Chap 2: Trác Vịnh Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
son cho em gái sau đó thì gật đầu hài lòng. Quả nhiên em gái anh vẫn là xinh nhất.

"Nào ngồi vào đây anh chụp cho hai đứa mấy tấm ảnh làm kỷ niệm. Hôm nay Nhược Hoành nói cậu ấy đích thân mặc đồ đẹp để chụp hình cùng em đó."

Vịnh Hoa nghe vậy thì tỏ ra vui mừng không thôi, cô ngồi bên cạnh Nhược Hoành thỏ thẻ.

"Cảm ơn cậu... Nhược Hoành."

Nhược Hoành không nói gì, chỉ là lúc nãy khi Lận Ngôn nói thời gian của Vịnh Hoa không còn được bao lâu nữa thì lòng cậu nặng trĩu. Bàn tay âm thầm tìm đến bàn tay của Vịnh Hoa nắm chặt. Đây không phải là mệnh lệnh của Lận Ngôn mà chính là điều Nhược Hoành muốn. Cậu muốn nắm tay cô gái bên cạnh mình ngay lúc này. Vịnh Hoa nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình thì chảy nước mắt sau đó cô hướng anh trai mình nở một nụ cười mãn nguyện.

Lận Ngôn từ lúc đưa máy ảnh lên thì không dám bỏ xuống nữa vì sợ em gái thấy mình khóc. Cứ thế anh chụp rất nhiều bức hình cho hai người, thực lòng muốn lưu giữ những ký ức này mãi mãi.

"Vịnh Hoa! Những ngày cuối cùng phải sống cho thật ý nghĩa. Anh hai lúc nào cũng thương em, chưa bao giờ trách dù chỉ là một chút."

Theo ước nguyện thì tối hôm đó trong phòng bệnh, Nhược Hoành tỏ tình với Vịnh Hoa.

"Trác Vịnh Hoa! Mình là An Nhược Hoành, mình thích cậu...làm bạn gái mình nhé."

"Cảm ơn cậu rất nhiều, cảm ơn vì đã thích mình."

Nhược Hoành cố gắng chịu đau tiến về phía giường bên cạnh nắm lấy bàn tay của Vịnh Hoa, sau đó hôn một cái lên trán cô mà mạnh dạn nói ra những lời có thể làm cho cô vui.

"Gặp được cậu chính là may mắn của mình, hứa với mình cậu phải thật hạnh phúc đó, dù là ở bất cứ đâu cũng phải luôn vui vẻ và hạnh phúc."

"Mình hứa sẽ hạnh phúc, nhưng mà tối nay cậu nắm tay mình ngủ được không?"

Nhược Hoành không do dự mà đồng ý. Bởi vì giường bệnh nhỏ cho nên cậu đặc biệt nhờ y tá kéo sát hai chiếc giường lại sau đó mỗi người một giường nắm tay nhau.

"Nhược Hoành, cậu nhất định sẽ nhìn thấy lại được thôi, lúc đó cậu nhìn thấy mình thì đừng chê mình."

"Nhất định sẽ không, cho dù cậu có như thế nào mình cũng sẽ không chê cậu đâu. Ráng khỏe lên một chút sau này chúng ta sẽ làm người một nhà."

Vịnh Hoa nghe ba từ người một nhà thì mỉm cười rất hạnh phúc cùng mãn nguyện. Xem như tâm nguyện cuối cùng của cô cũng có thể thành sự thật rồi.

"Ừ, sau này chúng ta là người một nhà. Mình sẽ rất vui nếu như ngày đó đến."

Hai người cứ thế nắm tay nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ của Vịnh Hoa thì đặc biệt dài, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nhược Hoành vì mệt mỏi mà đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy, cảm thấy bàn tay mình đang nắm rất ấm áp thì ôn nhu hỏi.

"Vịnh Hoa! Cậu thế nào rồi có khỏe chút nào không?"

"Con đang nói cái gì thế? Là mẹ mà."

Nhược Hoành vừa nghe giọng mẹ An thì nghiêng đầu thắc mắc một chút sau đó ngay lập tức hiểu ra nhanh chóng hỏi.

"Mẹ! Vịnh Hoa đâu rồi? Cô ấy không ở đây sao?"

Me An không biết phải trả lời làm sao, đang lúc ấp úng thì cô y tá đang dọn dẹp giường của Vịnh Hoa lên tiếng.

