Phần Không Tên 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người không ho chết được nên ghé vào kia bất động. Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nhàn nhạt nói, "Không có việc gì thì đi xuống đi."

Nói xong nàng đứng dậy đi xuống nhà bếp. Người này muốn sống hay muốn chết thì đều do bản thân nàng ta thôi. Chỉ cần không đụng tới nàng thì một người ngoài như nàng cũng chẳng hơi đâu đi quản sống chết của nàng ta.

Sinh mệnh của chính mình thì chính mình cõng.

Lương bà tử trong phòng bếp hiện tại cực kỳ cung kính với Trương Tiểu Oản, đến đồ ăn dùng nhiều hay ít dầu cũng phải hỏi nàng. Trương Tiểu Oản không phải người lắm miệng, thường chỉ nói vài lời chính sau đó ở bên cạnh nhìn.

Nàng cũng không nhiều chuyện, việc của người nào nên làm thì làm, nếu ai lười làm thì nàng cũng chẳng gọi đến dạy bảo, chỉ đơn giản giảm nửa lượng cơm đi.

Nha hoàn Hạnh Nhi bò được lên giường Uông Quan Kỳ nên coi mình có chút quyền mà trộm lười đã bị cắt cơm mấy ngày. Nàng ta đến bên giường Uông Quan Kỳ cáo trạng không được thì đành rưng rưng đi quét nhà, giặt quần áo, làm những việc nên làm.

Trương Tiểu Oản lẳng lặng nhìn từng ngọn gió thổi cỏ lay của cái nhà này ở dưới mí mắt của mình. Ai lén yêu đương vụng trộm với ai, ai lén ve vãn đánh yêu với ai, nhà đầu Hạnh Nhi kia dù có gian díu với lão gia nhưng cũng ngầm cấu kết với hộ viện nào nàng cũng không quan tâm. Những việc cá nhân này của bọn họ nàng cũng để mặc, chỉ cần không chạm đến việc quản gia của nàng thì nàng vẫn mắt nhắm mắt mở.

Nàng chỉ là cùng Uông Vĩnh Chiêu trao đổi điều kiện và đến quản gia, những gì làm được nàng sẽ cố gắng, tận tâm, còn những cái còn lại nàng không quan tâm.

*******

Người chết nhiều, ôn dịch hoành hành, bên ngoài người ta thường chất thi thể thành núi rồi châm lửa đốt.

Tiểu Lão Hổ trộm đi xem qua một lần, sau khi trở về liên tiếp mấy ngày hắn đều gặp ác mộng. Vì thế buổi tối Trương Tiểu Oản trở về hậu viện ngồi bên mép giường đợi hắn ngủ mới đi.

Qua hai ngày, không biết Uông Hàn thị nghe ai nói mà để một bà tử tới mời Trương Tiểu Oản lại đây. Vừa thấy người bà ta đã mở miệng mắng Trương Tiểu Oản không giữ đạo làm vợ, luôn qua đêm trong hậu viện toàn người lạ.

Lần này Trương Tiểu Oản đợi bà ta mắng xong thì không đứng dậy đi làm việc của mình như ngày thường mà lại mang một cái gương đồng đến trước mặt Uông Hàn thị để bà ta tự nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối, khắc nghiệt khô kiệt như ác quỷ của mình. Ngoài miệng nàng không nặng không nhẹ mà hỏi bà ta, "Bà có biết vì sao Đại công tử phải mời tôi tới quản gia không?"

Uông Hàn thị bị hình ảnh trong gương của chính mình làm cho khiếp sợ, lúc này bà ta "Ô ô" mà kêu, một tay che mắt một tay liên tục đẩy cái gương trong tay nàng ra.

Trương Tiểu Oản để cái gương sang một bên, dọn ghế dựa lại ngồi trước mặt bà ta, tay chống cằm nhìn trời xanh mây trắng ở bên ngoài. Chờ đến khi Uông Hàn thị nức nở xong nàng mới tiếp tục chậm rãi nói, "Bà đã thấy rõ bộ dáng hiện giờ của mình chưa? Con trai cả của bà sợ bà khiến cả Uông gia chết theo, phu quân của bà cũng sợ bà quản cái nhà này đến chia năm xẻ bảy nên mới không thể không xuống nước mời một nông phụ như ta tới thay bà quản cái nhà này."

