16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khi rảnh rỗi, Trương Tiểu Oản liền nghĩ ra việc để làm.

Trương Tiểu Oản để lại mười mấy củ khoai sọ loại tốt, không bị sâu đục.

Nàng biết khoai sọ phải gieo giống lúc thời tiết giá rét. Đây là nàng nghe người lớn kể lại chứ nhà bà nàng trước kia không trồng thứ này.

Tuy trước kia Trương Tiểu Oản có ở nông thôn giúp bà làm việc nông nhưng cũng chỉ có những việc như băm cỏ heo, cho heo ăn chứ chưa từng ra ruộng. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, bà nàng đâu để nàng phải làm những việc đó. Nàng chỉ đại khái biết khoai tây phải trồng thế nào, còn khoai sọ thì nàng chịu.

Nhìn những củ khoai sọ to bằng củ khoai tây kiếp trước của mình, nàng nghĩ cách trồng hẳn cũng giống nhau. Nếu không nàng sẽ thử trước. Trương Tiểu Oản không chắc chắn một trăm phần trăm nên chỉ đành thử trước.

Nhưng vừa quyết định thử thì vấn đề lại phát sinh.

Nàng sầu lo là vì thời tiết của Đại Phượng triều khác với thế giới hiện đại của nàng. Bây giờ còn chưa vào chính đông, mặt trời vẫn còn chút độ ấm. Nếu vào chính đông thì mặt trời trên cao chỉ giống cái đèn, không hề có chút độ ấm nào.

Mùa đông ở đây lạnh một cách quỷ dị, thái dương chói lòa treo trên cao nhưng mặt đất lại kết sương lạnh mỗi lúc một dày, không hề có dấu hiệu bị tan ra.

Khoai tây cần được ủ ở nơi ấm áp mới có thể thúc mầm. Nếu nàng muốn trồng khoai sọ theo cách của khoai tây thì đầu tiên phải bảo đảm được độ ấm cho khoai.

Hiện tại thời tiết nhiệt độ chắc chắn âm độ, nàng phải đi đâu để tìm được chỗ duy trì 15 độ phù hợp cho việc ươm mầm đây?

Trương Tiểu Oản muốn dùng than dùng thừa để bọc bên ngoài khoai sọ, nhưng không biết có đạt đủ nhiệt độ cần thiết hay không.

Trên thực tế nàng cũng đã thử nhưng kết quả lại thất bại.

Than dùng thừa chỉ giữ được ấm lúc đầu, sau đó lại nguội mất, chẳng duy trì được. Nàng cũng từng bọc một đống lớn than còn đang cháy nhưng kết quả là chúng vẫn nguội đi, không lưu lại được chút độ ấm nào.

Ban đầu nàng không thể làm được, nhưng nàng không từ bỏ mà cố gắng thêm nửa tháng nữa. Có điều kết quả vẫn thất bại.

Trương Tiểu Oản vô cùng thất vọng. Nàng thậm chí còn hoài nghi bản thân có thể ươm mạ cho thóc vào mùa xuân năm sau không. Kiếp trước nàng vốn đã không quen thuộc với việc nhà nông, mà Đại Phượng triều lại có khí hậu khác với nơi nàng từng ở. Nàng căn bản không biết có thể thực hiện một cách thành công những ý tưởng của mình hay không.

Nàng cảm thấy mình vẫn suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Lúc này, thời tiết lại càng ngày càng lạnh hơn. Có lẽ mùa đông lạnh và lãnh khốc này cũng ảnh hưởng đến cảm xúc của Trương Tiểu Oản. Lần đầu tiên nàng không cảm thấy sự tình có hy vọng. Thí nghiệm trồng khoai sọ thất bại khiến nàng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, tinh thần cũng sa sút.

Nàng thậm chí cũng không tích cực với việc cơm nước, cả người trở nên lười biếng, làm gì cũng không chuyên tâm. Có đôi khi nàng ngồi nửa ngày không thèm động đậy, đầu óc trống rỗng.

