Chap 2: Trác Vịnh Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh trai mình tên Trác Lận Ngôn."

"Trác Lận Ngôn...cái tên nghe hay thật."

Nhược Hoành đang còn luẩn quẩn với cái tên kia thì bên cạnh lại nghe thấy tiếng Vịnh Hoa yếu ớt nói.

"Ngày mai cả Hoàng Cửu và Chân Nhi đều rời khỏi đây rồi, nơi này chỉ còn hai chúng ta."

"Vậy sao? Bọn họ có làm tiệc chia tay chúng ta không?"

Nhược Hoành nghĩ tới bộ dạng hiện tại của mình thì không thể vui nổi. Cậu không biết bao giờ mới có thể như bọn họ rời khỏi nơi này, trở lại cuộc sống bình thường như trước. Lúc trước bản thân Nhược Hoành đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hiện tại muốn làm một chút việc cỏn con cũng không cách nào thực hiện.

"Bọn họ sẽ ghé qua gặp chúng ta một chút sau đó sẽ rời đi. Mình cảm thấy vui lây cho họ, hai người bọn họ quả thực rất may mắn."

"Vịnh Hoa này, ba mẹ cậu không đến thăm cậu sao? Hình như chỉ có mỗi anh trai cậu đến."

Vịnh Hoa nghe Nhược Hoành hỏi như vậy thì ánh mắt chăm chú nhìn cậu sau đó từ từ giải bày.

"Nhược Hoành, cậu biết không? Anh trai mình chính là một người tốt nhất trên đời này."

Vịnh Hoa nói xong câu này thì lại gần như muốn khóc mà ngập ngừng. Dường như mỗi khi cô nhắc tới anh mình thì đều có một loại cảm xúc nghèn nghẹn không thể tả được. Có vui vẻ, có hạnh phúc và còn cả đau lòng.

"Ba mình là một cảnh sát, ông ấy và mẹ của anh trai mình kết hôn và sinh ra anh ấy. Nhưng sau đó thì mình cũng không biết lý do là gì mà đến năm mình năm tuổi, ba anh ấy đến và nói mình chính là đứa con gái mà ông vẫn luôn tìm kiếm. Sau đó mình cùng mẹ dọn về nhà ba ở."

"Vậy mẹ cả của cậu...ừm ý mình là mẹ của anh trai cậu ấy, bà ấy chấp nhận hai mẹ con cậu về ở chung sao?"

"Không! Lúc mình về nhà thì mẹ anh ấy đã mất được ba năm rồi, khi anh ấy tròn bốn tuổi. Còn mình chính là một sản phẩm lầm lỡ trong một lần ba đi công tác xa nhà theo lời kể của mẹ mình."

Nhược Hoành im lặng lắng nghe cậu chuyện mà Vịnh Hoa kể lại. Ngay lúc này cậu thực sự ao ước đôi mắt mình có thể nhìn rõ mọi thứ. Ít ra là nếu như nhìn thấy cậu sẽ biết được người trước mặt mình khi nói ra những lời này có bao nhiêu cố gắng.

"Sau đó khi mình tròn mười hai tuổi, ba mình trong một lần đi làm nhiệm vụ thì không may gặp nạn, ông ấy không bao giờ trở về nữa. Còn mẹ mình thì đam mê cờ bạc đến mức căn nhà là tài sản duy nhất mà ba để lại cũng bị mẹ mình đem cầm cố. Người ta siết nợ, mẹ mình trốn đi biệt tích để anh ấy gánh trên vai khoản nợ lớn đến như vậy. Anh trai mình vì không muốn mình chịu khổ cực cho nên buổi ngày đi học buổi tối lại đi làm thêm. Cậu biết không, lúc đó anh ấy chỉ mới mười bốn tuổi. Sau đó mình lại mắc bệnh, anh ấy chỉ có một mình chống đỡ tất cả. Anh trai mình bỏ học đi kiếm tiền để duy trì cho mình, cho nên mình cảm thấy thực sự có lỗi."

