Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái lễ tân nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ tan sở, cô gái buổi trưa hôm nay tới tìm Thẩm Đổng vẫn còn đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sa lon đại sảnh chờ đợi, mặt không thay đổi, mắt nhìn phía trước không nhúc nhích, cô còn tưởng rằng cô gái ấy đang trợn tròn mắt mà vẫn bất tỉnh nhân sự được.

Cô lễ tân mới vừa tốt nghiệp đại học, làm việc ở HM là công việc đầu tiên, tuổi tác không lớn cũng vừa gia nhập vào xã hội, đơn thuần hiền lành tựa như một con cừu nhỏ, đối với hết thảy đều có lòng hiếu kỳ, mỗi khi rảnh rỗi, ánh mắt đều chạy tới trên người Viên Nhất Kỳ, len lén đánh giá Viên Nhất Kỳ.

Thời gian tan ca rất nhanh liền tới, viên chức lục tục mang túi đi ra trong thang máy, lúc này cũng không có ai chú ý Viên Nhất Kỳ đang ngồi ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh.

Không bao lâu mọi người đã lục tục về hết, người đến người đi, đại sảnh cũng yên tĩnh trở lại, tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy có chút không quen, chân trời màu đỏ sậm với ánh chiều tà hắt vào tấm kính đại sảnh bằng pha lê, phản xạ ra thứ sắc thái đẹp đẽ.

Cô gái lễ tân thu dọn bàn, mang theo túi xách, đi từ từ đến bên người Viên Nhất Kỳ, cắn môi con mắt lóe sáng nhìn Viên Nhất Kỳ, nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở:

"Vị tiểu thư này, công ty của chúng ta đã tới giờ tan tầm, tất cả khách đều phải rời khỏi."

Viên Nhất Kỳ môi nhấp thật chặt, nhàn nhạt giương mắt mắt nhìn cô lễ tân, sau đó ôm hoa đứng lên, khẽ cúi đầu nhẹ giọng lễ phép nói lời cảm tạ:

"Cảm ơn nhắc nhở, tôi đã biết, vậy tôi đi." Đợi cả một buổi chiều cũng không đợi được người Viên Nhất Kỳ muốn gặp, tựa hồ cũng không có chút không kiên nhẫn cùng ảo não nào, sắc mặt bình tĩnh mà xa cách.

Cô lễ tân đến cùng vẫn không nhịn được có chút không nỡ vì Viên Nhất Kỳ đã chờ từ trưa tới giờ này, rốt cục nhỏ giọng tiết lộ hành tung của Thẩm Mộng Dao:

"Viên tiểu thư, kỳ thật Thẩm Đổng trước đó đã ở công ty, nhưng cô ấy không muốn gặp cô. Cô ở đây chờ cũng vô ích vì thang máy công ty có một cái dẫn tới thẳng bãi đỗ xe ở tầng hầm, hai giờ trước Thẩm Đổng đã rời khỏi đây. Mặc dù tôi đã sớm muốn nói với cô, không muốn cô đợi uổng công vô ích, nhưng thư ký Tô...cô ấy không cho tôi nói."

Cô lễ tân nói xong còn kéo kéo góc áo của mình, cô đến cùng vẫn là học trò mới tốt nghiệp, vẫn còn một phần đơn thuần và ngây thơ.

"Tôi đã biết." Viên Nhất Kỳ có chút cúi đầu, lông mi thật dài treo trên đôi mắt thâm thúy mà trong trẻo, tựa hồ đang lưu chuyển dưới ánh đèn thanh tịnh.

"Cô biết Thẩm Đổng đã đi à, vậy vì sao cô còn ở lại chờ?" Đôi mắt cô lễ tân trừng lớn, đầy kinh ngạc, đó không phải là biết mình đang lãng phí thời gian đợi uổng công mà vẫn đợi à.

"Đây là tôi thành tâm, có thể cô ấy biết, vô luận cô ấy đi hay không đi, tôi vẫn sẽ chờ." Viên Nhất Kỳ đứng thẳng, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa lớn, nhàn nhạt mở miệng.

