mãi chẳng thấy Huyền và Kiệt nhắc gì đến buổi liên hoan nên Huân mới tò mò hỏi. Chẳng lẽ nếu cậu ngồi đây đã ảnh hưởng đến khả năng biểu đạt ngôn ngữ của họ à? Hay thấy cậu khiến họ không có tinh thần bàn việc.

Nghĩ đến đây Huân lại càng giận, cũng có chút buồn rầu.

"Có gì nữa đâu mà bàn. Xong rồi ông cố ạ."

Từ lúc Huân ngồi vào bàn Huyền đã cảm thấy không khí có chút căng thẳng. Tất nhiên người cố ý tạo nên cái thế áp lực ấy là Huân.

Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng thì cô cũng hiểu lí do vì sao Huân lại hành động lạ lùng đến thế.

Nhớ mấy hôm trước qua nhà Huân chơi, cô Minh than thở rằng bố Huân vừa mua về cả một núi thịt bò Kobe chất trong tủ, ăn không biết bao giờ mới hết. Vì khá nhiều nên cô Minh đã đưa cho nhà Huyền một ít mang về.

Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ Huyền nào biết thịt bò Kobe là cái giống gì, cứ tưởng nó là loại thịt bình thường bán đầy ngoài siêu thị mà thôi. Khi đem thịt về bố cô hoảng hốt lắm, bắt cô phải đem trả ngay. Ừ thì lúc đó Huyền cũng mù mờ lắm vì trước giờ nhà cô với nhà Huân vẫn thường đem đồ ăn cho nhau mà. Sao hôm nay bố đột nhiên khách sáo thế.

Nhưng rồi cuộc "đổi trả" vẫn thất bại như trong dự tính của Huyền và trong sự bất lực của bố, số thịt ấy vẫn quay lại và nằm yên vị trên bàn ăn nhà cô.

Hôm đó anh Phong cũng ở nhà dùng cơm. Sau khi nghe cái tên kia, anh nhìn chằm chằm đĩa thịt rồi tặc lưỡi:

"Ăn cái này xong làm sao tao dám đi ngoài."

Nghe thế Huyền cau mày:

"Anh nói bậy gì thế. Gần đến giờ cơm mà cứ nói năng mất vệ sinh."

"Thế mày biết thịt này là thịt gì không?"

"Thịt bò Kobe gì đó."

"Kobe gì đó? Thế mày biết giá của nó bao nhiêu không?"

"Không. Nhưng chắc chỉ đắt hơn thịt bò bình thường một chút thôi."

"Cả chục triệu một cân đấy con ạ. Rẻ cái khỉ mốc."

Nghe thấy thế Huyền sốc đến mức không thể nói nên lời. Sao mà đắt ghê vậy? Bảo sao bố không muốn nhận món quà này. Và quan trọng hơn nữa là nhà Huân giàu giữ vậy.

Cho nên đây chính là lí do.

Dám chắc rằng mấy hôm nay vì ăn quá nhiều thịt bò đắt tiền, cơ thể Huân được cung cấp quá nhiều chất dinh dưỡng hảo hạng cho nên...thừa năng lượng. Có lẽ vì tích tụ quá nhiêu thịt bò Kobe trong người mà cậu cảm thấy khó chịu, muốn tìm cách nào đó để đốt cháy bớt năng lượng. Vì thế nên Huân mới bày trò trêu chọc Huyền, mới trở nên cáu bẳn với Kiệt. Ngoài lí do đó thì Huyền chẳng tìm ra được nguyên nhân nào khác để giải thích cho sự thất thường của Huân cả.

Cách giải tỏa năng lượng này cũng mới lạ phết, thay vì chạy bộ hay chơi thể thao thì cậu lại chọn cái cách làm khiến người khác phải sôi máu thế này. Hay là do làm thế sẽ kích thích thần kinh hơn?

Nói chung là rất "dị".

Cứ thế, ba con người cố chấp ngồi chung một bàn không nói với nhau lời nào. Thật quá khác biệt so với lần trước ở thư viện, cũng thật đối lập so với không khí ồn ào xung quanh đây.

Huyền cố tìm chủ đề gì đó để phá vỡ sự im lặng đến não nề này nhưng đều thất bại. Cô cũng đâu phải người giỏi giao tiếp gì cho cam. Người ta nói thì cô nói, người ta im thì cô cũng giả câm luôn.

Chắc cô nên trở về lớp thôi. Đó là cách giải quyết hữu hiệu nhất. Huyền nhủ thầm như vậy.

Ý đã định, Huyền chuẩn bị đứng dậy tạm biệt hai người này để về lớp trước thì bỗng từ đằng xa cô phát hiện thấy một người. Ôi chao ai thế kia! Cứu tinh của mình đến rồi. Huyền hớn hở giơ tay lên cao, cố hết sức mà hét lớn:

"Minh Nguyệt ơi! Đằng này đằng này. Đến đây."

Với chất giọng có âm lượng cực đại, quả nhiên Minh Nguyệt đã nghe thấy. Cô bạn ngoảnh đầu nhìn về phía Huyền. Thấy Huân cũng ở đó, cô liền nở nụ cười vui mừng rồi đi đến.

Lòng Huyền phập phồng phấn khởi. Được "sống" rồi!

Minh Nguyệt đến gần cười hiền hòa:

"Hôm nay các cậu tụ tập đông nhỉ?"

Nói rồi cô bạn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Kiệt. Cô nhìn cậu, hơi cúi đầu thay cho lời chào.

"Bọn tớ có việc ấy mà. Chứ bình thường mấy khi xuống đây, leo cầu thang mệt thấy bà." Huyền cười đáp.

"Cứ coi như để tập thể dục đi ha ha." Kiệt lên tiếng.

Nghe Kiệt đùa thế Huyền cũng hùa theo: "Ví như hôm nào có kiểm tra. Leo xong mấy tầng đó chắc chữ trong đầu cũng rơi hết mất."

"Ha ha..."

Nhờ có sự xuất hiện của Minh Nguyệt mà không khí rôm rả hơn hẳn. Bốn người thoải mái cười đùa rất vui vẻ. À không. Là ba người mới đúng.

Huân ngồi bên nãy giờ không thấy nói năng gì. Khuôn mặt cậu đã bớt phần cau có nhưng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Lạ thật! Bình thường cậu nói nhiều lắm mà, suốt ngày huyên thuyên bên tai đến mức cô phải dọa sẽ lấy băng dính dán lại cậu mới im cơ mà. Bỗng dưng sống lạnh lùng thế.

Suy nghĩ giây lát, chợt trong đầu Huyền nảy lên một ý định.

Phải rồi, sao cô lại có thể bỏ lỡ cơ hội mai mối này nhỉ?

Huyền đột nhiên đứng dậy khiến ba người trong bàn ngạc nhiên. Cô kéo tay Kiệt, lôi cậu cùng dậy khỏi ghế, quay qua nói với Huân và Minh Nguyệt:

"Xong việc rồi, đồ ăn cũng ăn rồi nên bọn này lên lớp trước nhé. Hai cậu đến sau nên cứ từ từ ngồi đây trò chuyện, còn lâu mới hết giờ mà. Thế nhé!"

Nói rồi Huyền cùng Kiệt chạy mất tăm, đến câu "Ơ này!" của Huân cũng không nghe. Trước khi rời đi cô còn không quên nháy mắt với Minh Nguyệt một cái. Cô bạn có lẽ đã hiểu ý cô nên mặt đỏ lên, e lệ gật đầu đáp lại. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net