Trương Tiểu Oản nói xong câu này thì lắc đầu cười cười, nói thật nàng cũng bai ai thay hai nam chủ nhân của Uông gia này. Phàm là một nữ chủ nhân khác thì bọn họ cần gì phải xuống nước nhờ một người không có lòng dạ nào với cái nhà này như nàng? Bọn họ cũng sẽ chẳng phải đem đứa cháu bọn họ xem thường kia coi như trưởng tôn.

Nhưng nếu không phải có Uông Hàn thị thì nàng cũng sẽ chẳng có cơ hội đàm phán với Uông Vĩnh Chiêu. Đúng là thời thế tạo người.

"Bà cứ tiếp tục lăn lộn đi, lăn lộn tới chết thì cũng lắm là mấy đứa con trai mới vừa được phục chức kia của bà sẽ phải từ chiến trường về chịu tang. Đời này bọn họ cũng đừng mong có cơ hội ngóc đầu lên nữa. Lúc đó toàn bộ Uông gia cũng sẽ phải chôn theo bà, nói vậy ở địa phủ mấy người chắc sẽ có ngày lành đó." Trương Tiểu Oản đứng lên, đi đến ngồi xuống trước mặt Uông Hàn thị lúc này đang vùi đầu vào gối, đột nhiên nàng kéo mặt bà ta lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẩn đục kia mà nói từng chữ, "Bà nghe cho rõ đây, nếu không muốn xuống địa ngục bị dầu chiên, lửa nướng thì tốt nhất nên ăm cơm, uống thuốc, đợi mấy đứa con trai của bà thăng chức thật nhanh. Đến khi bà ngồi ổn vị trí không thể lung lay rồi hẵng nghĩ cách tra tấn một thôn phụ như ta."

Không biết lúc này Uông Hàn thị muốn nói cái gì nhưng lời thốt ra chỉ có oa oa. Trương Tiểu Oản sửa sang lại xiêm y trước ngực cho bà ta, lại đắp chăn cho bà ta rồi mới đi ra ngoài trong tiếng oa oa của bà ta.

Nàng chỉ có thể tận lực đến thế, nếu Uông Hàn thị vẫn ngu xuẩn thì chắc chắn dù Uông Vĩnh Chiêu có giúp Uông gia mưu tiền đồ thế nào thì về sau cũng sẽ bị Uông Hàn thị liên lụy.

Nếu quả thật tới một bước kia thì Uông Hàn thị đáng thương có lẽ không biết theo bản tính tàn nhẫn của con trai và chồng bà ta khả năng sẽ tự quyết định sống chết của bà ta.

Dã tâm bò lên trên của mấy người Uông gia kia đã viết hết trong ánh mắt của bọn họ. Nam nhân có dục vọng lớn như thế làm gì chứa được kẻ luôn ngáng chân mình chứ.

*******

Đối với những việc Trương Tiểu Oản làm ở Uông gia, Uông Quan Kỳ căn bản không nhúng tay. Lúc Trương Tiểu Oản phải nhờ ông ta ra mặt thì ông ta cũng ra mặt thay nàng thị uy.

Những ngày Trương Tiểu Oản thay Uông gia quản gia kỳ thật không gặp khó xử với những người trong nhà, cái khó nhất chỉ là lương thực không đủ, dược liệu thiếu.

Lương thực trong hậu viện nàng cũng gánh hai gánh tới như đã nói với Uông Quan Kỳ, nhiều hơn thì nàng không cho được.

Cho nên khi bên ngoài loạn lên, nàng vẫn mua được hạt giống, lệnh cho người hầu trong nhà đều cuốc đất trồng củ cải.

Lúc này ảnh hưởng của nàng đã lớn, không có người nào dám tranh luận hoặc lười biếng với nàng, những gì cần làm bọn họ đều làm hết.

Hiện tại Uông Hoài Thiện học với Mạnh tiên sinh, thời gian còn lại hắn cũng đi theo bên cạnh Trương Tiểu Oản nhìn mẹ hắn quản gia như thế nào.

Năm nay khi nhiệt độ không khí ấm hơn, Trương Tiểu Oản để bọn họ cũng xuống ruộng làm việc. Hạnh Nhi kia trong thời gian này bận rộn giặt rũ quá nhiều quần áo của đám nam nhân đi làm đồng nên phải ngâm nước lạnh đến nỗi tay sưng đỏ nứt da. Lúc này nàng ta đã tủi thân vô cùng, tức giận đến tàn nhẫn mà tìm đến trong viện của Uông Quan Kỳ ôm đùi ông ta khóc lóc náo loạn, trong miệng chỉ đòi chết.