Nhược Hoành nghe đến đây thì đột nhiên tự thấy xấu hổ vô cùng. Những việc mà anh trai Vịnh Hoa làm cậu từ trước đến giờ chưa bao giờ có thể làm được. Cậu lúc trước chỉ biết mỗi ngày sống trong sung sướng, no đủ đến mất trí. Cư nhiên chỉ vì ba mẹ không mua moto cho cậu mà cậu đòi nhảy lầu tự tử. Ai mà biết được lúc đó cậu chỉ định làm màu hù dọa để đám bạn kia báo tin về nhà uy hiếp ba mẹ cậu, cuối cùng lại thành ra ngã xuống thật. Nhược Hoành lắc lắc đầu muốn quên đi ngày tháng khốn nạn lúc trước, không biết nên an ủi Vịnh Hoa như thế nào.

"Vịnh Hoa, cậu thực may mắn."

"Ừ... mình cảm thấy mình đúng là một đứa may mắn."

"Nhược Hoành! Cậu có muốn được nhìn thấy trở lại không?"

"Mình rất muốn, nếu như có ai đó có thể cho mình lại ánh sáng mình nhất định sẽ báo đáp cho họ. Ba mẹ mình có rất nhiều tiền họ sẵn sàng chi trả. Còn mình thì không có tiền nhưng nhất định mình sẽ đối xử với họ giống như người thân của mình."

Vịnh Hoa nghe những lời Nhược Hoành nói thì nở một nụ cười rất tươi.

"Thật sao? Cậu sẽ đối xử thật tốt với họ như lời hứa chứ?"

"Ừ... mình nói thật đấy, nếu như người nhà của họ đã sẵn sàng đem ánh sáng cho mình thì mình đương nhiên phải đối tốt với họ rồi. Mình là ai chứ, nói lời phải giữ lời mới được. Nhưng mà bác sĩ nói người hiến tạng rất ít chắc sẽ rất lâu mới có kết quả. Mình có lẽ là nên học làm quen với bóng tối, biết đâu sau này mình sẽ là một ông già mù lòa thì sao."

"Cậu đừng nói bậy, sớm thôi cậu sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng mà, tin mình đi."

Nhược Hoành tuy là không tin lắm về cái gọi là sẽ sớm thôi trong lời Vịnh Hoa nói nhưng cũng trả lời để cô vui lòng.

"Ừ, mình tin cậu."

"Nhược Hoành! Mình cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa. Điều duy nhất mà mình muốn đó là anh trai mình có thể tiếp tục đi học. Sau này khi trưởng thành mình muốn có một người xem anh trai mình là người thân của họ mà đối đãi. Bù đắp cho anh ấy những tháng ngày cơ cực mà anh ấy đã chịu đựng vì mình."

Nhược Hoành cảm thấy rung động với cô bạn này, rung động vì tình thương kia, rung động vì đã đối xử chân thành với cậu. Hơn hết đó là rung động vì ghen tị với cô, ghen tị vì cô có một người anh trai tốt đến như vậy.

"Cậu yên tâm đi nhất định sẽ có người yêu thương anh ấy, thậm chí còn yêu hơn cả bản thân mình đấy."

Vịnh Hoa nhìn Nhược Hoành sau đó như rất hài lòng vì lời động viên kia liền nở một nụ cười rất hạnh phúc.

"Cảm ơn cậu Nhược Hoành."

Ngày hôm sau Hoàng Cửu và Chân Nhi được cha mẹ dẫn đến từ biệt Nhược Hoành và Vịnh Hoa. Màn chia ly của con trẻ khiến người lớn cũng không kìm nổi nước mắt. Mẹ An cũng không ngoại lệ chỉ có điều trong số những phụ huynh ở đây Nhược Hoành phát hiện ra cư nhiên lại thiếu đi anh trai của Vịnh Hoa.

"Vịnh Hoa nhất định phải đợi được lúc tớ quay về đấy, phải giữ gìn sức khỏe biết chưa."