Trương Tiểu Oản có vấn đề. Hai ba ngày sau Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ cũng đều phát hiện ra điều này. Bọn họ không vây quanh nàng như ngày thường mà ầm ĩ nữa, cũng không tự chạy đi chơi khi thấy nàng không thèm để ý đến mình. Hai anh em yên lặng ngồi bên người Trương Tiểu Oản, không ầm ĩ mà rất ngoan ngoãn ngồi đó, hy vọng có thể khiến nàng thấy tốt hơn.

Mấy ngày nay Trương Tiểu Oản đều như mất hồn. Trương A Phúc không nhịn được mà lo lắng hỏi Lưu Tam Nương, "Con gái làm sao thế?"

Hơn nửa tháng nay Trương Tiểu Oản lăn lộn lo việc khoai sọ Lưu Tam Nương đều nhìn thấy hết. Ngày đó nàng mang vẻ mặt thất vọng mà nhét khoai sọ vào chung với một đống than rồi không thèm động tới chúng nữa. Sau đó cả người nàng cứ như thế này đến giờ.

Lưu Tam Nương cũng không hiểu, bà xoa xoa cái trán, cười khổ nói với Trương A Phúc, "Để nàng tự mình nghĩ thông đi thôi. Nàng là người được Bồ Tát mở mang, trong lòng có chủ ý. Có lẽ nàng đang suy nghĩ cái gì đó."

Nhưng dù sao bà vẫn lo lắng. Ngày hôm đó Trương Tiểu Oản chỉ uống nửa bát cháo gạo lức thì Lưu Tam Nương vẫn không nhịn được mở miệng, "Con không khỏe chỗ nào ư?"

"A" Trương Tiểu Oản ngây người.

"Nếu không khỏe thì mời đại phu tới xem nhé?" Những lời này Lưu Tam Nương nói với Trương A Phúc.

Trương A Phúc do dự một chút sau đó đứng lên, đi tới ngoài cửa nhìn ra ngoài rồi nói, "Ta thấy sắc trời còn sớm, để ta đến nhà mời đại phu."

Trương Tiểu Oản ngây ngẩn cả người, nàng còn chưa phản ứng lại với hai chữ "Đại phu" này thì đã thấy Trương A Phúc dậm dậm chân, chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này nàng lập tức hồi hồn, vội vàng hô, "Đại phu, sao phải tìm đại phu? Con không sao, không cần mời đại phu đâu."

Nàng đứng lên, vội vàng nói với Lưu Tam Nương, "Mẫu thân......"

Lúc này nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lưu Tam Nương có lo lắng. Trong lòng Trương Tiểu Oản chua xót ở trong lòng. Chờ nàng quay đầu đi, muốn tránh ánh mắt lo lắng của Lưu Tam Nương thì lại thấy ánh mắt trông mong của hai đứa nhỏ. Mũi Trương Tiểu Oản cũng lập tức chua lên.

"Con thật sự không sao," thiếu chút nữa nàng đã khóc ra tiếng. Nàng cắn răng nhẫn nhịn, ổn định cảm xúc, rồi mang theo tươi cười nói, "Mấy ngày nay con chỉ đang nghĩ vài việc nên mới thất thần......"

Thấy Trương A Phúc còn hơi do dự mà đứng ở bên cửa, Trương Tiểu Oản vội vàng nói, "Phụ thân mau đi vào đi, chuyện đó con đã nghĩ xong, không có việc gì. Con không bị bệnh đâu."

Trương A Phúc không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Lưu Tam Nương.

Lưu Tam Nương nhìn về phía Trương Tiểu Oản, còn Trương Tiểu Oản thì vội gật đầu lia lịa, khẳng định mà nói, "Thật sự không có việc gì."

