★ Chương 8: Đắp bếp lò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm không ít hoa kim ngân, trên tay còn mang ít mộc nhĩ, gà rừng cùng túi trứng gà, hơn nữa đường trong rừng rậm không dễ đi, còn có bụi cây bụi gai, Mễ Lạc một đường đi có chút thất tha thất thểu, vốn còn muốn để ý chung quanh xem còn có gì khác giá trị không nhưng kết quả lại không có tinh lực. Qua việc phát hiện cây kim ngân, Mễ Lạc cũng ý thức được, muốn an toàn ở nơi này qua mùa đông, ngoài thức ăn, nàng cần tìm thêm dược phẩm, đồ vật giữ ấm. Dược phẩm có thể trong quá trình tìm kiếm thực vật thì lưu ý thêm, nhưng vật giữ ấm liền có chút phiền toái, muốn vật phẩm giữ ấm, không gì tốt hơn da lông động vật.Muốn da lông động vật không thể nghi ngờ cần phải bắt được động vật, như là thỏ hoang các loại, tốc độ của nó khó mà nàng bắt được, huống hồ tính bắt được một chút da lông vậy cũng không có tác dụng mấy.Sư tử, hổ, báo hoặc là loại ngựa hươu hôm nay nhìn thấy da lông của chúng mới dùng được. Nhưng nàng tay chân bé nhỏ muốn bắt chúng nó? Chúng nó không bắt nàng đã là rất may mắn rồi.Dọc theo đường đi nghĩ cuộc sống sau này nên như thế nào, bất tri bất giác Mễ Lạc đã trở lại sơn động. Buông túi nilon trong tay, sau đó đem cây Kim Ngân đặt tại cửa động thông gió để hong khô. Lúc này thời gian mặt trời xuống núi cũng chỉ còn 1,2 giờ. Mễ Lạc cầm túi nilon chuẩn bị đi lấy nước, kết quả phát hiện túi trước dùng để lấy bùn đất và mang về gà cùng trứng gà, đều có lỗ hổng rồi, lần này khẳng định không mang được nước. Mễ Lạc có chút ảo não, túi nilon cuối cùng nhất định phải cẩn thận sử dụng, phát huy tốt nhất hạn sử dụng của nó mới được.Lấy ra túi nilon còn mới nguyên, sau đó cầm lấy hộp sắt, chuẩn bị ra bờ sông lấy nước, trở về sơn động đem giường gỗ dọn dẹp một chút..Buổi tối nấu cơm cũng dùng nước, dựng lò bếp cũng cần, một túi nước này không thể đủ, còn cần chạy vài chuyến. Sơn động của Mễ Lạc cách bờ sông một hai trăm mét, rất nhanh nàng liền xách một túi nilon nước tràn đầy trở về sơn động. Vốn muốn đem mũ ở áo thể thao cắt bỏ làm khăn lau , nhưng là cuối cùng vẫn không bỏ được, mùa đông nếu lạnh, mũ còn có thể che chút sương gió.Đi ra ngoài tìm một ít lá cây lớn có tính tương đối mềm dẻo, dùng lá cây, Mễ Lạc đơn giản đem mấy khối đá trong sơn động lau một lần. Sau đó cũng lau dọn giường gỗ đơn giản một chút. Mễ Lạc đem những vỏ cây khô nứt mục nát cạo đi, ước chừng nửa giờ, một chiếc giường bè gỗ sạch sẽ ra lò. Dùng cây đuốc nhẹ nhàng hơ qua những thân gỗ còn lưu lại hơi nước, sau đó đem thảm mềm mại trải lên, tuy vẫn có chỗ gồ ghề, nhưng so với ngủ dưới đất đã tốt hơn rất nhiều. Liên tiếp hai ngày bôn ba, dù là tinh thần hay thân thể Mễ Lạc đều vô cùng mỏi mệt. Nằm nghỉ trong chốc lát, nghĩ đến việc muốn sinh tồn, còn có rất nhiều chuyện tình muốn làm, Mễ Lạc khẽ cắn môi ngồi dậy. Mặt trời đã sắp khuất sau rặng núi, bữa tối chưa chuẩn bị cùng với bùn đất còn chưa kéo về sơn động, giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi. Xoa xoa cánh tay cùng chân đau nhức của mình, Mễ Lạc một lần nữa cầm lên túi nilon đến bờ sông. Đợi thấy rõ tình huống ở bờ sông, Mễ Lạc giật mình, đồng thời càng cảm thấy mình may mắn. Nàng bởi vì mỏi mệt mà buông lỏng cảnh giác, biết rõ lúc chạng vạng, bờ sông khả năng lớn sẽ xuất hiện động vật đến uống nước, vậy mà nàng đã quên không tra xét một chút tình huống, liền đã mạo muội xuất hiện ở gò đất bên sông. Cũng may đến uống nước chỉ là một con dê rừng, không có loại động vật to lớn nào khác, nhưng điều này khiến Mễ Lạc lập tức ghi nhớ bất kể lúc nào cũng phải cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, nếu muốn sống qua mùa đông này.Cũng do nàng trì hoãn trong chốc lát, thanh tẩy giường bè gỗ mất nhiều thời gian, nếu không cũng không kéo dài tới chạng vạng. Nhìn mặt trời dần khuất ở phía tây, hắt ánh đỏ xinh đẹp về phía rừng núi, đặc biệt mĩ lệ. Đánh giá con dê rừng hẳn là không có tính nguy hiểm, Mễ Lạc không dám trì hoãn nữa, nàng lo lắng sợ có động vật khác đi uống nước, cho nên nhanh chóng múc đầy túi nước, sau đó liền trở lại sơn động. Từ đống bùn đất lúc trước chất trong sơn động, nàng đem từng chút một hòa cùng nước , bùn đất vốn đã ẩm ướt, đi đi lại lại lấy nước một cách cẩn thận thêm ba bốn lần nữa, phỏng chừng bùn đất đã có thể dùng được. Cuối cùng nàng xách một túi nước trở về, chuẩn bị dùng để nấu bữa tối cùng nấu nước uống.