"Mình biết rồi các cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị ốm nữa."

"Bọn mình đi đây, tạm biệt Vịnh Hoa, tạm biệt Nhược Hoành."

Một lát sau thì mẹ An cũng rời khỏi bởi vì Nhược Hoành nói là muốn ngủ. Vừa mới nằm xuống thì nghe phía bên cạnh như có tiếng động lớn giống như có ai đó bị ngã khiến cậu hoảng hốt nhìn xung quanh kêu to.

"Vịnh Hoa, cậu làm sao vậy?"

NHược Hoành luống cuống không biết phải làm gì. Hiện tại chân cậu vẫn chưa thể nhúc nhích được sau chấn thương và mắt thì hoàn toàn không thể nhìn thấy. Vịnh Hoa mệt mỏi nằm trên sàn nhà ngay dưới mép giường của Nhược Hoành, nhìn thấy cậu hốt hoảng lo lắng như vậy thì trong lòng vừa vui và còn rất cảm kích.

"Mình...mình không sao cậu cứ ở yên đấy đi mình tự lo được. Đừng lo lắng chuyện này xảy ra rất thường xuyên mà."

"Vịnh Hoa, cậu không sao thật chứ? Để mình gọi...gọi bác sĩ đến."

"Mình nói là mình không sao cậu đừng gọi ... anh mình..."

Nhược Hoành quờ quạng tìm nút báo khẩn cấp ở phía đầu giường nằm toan tính ấn gọi bác sĩ. Trong lúc hoảng loạn cậu lại cảm nhận được một lực nắm lấy bàn tay mình, nhất thời không phản ứng mà ngây ngốc đoán già đoán non.

"Là cậu à? Lực cánh tay cậu sao mạnh thế?"

"Con bé bảo không gọi thì nghĩa là không gọi, cậu quản làm cái gì?"

Giọng nói trầm thấp này khiến Nhược Hoành lập tức rơi vào khủng hoảng. Cậu đột nhiên nổi hết cả da gà mà rùng mình một cái không nói nên lời.

"Tôi... tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện nên mới..."

"Nhược Hoành... là anh trai mình ..."

Vừa nghe thấy ba chữ anh trai mình thì tim Nhược Hoành như nảy ngược lên. Ánh mắt đảo qua đảo lại như một đứa nhỏ vừa mới làm chuyện xấu. Sau đó quyết định đánh luôn ánh nhìn về một phía hòng tránh xa ánh mắt dò xét của người anh trai kia.

"Anh ta nhất định là đang nhìn chằm chằm mình, phải lội qua hướng khác. Sao mình cứ cảm thấy anh ta đang nhìn mình." Nhược Hoành suy nghĩ.

"Nhược Hoành! Sao cậu cứ nhìn anh mình chằm chằm thế? Cậu không phải là không nhìn thấy được sao?"

"Gì cơ... mình nhìn ai?"

"Cái gì đây, anh ta sao lại di chuyển qua đúng tầm mắt mình, cái này có tính là bị oan hay không?"Nhược Hoành thầm ai oán.

Nhược Hoành nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn là không nói ra ngoài mà triệt để nằm xuống trùm chăn kín mít. Dù sao thì cậu cũng không thể nhìn thấy cho nên cũng không biết ở bên kia anh em họ đang làm cái gì, tốt nhất là nên an phận một chút. Trên mặt cậu hiện tại vẫn còn băng bó, trừ gia đình ra không ai nhìn ra được khuôn mặt của cậu cho nên Nhược Hoành cực kỳ yên tâm ở trong chăn lý nhí.

"Xin lỗi mình không có cố ý, cậu không sao là tốt rồi."

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, giờ mình có anh trai ở đây rồi cậu yên tâm đi."

Được một lúc anh trai kia mang Vịnh Hoa ra ngoài, còn lại một mình Nhược Hoành trong phòng buồn chán sau đó thì lăn ra ngủ.

"Anh hai, em muốn trở về nhà."