Nàng ta một nháo khiến thể diện của Uông Quan Kỳ ném hết. Trương Tiểu Oản đi theo Uông Quan Kỳ ở nhà chính ngồi một nén hương. Sau một nén hương Uông Quan Kỳ mở miệng, lắc đầu nói, "Bán đi."

"Bán thế nào?" Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.

"Việc này để ta, ngươi quản gia là được." Uông Quan Kỳ nhàn nhạt nói.

Đêm đó, Hạnh Nhi bị trói tay che miệng rồi bị Uông Đại xuyên kéo ra cửa sau bán tiền trao cháo múc cho người ta, sau đó lập tức bị kéo đi.

Tình cảnh này bị Uông Hoài Thiện vốn đang nằm trên cây ngắm ngôi sao nhìn thấy. Hắn mê mang hỏi Trương Tiểu Oản, "Nha hoàn kia sẽ đi đâu?"

Trương Tiểu Oản lắc đầu, "Không biết."

"Mẫu thân cũng không biết sao?"

"Mẫu thân cũng không biết."

Uông Hoài Thiện lại đi hỏi tiên sinh của mình nhưng ông ta chỉ nói, "Ngày sau con sẽ biết, hiện tại không cần biết."

Vào ngày thứ hai, Trương Tiểu Oản đến hậu viện sửa sang lại giường đệm cho Uông Hoài Thiện thì đụng phải Mạnh tiên sinh cũng vừa khéo ở trong sân. Mạnh tiên sinh hành lễ với Trương Tiểu Oản sau đó lần đầu tiên vị tiên sinh luôn giữ lễ này chủ động nói chuyện với nàng, "Phu nhân, ngài cứ yên tâm, chỉ cần đợi thời gian thì Hoài Thiện tất thành châu báu."

Trương Tiểu Oản cười cười hành lễ với ông ta, sắc mặt vẫn bình tĩnh đi vào nhà.

Lúc này Hồ nương tử xách thùng đi tới thấy Mạnh tiên sinh thì vội vàng hành lễ với ông ta rồi cười chào hỏi, "Mạnh tiên sinh lại ra đi dạo sao?"

Mạnh tiên sinh gật gật đầu, nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa cạnh cửa cách đó không xa thì xoa xoa chòm râu dê của mình nói với Hồ nương tử với vẻ mặt ôn hòa, "Chờ đến khi các nhà trong thôn đều về ta cũng có thể về ngồi công đường."

Hồ nương tử gật đầu cười nói, "Đợi Cửu Đao đi hỏi thăm cho ngài, nếu ổn là chúng ta dọn về. Ngài cũng đừng nóng vội, bọn nhỏ không chạy được đâu......"

Mạnh tiên sinh lại xoa xoa chòm râu, nhớ tới đám nhỏ của Hồ gia thôn mà ông dạy sợ là chẳng còn thừa lại nhiều lắm thì sắc mặt ông lại không nhịn được ảm đạm.

"Thế đạo này quá khó mà." Mạnh tiên sinh nhìn mầm xanh mọc ra, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng chỉ nói được mấy chữ này.

"Đúng vậy, thế đạo này quá khó." Hồ nương tử nhìn biểu tình im lặng của ông ta mà cúi thấp đầu đáp một câu này.

Đúng vậy, sống sót khó khăn như thế, lần này trở về, những nhà thân thích kia không biết có bao nhiêu người kiếp sau mới lại thấy.

Đại Phượng triều năm thứ 18.

Tướng sĩ biên quan đánh thắng trận, thư sinh hướng về kinh thành say sưa nói về chuyện này không ngừng. Đợi đi qua thị trấn cách kinh thành này không xa thì tiếng nghị luận cũng dừng lại. Những thư sinh, học sinh đường xa mà tới lúc này cũng không còn trò chuyện vui vẻ nữa.

Trong đám người vào kinh đi thi và làm việc có một hán tử đánh xe bò lúc này "Xi xi" mà bảo con bò nhà hắn đi chậm lại.

Lúc này tấm mành tràn đầy tro bụi trên xe bò bị nhấc lên, một tiểu cô nương tầm 12, 13 tuổi ló đầu ra gọi hắn, "Đại ca, đại ca, còn xa lắm không?"

Người này đúng là Trương Tiểu Bảo từ phía nam của Đại Phượng triều tới đây. Hắn trừng đôi mắt to như mắt trâu của mình mà nhìn em gái sau đó dùng tiếng quê nhà mắng nàng, "Muội là cô nương gia, đừng có mà tùy tiện thò mặt ra."

