chương 152+153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tiểu Oản mất tích.

Ngày đó theo phong tục của Đại Phượng Triều, người ta thả xuống đầu nguồn sông Vĩnh Định Hà lễ cúng để tiễn thủy thần về thiên đình báo cáo công tác với Thiên Đế. Hành động này cũng là để hy vọng thủy thần phù hộ quốc gia, để năm nay mưa thuận gió hòa.

Mỗi năm trên sông Vĩnh Định sẽ đều có một màn này, bá tánh đến xem trò vui cũng nhiều, trên cầu Vĩnh Định năm vừa rồi cũng có không ít người bán hàng rong bày sạp buôn bán. Tình hình náo nhiệt vô cùng, đặc biệt là vào ngày mùng mười, người trên đầu lúc nào cũng đông nghẹt.

Lúc có người rơi xuống sông thì khiến không ít người sợ hãi. Có hán tử biết bơi nghe thấy tiếng kêu thì lập tức không hề nghĩ ngợi đã nhảy vào trong nước cứu người. Nhưng tìm vài lần cũng không thấy người đâu.

Đợi Uông Vĩnh Chiêu mang một đám người tới nghe người nhảy xuống nói chưa thấy người thì hắn lập tức kéo áo trên người xuống...... May mà Tĩnh Hoàng biết tính nết của hắn nên đã cho Hình Bộ Thượng Thư Tần Tử Mặc đi theo tới. Tần Tử Mặc cùng Uông Vĩnh Chiêu chiến đấu trên chiến trường nhiều năm nên cũng biết tính hắn, hôm nay trời lạnh thế này nếu cứ thế nhảy xuống thì sợ là bệnh cũ sẽ tái phát, ít nhất là đi nửa cái mạng. Vì thế ông ta vội duỗi tay kéo Uông Vĩnh Chiêu lại.

Nhưng một hành động này của ông ta lại đổi lấy một cái trừng mắt đỏ ngầu sát khí của Uông Vĩnh Chiêu. Tần Tử Mặc cười khổ nói, "Chiêu huynh, chúng ta có người dưới đến, để bọn họ tìm đi thôi."

Lúc ông ta nói thì đã có không ít binh sĩ đi theo nghe được lệnh của trưởng quan nên phân nhau ra bơi xuống từng khúc sông mà tìm người. Nhưng thẳng đến tối hôm đó cũng chưa tìm được người.

Đêm đó, từ binh doanh có 500 người tới, còn có 200 cấm vệ. 700 người này phụng lệnh hoàng đế canh gác các cửa thành, lục soát toàn bộ người ra vào.

Thượng Thư phủ đêm nay thật sự trôi qua quá dài. Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường nhưng nữ chủ nhân của Thượng Thư phủ lại vẫn chưa về. Uông Vĩnh Chiêu vẫn thượng triều như thường, có việc cần hắn trả lời thì thì hắn vẫn đáp đâu ra đó, không khác gì ngày thường.

Sau khi tan triều Tĩnh Hoàng lại để đại thái giám gọi hắn tới ngự thư phòng. Sau khi miễn lễ cho hắn ngồi ông ta mới hỏi, "Trong lòng ngươi hẳn đã có manh mối?"

Uông Vĩnh Chiêu vặn xoay chiếc nhẫn trên tay cái, qua một hồi mới đạm mạc nói, "Hôm qua người trên cầu Vĩnh Định nhiều hơn năm vừa rồi thế nên người ngã xuống là ai cũng chưa chắc. Nha hoàn nói là nàng nhưng bà tử đi theo lại nói là chưa thấy rõ, bà ta bị cản mắt."

"Thế là có ý gì?" Tĩnh Hoàng liếc nhìn hắn một cái.

"Bà tử kia là nàng tự mình tìm, còn nha hoàn kia mới vào phủ ba năm trước."

"Ý ngươi là lời của bà tử thì có thể tin sao?"

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười cười nói, "Ánh mắt thê tử của thần thế nào Hoàng Thượng hẳn cũng hiểu rõ."

Tĩnh Hoàng nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của hắn sau đó không kiên nhẫn đập bàn một cái, "Nói luôn một hơi đi."

"Thân phận của nha hoàn kia thần đã cho người tra, nhanh nhất đến chiều nay sẽ có tin tức." Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt nhìn nhân ban chỉ trên tay, đây là phụ nhân kia đưa cho hắn trong ngày sinh nhật. Ngày ấy, sáng sớm nàng đã tỉnh dậy mặc áo cho hắn, còn cực kỳ lớn mật mà hôn hắn giữa ban ngày ban mặt. Nàng nói đợi sang năm sẽ làm cho hắn một bộ quần áo màu xanh. Buổi tối hôm đó nàng tặng cho hắn cái nhẫn ban chỉ làm từ mặc ngọc này.

Nghĩ tới biểu hiện của nàng đêm đó, hơi thở nóng bỏng của nàng giống như còn quanh quẩn bên mũi hắn. Uông Vĩnh Chiêu nhẹ nhếch khóe miệng, đợi hắn nhìn thấy mặt Tĩnh Hoàng thì lập tức thu lại tươi cười, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần không phải Lăng gia là được."

Hoàng đế nghe thấy thế thì đôi mắt kịch liệt co rụt, "Không phải ngươi đã mang theo người giết hết rồi sao?"

"Thần đã giết không ít, cũng tóm được không ít, đều đang nhốt ở thiên lao nhưng đã giết nhiều hay ít thì chắc chỉ có Hoàng Thượng ngài biết rõ."

"Tiểu Thuận Tử......" Hoàng đế hét to gọi đại thái giám quát, "Gọi Tần Tử Mặc tới cho trẫm!"

Đại thái giám bước nhanh ra ngaoì, còn Tĩnh Hoàng thì rét căm cằm mà nhìn Uông Vĩnh Chiêu, "Ngươi xác định là người của Lăng gia?"

"Không," Uông Vĩnh Chiêu mặt không biểu tình nói, "Chỉ là vi thần nghĩ tới nghĩ lui thì thấy kẻ phí công sức bắt cóc thê tử của thần chỉ có Lăng gia chứ không còn ai khác."

Hắn hơi nghiêng đầu cười nói với Tĩnh Hoàng, "Còn những kẻ khác thì Hoàng Thượng ngài cũng biết, bọn họ đều bị thần tự tay giết sạch rồi."

Tĩnh Hoàng thấy hắn cười không hề giống người mà tràn đầy sát khí thì cũng nhìn một hồi rồi quay mặt đi nhàn nhạt nói, "Đợi bắt được người thì trẫm sẽ để ngươi tự tay xử trí."

"Tạ Hoàng Thượng ân điển." Uông Vĩnh Chiêu nghe được câu này thì hất áo choàng quỳ gối trên mặt đất.

Nửa canh giờ sau Tần Tử Mặc bước nhanh đến, đợi hoàng đế miễn lễ hắn mới đem danh sách người Lăng gia bị giết đưa lên cho hoàng đế xem. Hoàng đế lật qua vài lần rồi ném dánh sách đó cho Uông Vĩnh Chiêu, "Ngươi xem đi."

Uông Vĩnh Chiêu đón lấy cuốn sách mở ra, nhanh chóng nhìn một lần rồi lại một lần sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hoàng cười nói, "Hoàng Thượng, danh sách này không có gì bất thường."

"Vậy chính là ngươi sai sao?" Tĩnh Hoàng hùng hổ doạ người mà nhìn hắn.

"Thần còn có một yêu cầu quá đáng khác." Uông Vĩnh Chiêu như là không nghe thấy ông ta nói.

"Tần ái khanh, ngươi tạm thời lui ra đi."

"Vâng."

"Uông Vĩnh Chiêu......"

"Có thần."

"Ngươi cũng biết thỉnh cầu trẫm không phải việc đơn giản đúng không?"

"Mong Hoàng Thượng chỉ rõ."

"Chỉ cần ngươi làm được ba việc thì chuyện ngươi thỉnh cầu trẫm sẽ đáp ứng!"

"Thần tuân chỉ."

Hoàng đế thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc không giả chết nữa thì mới hạ lệnh cho đại thái dám đem địa điểm hành quyết người Lăng gia tới cho Uông Thượng Thư xem. Uông Vĩnh Chiêu vội đến ba ngày chưa ngủ mà vẫn không dò ra được dấu vết nào.

Mà bên kia Trương Tiểu Bảo đến chúc tết chị gái, vừa vào thành đã nghe được tin này thì chân mềm nhũn, cứ thế ngã lăn quay ra đường.

Qua một hồi hắn không còn tâm tình đâu mà đánh xe ngựa nữa. Hắn dắt xe ngựa qua một bên bảo tức phụ nhà mình không được đi đâu. Nàng kia đang ngồi trong đó sợ tới rơi nước mắt nhìn hắn chạy bộ đến Thượng Thư phủ.

Trên đường hắn té ngã hai lần, làm rách cả y phục mới tinh trên người. Đợi tới Thượng Thư phủ, gã sai vặt nhìn thấy hắn thì lau nước mắt khóc lóc nói, "Cữu lão gia, ngài tới rồi ư......"

Đầu Trương Tiểu Bảo trống rỗng, hắn được người ta dẫn vào tiền viện, ai ngờ người nào đó vừa nhìn thấy hắn đã chán ghét nói, "Ngươi tới làm cái gì?"

Trương Tiểu Bảo nóng đầu lên, tức khắc không nghĩ được gì mà chỉ rút cái rìu đốn củi giắt ở lưng ra kêu to một tiếng "A a a" rồi nhào đến chém Uông Vĩnh Chiêu. Chém vài cái đều bị Uông Vĩnh Chiêu né được, Trương Tiểu Bảo tuyệt vọng khóc lóc nói với hắn, "Ngài trả đại tỷ cho ta, ta dập đầu với ngài, mau trả đại tỷ cho ta đi."

Nói xong hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu bôm bốp. Cứ thế không bao lâu sau máu trên trán hắn đã chảy đỏ hồng một mảnh.

"Hoang đường, người đâu," Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì tức giận cực độ, quát to với gia binh tiến vào, "Kéo ra ngoài, mau kéo cái thứ này ra ngoài!"

Lúc này Thính quản gia cũng đi vào mệt mỏi cười khổ nói với Uông Vĩnh Chiêu, "Đại lão gia, để lão nô mang cữu lão gia xuống dưới nghỉ tạm."

Nhìn Trương Tiểu Bảo bị gia binh dùng thế lực bắt ép còn phồng mang trợn mắt với hắn, lại cả nước mắt trên mặt hắn thì Uông Vĩnh Chiêu "A" một tiếng rồi phất phất tay, "Dẫn đi đi."

Trương Tiểu Bảo đi rồi, Uông Vĩnh Chiêu đỡ cái bàn đợi một lúc lâu mới nén được cơn đau đầu khiến hắn muốn hôn mê. Hắn ngồi xuống ghế thái sư, nhìn không trung trước cửa nửa ngày cũng không thấy phụ nhân kia mang theo hộp đồ ăn đi vào gặp hắn.

Ngày xưa, đến giờ này nàng sẽ mang đồ ăn, múc nước ấm đến cho hắn rửa mặt rửa tay, lại ở bên cạnh hầu hạ ắn ăn cơm.

Nhưng đã nhiều ngày nay nàng không tới.

*******

Trực giác của Uông Vĩnh Chiêu luôn hữu dụng, lúc hắn đào mồ mả của người Lăng gia lên vào nửa tháng sau thì tra ra được có ba người của Lăng gia được người khác thay thế chịu chém.

Ba người này một là em trai ruột của Lăng Lan, hai người khác một tên là Lăng Phong, một người tên là Lăng Thần, đều là hai đệ tử không quá nổi bật của Lăng gia. Đợi Uông Vĩnh Chiêu tìm được người có quen với Lăng gia ngày xưa thì mới biết hai người này từ nhỏ không học những thứ thông thường mà lại học một chút bàng môn tà đạo. Một người toàn thân giống như không xương, có thể chui qua một kẽ hở nhỏ, một người khác lại có thuật dịch dung lợi hại có thể biến người này thành người khác.

Đợi hắn tra tiếp mới biết thủ vệ thiên lao ngày đó có hai người ở trong nhà tự sát, manh mối cũng đứt. Lúc này đã qua một tháng, cho dù Uông Vĩnh Chiêu vẫn luôn đợi người của Lăng gia tới bàn điều kiện thì cũng không thấy được người nào tới.

Hơn một tháng này Thượng Thư phủ là một mảnh vắng ngắt, đến hạ nhân cũng nhẹ nhón chân lúc đi đường. Ai cũng sợ chọc phải nam chủ nhân thì đầu văng xuống đất lúc nào không hay.

Mà lúc này Uông Hoài Thiện một đường chạy về chết mất ba con ngựa. Hắn đến kinh thành thì không về Thiện Vương phủ, không về phủ Thượng Thư mà vào cung. Vừa thấy hoàng đế hắn đã quỳ xuống mặt không biểu tình nói, "Đợi thần tìm được mẫu thân thì xin tùy ngài xử trí, hiện nay mong ngài tha cho thần một mạng chó để thần tìm mẫu thân về đã."

Dứt lời hắn lại quỳ dập đầu sau đó nắm chặ kiếm bên hông rồi quỳ đi giật lùi.

"Đây là làm sao?" Tĩnh Hoàng thật sự là sắp bị hắn làm cho tức chết rồi. Ông ta bước xuống ngôi cao đi tới bên người đá cho hắn một cái sau đó khó thở nói, "Trở về gặp lão tử nhà ngươi rồi hẵng tới chỗ trẫm nói chuyện."

Nói xong ông ta lạnh giọng gọi thị vệ ngoài cửa, "Áp Thiện Vương trở về gặp Uông Thượng Thư."

Chương 153

Hai đời, Trương Tiểu Oản đều chưa từng trải qua chuyện ngoài sức tưởng tượng này. Nàng đang cứu giúp đứa nhỏ bắt cóc nàng. Vốn nàng hẳn là phải mắt lạnh nhìn hắn chết đi. Nhưng nàng vẫn rút đao trên eo hắn để chặt đứt dây thừng sau đó nhặt lấy tay nải rơi xuống từ xe ngựa và đang nằm trong phạm vi tầm mắt của nàng sau đó cấp tốc mở ra lấy thuốc.

Nhưng cho dù đã bôi thuốc thì đứa nhỏ kia vẫn chảy máu không ngừng. Trương Tiểu Oản cắn răng một cái lấy kim chỉ từ trong tay nải rồi lại tìm mồi lửa trên người hắn đốt kim khử trừng rồi nhanh chóng khâu miệng vết thương cho hắn.

Đứa nhóc đau đến gào to, nước mắt chảy như mưa, thân thể cũng giãy dụa không ngừng. Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ phải dùng một tay mạnh mẽ bóp chặt cổ hắn để hắn không nhúc nhích.

Nàng làm những việc này chẳng qua là vì khi xe ngựa rơi xuống đứa nhỏ này đã đỡ nàng một phen. Lúc nàng rơi ra khỏi xe ngựa thì lập tức ôm đầu lăn đến lưng chừng núi thì bị một cái cây cản lại. Cũng may trên người nàng không có gì đáng ngại.

Nhưng lúc nàng đứng dậy thì thấy ngực đứa nhỏ này bị hòn đá cắt qua. Không đến nửa nén hương hắn sẽ chảy hết máu mà chết vì thế sau khi do dự nàng rốt cuộc vẫn vươn tay giúp.

Đứa nhỏ này tên là Tiểu Phong. Hắn và đứa nhỏ đánh xe kia trong khoảng thời gian này cũng không coi là hung ác với nàng. Hai ngày đầu chúng bỏ đói nàng nhưng sau đó vẫn cho nàng ăn màn thầu. Tụi hắn bưng nước lạnh đến nàng không uống được nên nhỏ giọng yêu cầu uống một ngụm nước ấm. Hai đứa nhỏ mắng vài câu nhưng vẫn bưng tới.

Bọn họ không phải người tốt, nhưng cũng không phải người tồi tệ. Trương Tiểu Oản biết bọn họ là người của Lăng gia, cũng biết bọn họ hận nàng nhưng tuy thế cả hai vẫn còn một hai phần thiện tâm cũng không vũ nhục nàng. Sợ là cũng bởi vì trong xương cốt bọn hắn có vài phần dáng vẻ thư sinh nên một đường này bọn họ cũng có điều kiêng kị với một phụ nhân lớn tuổi như nàng. Bất kể là đi ngủ hay đi ra ngoài bọn hắn đều duy trì khoảng cách nhất định với nàng.

Những kẻ bắt cóc này văn nhã khách khí như thế thực sự khiến Trương Tiểu Oản cũng chẳng thể chán ghét bọn họ quá nhiều. Cũng bởi vì một cái đỡ kia mà nàng cũng tận lực giúp đỡ đứa nhỏ tên Tiểu Phong này một phen.

Sau khi khâu xong miệng vết thương, Trương Tiểu Oản thắt nút, nhìn đứa nhỏ đã đau tới ngất đi thì lắc lắc đầu sau đó cởi áo choàng mà nàng vẫn mặc suốt đoạn đường này ra đắp lên người hắn.

Việc nên làm nàng đã làm, hắn sống hay chết đều mặc cho số phận vậy.

Lúc nàng bò lên núi, đi được 20 bước thì thấy đứa nhỏ tên tiểu Thần kia hình như cũng ngất đi, trên đầu và trên đùi hắn đều chảy máu. Trương Tiểu Oản làm như không thấy mà tiếp tục đi về phía trước nhưng được vài bước nàng lại buồn cười tự giễu vài tiếng rồi vòng vèo trở về băng bó qua loa cho hắn một chút.

Làm xong mấy chuyện vớ vẩn này nàng bước nhanh hơn. Bởi vì từ nhỏ nàng đã lên núi săn thú nên dù trong núi này nhiều chướng ngại nhưng đối với nàng mà nói thì thế này cũng không phải chuyện quá mức khó khăn gì.

Nàng biết cách nhanh chóng di chuyển ở trong địa hình thế này nên không bao lâu sau nàng đã trở về trên đường. Lúc này nàng nhìn thấy đầu sỏ gây tội, cũng chính là con ngựa tránh thoát khỏi dây cương khiến cả cái xe ngựa rơi xuống. Lúc này nó đang ung dung ăn cỏ xanh ở chân núi, thấy tiếng vang nó còn quay đầu lại phì phì với nàng sau đó lắc lắc đầu, đá đá chân sau một cách vui vẻ.

Trương Tiểu Oản thì thấy thế thì cười đi qua. Nàng thử sờ sờ bờm của nó thấy nó không kháng cực thì nàng mới nói, "Vậy theo ta đi thôi."

Con ngựa kia không để ý tới nàng mà chỉ tiếp tục cúi đầu gặm cỏ của mình.

Ở thôn Phiến Diệp Tử Trương Tiểu Oản đã học cưỡi ngựa. Tuy nàng học không được tốt lắm nhưng cũng không gặp khó khăn trong việc cưỡi ngựa. Nàng nhảy một cái lên lưng nó, thử thăm dò khống chế nó.

Có lẽ con ngựa này vừa mới phát cuồng, hiện tại ăn no bụng rồi nên tính tình cũng ôn thuần hơn một chút. Đầu tiên là nó đứng tại chỗ cào cào chân sau đó vẫn nghe lời người đang cưỡi mình mà tung vó chạy.

Thấy vậy Trương Tiểu Oản mới xem như nhẹ nhàng thở ra. Đợi tới buổi tối đến chỗ có người nàng mới xuống ngựa, dắt nó tới bên ngoài một ngôi nhà có rào tre, thấy một phụ nhân đang cho gà ăn. Nàng tiến lên hành lễ với người kia, lại thử thăm dò dùng tiếng phổ thông nói, "Có thể xin ngài một chén nước uống được không?"

"Đây là làm sao vậy?" Phụ nhân kia hình như hiểu được nàng nói gì nhưng lời bà ta nói lại không phải tiếng phổ thông. Trương Tiểu Oản chỉ mơ hồ nghe hiểu được chút ý tứ.

"Ta bị lật xe ngựa ở đằng trước," Trương Tiểu Oản dừng một chút, sau đó vẫn nói đại khái với phụ nhân này, "Người nhà ta bị thương ở trong rừng kia, ta phải về nhà báo tin. Có thể cho ta xin chén nước uống và nghỉ chân một chút không?"

Phụ nhân kia trên dưới đánh giá nàng vài lần, thấy diện mạo Trương Tiểu Oản thuận mắt, mặt mày cũng có chút khí chất không giống những người bình thường như bọn họ thì cũng tin lời nàng nói. Lúc này bà ta mới ôn hòa nói, "Mời vào đi."

Trương Tiểu Oản vào phòng, nàng rút cái vòng bạc trong tay đưa cho phụ nhân kia bảo bà ta chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó lại mua bộ áo tơi và đấu lạp có thể che cả người của nhà bà ta. Sau khi ăn uống nàng không hề nghỉ chân mà giục khoái mã chạy về hướng kinh thành mà phụ nhân này chỉ.

Trong gần 20 ngày này nàng bị mang qua nhiều địa phương khác nhau vì thế nàng đoán mình đã cách kinh thành chừng ba ngàn dặm là ít. Ai ngờ khoảng cách không lớn như thế mà chỉ tầm gần hai ngàn dặm. Nơi này là một huyện nhỏ cách kinh đô năm huyện khác, cách Đại Đông hai ngàn dặm và cách Vân Châu, Thương Châu chừng 4000 ngàn dặm hơn.

Trương Tiểu Oản hỏi phụ nhân kia về phương hướng thì trong lòng cũng mơ hồ có tính toán. Nàng hẳn là bị hai đứa nhỏ kia mang đi biên cương...... Nếu như không phải bọn họ nóng lòng lên đường, con ngựa lại phát điên mà hai đứa nhỏ cũng đã kiệt sức thì nàng cũng khó mà chạy thoát.

Nhưng cho dù là như thế thì một đường này Trương Tiểu Oản cũng không dám thiếu cảnh giác. Nàng mua thêm một kiện áo bông của nam nhân từ phụ nhân kia sai đó mặc ra bên ngoài xiêm y của mình rồi lại khoác áo tơi và đấu lạp ra ngoài. Lúc này thân mình nàng mập mạp như một nam nhân thực thụ.

Một đường này nàng giục ngựa chạy khiến hai chân bị ma sát đến nổi bọt nước. Nhưng chỉ có ban đêm nàng mới tìm một khách điếm nghỉ nửa đêm, ngày hôm sau chỉ cần trời vừa sáng nàng đã cưỡi ngựa đi.

Ở một huyện thành trên đường đi nàng mang khối phu thê kim quyết mà Uông Vĩnh Chiêu đưa cho để đổi lấy một con ngựa khác.

Một đường này nàng đều cố gắng không lên tiếng, lúc nói chuyện cũng sẽ cố gắng tìm một nhà nào đó trông có vẻ thật thà chất phác để hỏi đường. Như thế mà vẫn mất mười ngày, đi nhầm mất một ít đường nàng mới về tới gần kinh thành.

Nhưng vì để cẩn thận nên nàng chưa vào thành vội và đi tới Hồ gia thôn. Đợi người nhà mẹ đẻ của vợ Tiểu Đệ thấy nàng mặc đấu lạp đi tới thì bị dọa nhảy dựng lên. Bọn họ cuống quít đón nàng vào cửa rồi đi tìm lão đại trở về để hắn đi Thượng Thư phủ báo tin.