"Không được! Ở đây có bác sĩ họ sẽ chăm sóc bệnh tình cho em. Ngoan nghe lời anh hai."

Vịnh Hoa tuy không muốn ở nơi này nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bởi vì người thân duy nhất bây giờ của cô chỉ còn người anh trai ở trước mặt. Cô nhìn Lận Ngôn thật lâu sau đó hỏi một câu.

"Anh hai còn giận mẹ của em không?"

Lận Ngôn nhìn em gái mình thì trong lòng không khỏi phức tạp nhưng cũng là thật lòng mà trả lời.

"Chuyện đã qua lâu rồi anh không còn để ý nữa, em cũng đừng suy nghĩ nhiều."

"Em biết vì mẹ bài bạc nợ nần mà người ta mới siết nhà của chúng ta. Nếu như không phải vì anh muốn giữ lại nó thì anh đã không phải gánh khoản nợ lớn đến như vậy. Anh lại còn vì em đau bệnh mà nghỉ học, em cảm thấy em cùng mẹ nợ anh quá nhiều."

Nói đến đây Vịnh Hoa kìm không được mà khóc nấc. Cũng phải thôi nếu như người khác trải qua những gì cô đã từng thì mới biết cô yêu quý người anh cùng cha khác mẹ này như thế nào. Chỉ nghĩ đến anh trai đã hi sinh đến độ như thế cô lại ước bản thân mình sớm chết đi. Thà như vậy còn hơn làm gánh nặng cho Lận Ngôn.

"Anh hai, nếu như em không thể tiếp tục..."

"Đừng nói bậy em sẽ khỏe lên thôi. Anh chỉ còn một mình em là người thân, thế nên cho dù như thế nào anh cũng sẽ chữa lành bệnh cho em mà."

Vịnh Hoa biết tính anh trai mình, nếu như anh không muốn nhắc tới thì tốt nhất là đừng nên nói vì thế hướng anh trai làm nũng một chút.

"Anh hai! Em có thể bật mí cho anh chuyện này không?"

"Ừm...chuyện gì? Em muốn cái gì thì cứ nói ra để anh hai làm cho em."

"Em...em thích một người..."

Lận Ngôn nghe em gái mình nói như vậy thì hơi bất ngờ. Anh đem bàn tay lên xoa cái mũ len trên đầu Vịnh Hoa cưng chiều.

"Sớm đã biết yêu rồi, nói anh nghe tên nào lại may mắn như vậy? Mặt mũi cậu ta như thế nào anh hai sẽ đứng ra chấm điểm cho em."

"Là... là cậu bạn lúc nãy cùng phòng với em."

Lận Ngôn như hóa đá tại chỗ, tên nhóc đó chân tay ,mặt mũi vẫn còn băng kín mít lại mù lòa. Nhìn qua nhìn lại vẫn là không thể nhìn được tướng mạo cậu ta ra làm sao vậy mà em gái anh lại có thể thích cho được. Nhưng vì không muốn làm em gái mất hứng liền giả bộ hỏi tới.

"Cậu ta sao? Em còn chưa thấy khuôn mặt cậu ta mà có thể thích hả?"

Vịnh Hoa ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh trai mình giọng điệu rất phấn khởi.

"Tuy không thể nhìn thấy gương mặt cậu ấy nhưng mà em cảm nhận được sự thân thuộc. Con người của cậu ấy rất tốt nữa, anh sau này đừng có hù cậu ấy nữa đó."

"Thôi được rồi, miễn là Vịnh Hoa thích anh cũng sẽ thích."

Sau đó Lận Ngôn lại một đường mang em gái vào phòng bệnh. Bác sĩ nói bệnh tình của Vịnh Hoa đã gần như không còn tia hy vọng. Hiện tại bây giờ chỉ có thể dựa vào ý chí lạc quan của cô mà có thể kéo dài thời gian một chút. Mà với anh bây giờ điều gì khiến Vịnh Hoa vui vẻ anh đều có thể làm tất cả.

