(1703 - 1704)Max gia nhập quân đội Thụy Điển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đã hy vọng là sẽ gặp những cư dân tốt khi tới chỗ nhà vua, nhưng rồi lại phải thất vọng mà thôi. Tuy nhiên, họ đã sớm tự an ủi bản thân. Một mặt là vì họ đã quá quen với những vùng đất Ba Lan thảm hại trên đường đi rồi, và một phần khác, họ phát hiện ra là chính bản thân nhà vua và hoàng tử của Saxony-Gotha cũng không có tình hình tốt hơn là bao.

Hoàng tử được phân ở một khu gần với nhà vua và được mời ăn cùng bàn với vua. Karl XII cho cậu đầy đủ trang bị, ngựa và vũ khí. Ngài còn cho cậu lều và người hầu, cùng với một số tiền.

(Trong cuốn "Hoàng tử Maximilian xứ Wuerttemberg và bạn Karl XII của anh ấy" của Sigmund Schott viết năm 1839 có nói rằng: "Mặc dù hoàng tử vừa mới tới và vẫn còn mệt mỏi sau chuyến đi dài, nhà vua đã đi ngựa và dẫn cậu đi thăm quan doanh trại. Sau đó nhà vua tặng cậu một con ngựa, một chiếc yên và một số đồ nghề. Sau đó, ngài đã cho người mua những thứ cần thiết cho cậu, như là một chiếc bàn, người hầu và chỗ nghỉ tạm, mà hoàng tử thấy nó khá giống nhà tạm dùng cho việc đi đường xa. Nhưng khi cậu nhận ra là nhà vua không có thứ đó, cậu đã thể hiện sự ngưỡng mộ của mình với nhà vua. Ngay từ những giây phút đầu tiên, vua Karl đã thể hiện sự nồng hậu với cậu thiếu niên Wuerttemberg, và sẽ sớm thôi, cậu sẽ thoát khỏi vòng bảo vệ của tùy tùng và trở thành một phần quan trọng của quân đội Thụy Điển.)

Khi Nam tước Voit phải trở lại Ansbach do Bá tước của vùng này mới mất, Karl XII đã cho Nam tước Gustaf Adlerfelt làm người hộ tống riêng của hoàng tử.

Adlerfelt là một người có học thức và lịch thiệp và là quản gia của vủa Karl XII.

Osiander đã sớm trở lại và được Karl XII trao vị trí danh dự trong hội đồng nhà thờ Thụy Điển.

Vào buổi tối, Hoàng tử Max tới Okuniew. Hai anh em Sapieha, Hoàng tử kế vị Lithuania và Người đứng đầu Ngân khố Ba Lan, cũng đã tới đó. Hoàng tử đã có cơ hội làm quen với các quý tộc Ba Lan. Cậu đã nhanh chóng kết bạn với họ.

Sớm ngày 2 tháng Tư, hoàng tử được phép cưỡi ngựa cũng nhà vua và hoàng tử Saxony-Gotha để tới Warsaw. Theo thói quen, nhà vua cưỡi ngựa rất nhanh, khiến Max ban đầu rất khó khăn để theo kịp, nhưng dần dần, cậu cũng quen với nhịp độ nhanh và đường dài. Người hộ tống của hoàng tử rất lo lắng cho cậu và đã cầu xin vua rằng hoàng tử cần có hộ vệ khi cưỡi ngựa như vậy. Nhưng Karl XII nói rằng ngài muốn đích thân làm người hộ tống hoàng tử, nên không có gì phải lo lắng cả.

Sau vài ngày, họ trở lại Warsaw và lần này là tới thăm các tù nhân và xem các chiến lợi phẩm từ Klissow. Trên đường về, nhà vua bị ngựa tông phải, nhưng sau đó vẫn ngồi vững trên yên ngựa. Tuy nhiên, ngày hôm sau, nhà vua bị sốt và phải ở trong lều vài ngày.

