Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Cả người tôi cứng ngắc, sau đó muộn màng la lớn "A a a! Có ma! Cứu......"

Tôi còn chưa la xong, miệng đã bị bịt lại.

"Suỵt, nhỏ tiếng chút. Nghe nói Triệu Nhị lầu 5 phòng 504 rất khó chọc, nếu cậu muốn bị đánh thì la lớn chút nữa."

Một giọng nói rất trầm thấp vang lên bên tai tôi, rất quen thuộc. Là giọng của Hạ Ý!

Tôi gật đầu.

"Mẹ nó, tên khốn nào nửa đêm không ngủ kêu la ma quỷ cái gì. Sợ ma đúng không, không cần sợ, đêm nay mày nhất định sẽ trở thành ma!"

Xong rồi, rắc rối rồi......

Tôi nhìn Hạ Ý với ánh mắt cầu cứu, cậu ấy bất đắc dĩ cười cười, kéo tôi vào nhà kho nhỏ ở cầu thang.

Cửa phòng 504 mở ra, Triệu Nhị đang cầm một đôi dép lê khí thế hung hăng đi ra. Thấy cầu thang không có ai, sắc mặt rõ ràng là bất ngờ một lúc rồi nói "Đệt, còn chạy!"

Nói xong, liền cầm dép lê chạy xuống lầu đuổi theo.

Phòng kho rất nhỏ, chứa được hai người con trai trưởng thành cũng không dễ dàng gì.

Tôi nhìn bóng lưng Triệu Nhị chạy đi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống. Tôi quay người lại không kịp có sự chuẩn bị với Hạ Ý.

Tuy rằng trời tối đen, con ngươi của cậu ấy cũng đen lay láy. Nhưng trong đêm tối, đôi mắt cậu ta lại phát sáng một cách thần kỳ.

Phòng kho thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức chúng tôi có thể nghe rõ nhịp tim và tiếng thở của đối phương.

"Cậu ta đi rồi..." Tôi có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng Hạ Ý.

Trong đêm, cậu ấy lặng lẽ quan sát tôi bằng đôi mắt của mình.

"Vậy giờ chúng ta ra ngoài được chưa?"

"Đi thôi, mà cậu thấy đường không?"

"Không thấy..." Tôi thành thật trả lời cậu ta. Một giây sau tay tôi bị một bàn tay lớn ấm áp nắm lấy.

"Không nhìn thấy, vậy hãy nắm tay tôi mà đi."

"Tôi không nhìn thấy, chẳng lẽ cậu nhìn thấy à?"

"...Tầm nhìn ban đêm của tôi khá tốt."

"Ò." Tôi cũng không chống cự, mặc kệ cậu ấy dẫn tôi đến phòng ký túc xá.

Hạ Ý lấy chìa khóa ra, mở cửa ký túc xá. Cậu ta kéo tôi vào trong, bật đèn lên.

Ánh đèn đột nhiên sáng chói làm mắt tôi đau nhức, mắt không kịp thích ứng, nước mắt cũng đã từ trong mắt chảy ra.

Hạ Ý thấy tôi như vậy rất bất ngờ, vội vàng cầm mấy tờ khăn giấy giúp tôi lau nước mắt.

"Không phải chứ, bị dọa sợ thành như này sao?" Hạ Ý vừa lau vừa nói.

"Tôi không có..." Tôi hơi lúng túng quay đầu lại.

"Nhưng mà, tại sao cậu lại ở đó?"

"Tình cờ..."

"Vậy sao? Cậu không phải thích tôi chứ? Cho nên mới cố ý đi tìm tôi, mới khai giảng ngày đầu tiên, vừa mới quen, không ngờ anh đây cũng có sức quy/ế/n r/ũ như vậy."

Không nghĩ tới cậu ấy lại đỏ bừng mặt, nói "Đừng quậy nữa, trễ lắm rồi."

"Yo yo, tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng coi là thật nha."

"Ừm..." Giọng nói của cậu ấy hơi buồn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ gì?


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net