Bước vào phòng lại nhìn thấy Nhược Hoành vẫn trùm chăn ngủ say anh lại có chút bực mình. Nhìn thế nào cũng thấy tên nhóc này không vừa mắt. Anh tiện chân đá cái ghế một cái khiến Nhược Hoành giật mình tỉnh dậy. Vịnh Hoa thấy thế thì nhanh tay đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng sau đó nói khẽ.

"Anh hai khẽ chút, cậu ấy đang ngủ mà."

Nhược Hoành vừa biết được thủ phạm gây ra tiếng động ban nãy là ai thì không dám nhúc nhích, tuyệt đối giả chết trên giường. Cậu lờ mờ nhớ lại câu chuyện mà ba An hay kể mỗi khi gặp cậu, tức là anh trai của mẹ ba đều rất sợ hãi cho dù cậu không làm gì tới ông ấy cả.

"Cái này với chuyện ba kể có được tính là một không? Sao cảm giác như anh vợ thế nhỉ?" Nhược Hoành thầm suy nghĩ.

Lận Ngôn lo chu đáo cho Vịnh Hoa xong thì cũng ra về. Xác định người đã rời đi rồi lúc này Nhược Hoành mới dám lên tiếng.

"Vịnh Hoa này, anh trai cậu lạnh lùng thật đấy ban nãy mình xém nữa là rớt tim ra ngoài rồi."

"Anh trai mình như vậy đấy, sau này nếu có cơ hội gặp cậu sẽ cảm nhận khác thôi."

Nghe Vịnh Hoa nói mà Nhược Hoành nghĩ tới sau này thì lại ảo não vô cùng.

"Mình ấy hả, chỉ cần có thể nhìn thấy được thì cho dù có khó khăn như nào mình cũng sẽ đối mặt. Mình sẽ sống khác đi một chút, không ỷ lại, không tự cao như trước đây nữa."

"Nhược Hoành! Mình vừa mới có một quyết định. Có lẽ đây chính là quyết định mà mình cảm thấy hài lòng nhất."

Nhược Hoành tò mò về quyết định trong lời của Vịnh Hoa nói đến nỗi muốn ăn không ngon ngủ không yên cho nên dạn gan hỏi tới.

"Quyết định gì thế nói cho mình nghe được không?"

"Không được đâu vì quyết định này của mình là bí mật."

Nhược Hoành có hơi mất mát mà ừ một tiếng rõ dài sau đó thì im lặng không nói thêm gì nữa, thậm chí nghĩ lại còn thấy bản thân mình rõ là vô duyên. Cậu còn đang thẫn thờ thì Vịnh Hoa lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

"Nhược Hoành! Mình thích cậu."

Nhược Hoành như không dám tin vào tai mình, Vịnh Hoa nói thích cậu mà ngay lúc này cậu còn chưa kịp nhận định thích này là thích kiểu gì.

"Cậu ...cậu thích mình...là là..."

Lời chưa dứt Nhược Hoành cảm nhận được một nụ hôn ấm áp ngay trên má. Mặc dù không nhìn được rõ khuôn mặt cậu nhưng chắc chắn là bấy giờ rất kinh ngạc cho nên mới lắp bắp.

"Vịnh Hoa ... mình..."

"Ngày mai là sinh nhật mình cậu có thể chụp chung với mình một bức ảnh không? Mình muốn giữ làm kỷ niệm."

"Ngày ...ngày mai...sinh nhật cậu ... ừm...mình..."

Vịnh Hoa giống như đang chuẩn bị cho sự ra đi của mình. Bởi vì anh trai đã nói anh muốn nhìn thấy cô có bạn trai, anh muốn cô được vui vẻ như những thiếu nữ khác cho nên phải đợi được đến ngày đó. Nhưng mà cô không đợi được, những ngày gần đây cô không dám ngủ bởi vì sợ khi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa, sẽ không thể nói được lời cuối cùng nào nữa. Cô thích Nhược Hoành, muốn trước khi buông tay có thể một lần bày tỏ.