"Vậy uống hết cáo đi." Lưu Tam Nương cũng không nói gì, chỉ cầm cái bát đẩy đến trước mặt Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản thật sự sợ Truơng A Phúc ra ngoài vào thời tiết này. Nàng sợ ông đi ra ngoài thì không còn mạng mà về nên vội cầm lấy bát uống hết một nửa chén cháo còn lại.

Uống xong, không biết sao mà nàng lại rơi nước mắt. Trong lòng nàng rất khó chịu, nhưng nàng biết mình chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

*********

Khoảng thời gian tình thần sa sút ngắn ngủi qua đi, lúc này Trương Tiểu Oản mới phát hiện ra nàng đã khiến hai đứa em trai sợ hãi.

Hai đứa nhỏ vốn đã trở nên dạn dĩ nhanh nhẹn hơn, không còn nhút nhát nữa. Ấy vậy mà mấy ngày nay chúng đều vô cùng ngoan ngoãn. Nàng đi tới đâu hai đứa cũng đi theo, yên lặng làm cái đuôi ngoe nguẩy đi theo sau mông nàng, không dám làm ầm ĩ.

Có lần Trương Tiểu Bảo còn hỏi, "Đại tỷ, tỷ sẽ không vứt bỏ đệ và Tiểu Đệ chứ?"

Trương Tiểu Oản nghe thấy mà chua xót. Nàng miễn cưỡng cười nói, "Đại tỷ làm sao có thể vứt bỏ các đệ chứ?"

"Lão Điền thẩm nói lần trước tỷ muốn vứt bỏ chúng ta, còn có một lần kia......" Mặt Trương Tiểu Bảo có chút u ám.

Trương Tiểu Oản vừa nghe thì trong lòng đã cả kinh. Lần trước ư? Còn có lần kia? Lần trước sợ là lúc nàng bị bệnh, còn lần kia thì chính là lúc Trương Tiểu Oản thật sự bị chết đói phải không?

Trương Tiểu Bảo không phải kẻ ngốc, hắn chỉ phản ứng chậm chạp. Xem ra hai lần kia đã để lại bóng ma trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Oản lo lắng hắn nghĩ lung tung nên vội vàng cười trấn an hắn, "Đại tỷ mạng lớn, dù thế nào cũng sống sót được. Tỷ làm sao lại không cần hai đứa chứ? Về sau đại tỷ còn muốn các đệ được ăn no, nhìn các đệ cưới vợ......"

Nói đến đây nàng mới nhớ tới mình nói quá xa. Hai đứa trẻ trước mặt nàng hiện tại mới còn bé tí. Nàng dừng một chút rồi mới tổng kết lại, "Tóm lại, đại tỷ sẽ không vứt bỏ hai đứa, chỉ cần các đệ nghe lời đại tỷ là được."

Nói hết câu nàng mới phát hiện ra bản thân vẫn không quên đe nẹt hai đứa nhóc phải nghe lời. Nàng vẫn giữ thói xấu của đời trước đến tận bây giờ.

Kỳ thật ngẫm lại thì đời trước nàng trải qua cũng không ít việc, thất bại cũng nhiều, nhưng cuối cùng không phải nàng cũng vẫn làm được đâu vào đó đấy sao? Đời này sao nàng mới thất bại một lần đã suýt ném hết ba hồn bay vía đi thế này.

Trương Tiểu Oản không nhịn được mỉa mai bản thân ở trong lòng. Nàng mới nếm chút đau khổ mà đã không có tiền đồ thế này.

Nàng ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ở trước mặt vào lòng, mặc kệ hai đứa có hiểu hay không nhưng nàng vẫn thật lòng nói: "Đại tỷ sẽ không bỏ mặc các đệ. Phải tin tưởng đại tỷ, về sau đại tỷ sẽ chăm sóc tốt cho các đệ, cố gắng giúp cha mẹ nuôi gia đình. Chờ hai đứa trưởng thành, sống tốt, đại tỷ mới rời đi."