Mấy giờ trước, cô ngẫu nhiên quay đầu một lần, thấy được từ cao ốc có một chiếc xe chạy qua, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của Thẩm Mộng Dao, trước đó cô đã từng thấy, cô liền biết Thẩm Mộng Dao đã rời đi.

Cô lễ tân hiển nhiên có chút xấu hổ, ha ha cười hai tiếng mới lên tiếng:

"Viên tiểu thư thật vô cùng thành tâm."

"Cám ơn sự chiêu đãi của cô, tôi đi trước, hôm nay đã làm phiền cô rồi." Viên Nhất Kỳ nhẹ gật đầu, lễ phép biểu thị lòng biết ơn.

."Không. . . Không cần khách khí." Cô lễ tân mặt đỏ hồng, chiêu đãi gì chứ? cô chỉ bất quá khi đang làm việc vi phạm điều lệ rót cho Viên Nhất Kỳ hai cốc cà phê mà thôi.

Nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Viên Nhất Kỳ biến mất ở cửa chính, cô lễ tân lúc này mới hít sâu một hơi, Viên tiểu thư thật đẹp, càng gần càng thấy cô ấy đẹp lộng lẫy, vừa cao vừa gầy làn da còn trắng như vậy, chỉ là khí chất có hơi lạnh lùng, khiến người khác không dám tiếp cận. Hơn nữa tính tình cũng có chút quái, cô lễ tân tiếc hận lắc đầu.

Khi tính rời đi, điện thoại ở trên bàn lễ tân đột nhiên vang lên, cô lễ tân ngây cả người vội vàng chạy đến nghe điện thoại.

Cô lễ tân có chút kinh sợ tiếp điện thoại, hơi cúi đầu khẩn trương không ngừng nắm lấy góc áo của mình nhàu nhàu:

"Vâng, Thẩm Đổng, vị tiểu thư kia mời vừa rời đi, dạ."

Viên Nhất Kỳ ôm hoa trong ngực đi trên đường cái, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn về phía hai đóa hoa màu trắng mới nở vẫn còn xinh đẹp, mùi thơm ngát xông vào mũi, Viên Nhất Kỳ nhíu mày, thấp giọng nói:

"Mày xem mày nở đẹp như vậy, mà chị ấy lại nhiều lần không được thấy, chờ khi nào mày tàn luôn rồi, thì chị ấy mãi mãi cũng không nhìn thấy mày."

Hoa này là hoa cô mua tính mang tới tặng cho Thẩm Mộng Dao ở bệnh viện, chỉ là hôm ấy không gặp được nàng. Về sau Viên Nhất Kỳ liền trồng nó ở ban công nhà mình, lần này muốn mang nó tới xin lỗi Thẩm Mộng Dao, nhưng ai ngờ lại tặng bất thành.

Hứa Dương nói, khi nói xin lỗi với con gái ngoài hoa tươi mỹ thực còn phải có lòng thành, hôm nay cô mang hoa tới còn mang theo cả đồ ăn mình tự nấu, cùng tràn đầy thành ý, nhưng ngay cả gặp mặt cũng không được gặp.

Đối với Viên Nhất Kỳ mà nói, có đôi khi tản bộ cũng là một loại hưởng thụ, ôm hoa đón ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà, Viên Nhất Kỳ suy nghĩ từ từ đi trở về nhà.

Khi đi ngang qua một quán rượu, Viên Nhất Kỳ hoảng hốt thoáng trông thấy thân ảnh Thẩm Mộng Dao chợt lóe lên. Cô dừng bước lại, cố nhìn lại lần nữa, phát hiện người đứng bên cửa xoay là Thẩm Mộng Dao. Nàng một thân váy màu lam nhạt, tóc cột cao lên, cao quý mà ưu nhã, tựa như là đang ở trong một buổi dạ hội, hấp dẫn lấy ánh mắt mọi người.

Thẩm Mộng Dao, hai tay ôm ngực có chút ngẩng cằm, biểu lộ sự lãnh đạm nhìn về phía trước. Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn hoa trong lòng, đi đến chỗ Thẩm Mộng Dao. Khi cô sắp đi đến bên người Thẩm Mộng Dao, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kèn, một cỗ xe thể thao màu đen ở sau lưng cô, bị cô chặn đường đi. Viên Nhất Kỳ không chút hoang mang, nhấc chân dời bước, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mộng Dao.