"Vịnh Hoa của cháu đã qua đời đêm hôm qua rồi. Tội nghiệp con bé nó rất ngoan ngoãn mà lại ra đi sớm như vậy. Hiện tại có lẽ anh trai cô bé đã làm thủ tục mang cô bé trở về lo hậu sự ở quê nhà."

Nhược Hoành không thể tin nổi vào tai mình, chẳng mấy chốc mà nước mắt tràn ra khóc nức nở.

"Vịnh Hoa đi rồi, mới hôm qua cô ấy còn nói sẽ đợi con nhìn thấy trở lại mà."

"Con đừng khóc nữa, con bé lương thiện như vậy nhất định sẽ ở trên thiên đàng làm một thiên thần."

Me An ôm con trai vào lòng an ủi, bà biết rõ Vịnh Hoa chính là người đã đăng ký hiến giác mạc cho Nhược Hoành. Sự ra đi của cô bé khiến ai nấy đều tiếc thương nhưng số trời đã định không thể thay đổi được. Mọi người dự định sau này khi Nhược Hoành phẫu thuật thành công sẽ nói cho cậu biết, hiện tại vẫn là nên giấu kín sợ làm cậu kích động.

"Chúng ta đã tìm được người hiến giác mạc cho con. Chiều mai sẽ tiến hành phẫu thuật. Khi sáng mắt rồi con hãy tìm đến thăm Vịnh Hoa được không? Con bé nhất định vẫn sẽ đợi con mà."

Nhược Hoành vẫn nức nở trong lòng mẹ An bỏ ngoài tai tất cả, cái gì cũng không muốn nghe.

"Con không thể nhìn thấy cô ấy được nữa, con đã hứa với cô ấy rồi. Mẹ ơi! Con không làm được nữa."

Chiều hôm đó, sau khi bác sĩ phẫu thuật lấy giác mạc xong thì Lận Ngôn mang thi hài của Vịnh Hoa quay trở về nhà ở Thành Nam. Cho dù biết trước ngày này sẽ tới nhưng anh không ngờ lại đến nhanh như vậy.

"Tất cả những di nguyện của em anh đều sẽ thực hiện. Anh sẽ đi học lại, sẽ đưa em về nhà, chúng ta cùng nhau trở về nhà nào em gái."

Vịnh Hoa được chôn cất ở nghĩa trang Thành Nam, trên bia mộ là hình ảnh của cô bé mười lăm tuổi đang cười rất hạnh phúc. Tang lễ xong xuôi, Lận Ngôn nhẹ nhàng đặt một bó hoa trước bia mộ của cô mà nhắn nhủ.

"Ở trên thiên đàng em nhất định phải thật hạnh phúc biết chưa. Nếu có gặp ba mẹ thì hãy cùng họ sống vuio vẻ. Nhắn với họ là anh hai rất nhớ họ và cũng rất nhớ em."

Hai tháng sau ca phẫu thuật của Nhược Hoành thành công mỹ mãn và cậu một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng. Sau khi biết được người hiến giác mạc cho mình chính là Vịnh Hoa thì cậu không thể khóc nổi. Suốt một tuần trời chỉ đóng cửa ngồi trong góc phòng nhìn những tấm hình ít ỏi mà cậu chụp cùng Vịnh Hoa hôm sinh nhật cô. Cô bé mười lăm tuổi với đôi mắt màu lưu ly sáng long lanh. Gương mặt tiều tụy vì bệnh nhưng rất xinh đẹp cùng lương thiện.

"Mình xin lỗi, mình không thể thực hiện lời hứa với cậu hãy tha lỗi cho mình."

"Mình đã nhìn thấy cậu rồi, cậu thực sự rất đẹp mà, mình nói thật lòng đó ..."

"Vịnh Hoa! Ở trên thiên đàng cậu nhất định phải thật hạnh phúc. Mình sẽ không bao giờ quên cậu, mình hứa."

"À... mình quên nói cho cậu biết còn một điều nữa mà mình có thể làm cho cậu. Mình là An Nhược Hoành, sau này mình sẽ xem anh trai cậu là người thân mà đối đãi. Mình nhất định sẽ tìm được anh ấy, sẽ thay cậu bù đắp lại cho anh ấy tất cả mọi thứ mà cậu chưa thể làm được."

"Trác Vịnh Hoa, cảm ơn cậu. Thiên thần của mình."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net