Trương Tiểu Đệ được nàng ôm thì ngoan ngoãn, đôi mắt không chớp nhìn Trương Tiểu Oản. Không biết hắn nghe có hiểu không, nhưng Trương Tiểu Bảo lại giống như hiểu hết. Hắn kéo quần áo Trương Tiểu Oản, vẻ mặt đau khổ nói, "Trưởng thành tỷ sẽ phải đi sao? Vậy không lớn lên có được không?"

Trương Tiểu Oản vừa nghe đã cười nói, "Sao có thể không lớn lên chứ."

"Nhưng ......"

"Nếu trưởng thành, Tiểu Bảo luyến tiếc đại tỷ thì đại tỷ sẽ không rời đi nữa nhé?" Trương Tiểu Oản nhịn không được trấn an hắn.

"Được, được......" Trương Tiểu Bảo liên tục gật đầu.

Trương Tiểu Oản không nhịn được lại cười. Nàng không nghĩ rằng Trương Tiểu Bảo thật sự ghi tạc lời này trong lòng. Nhiều năm sau bọn họ sợ Trương Tiểu Oản rời xa quê hương, ở kinh thành sống không tốt nên đã mang theo cả nhà đến kinh thành. Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ gặp nàng, câu đầu tiên đã nói: "Đại tỷ năm đó đã đồng ý với bọn đệ sẽ không rời đi mà."

Sau khi lấy lại tinh thần mấy ngày thì Đại Phượng triều đón năm mới. Sự kiện này cuối cùng cũng tăng thêm chút náo nhiệt vui mừng cho thôn trang. Mọi nhà không còn yên ắng khiến người ngoài đi qua còn tưởng chỗ này không người ở nữa.

Trương Tiểu Oản vốn tưởng rằng vào lúc ăn tết, thời tiết lại lạnh thì cho dù gia đình khó khăn đến đâu cũng sẽ tìm cách mua chút đường về ăn. Nhưng tình huống có vẻ tệ hơn nàng tưởng tượng. Đường không có, bởi vì chẳng có ai đi ra ngoài mua bán gì. Chờ đến tối giao thừa nàng cũng chỉ nghe thấy vài tiếng pháo ít ỏi.

Nhà lão Điền thúc ở bên cạnh cũng vói qua vách cỏ mà chúc mừng năm mới.

Chỗ này thực sự quá nghèo, đến ăn tết cũng không có không khí gì. Hoàng hôn cùng ngày Trương Tiểu Oản cố tình đứng ở cửa, nhìn khói bếp lượn lờ trên nóc nhà. Lúc này nàng mới chân chính cảm nhận được mình đang ở Đại Phượng triều, tại thôn Ngô Đồng. Nàng đang ở chỗ này ăn tết chứ không phải ở trên một hòn đảo cô độc bên cạnh chỉ có hai gia đình nữa còn ngoài ra không có ai.

Đây là năm đầu tiên Trương Tiểu Oản trải qua ở thời đại này. Nó cô đơn quạnh vắng đến nỗi trong lòng nàng cũng thấy lạnh lẽo. Mọi phong cảnh và náo nhiệt kiếp trước lại xẹt qua trong đầu nàng khiến nàng nhịn không được cảm thấy buồn bã. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa em trai thì nàng lại không đành lòng, phải cố vực tinh thần dậy. Nàng thương lượng với Lưu Tam Nương làm thịt một con thỏ, để bữa cơm tối 30 thêm phong phú, coi như ăn tết.

Cho dù đã cố gắng vực dậy tinh thần từ trong tuyệt vọng nhưng một năm này qua đi, Trương Tiểu Oản vẫn cảm thấy bất lực. Chỉ có thực sự đặt mình trong hoàn cảnh, nàng mới hiểu làm con gái nhà nghèo có bao nhiêu gian nan.

Đừng nói đến làm giàu, chỉ cần đảm bảo cho cả nhà ăn cơm no đã là vấn đề lớn khiến một người gần 30 tuổi ở kiếp trước như nàng bất lực.

Lúc trước ở trong núi nhặt đồ ăn, bắt chút động vật lấy thịt, ăn được vài bữa cơm no thì nàng còn tưởng mình có thể vực cái nhà này dậy —— nhưng nhìn thời tiết hoàn toàn lạnh băng bên ngoài, không ai dám ra ngoài thì nàng cảm thấy hiện thực đang cố nói với nàng rằng đừng có mơ mộng hão huyền. Chỉ sợ những ngày sắp tới còn khó khăn hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Hai ngày này Trương Tiểu Oản càng trở nên trầm mặc hơn dĩ vãng. Nhưng đến sáng ngày thứ ba, sau một giấc ngủ dậy, nàng phát hiện ra băng tuyết cứng rắn đã bắt đầu tan ra, vết nước uốn lượn......

Chỉ thấy Lưu Tam Nương cũng khó có khi lộ ý cười nói với Trương Tiểu Oản, "Xem ra năm nay mùa xuân đến sớm hơn mùa xuân năm ngoái. Qua mấy ngày nữa thời tiết sẽ tốt hơn, mấy đứa cũng có thể ra ngoài chơi."

"Sao thời tiết lại đột nhiên ấm áp vậy?" Trương Tiểu Oản bọc áo bông kín người sau đó đi ra ngoài nhìn ngó một vòng rồi quay về hỏi, "Không phải đến ra giêng mới ấm áp lên sao?"

Chẳng lẽ thông tin lúc trước nàng hỏi được sai sao?

"Ấm áp......" Lưu Tam Nương gật đầu nói, ý cười trên mặt mang theo vài phần ý nhị nhẹ nhàng, "Năm vừa rồi mùa xuân cũng tới sớm nhất trong vòng ba đến 5 năm nay. Mùa xuân năm kia cũng tới sớm hơn thế nên chúng ta nghĩ năm nay mùa xuân hẳn là tới muộn. Nhưng mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước vì thế mùa xuân đến sớm cũng phải......"

Trương A Phúc đứng bên người bà gật đầu phụ họa, "Năm nay lạnh hơn thật, vì thế mùa xuân hẳn là phải tới sớm. Trước kia cũng là thế này......"

"Tới sớm ư?" Trương Tiểu Oản nhíu mày, tuy nàng không rõ Đại Phượng triều này cuối cùng có khí hậu quỷ quái gì nhưng ấm áp đến sớm vẫn tốt hơn đến muộn. Mỗi ngày đều rúc trong nhà chỉ ăn không làm thì lương thực ở đâu ra chứ? Không đói chết mới lạ ấy.

Mùa xuân tới rồi, cho dù Đại Phượng triều có cổ quái thế nào thì mùa xuân đến cũng khiến vạn vật thức tỉnh. Động vật trong núi hẳn cũng thức dậy, mà Trương Tiểu Oản cũng không nhịn được thở ra một hơi.

Dù sao đi nữa thì ông trời cũng tuyệt đường của người. Lúc nàng lo lắng lu gạo trong nhà sắp thấy đáy, nấm và mộc nhĩ cũng sắp ăn hết thì thời tiết cuối cùng cũng kịp thời ấm áp hơn.

Lúc Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nghênh đón ánh mặt trời ấm áp thì nhịn không được nhẹ nhàng mấp máy miệng mắng một câu "Ông trời chết tiệt ...". Suốt ba tháng thời tiết lạnh giá làm nàng suýt nữa thì chịu không nổi

Nói xong câu đó nàng lại cười khổ lắc đầu, "Thiếu chút nữa bị ông đùa chết rồi."

*********

Mùa đông đầu tiên ở Đại Phượng triều của nàng cứ thế trôi qua. Mặt trời chiếu mấy ngày thì lại có tuyết rơi. Nhưng lúc này mặt trời đã có độ ấm, tuyết cũng sẽ tan, so với lúc trước thì thoải mái hơn nhiều.

Hơn nữa tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu. Bởi vì trời có tuyết thì đất sẽ có nước, hoa màu sẽ lớn lên xanh tốt.

Trời có tuyết mấy ngày sau đó ngừng lại. Trương Tiểu Oản phát hiện thời tiết lúc đó đã thực sự ấm lên, trong thôn cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Nhưng loại náo nhiệt này vẫn mang theo chút ảm đạm của mùa đông.

Trải qua mùa đông lạnh lẽo này, có không ít nhà có người bị đông lạnh chết. Hiện tại thời tiết ấm áp lên thì mọi người đều bọc người nhà lại, đào đất chôn cất, vô cùng sơ sài, đến tấm bia đá cũng không có.

Sự tàn khốc của cuộc sống lúc này bị phơi bày ra hết không còn gì. Mạng người chính là yếu ớt như thế, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì chỉ có con đường chết.

Lúc này cho dù thời tiết sắp đến mùa xuân nhưng người trong thôn cũng không có bao nhiêu vui mừng. Nói thực ra, lúc lão Điền thẩm tới gõ cửa, thấy cả nhà nàng đều không làm gì thì cũng cực kỳ kinh ngạc.

Trương Tiểu Oản chờ mặt trời chiếu ánh nắng khiến đường xá khô ráo rồi mới tranh thủ lên núi. Nàng phát hiện cây trên núi đều mọc mầm, xanh non mơn mởn.

Nàng mang theo hai đứa em trai đi vào trong núi, đi tới đâu cũng thấy màu xanh của cỏ cây, cũng thấy không ít người trong thôn đảo quanh đó. Không bao lâu nàng đã thấy Chu đại thúc cầm hai con thỏ trong tay đi xuống.

"Thế mà tụi nó không bị đông chết, huynh lại còn bắt được những hai con. Chu Điền, vận khí của huynh quả là không tồi......" Vị hán tử đi theo bên cạnh Chu đại thúc cực kỳ hâm mộ mà nói.

Trương Tiểu Oản nhìn bọn họ đi xa thì cũng dắt Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ đảo một vòng, nhưng đến bóng dáng thỏ còn không thấy chứ đừng nói bắt được con nào. Lúc này bọn họ đành thở dài mà quay về.

Về đến nhà, nàng quyết định thương lượng với Trương A Phúc và Lưu Tam Nương. Hiện tại bụng Lưu Tam Nương càng ngày càng lớn, chờ đến tháng ba thì tròn mười tháng. Đến lúc đó sinh đứa nhỏ thì việc nuôi dưỡng cũng là vấn đề.

Chờ người một nhà ngồi bên bàn đất rồi, Trương Tiểu Oản nghĩ ngợi mãi mới thương lượng cùng bọn họ: "Con thấy nhà chúng ta vẫn phải lên núi lớn một lần mới được......"

Lần này không chờ Lưu Tam Nương nói chuyện, Trương A Phúc đã gật đầu nói, "Phụ thân chuẩn bị hai ngày này sẽ đi. Không phải con nói muốn gieo thóc trước ư? Con cứ ở nhà làm việc này trước, chăm sóc hai em và mẫu thân, để mình phụ thân đi là được."

Trương Tiểu Oản cười khổ nghĩ một mình Trương A Phúc đi thì làm sao nàng yên tâm được? Người cha này của nàng thân thể yếu ớt, nếu xảy ra chuyện gì thì tình huống trong nhà sẽ càng thêm khó khăn hơn.

"Con nghĩ hay là chúng ta thương lượng với nhà thím Chu? Chúng ta biết đi lại thế nào, lần trước cũng có thể sờ soạng bắt được mấy con thỏ. Chỉ cần không đi vào quá sâu thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Chu đại thúc cũng là người có sức lực......" Trương Tiểu Oản nói đến đây thì thở dài, thành thật nói với người nhà: "Chuyện này con cũng không muốn nói với người trong thôn. Nếu bọn họ biết thì sợ là sau này nhà chúng ta chẳng tranh nổi. Nhà chúng ta sức lao động không nhiều, không thể so với nhà người khác. Nhưng Chu gia là người tốt bụng, chúng ta cũng nên thử thăm dò xem sao?"