(Trên đường trở về từ Warsaw, nhà vua bị ngã. Khi đó kiếm bị tuột ra khỏi bao nhưng may mắn không đâm trúng vào cơ thể. Nhà vua ngay lập tức ngồi lại lên ngựa nhưng sau đó phải nằm trong trại do một cơn sốt kéo dài 12 ngày. Max gần như đã luôn ở bên ngài, và sau đó đã được ngài ban thưởng bất kỳ con ngựa nào mà cậu thích - Sigmind Schott, 1839)

Karl XII đã ở Ba Lan khoảng hai năm. Ngài có một nhiệm vụ khó khăn, đó là kết liễu kẻ thù. Chúng đang cố giành lại các vùng đất mà rất khó để có thể cô lập chúng. Nếu việc này khó về mặt quân sự thì nó cũng sẽ khó về mặt ngoại giao. Karl không tuyên chiến với Ba Lan mà tuyên chiến với vua của nó, August II. Tuy nhiên, cuộc chiến diễn ra ở Ba Lan nhưng lại chống lại quân Saxon. Chỉ thi thoảng thì quân Hoàng gia Ba Lan mới đánh nhau với người Thụy Điển. Có lẽ người Ba Lan thích trung lập. Nhưng mà thường thì trung lập là một thứ rất khó duy trì. Nhưng với yêu cầu của Karl XII, ngài cần một câu trả lời rõ ràng, ít nhất là rõ như những gì đã đạt được ở Ba Lan. Theo hoặc không theo August, đó là một dấu hỏi lớn. Nhưng điều khó khăn nhất với Karl có được người đứng đầu đủ thẩm quyền cho "cộng hòa" Ba Lan để đàm phán các vấn đề. Các Hồng y và bô lão có thể bị Nghị viện Ba Lan phản bội. Tập hợp hồi đồng thì hoàn toàn phụ thuộc vào tầng lớp thống trị, ít nhiều vào các quan chức quản lý tạm thời hoặc khoảng cách với quân đội Thụy Điển hoặc Saxon.

Để cai trị Ba Lan và biến nó thành một đồng minh mạnh, không chỉ có việc đóng quân là cần thiết mà còn phải mang đến sự ổn định và giải phóng đất nước khỏi sự can thiệp của quân đội Saxon. Tuy nhiên, điều này là rất khó ở một đất nước mà Hiến pháp đã làm ngơ trước những nguyên tắc vô chính phủ đang trở nên nguy hiểm.

Mục tiêu của Karl XII không phải là chinh phục hoàn toàn Ba Lan. Mà chính ngài cũng không phải là người khơi mào chiến tranh, mà ban đầu vốn là cuộc chiến tranh tự vệ. Karl không theo đuổi chính sách xâm lược. Ngài tiếp tục chiến tranh tới cùng để hướng đến nền hòa bình chắc chắn. Và trường hợp này cũng vậy. Điều này có thể dẫn đến hệ quả là lãnh thổ Thụy Điển được mở rộng nếu điều đó có thể đạt được thông qua chiến tranh và mặt khác có thể cho là hợp lý.

Trong chiến dịch Ba Lan, hay nói cách khác là về mặt ngoại giao ở Ba Lan, theo ý định của nhà vua, sau khi lật đổ vua August II và lập ra liên minh bền vững giữa Thụy Điển và Ba Lan, cả hai sẽ cùng kết hợp để đánh đuổi hoàn toàn quân Nga về lại đất nước.

Đến cuối năm 1701, Karl XII xâm lược Ba Lan nhưng không có ý định chống lại đất nước này. Ý định của ngài chỉ là thực hiện kế hoạch lật đổ vua August. Vị thế của nhà vua ở Ba Lan được thể hiện rõ nhất trên dòng chữ khắc bên dưới tranh chân dung của ngài do Daniel Chodowieki vẽ: "Người bảo vệ quốc tịch Ba Lan"

Karl đã cố gắng thuyết phục Ba Lan theo một chính sách quốc gia để tạo thành một trục liên minh Ba Lan chống Nga. Nếu chính sách này được thực hiện hiệu quả ở Ba Lan, thì chắc chắn nó sẽ hoàn toàn có lợi cho cả Thụy Điển lẫn Ba Lan. Tuy nhiên, Ba Lan là một quốc gia thiếu gắn kết, nhất là về đối nội, có thể nói là lỏng lẻo và dễ thay đổi, những mối quan hệ mới lập hôm nay mà mai đã cạch mặt nhau rồi. Đó là nơi mà sự đoàn kết, sức mạnh và quyết tâm là những thứ còn thiếu trong chính phủ. Khác với Riksdag của Thụy Điển, nơi mà các thành viên trong đó được tự do, thậm chí là phủ quyết những trở ngại bằng sự cứng rắn và cương quyết, thì ở Ba Lan đều không có khi giải quyết các vấn đề trong và ngoài nước.