Mà lúc này ở Thượng Thư phủ, trong đại đường tiền viện, Uông Hoài Thiện vừa mới đánh nhau một trận với cha hắn, lúc này đang nằm trên ghế hơi thở thoi thóp. Nhưng vừa mới nghe nói có tin của mẹ hắn thì hắn đã nhảy cẫng lên vọt qua cướp tin trong tay Uông Vĩnh Chiêu.

Nhưng hắn còn chưa xem được chữ nào thì đã bị Uông Vĩnh Chiêu hung hăng tát cho một cái. Lúc này Uông Hoài Thiện cũng mặc kệ mình bị đánh mà lập tức nắm chặt lá thư, lộn nhào một cái ra ngoài sân. Chờ đến trong viện hắn mới có thể đọc thư, thấy đúng là chữ của mẹ hắn thì hắn lập tức chạy như điên ra bên ngoài, tùy ý kéo một con ngựa quất roi mà đi.

Bị đoạt mất tin, Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến suýt ngất. Hắn đỡ bàn một hồi mới đứng vững được thân thể. Sau đó hắn đứng thẳng người, đi nhanh ra ngoài. Lúc này thân binh của hắn đã dắt chiến mã tới, Uông Vĩnh Chiêu nhảy lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa sau đó con ngựa màu mận chín kia lập tức vọt như tên bắn ra ngoài. Lúc này, hai thân binh của hắn đã chạy trước thay hắn mở đường.

Không lâu sau hắn đã phóng ngựa qua phố xá sầm uất, ra khỏi cửa thành, rất nhanh đã bỏ xa thằng nhóc kia. Uông Hoài Thiện thấy con ngựa quen thuộc thì lập tức mặt tái đi, hắn mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa gào rống, "Lão đông tây, ngươi xem sự lợi hại của ta!"

Hắn rống đến cuồng loạn, nhưng không bao lâu sau thân binh của hắn cũng đuổi theo. Uông Hoài Thiện tức giận cực kỳ, hắn đứng lên lưng ngựa nhảy qua ngựa một thân binh, còn đá người ta xuống còn mình thì ra roi thúc giục con ngựa chạy nhanh. Lúc này hắn đã khóc mếu máo, giống một đứa nhỏ tủi thân nức nở nói, "Mẫu thân chờ con, đừng để bị ông ta đoạt mất."

Tuy khóc lóc nhưng hắn vẫn ra sức đuổi theo. Có chiến mã không thua kém gì con ngựa màu mận chín kia nên cuối cùng Uông Hoài Thiện cũng đuổi kịp được Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu không muốn thế, hắn hận đến cắn răng. Lúc này hắn xoay người cầm roi mạnh mẽ quất về phía Uông Hoài Thiện bên kia. Nhưng Uông Hoài Thiện cũng là tướng quân chinh chiến nhiều năm nên có thể nhanh nhẹn tránh thoát, đồng thời nhân cơ hội này giục ngựa chạy trước.

Uông Vĩnh Chiêu vừa thấy thế thì dùng roi ngựa quấn lên người hắn, mạnh mẽ giật một cái khiến Uông Hoài Thiện bị kéo xuống đất.

Uông Hoài Thiện bị bất ngờ kéo xuống nhưng trong tay hắn vẫn nắm chặt dây cương nên dù bị kéo xuống hắn vẫn cắn răng bật eo nhảy lại lên ngựa. Lúc này hắn không hề lên tiếng mà cúi rạp người xuống, chăm chú chạy về phía trước.

Không bao lâu sau hắn lại chạy đến khoảng cách ba trượng với Uông Vĩnh Chiêu. Lúc này hắn rút chủy thủ bên hông ra, vốn định ném vào người trước mặt nhưng lúc này khuôn mặt mẹ hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn......

Uông Hoài Thiện thương tâm nức nở một tiếng, cất chủy thủ về, sau đó lại sờ thấy túi bạc bên cạnh. Hắn đột nhiên nảy ra ý hay nên lập tức tháo túi bạc xuống, miệng ồn ào hét lớn, "Lão đông tây kia, mau xem đao của ta!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net