Trương Tiểu Oản biết việc này sớm hay muộn cũng không giấu được. Nhà họ làm gì đều không tránh được tai mắt của người trong thôn, đến lúc đó sợ là chưa kịp giấu diếm thì bọn họ đã tìm tới cửa. Không bằng hiện tại tìm người giúp đỡ, trước tiên liên thủ với nhau kiếm ăn vài lần, chờ đến khi không giấu được thì ít nhất cũng không phải một mình đối phó, đỡ hơn nhiều.

"Đạo lý này cũng đúng." Trương A Phúc lập tức gật đầu.

Lưu Tam Nương nhìn nhìn bọn họ, cũng gật đầu nói, "Việc này để ta nói với thím Chu."

Lúc này Trương Tiểu Đệ được nàng ôm trong lòng, ngoan ngoãn không nói gì từ nãy đến giờ lập tức sáng mắt, quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, "Đại tỷ, tỷ và phụ thân lại muốn đi tìm thịt cho chúng ta ăn sao?"

Nhìn khuôn mặt cuối cùng cũng có một chút thịt của hắn, Trương Tiểu Oản sờ sờ đầu hắn rồi mỉm cười "Ừ" một tiếng.

"Đừng nói với người khác nhé." Trương Tiểu Bảo được Trương Tiểu Oản dặn dò thì vội dặn dò Trương Tiểu Đệ.

"Vâng." Trương Tiểu Đệ vội vàng gật đầu, đem mặt vùi vào trong ngực Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản ấm lòng, vỗ nhẹ tóc hắn, hạ quyết tâm nói, "Lần này con cũng đi, chuyện ươm mạ chưa cần vội, đợi tới tháng hai cũng không muộn. Con đi theo vì con tương đối biết rõ đồ ăn trên núi, đến lúc đó có thể mang về nhiều hơn."

"Nhưng......" Lưu Tam Nương nhẹ cau mày.

"Con sẽ không để Chu đại thúc hoài nghi......" Trương Tiểu Oản biết Lưu Tam Nương đang lo lắng người khác hoài nghi tại sao nàng biết được nhiều như thế. Việc này không phải chuyện tốt. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lưu Tam Nương mà an ủi nói, "Mẫu thân yên tâm, việc này ngài cứ nói là phụ thân bị buộc vào đường cùng nên mới tìm kiếm con đường sống sót. Với tình huống nhà chúng ta thế này thì Chu đại thúc sẽ không hoài nghi cái gì đâu."

Mà tình hình thực tế cũng chính là như thế. Khi đó nếu không tranh đua một chút thì hiện tại cả năm người Trương gia, còn có đứa bé trong bụng Lưu Tam Nương sợ là đều đông lạnh mà chết trong mùa đông rồi.

*********

Chu đại thúc và thím Chu được mời đến Trương gia. Sau khi nhìn thấy con thỏ được Trương gia nuôi trong phòng ngủ của ba chị em Trương Tiểu Oản, cùng với một con gà rừng nhốt trong đống củi lửa ở căn phòng nhỏ thì bọn họ đều tin lời Lưu Tam Nương nói.

Chu Điền cũng không sợ cánh rừng lớn mà người khác không dám đến kia, nguyên nhân là vì Trương A Phúc còn đến được thì một người cường tráng hơn nhiều như ông ta sao có thể sợ nguy hiểm chứ.

Việc này chưa đến nửa ngày đã được định xuống. Hai nhà thương lượng chờ thêm mấy ngày nữa xem có mưa xuân không, nếu không có thì sẽ đi. Nếu có mưa thì chờ tạnh mưa mới đi vì dù sao thời tiết tốt mới tiện lên đường.

Nhưng nghe nói Trương Tiểu Oản cũng đi thì Chu Điền có chút do dự. Mang theo trẻ con chính là phiền phức,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net