Ngày 14 tháng Năm năm 1702, Karl XII chiếm đóng Warsaw. Vào buổi tối, đích thân ngài sắp xếp lính của mình dựng dàn đồng ca ngay trước lâu đài. Sau khi dàn đồng ca hát xong, sau đó quỳ xuống và cùng nhau cầu nguyện và tạ ơn.

Nhưng cuộc hành quân vẫn phải tiếp tục về phía Nam ngay sau khi vua August phản công. Ở Klissow, Karl XII tạm rút lui để tránh liên quân Saxon- Ba Lan, rồi sau đó giành chiến thắng vào ngày 9 tháng Bảy. Đó là chiến thắng Duena trước vua August và có là là chiến thắng giòn giã nhất. Kỹ năng chiến thuật của Karl được thể hiện rõ ràng ở đây. Điều này cần được chú ý và nghiên cứu nhiều hơn.

Trong cùng tháng đó, Krakow đã bị chiếm. Tại đây, Karl XII nhận được lá thư đầu tiên của Nữ Công tước Eleonora Juliana về việc Hoàng tử Max muốn gia nhập quân đội Thụy Điển. Trong những tháng còn lại của năm ấy, phần lớn đều là thu đồ cống nạp để duy trì quân đội và thuyết phục các quý tộc Ba Lan lật đổ vua August. Các việc này được cho là rất quan trọng và được đẩy lên bằng sức mạnh quân đội, đã thu được nhiều thành công.

Tháng Một năm 1703, Karl XII đặt trụ sở tại lâu đài Jacobowice ở ngoại ô Lublin. Quân đội trải qua những tháng mùa đông. Nhưng họ không nghỉ ngơi lâu. Đầu tháng 3, Karl đã tới Okuniew.

Đây là nơi mà hoàng tử Max đã tới trụ sở chính của quân Thụy Điển.

Nhiệm vụ đầu tiên của hoàng tử là theo sát nhà vua để có thể quan sát học hỏi những điều cần biết trong chiến tranh thật sự. Nhưng khi theo vua Karl XII, thì có nghĩa là phải cố gắng nỗ lực nhiều nhất có thể, phải hài lòng với những cư dân tồi tệ, hay nằm đất một mình, phải ở những nơi nguy hiểm nhất, phải đặt yêu cầu cao với người nhưng quan trọng nhất là chính bản thân mình. Rất khó nhưng đó là điều tốt nhất cho một chiến binh, và đó là cả thanh xuân của hoàng tử xứ Wuerttemberg.

Sau những thành công nối tiếp ở miền Nam Ba Lan, nhiệm vụ chính hiện giờ là đánh bại tàn quân Saxon của vua August hiện đang len lỏi ở miền trung và hạ Weichsel. Sau khi kị binh của August thất bại thảm hại ở Pultusk, việc chiếm pháo đài Thorn là cần thiết vì quân bộ binh chủ lực của August đều ở đó.

Hoàng tử Max lần đầu ra trận ở Pultusk vào ngày 2 tháng Tư năm 1703, chưa đầy một tháng kể từ khi cậu gia nhập quân đội Thụy Điển.

Trước mặt cậu giờ đây là quân chủ lực Saxon, chủ yếu là kị binh, điều mà Karl rất mong được thấy trong trận đánh này.

Tuy nhiên, như mọi khi, quân địch rút chạy nhưng Karl XII đã thành công tiến quân trong một trận chiến ác liệt và cùng lúc chọc thủng hàng ngũ Saxon trong thành. Đội Kị binh chủ lực trong trận này là quân đoàn Scania do tướng Buchwald chỉ huy. Hoàng tử Max đã tham gia trận đánh này. Cậu đứng sát gót giày của kẻ địch. Khi cậu quay lưng lại, cậu thấy một thiếu niên trẻ khác đang ở phía sau, vừa tấn công hoàng tử, vừa hét lên rằng: "Mày muốn gì hả thằng nhóc kia? Đã biết giết người chưa??". Nhưng Max đã bảo vệ được bản thân và đâm kẻ địch một nhát kiếm. Trận đánh đầu tiên của Hoàng tử đã được thể hiện trên bộ đồ rách lỗ chỗ và đôi ủng bị đâm của cậu.

Karl XII vẫn như mọi khi, cũng đã tự tay bắt tướng Beust của Saxon.

Một lần, hoàng tử khi đó đang cưỡi ngựa và vô cùng mệt mỏi, liền ngủ gật. Ngựa cứ tiếp tục đi mà hoàng tử vẫn không tỉnh dậy cho tới khi câu nghe thấy tiếng nói "Ai đó?". Cậu nhận ra là mình đã đi lạc vào trại địch. Hoàng tử đáp lại rằng "Người Saxon đây", nhưng khi bị hỏi đòi tiền chuộc, hoàng tử liền quay ngựa lại và nhanh chóng tìm về quân mình, và đã thành công.

(Keyssler nói rằng người Saxon đã có thể giết hoàng tử nếu Karl XII không tự mình tới chi viện.)

Một vài ngày sau, hoàng tử đã gặp phải một tai nạn nghiêm trọng. Khi đang cưỡi ngựa phía trước nhà vua, cậu bị ngã mạnh ra khỏi ngựa. Nhà vua không kịp phản ứng nên cũng bị ngã theo và đè lên người hoàng tử. Mặc dù nhà vua vẫn ngồi dậy được nhưng hoàng tử lại bị mất khả năng nói và gặp khó khăn trong việc thở. Hoàng tử được đưa trở lại khu đóng quân cách đó 4 dặm. Hoàng tử được cho nghỉ ngơi và được kê thuốc Sperma cti và sanguis hicinus. Sau hai ngày, Max lại có thể ngồi trên lưng ngựa.

(Trong cuốn "Hoàng tử Maximilian xứ Wuerttemberg và bạn Karl XII của anh ấy" của Sigmund Schott viết: Sau khi nhận ra tình trạng của cậu, nhà vua đã nhanh chóng đưa cậu quay trở lại và mang vào lều của mình. Nhà vua đã ở bên cậu và chăm sóc cậu rất dịu dàng cho đến khi bác sĩ tới. Bác sỹ đã phải trấn an nhà vua. Vua Karl đã gợi ý bác sỹ hãy trích máu* để chữa cho hoàng tử nhưng bác sỹ đã kê thuốc Sperma cti và sanguis hicinus. Hoàng tử Max chỉ có thể mở mắt và nhìn vua một cách chân thành do cậu không thể nói được.

Trích máu là 1 phương pháp từ thời trung cổ, dùng để loại bỏ khí độc ra khỏi cơ thể bằng cách để máu nhỏ hết ra ngoài. Tuy nhiên cách này trong khoa học hiện đại là vô dụng và đôi khi nguy hiểm, được cho là đã làm George Washington chết oan :v)

Trong cuộc vây hãm pháo đài Thorn, lều của cả vua lẫn hoàng tử đều ở trong tầm bắn của đại bác. Những viên đạn pháo cũng đã đi xuyên qua lều, một lần thì sượt qua giữa hai người, một lần khác thì đạn rơi trúng chỗ mà hoàng tử vừa mới rời đi. Các đống rơm được dựng lên để làm lá chắn, nhưng Karl XII đã gỡ bỏ phần rơm trước lều của mình nhưng lại giữ cho những người khác.

Nhà vua đã quá quen với việc ngày ngày đi thị sát dưới đường đại bác. Các hiệp sĩ trên pháo đài quan sát từ trên cao và như một thói quen, luôn nạp đày đạn và nhắm bắn về phía con đường mà nhà vua cùng tùy tùng sẽ đi qua. Thường thì đạn sẽ đi sượt qua nhà vua, hoặc là trúng ngay gần cả nhóm. Tuy nhiên, không gì khó chịu hơn việc bị đất cát bắn lên mặt và quần áo.

Trong một lần khac, tướng Liewen bị bắn khi ở vị trí giữa nhà vua và hai hoàng tử. Ngay khi nhà vua vừa cảnh báo ông về việc bộ đồ đẹp của ông ta khá nổi bật và quân Saxon sẽ nhằm vào đó mà bắn. Và quả thật, đó là một phát súng chết người và cướp đi chiếc chân phải của ông ấy.

Nhà vua thường ăn mặc đơn giản giống như một trong những người lính riêng của ngài.

Một lần, nhà vua đã ngoi lên hơi cao từ một cái hào để có tầm nhìn rõ hơn. Điều này khiến ngài ở trong tầm nhìn của địch. Ngài đặt tay lên thành gỗ, đặt đầu lên tay. Có thể các bạn đang nghĩ tới vụ Fredriksten! Một viên đại bác bắn trúng nhiều thành gỗ, nhưng nhà vua vẫn bình an vô sự.

Cuộc vây hãm bị kéo dài. Sau 2 tháng ở đây, Karl XII muốn chiếm thành phố nhanh chóng. Ngài muốn đích thân dẫn đầu cuộc tiến công. Các tướng tá đã khuyên ngài rằng việc này sẽ gây tổn thất nhiều người và nhà vua không nên đặt mình vào nguy hiểm như vậy, họ nói rằng: "Nếu nhà vua băng hà, thì đất nước sẽ phải trải qua tổn thất rất lớn". Nhà vua đáp lại rằng: "Thụy Điển sẽ không bị mất gì nhiều từ ta cả, vì dù sao nó vẫn chưa được lợi gì từ ta mà."

Nhưng trước khi cuộc tiến công diễn ra, Thorn đã đầu hàng vào ngày 3 tháng Mười năm 1703. Ngày hôm sau, người Thụy Điển đã chiếm đóng thành phố.

Hoàng tử Max đã ở lại Thorn. Cậu có cơ hội được thăm quan thành phố và xem các pháo đài của nó. Như mọi khi, cậu lại thăm thú những học viện, thư viện, nhà thờ, chẳng hạn như nhà thờ Thánh John, nơi tưởng niệm nhà khoa học Copernicus.

Trời đã trở lạnh và một số trung đoán đã đóng quân ở các khu quân sự. Một số đào hầm đất giữ ấm, một số thì nhóm lựa trong trại. Nhà vua thì chẳng làm gì cả và ở trong lều mùa hè của mình cho đến tận ngày 21 tháng 11. Vào buổi sáng, những chiếc lều đã đông cứng.

Để đi trinh sát trong những tháng mùa đông, nhà vua và hoàng tử đã có chuyến đi tới Danzig. Họ đã đi 32 dặm trong hai ngày. Có một lần, trong lúc không chú ý, ngựa của nhà vua chạy mất. Hoàng tử đã bắt lại nó nhưng cùng lúc đó, ngựa của cậu cũng chạy đi cùng với yên và nước. Nhà vua đã cười rất vui vẻ.

Sau khi nhà vua chiến thành phố Elbing vào tháng 12, quân đội chính thức bước vào mùa đông khắc nghiệt. Sang đến năm 1704, nhà vua vẫn ở Heilsberg. Tại đây, Hoàng tử Max có nhiều thời gian cho việc nghiên cứu học tập. Bradili miêu tả những việc hoàng tử làm trong những tháng mùa đông như sau: "Sau khi thay đồ và cầu nguyện buổi sớm, cậu tới chỗ nhà vua lúc 7 giờ sáng và cùng tham gia buổi lễ tôn giáo địa phương. Các buổi lễ được tổ chức vào 7 giờ sáng và 4 giờ chiều. Cậu cùng nhà vua quỳ xuống cầu nguyện. Sau đó, họ ăn sáng, thường là súp nấu bia cùng với bánh mỳ. Khi nhà vua làm việc trong văn phòng và không ra ngoài, và thường là như thế, cậu sẽ trở lại phòng mình và học lịch sử Thụy Điển, Đan Mạch và Đức. Sau đó cậu học về nghệ thuật pháo đài hoặc đến trường đua ngựa. Sau bữa tối, cậu tập bắn súng hoặc đi săn để giải trí, hoặc là tới thăm các sĩ quan.

Thi thoảng, có các hiệp sĩ ở những nơi mà các trung đoàn đóng quân. Một lần nhà vua cùng hoàng tử tới Dirschau, nhưng cổng thành lại đóng. Họ đập cửa, hét và bắn súng nhưng không có tác dụng. Nhà vua xuống ngựa và tìm một cái cổng mở. Cuối cùng cũng tìm ra. Trong bão tuyết, hoàng tử đã giữ ngựa cho ngài. Khi đã vào thành, họ đã vào ngôi nhà nhỏ nhất. Nhà vua nằm xuống mà vẫn mang ủng. Max tháo ủng của cậu, nhồi rơm vào trong vào đặt cạnh đống lửa cho khô. Tuy nhiên, sáng hôm sau, giày của cậu bị cháy và cậu phải mang giày của nông dân, dùng được thêm cho chuyến đi trong tám ngày tiếp theo.

Từ Heisberg, Hoàng từ Max và hoàng tử xứ Sachsen-Gotha đã tới Koenigsberg để thăm quan. Và một lần nữa, Hoàng tử nhỏ lại thể hiện sự tò mò của mình, dành hết thời gian để trau dồi tri thức.

Cuộc chiến đã chuyển sang giai đoạn mới. Tháng Mười năm 1703, Sa hoàng và vua August đã tiến đến một liên minh vững chắc hơn để chống lại Thụy Điển.

Tuy nhiên, thành công của Karl XII ở Ba Lan đã khiến nhiều người Ba Lan nhụt chí. Một đảng lớn đã có mong muốn trục xuất vua August, và tại Quốc hội Ba Lan, điều này đã được tuyên bố vào đầu tháng Hai năm 1704, dưới áp lực từ vua Karl XII.

Mặc dù đã có sự phản kháng từ những người ủng hộ vua August, một vị vua mới đã được quốc hội lựa chọn ở Warsaw, và dưới ảnh hưởng của Thụy Điển, đó là Stanislaus Leszcinsky.

Sau đó, vua Karl tới vùng Tây Nam Ba Lan. Quân đội Thụy Điển vận hành nhiều đơn vị để nắm bắt tình hình của vua August, và cũng là để ngăn chặn những tiếp xúc của ông ta với quân đội Nga ở phía Đông. Tuy nhiên, vào năm tới thì Nga mới thực sự chuyển mục tiêu quân sự về phía Ba Lan. HIện tại, vua Karl đã chiếm Lemberg, nơi sau này sẽ là vị trí thành trì vững chắc cho liên quan Nga-Saxon. Trong lúc này, vua August, với kỹ năng thượng thừa đã trốn được quân Thụy Điển và tiến đánh Warsaw không được phòng bị.

Lemberg là một pháo đài cổ. Trước đây nó đã bị bao vây bởi 100.000 quân Thổ mà vẫn không bị chiếm. Nhờ vậy, nó đã có danh tiếng là vô địch.

Karl XII đã nhanh chóng tiến công bất ngời cùng với một phần kỵ binh. Ngài đã thất bại và pháo đài này nhất định phải được dồn toàn lực. Cuộc chiến diễn ra vào ngày 27 tháng Tám năm 1704. Nhà vua và hoàng tử Max như thường lệ vẫn dẫn đầu cho binh lính và cả hai đều là những người đầu tiên vượt qua tưởng thành và vào thành phố.

Khi tướng Ducher xin nhà vua hãy bảo vệ mình, nhà vua nói rằng:" Ngươi muốn gì nào? Ta muốn ở bên thần dân của ta. Ngươi lo lắng cho việc giữ gìn danh dự cho người Thụy Điển thì ta cũng nghĩ tới điều đó, vua Thụy Điển nào cũng vậy thôi". Trước niềm tin và sự coi thường cái chết của ngài, Hoàng tử Max đúng là đã có một người thầy và một người bạn đồng hành tốt.

Karl XII thường bị chỉ trích vì sự khinh suất và liều lĩnh của bản thân. Nhưng phải nhớ rằng những thành công có được phần lớn không chỉ vì chuyên môn tốt trên chiến trường mà còn là do khả năng hết mình với mọi thứ, như là sự dũng cảm và gan lì trên trận mạc chẳng hạn.

Đây là điều mục sư trên chiến trường của Karl XII, Nordberg đã nói, sau đó, ông đã nói về tính cách của nhà vua là: "Ngài không bao giờ nói với các sĩ quan và lính rằng: "Hãy đi và chiến đấu đi", mà ngài sẽ nói: "Đến đây nào", rồi sau đó ngày sẽ đi đầu tiên."

Khi nói về công việc của mình, thì ngài cũng nói về nó khá đơn giản. Trong một lá thư gửi đến Rehnskoeld, ngài đã miêu tả chiến công ở Lemberg ngắn gọn thế này: " Từ khi chúng ta từ biệt, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả, ngoại từ hôm sáng thứ Bảy, kỵ binh đã tấn công thành Lemberg mà không mất nhiều công sức và tổn thất cho lắm.

Tuy nhiên, vua August đã một lần nữa di chuyển lên phía Bắc thành công chiếm được Warsaw. Khi nhận được tin, Karl XII đã muốn khô máu với kẻ thù "Di chuyển lên phía Bắc, quân Saxon sẽ nhanh chóng rời Warsaw và chạy mất". Karl XII đã di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc và đuổi, bắt được một phần quân địch ở Pinitz ngày 28 tháng Mười 1704.

Đến mùa đông vào giữa tháng 11, họ đã tới biên giới Silesia và chọn Rawitz là trụ sở chính. Hoàng tử được ở một khu tốt trong thành phố, nhưng cậu ấy thấy là nó quá xa chỗ nhà vua, vì vậy cậu ấy đã đổi lấy chỗ tệ hại hơn nhiều, nhưng gần hơn. (Cậu ấy đã đổi chỗ với người hầu)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net