Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong BBQ, đã khoảng bốn năm giờ chiều, qua thêm chừng một giờ, mặt trời sẽ xuống núi, ở một nơi đẹp thế này sao có thể bỏ lỡ khung cảnh mặt trời lặn. Thế là Viên Nhất Kỳ lôi kéo Thẩm Mộng Dao muốn trèo lên đỉnh núi, ngắm mặt trời lặn.

Cô mẹ trẻ dẫn theo hai đứa bé, đứng bên cạnh nghe hai người nói muốn đi ngắm mặt trời lặn, liền đỏ mặt hỏi có thể cùng đi với hai người không.

Cô gái này lúc nào cũng dịu dàng đỏ mặt yêu kiều, ấn tượng đối với hai người cũng không tệ, bèn cho nàng đi chung.

Khóe mắt Viên Nhất Kỳ liếc qua thoáng nhìn thấy Điền Vy, cô bé nãy giờ vẫn quấn lấy cô, đang đứng cách đó không xa, nhai kẹo cao su cúi đầu chăm chú xem điện thoại, không ngừng ấn ấn vào màn hình, cũng không nhìn về phía hai người.

Viên Nhất Kỳ vụng trộm bắt lấy ngón tay Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng lắc, đợi khi Thẩm Mộng Dao nghiêng đầu nhìn cô, thì cô đã thấy
Điền Vy đang từ từ ngẩng đầu lên, bèn nói:

"Chúng ta mau, lén lút đi thôi."

Thẩm Mộng Dao biết Viên Nhất Kỳ vì sao đột nhiên trở nên có chút lén lút, nàng giống như cười mà không phải cười nhìn Viên Nhất Kỳ kéo nàng đi, nhẹ giọng kêu cô mẹ trẻ kia một tiếng, sau đó nhanh chóng mà lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đám người.

Trong dĩ vãng, phương pháp Viên Nhất Kỳ dùng để đối phó với những người quấn lấy mình, chính là lãnh đạm và không trả lời. Viên Nhất Kỳ có đôi mắt đẹp luôn lạnh lùng âm u, cộng thêm vẻ mặt đơ trời sinh băng giá, toàn thân từ trên xuống dưới lúc nào cũng phát tán khí tức bức người, chỉ cần cô tận lực im lặng, cho dù có là tâm điểm của cả đám người, thì trong vòng mấy mét xung quanh cũng không có ai chủ động tiếp cận.

Thế nhưng cô bé tên Điền Vy này lại không thèm quan tâm sự lạnh lùng ấy của Viên Nhất Kỳ, cho dù Viên Nhất Kỳ không thèm để ý, thì nàng cũng bình thản ung dung đầy hứng thú đi theo Viên Nhất Kỳ không ngừng nói chuyện, không thèm quan tâm Thẩm Mộng Dao có ở bên cạnh họ hay không.

Mà chủ đề lại càng ngày càng rõ ràng.

"Tiểu tỷ tỷ lúc nào thì biết mình thích con gái vậy?"

"Chị gái xinh đẹp kế bên là bạn gái của chi à?"

"Chị đã cùng chị ấy 'làm' chưa? Cảm giác thế nào?"

"Có muốn thử một chút cảm giác đặc biệt hay không?"

Cuối cùng, nàng còn dán chặt cặp ngực mềm mại vào lưng Viên Nhất Kỳ, mập mờ lẩm bẩm bên tai cô: "Em ở khách sạn HJ phòng số 101, ban đêm tiểu tỷ tỷ có thể tới tìm em, em sẽ khiến tiểu tỷ tỷ rất vui vẻ."

Đây đại khái có thể được xem là màn quấy rối tình dục trong truyền thuyết mà Viên Nhất Kỳ tao ngộ lần đầu tiên trong đời, hơn nữa còn bị một cô bé quấy rối tình dục.

Viên Nhất Kỳ thừa nhận, mình đích thật có chút ngẩn người, cô chưa từng gặp phải cô gái nào đặc biệt như vậy, mà còn là một cô gái có dáng dấp thanh tú xinh đẹp lại còn rất trẻ tuổi.

Tuy nhiên điều khiến Viên Nhất Kỳ bất mãn nhất chính là, khi cô bé này cứ dây dưa với mình, Thẩm Mộng Dao lại hoàn toàn thờ ơ đứng một bên xem trò hay, rõ ràng nàng nghe những lời cô bé ấy nói, nhưng vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ, nướng chân gà, gắp vào đĩa cho Viên Nhất Kỳ, rồi đi phân phát cho người khác.

Không thèm để ý chút nào việc Viên Nhất Kỳ đang bị quấy rầy, ngay cả nhìn một lần cũng không nhìn.

Viên Nhất Kỳ mất mác mơ hồ cảm thấy có chút không cam lòng, nếu có nam hay nữ đối với Thẩm Mộng Dao thế này, cô nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát, thế mà bây giờ Thẩm Mộng Dao lại có thể không để ý chút nào, thậm chí ngay cả một chút xíu cảm giác không vui cũng không có.

Bởi vì phải ngắm mặt trời lặn trong vòng một giờ, mang theo hai đứa bé khẳng định sẽ bị trễ, cho nên trên đường ba người giao hai đứa bé cho ba chúng canh chừng, rồi cùng nhau leo lên núi.

Ban đầu, Viên Nhất Kỳ còn nắm tay Thẩm Mộng Dao leo lên núi, sau đó không biết đã nghĩ đến điều gì mà trông có chút bực bội, Cau mày mím môi, buông tay Thẩm Mộng Dao ra, một mình bò lên vách núi.

Thẩm Mộng Dao chỉ tuột lại phía sau lưng Viên Nhất Kỳ không bao xa.

Nhìn bóng lưng gầy yếu bò càng lúc càng nhanh, Thẩm Mộng Dao lắc đầu, khe khẽ thở dài, đôi mắt xinh đẹp như làn thu thuỷ, trộn lẫn mấy phần bất đắc dĩ.

Cô mẹ trẻ nọ tên Trịnh Tư Tư cùng Thẩm Mộng Dao sóng vai trèo lên trên, trước sau như một, cứ cúi đầu trầm mặc, tựa hồ có chút tâm sự. Nhưng rất nhanh, nàng liền hỏi Thẩm Mộng Dao một vấn đề, nàng ngẩng đầu, mặt hơi ửng đỏ, có chút do dự mà hỏi:

"Xin hỏi cô cùng Viên tiểu thư, là. . . Người yêu sao?"

Thẩm Mộng Dao ngây cả người, nàng cúi đầu xuống cắn cắn môi, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng lên tiếng:

"Ừm."

Chỉ tiếc Viên Nhất Kỳ bò ở phía trước không nghe thấy, nếu cô nghe thấy Thẩm Mộng Dao thừa nhận quan hệ của hai người là người yêu, khẳng định sẽ rất vui mừng.

"Thật tốt, hai người có thể dũng cảm đến với nhau." Giọng Trịnh Tư Tư vừa phiền muộn vừa cảm thán, khóe môi mỉm cười, chỉ có đôi mắt thanh thuần của nàng, lại tựa hồ như loé lên lệ quang.

"Trịnh tiểu thư, chẳng lẽ cô...cô đã từng có một đoạn tình cảm không giống bình thường sao?" Thẩm Mộng Dao mẫn cảm phát giác ra, Trịnh Tư Tư vừa hâm mộ cũng vừa ưu thương.

Trịnh Tư Tư cười khẽ một tiếng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt thanh tú có chút hoài niệm:

"Nào có tình cảm gì, chỉ vào thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ, tỉnh tỉnh mê mê yêu một người, sau này không còn gặp người ấy nữa, mới bất chợt nhận ra, tình cảm dành cho người ấy là tình yêu."

Thẩm Mộng Dao ôn nhu cười một tiếng:

"Nhưng bây giờ Trịnh tiểu thư không phải sống rất thoải mái đó sao? có hai đứa bé gái rất đáng yêu, tương kính như tân với chồng, chuyện của quá khứ, giấu trong lòng để hoài niệm là được rồi."

"Tôi hiểu ý cô, hiện tại tôi có gia đình, có hai cô con gái, chồng tôi cũng đối với tôi rất tốt, tôi hẳn không cầu gì khác. Thế nhưng mỗi đêm tôi đều mơ thấy người ấy, tôi có thể khống chế mình, thế nhưng lại không thể khống chế mộng tưởng của mình." Giọng Trịnh Tư Tư yếu ớt mà run rẩy, vành mắt hồng hồng, nước mắt ẩn nhẫn không chịu rơi xuống mà lưu đầy trong mắt.

"Trịnh tiểu thư, có lẽ cô cũng không phải vẫn yêu cô ấy, có lẽ cô chỉ không cam tâm mà thôi." Thẩm Mộng Dao nói như vậy bởi vì, cho dù Trịnh Tư Tư  có yêu người ấy hay không, thì chỉ cần cô tiếp tục tưởng tượng cô không thương người ấy, có lẽ sẽ tốt hơn, con người không phải rất rành những việc lừa mình dối người như thế này sao?

"Còn yêu cũng tốt, không cam tâm cũng được. Vô luận thế nào, tôi cũng không còn gặp lại người ấy nữa, cho dù có gặp lại e rằng chỉ là 'gần nhau trong gang tấc, mà biển trời cách mặt'." Chuyện này là điều duy nhất Trịnh Tư Tư hiểu rõ, trước giờ vẫn che giấu rất tốt, chỉ do hôm nay nhìn thấy Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ, tim cô lại đau đến không khống chế nổi chính mình.

Trịnh Tư Tư hít vào một hơi, ngẩng đầu cố gắng nuốt nước mắt xuống, sau đó nghiêng đầu ngượng ngùng cười cười với Thẩm Mộng Dao:

"Kỳ thật, nói đến cũng có chút trùng hợp, Viên tiểu thư nhìn từ xa trông...trông rất giống người ấy."

Đầu lông mày Thẩm Mộng Dao vẩy một cái, trên mặt đầy ý cười nhìn về phía tấm lưng thẳng tắp của Viên Nhất Kỳ đang trầm mặc trèo lên trên từng bước một, thấp giọng cười cười:

"Vậy sao?"

"Khi còn học cấp ba, người ấy đột nhiên chuyển trường tới, làm bạn cùng bàn với tôi. Khi đó cả trường đều nói cậu ấy đồng tính luyến ái, bởi vì cậu ấy yêu một giáo viên trong trường, mới bị cho thôi học chuyển tới trường tôi đang học." Trịnh Tư Tư thả bước chậm rãi, cúi đầu dùng giọng êm dịu mà phức tạp kể lại.

Thẩm Mộng Dao không nói chen vào, thả chậm bước chân, lễ phép và im lặng nghiêng tai nghe về hồi ức của Trịnh Tư Tư.

"Cậu ấy có dáng người cao gầy, khi cười trông rất cao ngạo, cậu ấy cũng từng tập Taekwondo, nghe nói lúc học lớp mười đã đạt được đai đen. Trong lớp không ai dám trêu chọc cậu ấy, cũng không ai dám làm bạn với cậu ấy. Nhưng sau đó, tôi mới phát hiện, mặc dù trông cậu ấy rất cao ngạo, nhưng kỳ thật vô cùng ôn nhu. Lúc nào vào giờ học cũng nằm gục trên bàn ngủ li bì, tóc của cậu ấy, đôi khi rơi bên cánh tay của tôi, mái tóc vừa dài vừa mềm mại, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng sáng lấp lánh." Đôi mắt Trịnh Tư Tư tỏa sáng, khóe môi nở nụ cười ôn nhu, tay phải theo bản năng khẽ vuốt lấy cánh tay trái của mình.

"Về sau chúng tôi trở thành bạn rất thân, mỗi ngày vào giữa trưa, cậu ấy đều dẫn tôi lên sân thượng. Khi nào sân thượng bị khóa thì cậu ấy lại dùng thủ thuật mở cửa, mùa hè thì lên hóng gió, mùa đông thì lên phơi nắng." Người lạc vào hồi ức, trông thật ôn nhu, trên mặt luôn giữ nụ cười hoài niệm, phảng phất giống như đã quay về tuổi thanh xuân ngây thơ hồn nhiên năm nào.

"Có một ngày vào giữa trưa, tôi đã do dự thật lâu, hỏi cậu ấy, 'mọi người đều nói cậu đồng tính, thế cậu có phải không?" giọng Trịnh Tư Tư đột nhiên nhỏ đi, bước chân cũng chậm lại .

"Khi đó cậu ấy chỉ cười vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ánh mặt trời. rồi ôm lấy tôi, cậu ấy nói, người khác nói mà đã tin rồi, nhất định phải mình tận mắt nhìn thấy thì hẳn tin, cậu ấy nói với tôi, đừng nhắm mắt, sau đó đã hôn tôi." trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng của Trịnh Tư Tư, mang theo vài phần e lệ, cô vui vẻ dùng tay chạm lên môi mình.

Phảng phất giống như đã quay về tuổi mười sáu, vào mùa hè năm ấy, dưới cái nắng oi bức của buổi chiều. Một cô gái cao gầy với mái tóc dài, dùng đôi môi ôn nhu chạm vào môi cô, trên trán cô gái ấy vươn một tầng mồ hôi thật mỏng, từng sợi lông trong suốt tinh tế trên mặt người ấy lấp lánh dưới ánh mặt trời, bên tai là tiếng huyên náo dưới sân trường, thời gian như bỗng dưng dừng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net