"Mình rất thích cậu, có thể làm bạn trai của mình hay không?"

Nhược Hoành không thể nghĩ ra được mình sẽ có ngày gặp phải tình huống này cho nên không biết nói gì chỉ đành im lặng. Vịnh Hoa biết cậu đang rất bất ngờ cho nên cũng không muốn dồn ép cậu mà chỉ nhỏ nhẹ.

"Mình vẫn đợi câu trả lời của cậu nhé, chúc cậu ngủ ngon."

Cả đêm này Nhược Hoành không thể ngủ mà Vịnh Hoa cũng là muốn dành những ngày cuối cùng này của mình để ngắm nhìn hết mọi thứ.

Ngày hôm sau Lận Ngôn đặc biệt đến sớm để làm một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho em gái. Hôm qua Vịnh Hoa nói hôm nay muốn chụp hình cho nên anh liền xách cái máy ảnh đã cũ mà ba đã mua cho mình mấy năm trước đến. Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đó, anh mang Vịnh Hoa ra ngoài hóng mát như thường lệ.

"Anh hai! Có phải nếu em muốn cái gì anh cũng sẽ chiều theo ý em phải không?"

"Ừ, chỉ cần là điều em muốn anh đều sẽ thực hiện."

"Anh hứa rồi đấy không được nuốt lời đâu, nếu anh hai không giữ lời em sẽ rất buồn đó."

"Ừ, anh hứa mà nhất định sẽ nghe theo em. Anh đi một chút liền quay trở lại, em ở nơi này đợi anh."

Lận Ngôn cho dù ở hoàn cảnh nào cũng đặt vấn đề sức khỏe của Vịnh Hoa lên trên hết. Anh để Vịnh Hoa ngồi ở nơi mát mẻ sau đó đi đến phòng của bác sĩ hỏi tình hình.

"Bác sĩ! Tình trạng của Vịnh Hoa như thế nào rồi ạ?"

"Lận Ngôn này, chú nói cháu đừng buồn. Tình trạng của Vịnh Hoa quả thực là không còn cách nào, chỉ sợ chẳng thể qua mấy ngày nữa. Chú nhìn thấy hai anh em cháu như vậy rất đau lòng nhưng là cháu nên chuẩn bị tinh thần đi."

"Cháu không thể mất Vịnh Hoa, nó là người thân duy nhất của cháu, làm ơn hãy cứu nó."

"Có những thứ không phải chúng ta cố gắng là được. Vịnh Hoa con bé đã sẵn sàng buông bỏ rồi cháu hãy để nó được toại nguyện."

Lận Ngôn nghe bác sỹ nói em gái mình đã sẵn sàng buông bỏ thì không khỏi có chút bất ngờ cùng hoảng hốt nói không nên lời.

"Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao ạ? Vịnh Hoa sẵn sàng cái gì? Con bé sẵn sàng cái gì chú mau nói cho cháu biết."

Vị bác sĩ nọ nhắm chặt mắt lại không đành lòng nhìn đứa trẻ trước mặt đau lòng như thế, lại cũng không đành tâm lừa dối.

"Vịnh Hoa ngày hôm qua đã gặp chú, nó muốn đăng ký hiến tạng."

Lận Ngôn nghe thấy những lời này mà hai chân đứng không vững mà ngã ngồi trên mặt đất hai tay ôm lấy mặt khóc nức nở.

"Tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Hãy cứu lấy em cháu với."

"Lận Ngôn! Con bé nói đó là ước nguyện của nó, nó đã can đảm đến mức nào mới có thể quyết định như vậy. Con bé cảm thấy rất hạnh phúc khi đưa ra quyết định đó nhưng nó lo sợ cháu sẽ buồn. Vì thế nghe chú một lần này, cháu hãy thành toàn cho con bé đi."

Lận Ngôn bần thần quay trở lại chỗ Vịnh Hoa ban nãy. Anh đứng ở một góc nhỏ nhìn về phía em gái mình đang lưu luyến nhìn thế giới bên ngoài này thì không cầm được nước mắt. Anh dựa người vào bức tường phía sau trượt dài xuống gục đầu trên đầu gối khóc nghẹn.

