Phiên ngoại: Thầy trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân, gió khẽ lay động những hồi ức.

Và bây giờ là lúc để kể về những hồi ức.

-----3 năm trước-----

- Shanya-san, sao ngài lại nhận nữ học trò? Thế là trái với quy tắc của ngài!

Một người học trò của ông phản đối khi nhìn thấy phòng tập có 11 người mà xen lẫn với một đứa con gái.

- Không sao, cứ cho nó những bài tập khắc nghiệt hơn những người khác, nó sẽ sớm bỏ cuộc.

Ông thở dài.

"Đứa bé đó đã quỳ hơn 2 canh giờ dưới tuyết để xin học, sao ta có thể từ chối?"

(*chú thích: 1 canh giờ bằng khoảng 2 tiếng)

Ông lấy cung tên ra, bắn.

Mũi tên lao vun vút, rồi cắm vào gần đỉnh của một cây cột cao hơn 30m.

Bài học đầu tiên mà ông dạy cho Ai, là leo lên đỉnh cột với 2 quả tạ buộc ở tay để lấy mũi tên xuống.

--------------------------------------------------------------

4 người con gái của tên đó được trao cho 4 danh hiệu khác nhau.

Đại tiểu thư - Cao quý.

Nhị tiểu thư - Đức hạnh.

Tam tiểu thư - Tài năng.

Cuối cùng là tứ tiểu thư - Thuần khiết.

Nhị tiểu thư đã mất, đại tiểu thư và tam tiểu thư thì đã được hứa hôn và gả đi từ sớm.

Vậy tại sao tứ tiểu thư- viên ngọc mẻ bị vứt đi từ trước lại ở chỗ ông thế này?

-----------------------------------------------------------------

- Thầy à? Vậy có ổn không vậy? Cô ấy loay hoay ở cây cột đó 3 ngày rồi đó!

Một người học trò hỏi nhỏ ông.

Ông khẽ lắc đầu.

- Nếu nó không qua được ải đầu tiên thì còn làm ăn gì được?

- Nhưng ải đầu tiên của chúng con chỉ với cây cột 15m thôi mà? Vậy rõ ràng là---

- Câm miệng.

------------------------------------------------------------------

Sáng ngày thứ 4, có tiếng hò reo ồn ào ngoài sân khi mặt trời còn chưa ló dạng.

Trong thư phòng, ông khẽ nhíu mày.

- Chuyện gì mà ồn ào vậy?

Ông nhăn mặt đi ra ngoài sân.

Cảnh tượng đập vào mắt của ông là vẫn là cô gái ấy.

Vẫn là cây cột cao hơn 30m ấy.

Cô ấy đã leo được một nửa.

Những người đứng ở dưới đang hò reo.

"Không thể nào....sao có thể?" 

Ông nhìn kỹ ở tay của cô gái ấy.

Dùng dây buộc hai quả tạ với nhau rồi lợi dụng nó để leo lên dễ hơn ư?

20m

21m

22m

23m

.

.

.

.

29m, đã lấy được mũi tên.

30m, leo lên đỉnh cột ngồi.

Cô gái ấy nhìn ông, mỉm cười.

Dưới ánh bình minh sáng sớm, cô ấy như tỏa sáng rực rỡ, đôi mắt màu tím như hút hồn người nhìn.

Ông và những người khác thoáng ngẩn ngơ nhìn cô ấy.

- Thầy à, thầy nên thừa nhận cô ấy đi.

Một người học trò vỗ vai ông.

-----------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, ông dạy cô ấy võ thuật.

Cô ấy không đấu tập với những học trò khác, mà là đấu tập trực tiếp với ông.

"Thầy à, rõ ràng là chơi bẩn!" -suy nghĩ của 10 người học trò khác.

Ông ra tay hết sức, đánh thật mạnh vào vùng bụng của cô ấy.

Cô ấy ngã gục, ông túm lấy phần tóc dài đã được buộc đuôi ngựa của cô ấy lên.

- Nghe rõ đây, phụ nữ tốt nhất là không nên dính dáng đến mấy cái này.

Ông nghĩ, nhiêu đây là đủ để cô ấy bỏ cuộc rồi.

Và ngày hôm sau.

Cô ấy đã cắt đi mái tóc, nhìn như một đứa con trai.

                        (hình minh họa)

- Tôi đã bảo, ông đừng nương tay, cứ coi như tôi là con trai mà?

3 tuần sau, chính xác là 3 tuần 4 ngày...

Cô gái ấy luyện tập suốt ngày đêm, thường xuyên quan sát những người khác, ngay cả ông.

Phân tích, tìm ra điểm yếu.

Rồi cuối cùng, cô cũng có thể đánh ngang ngửa với ông.

-----------------------------------------------------------------------------

- Thầy à? Sao thầy cứng đầu cứng cổ quá vậy? Toàn bộ 10 người chúng con đã thừa nhận cô ấy rồi đấy!

Người học trò đầu tiên của ông, hay nói cách khác là huynh trưởng nói.

Ông nhíu mày.

- Im lặng!

Người huynh trưởng kia ngạc nhiên, sau đó lầm bầm trong miệng:

- Vậy nên mới không có vợ, ế đến già đấy!

-----------------------------------------------------------------------------

Shanya trầm ngâm suy nghĩ, rải bước đi dạo trong vườn.

Bất chợt, ông nhìn thấy cô gái kia, cũng đang đi dạo giống ông.

Cô gái kia đã cắt tóc ngắn, nên bây giờ nhìn y hệt nam nhân.

"Đứa trẻ này......trời sinh nhầm giới tính!"

Thay vì những bộ y phục tay dài nữ tính hay những bộ váy đáng yêu, cô gái này lại hợp với những bộ vest kiểu nam hay áo giáp của kị sỹ hơn.

Bất chợt cô gái kia - Ai bỗng dừng bước.

"Nó nhận ra sự hiện diện của mình ư?"

Cô gái kia gục xuống, thở dốc.

Ông giật mình, lo lắng chạy đến.

- Này! Ổn không đó?!

Cô gái kia nhìn lại ông, cười mỉa.

- Không cần thầy lo----

Chưa dứt lời, ngất đi.

Ngày hôm đó, là lần đầu tiên ông phát hiện ra thể trạng của cô.

--------------------------------------------------------------------------

- XXX, ta sẽ dạy con kiếm thuật. Toàn bộ những kĩ thuật ta biết.

Ông nghiêm nghị, nhìn cô gái đang quỳ trước mắt mình.

- Vậy thì xin nhờ thầy.

--------------------------------------------------------------------------

Qua thời gian, cơ thể của cô ấy cũng hồi phục được tốt hơn.

Và trình độ kiếm thuật của cô ấy, giờ đã là mạnh nhất, vượt xa 10 người còn lại.

--------------------------------------------------------------------------

- Chúc mừng ông, phó tổng bộ. Ông đã đào tạo ra được một nhân tài hiếm có đấy!

- Không dám, thưa tổng bộ.

- 10 người kia đã được gửi ra chiến trường, vậy khi nào đến lượt cô ấy?

Mỗi lần nhắc đến chủ đề này, ông lại đau đầu.

Ông từng gặp Aiyama, người anh trai kết nghĩa cô ấy và vô tình biết được quá khứ của cô ấy.

- Shanya-san, nỗi đau, sự khổ cực, không phải chỉ mang lại đau thương. Nếu vượt qua nó được, thì sẽ tạo ra được đóa hoa xinh đẹp nhất.

Aiyama đã nói như thế.

Ông chỉ nhớ, ông đã đáp:

- Nhưng mà đây lại là một đóa hoa có gai độc, lại cực kì dễ bị phá hủy ở trên chiến trường.

-------------------------------------------------------------------------------

- XXX, ta đã quyết định rồi.

Ông ngồi nói với Ai, trong lúc hai người đang ngắm hoa, thưởng trà. Ai vẫn giữ thói quen mặc hoodie, nhìn thoạt như con trai dù tóc đã dài ngang vai.

- Con có biết, tại sao ta lại giữ con lâu nhất không?

- Vì năng lực của con còn kém?

- Kém kém cái qq! Con mạnh bome ra ấy!

Ông ôm cô gái 

- Ta không muốn một đóa hoa như con bị hủy hoại trên chiến trường. Hiện giờ 10 người học trò của ta, đã hi sinh mất 4 người rồi. Nghe cho kĩ đây.....

Đó là ngày cuối cùng, cô ở với ông.

-------------------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, cô nhậm chức saniwa.

Chọn starter là Yamanbagiri Kunihiro.

Chính ông đã viết một lá đơn đề cử với chính phủ cho cô trở thành saniwa với cái tên Satsuki Ai.

Linh lực của cô chỉ bằng một nửa so với các saniwa khác.

Nhưng kĩ năng kiếm thuật và khả năng phân tích của cô bù vào thứ đó.

------------------------------------------------------------------------------

- Aiyama, ta đã hi vọng cậu có thể trở thành phu quân của con bé đấy!

- Ha ha, ông đừng nói nữa. Mà sao tự dưng bữa nay ông lại nổi hứng mà lôi chuyện xưa ra kể như thế này?

Aiyama đang uống rượu shochu ngắm trăng với Shanya, bất chợt ông lại cảm thấy hoài niệm nên lôi chuyện xưa ra kể một mạch.

-----------------------------------------------------------------------------

- Đây là món quà cuối cùng ta dành cho con!

- Kiếm?

Ai nhận lấy thanh kiếm kia.

Đó là một thanh wakizashi màu tím.

------------------------------------------------------------------------------

Vậy là một phần của quá khứ được làm rõ nhé! OvO

Mà ai muốn biết Ai đã leo lên cây cột 30m như thế nào cụ thể hơn thì lên Youtube gõ "Mulan I will make a man out of you" ấy =))))))))

Mà thôi, tôi chèn sẵn luôn rồi!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net