Quả nhiên, Thẩm Mộng Dao cũng bị tiếng còi xe hấp dẫn ánh mắt, quay đầu nhìn lại, đương nhiên cũng nhìn thấy Viên Nhất Kỳ. Trong mắt nàng tràn đầy sự kinh ngạc rất rõ ràng, nàng tựa hồ không nghĩ tới lại nhìn thấy Viên Nhất Kỳ.

Chiếc xe thể thao màu đen kia lướt qua bên người Viên Nhất Kỳ, sau đó rất chính xác đỗ lại bên người Thẩm Mộng Dao. Một người đàn ông trẻ tuổi, điển trai cao ráo mặc đồ vét ôm một bó hoa hồng bước xuống xe, mỉm cười tự tin, ánh mắt ôn nhu thâm tình nhìn Thẩm Mộng Dao, giọng nói trầm thấp:

"Dao Dao, mỗi một lần gặp em, em lại cho anh một kinh hỉ mới, em lúc nào cũng xinh đẹp như vậy."

Người đàn ông ấy mỉm cười nhìn Thẩm Mộng Dao, không chút khách khí một tay ôm nàng vào lòng, đầu tựa vào cổ Thẩm Mộng Dao, hít lấy mùi thơm trên thân thể nàng. Thân thể Thẩm Mộng Dao gầy yếu rúc vào trong ngực gã, xứng như là Kim Đồng Ngọc Nữ, mũi chân Viên Nhất Kỳ duỗi ra chậm rãi thu hồi lại, mấp máy môi, có lẽ cô không nên quấy rầy vào lúc này.

Hai tay Thẩm Mộng Dao rủ xuống ở một bên, mặc cho người đàn ông kia ôm, ánh mắt bình thản, nhưng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, trên mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy thần sắc phức tạp, nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía Viên Nhất Kỳ. Chỉ là khi nàng nhìn lại, đã thấy Viên Nhất Kỳ rời đi, đôi mắt nàng lóe lên, vô ý thức nhìn chung quanh muốn tìm bóng lưng Viên Nhất Kỳ.

Ánh mắt vòng vo tầm vài vòng, Thẩm Mộng Dao rốt cục nhìn thấy Viên Nhất Kỳ. Người nọ đang đưa lưng về phía nàng đứng ở bên lề đường, hòa vào dòng người đang đợi đèn đỏ qua đường. Thân ảnh thẳng tắp cao gầy phá lệ dễ thấy trong đám người, ánh đèn màu vàng vẩy ở trên người nàng, ấm áp mà tĩnh mịch, Viên Nhất Kỳ cứ như vậy lẳng lặng đứng bên đèn đường không nhúc nhích, chỉ là bóng lưng thẳng tắp ấy lại có chút rũ đầu xuống, vô tình khiến người ta cảm thấy có chút cô đơn.

Thẩm Mộng Dao hơi động tâm một chút, nàng đẩy người đàn ông ôm mình ra, tỉnh táo nhìn đôi mắt kinh ngạc của đối phương, áy náy nói:

"Hồng Tuấn, không có gì, em có một số việc còn chưa xử lý, chúng ta hẹn lại lần sau đi."

Thẩm Mộng Dao nhấc váy lên, vòng qua người đàn ông có chút ngu ngơ kia, cắn cánh môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh đưa lưng về phía nàng cách đó không xa, bước nhanh qua đó.

Khi nàng sắp với được tới hình ảnh của ấy, khóe môi Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng cong lên, có chút muốn gọi tên Viên Nhất Kỳ. Nhưng vào lúc này, một người từ phía sau bắt tay của nàng lại, nửa ép buộc kéo nàng về

"Dao Dao, anh không đổi ngày được, có một số việc, anh muốn nói với em hôm nay." Mã Hồng Tuấn chân thành mà kích động đang ở trước mắt, Thẩm Mộng Dao ngây cả người, khi nàng quay đầu lại, đám người đứng bên lề đường đã theo đèn xanh bước qua đường, nhao nhao tán đi.

Bóng lưng Viên Nhất Kỳ cứ như vậy biến mất giữa dòng người, sau đó từ từ biến mất trước mặt Thẩm Mộng Dao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net