"Vịnh Hoa! Anh hai xin lỗi em."

Sau đó Lận Ngôn không đến chỗ em gái mà một mạch chạy thẳng về phòng bệnh. Lúc này chỉ có một mình Nhược Hoành đang nằm ườn trên giường, anh lao tới lôi cậu dậy khiến cậu một phen hốt hoảng.

"Ai đó... ai đó? Định làm gì...cứu tôi với!"

"Câm mồm!!!"

Nhược Hoành vừa nghe tiếng quát kia thì nhận ra ngay là anh trai của Vịnh Hoa. Cậu ngoan ngoãn im lặng sau đó rón rén kéo chăn về.

"Anh ...anh trai! Anh định làm gì ...Vịnh Hoa đâu?"

Lận Ngôn ban nãy vừa mới khóc một trận nên nói thành giọng mũi.

"Vịnh Hoa ở đâu cậu quản làm gì? Hôm nay cậu ngoan ngoãn ngồi im để tôi chụp hình cho cậu với em gái tôi. Còn nữa, Vịnh Hoa thích cậu, nó thích cậu hiểu chưa? Cậu khôn hồn thì hôm nay tỏ tình với nó, đừng có chọc tôi nổi nóng. Nói một lần thì phải biết ý, đừng để người ta phải nhắc nhiều."

Nhược Hoành bị giã một tràng bên tai nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết ú ớ.

"Anh... anh Vịnh Hoa, em không biết anh đang nói gì cả."

"Vịnh Hoa sắp không còn nhiều thời gian nữa, tôi xin cậu hãy làm cho con bé vui."

Nhược Hoành lúc này mới hiểu ra mọi chuyện lại trở nên ngây ngốc không thôi. Khuôn mặt méo xệch sang một bên chực khóc khiến Lận Ngôn lại không kiên nhẫn giật luôn cái chăn ra gấp gáp hỏi.

"Cậu ngoài bộ đồ bệnh nhân này còn bộ nào tử tế hơn không lôi ra mặc vào. Hôm nay làm gì thì làm cũng phải trở thành người xứng đôi với em gái tôi, đừng có lôi thôi như vậy."

"Em...em có một bộ đồ ở trong ngăn tủ nhưng mà em không tự mặc đồ được, phải gọi cho mẹ em."

"Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi mẹ mặc đồ? Hôm nay tôi mặc cho cậu, mau nhấc người lên ...cởi ra!"

Nhược Hoành từ bé tới giờ chung quy thì đây là lần đầu tiên gặp được một người vừa nóng nảy lại vừa kỳ cục đến như vậy và quan trọng là cuồng em gái. Cư nhiên vì em gái mình mà một chút sĩ diện cũng không chừa, còn đi ép buộc người khác như thế này. Đang mải mê suy nghĩ thì Lận Ngôn mạnh tay thế nào đụng vào vết khâu ở bụng cậu khiến cậu la thất thanh.

"A đau quá! Anh nhẹ tay chút đi, đau chết em mất thôi."

"Xin lỗi, tôi không có cố ý."

Cuối cùng thì Lận Ngôn cũng mặc đồ xong cho Nhược Hoành mà lúc này cửa đột nhiên mở ra khiến cả hai cùng giật mình.

"Anh hai sao anh lại ở đây? Em đợi anh lâu quá nên nhờ hộ tá đưa em lên."

"Anh lúc nãy nhớ ra quên cái điện thoại nên chạy lên đây lấy, mau qua đây anh hai cột tóc cho em. Hôm nay anh có mua cho em một cây son, chút xíu nữa anh sẽ tô môi cho em. Hôm nay anh sẽ cho Vịnh Hoa thật xinh đẹp chịu không?"

"Vâng! Cảm ơn anh hai."

Lận Ngôn mau chóng chỉnh lại trang phục, cột tóc tô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net