Đầu tiên nàng dùng bùn đất đắp thành một khối hình chữ nhật chỉ cao ba bốn mươi cm, đào rỗng ruột, để lại một bên để cho củi lửa, như vậy liền tạo thành một cái bếp đơn giản.Bếp lò chân chính không phải làm đơn giản như vậy, bếp nhỏ này Mễ Lạc đắp chỉ để dành cho lúc nấu bằng hộp sắt. Đem hộp sắt đặt lên trên mặt bếp hình chữ nhật, bỏ củi lửa vào cửa bếp, tối nay nàng liền có thể ăn một chút thức ăn nóng rồi. Đem mộc nhĩ mà hôm nay đã hái rửa sạch, cùng với 1 quả trứng gà, Mễ Lạc chuẩn bị tối hôm nay xa xỉ một chút, nấu mì mộc nhĩ trứng gà, tự khao chính mình vì vất vả hai ngày nay. Mở ra gói bột ngọt, đem gói dầu và gia vị khác cùng bỏ vào hộp sắt chứa một chút nước, sau đó thêm mộc nhĩ. Đợi cho nước sôi lên, đem trứng gà đánh vào, rồi bỏ mì ăn liền vào, chờ cho sợi mì mềm ra, một hộp mì ăn liền đủ sắc hương vị ra lò Trứng gà khiến người ta thèm nhỏ dãi, mộc nhĩ nhẹ nhàng khoan khoái, đưa vào miệng cũng là mỹ vị, Mễ Lạc cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng có cảm giác nấu mì cũng có thể ăn ngon như vậy, đại khái thời điểm khốn cùng, một chút bình thường này trở nên rất phi thường đi. Một hộp mì nóng hôi hổi không mất mấy phút liền xuống bụng hết, đây cũng là lần đầu tiên trong hai ngày nay Mễ Lạc cảm thấy dạ dày ấm hô hô, căng chướng, hiện tại nhớ tới trước kia còn la hét đòi giảm béo, thật là ở trong phúc mà không biết hưởng. Ăn xong cơm chiều, sau khi thoáng nghỉ ngơi một chút, Mễ Lạc liền tiếp tục bận rộn, tìm một thân gỗ vừa tay, đem trộn đều bùn đất với nước. Tới khi cảm thấy độ dính cùng độ đặc của bùn đất đạt yêu cầu, nàng bắt đầu việc chính sự của buổi tối nay: đắp bếp lò. Nàng không tính làm lò bếp quá phức tạp, liền làm loại đơn giản nhất, hình thức chính là như bếp lò đắp khi nãy dùng để đun hộp sắt phiên bản lớn. Đã luyện tập đắp bếp lò lúc đầu, hơn nữa lò bếp này thao tác cũng đơn giản, cho nên nàng đắp một cái bếp cao chừng 1m cũng không mất quá nhiều thời gian. Công tác đắp bếp lò thuận lợi, không đến một tiếng đồng hồ bếp đã nên hình nên dạng, bởi vì chưa tìm được nồi đá thích hợp, Mễ Lạc đem miệng bếp làm nhỏ một chút, đợi sau tìm được nồi đá, nếu miệng bếp nhỏ nàng khoét thêm một chút là được. Bếp mới xây cũng chưa thể trực tiếp sử dụng, cần phơi lên hai ngày, đợi hơi nước trong đất bay hơi hết, thì sau khi sử dụng bếp lò càng rắn chắc, nếu không sẽ dễ dàng sập mất. Bếp ban đầu nàng đắp dùng để nấu hộp sắt, bởi vì quá mức nhỏ, đốt lửa nấu liền khô, cho nên sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.Bếp lớn sau này dùng để nấu nướng các loại nguyên liệu nấu ăn lớn, còn bếp nhỏ để nấu canh, nấu cháo, phân chia như vậy xong, trong lòng Mễ Lạc bất giác có cảm giác thành tựu. Song nhìn tay đầy bùn đất, cùng với còn dư nửa túi nước, Mễ Lạc lại chau mày. Chút ít nước này không đủ để nàng tẩy rửa, giặt giũ, xem ra việc tìm bình chứa nước cũng là việc khẩn cấp bây giờ.Sắc trời đã hoàn toàn đen xuống, rừng cây ban đêm có loại cảm giác âm trầm. Bầu không khí như vậy, Mễ Lạc đích thực không dám đi lại bên bờ sông lấy nước, đành chỉ đơn giản rửa tay chân, lau qua thân thể một chút rồi cứ như vậy đi ngủ. Một đêm ngủ ngon, không gặp ác mộng giống như đêm hôm qua. Đến khi Mễ Lạc tỉnh dậy, bên ngoài động sắc trời còn chút mờ mờ chưa sáng hẳn, hình như màn đêm vừa qua, thời điểm sáng sớm đang tới gần. Gạt ra tàn tro, lấy một ít lá khô phủ lên cây gỗ âm ỉ cháy còn sót lại, dùng sức thổi mấy hơi, đống lửa lại một lần nữa bốc lên. Ngây ngẩn nhìn đống lửa, vốn sau môt đêm ngủ dài đại não còn chưa tỉnh táo hẳn, qua một phen bận rộn như vậy, Mễ Lạc đã triệt để thanh tỉnh. Giờ khắc này, ngày thứ 3 ở tại dãy núi dài dằng dặc này của Mễ Lạc chính thức bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC