Chương 4: Quà tặng ý nghĩa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau giờ ra chơi những bạn cùng lớp lục đục chạy về phía này, thập thà thập thò, lén la lét lút lại gần bàn của Lâm Cẩm Nhu nhanh chóng nhét đồ vào học bàn sau đó như một cơn gió mà chạy mất.

Ngồi bên cạnh Mộc Hành chống cằm nhìn tất cả, cạn lời, rồi mắc gì tặng quà thì tặng bình thường thôi, tặng quà mà lấp la lấp ló như mèo giấu c** ấy, lần này là lần thứ mấy rồi, đống quà sắp tràn cả ra ngoài rồi mà cứ nhét cho cố dô, không hiểu nổi.

3247 nghe thấy cũng đồng tình tặng thì đưa bình thường, người ta không nhận thì cầm về, nhục một tí rồi thôi, chớ ngưòi ta có nhai nát đầu ra đâu mà sợ thế.

Vô hình chung mạch não của cả 1 người 1 thống đi chung đường, bỗng phút mốt mà thành đôi tri kỉ.

Bàn luận từ điểm cuối của vũ trụ đến con mèo trong nhà hàng xóm đã lăng nhăng vs con mèo đực nào mà đẻ ra mèo tam thể không giống ai, bởi mẹ nó là 1 con mèo anh lông ngắn mà bố nó là con mèo mướp xám đen, rằng chắc chắn đây là 1 vụ ngoại tình thế kỉ mà mãi mãi không có đáp án.

Cho đến cuối cùng 3247 đột nhiên nói:

" Vậy món quà của cô cho nữ chính là cái gì cơ?"

Mộc Hành bỗng đắc ý cười, gương mặt ngẳng lên trời cười ha há, trông ngứa đòn không thể tả:

" Với tư cách là người bạn lâu năm, một người không thể thiếu đối vs tiểu Nhu, tôi tuyên bố món quà của tôi phải gọi là nhức nách, các món quà khác á, không có cửa với món này luôn"

3247 bị khơi ra lòng hiếu kì, tò mò hỏi:

" Là gì cơ?" Sao nó cứ cảm giác không lành thế nào ấy nhỉ.

" Quần giữ nhiệt" Mộc Hành tự hào nói

Hệ thống nghi ngờ hỏi lại: "Cái gì cơ"

" Là quần giữ nhiệt" vừa nói vừa lôi 1 cái quần bông từ trong hộc bàn ra

                        (Quần này nè)

" Tôi thấy với cái thời tiết lạnh giá này, thứ phù hợp nhất chỉ có cái quần bông này thôi, vừa tiện ích vừa bảo vệ cho sức khỏe, bởi tôi sợ cô ấy mặc không đủ, nên mua 1 lần 10 cái, tri kỉ thế là cùng".

Càng nói càng cảm thấy có lí, không nhịn được tự khen mình một tiếng

" Có người bạn như tôi chắc tiểu Nhu xúc động lắm"

Xúc động hay không thì tôi không biết nhưng mà nữ chính mà thấy cái quần này chắc 'xúc' cô đầu tiên.

Để phòng ngừa kí chủ nó chết bất đắc kì tử, nó đành uyển chuyển đưa một vài ý kiến

"Kí chủ, ngài có cảm thấy sẽ hơi kì nếu mà cô ấy mặc váy đồng phục và bên trong là cái quần hoa này hay không"

Chết rồi ,sao cái hình ảnh này hiện ra  trong đầu nó vậy nè, tưởng tượng gương mặt lạnh lùng, cao quý của nữ chính, kết hợp với đồng phúc xanh sẫm,nhìn như một đóa hoa trên cao không thể với tới, phía dưới là chiếc váy xếp ly trắng và kết hợp với....một cái quần bông.

Không được rồi ai đó chọc mù mắt nó đi.

Không được càng nghĩ càng có vấn đề, phải làm cho kí chủ của nó đổi ý ngay.

Nhưng nhìn vào vị kí chủ này hình như chưa nhận ra vấn đề này.

" Tôi thấy có sao đâu chớ, đồng phục của trường tôi rất đẹp đấy, nếu mà kết hợp với một cái quần bông thì....phụt"

Còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên hình ảnh nhảy ra trong đầu cô, cả người không khống chế được đột nhiên bật cười, sau đó bàn tay không ngừng run rẩy:

" Thống ca, hình như thật sự có vấn đề á"

3247 đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, sao nó lại chọn vị kí chủ này chớ, mắt nó bị mù rồi hay sao, sao đột nhiên nó thấy tương lai sao mà đen tối quá.

Cả người Mộc Hành không ngừng run rẩy, nếu để cô bạn thân chó má của cô nhìn thấy, không biết cô ấy có hóa thành chó dại cắn nát đầu cô không nữa, càng nghĩ càng sợ, ngay lập tức cô bật dậy.

" Không được rồi tôi phải phi tang nó ngay"

" Sao vậy, không phải là để tặng tôi sao"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người Mộc Hành như bị nhấn nút tạm dừng, cứng ngắc quay đầu lại.

Gương mặt xinh đẹp kia đang nở một nụ cười hiền từ, nhìn cô chằm chằm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net