Nói xong hắn ấn đầu nàng về, sau đó xốc mành lên gọi Lưu Tam Nương, "Mẫu thân canh chừng nàng chút, tiểu cô nương mà không ra bộ dáng gì hết, quay đầu gặp đại tỷ thì chuẩn bị tinh thần mà bị ăn đánh."

"Đại tỷ mới không đánh muội," Trương Tiểu Muội nghe được lời này thì cái mông vừa mới ngồi xuống xe bò lại nhảy bắn lên. Nàng ta giống quả ớt cay nhỏ tức giận nói với anh trai mình, "Đại tỷ sẽ ôm muội, còn cho muội thịt ăn."

Dứt lời nàng giơ giơ nắm tay với anh mình, vẻ mặt tức giận bất bình nói: "Những lời huynh mắng muội đều nhớ rõ."

Trương Tiểu Đệ đi bên kia nghe xong thì chậm rì rì mà quất con bò, sau đó quay đầu lại ôn tồn nói với em gái, "Muội nói to quá, đại tỷ chỉ thích người biết lễ thôi."

Trương Tiểu Muội nghe thấy lời này thì héo héo mà ngồi xuống dựa vào chẳng chân mẹ mình.

Lúc này Lưu Tam Nương bất chấp mấy anh em họ cãi nhau, bà chỉ lo lắng nhìn mấy bao tải đồ phía sau rồi nhỏ giọng nói với Trương A Phúc, "Cũng không biết đống thịt khô kia khuê nữ có thích hay không?"

Cho dù vừa ăn tết xong là bọn họ lên đường nhưng càng lên phía bắc thời tiết càng nóng, trăm cân thịt khô này dù đã hun kỹ nhưng mùi vị mấy ngày nay tựa hồ đã nặng hơn. Lưu Tam Nương thực sự có chút sốt ruột, sợ hỏng thì không có cái gì cho con gái ăn.

"Không sao, không sao." Trương A Phúc miệng vụng, chỉ đành nói mấy câu "Không sao."

Lúc này ở bên ngoài xe ngựa Trương Tiểu Đệ đang cùng anh mình dắt xe bò cũng muốn an tâm nên hỏi Trương Tiểu Bảo, "Đại ca, chỗ này cách nhà đại tỷ không còn xa nữa phải không?"

Trương Tiểu Bảo gật đầu, cười nói, "Cách một đoạn nữa thôi. Cữu cữu nói đó là thôn Phiến Diệp Tử, cách đây nửa ngày đường. Đi gần thêm chút nữa chúng ta lại hỏi thăm là được."

Trương Tiểu Đệ cười hắc hắc, sửa sang lại bộ quần áo mới hắn thay sáng nay sau đó hỏi Trương Tiểu Bảo, "Huynh thấy xiêm y của đệ đã chỉnh tề chưa?"

"Chỉnh tề, chỉnh tề." Trương Tiểu Bảo liên tục gật đầu, cũng đánh giá bộ quần áo mới của mình. Bộ quần áo này mới may hồi tết, tuy mặc vào hơi nóng nhưng lại mới tinh. Chị cả thấy bọn họ ăn mặc tốt thì trong lòng mới vui vẻ.

*******

Một nhà già trẻ của Trương gia đang trên đường tới thì bên này, trong nhà chính của Uông gia, Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu đang ngồi mặt đối mặt cách một cái bàn.

Đại Phượng triều dùng hai năm chiến thắng Hạ triều, khiến Hạ triều phải tiến cống vạn lượng hoàng kim. Bình dân bá tánh trong ngoài kinh thành mỗi khi nói đến việc này thì đều vui sướng đầy mặt giống như vàng bạc kia đều chảy vào nhà bọn họ vậy.

Ở Uông gia, sau khi Uông Hàn thị nghe tin bốn đứa con trai của bà ta đều được thụ phong, đặc biệt là con trai cả được phong là chính nhị phẩm Tổng Binh thì vui đến mức có thể xuống đất đi hai bước sau thời gian dài nằm liệt.

Uông gia cũng được thưởng một tòa nhà ở kinh thành gần Trung Vương phủ. Tòa nhà đó có tám sân, đủ cho mỗi người trong Uông gia chiếm một sân.

Uông Hàn thị vừa nghe xong thì đã đem một cái sân phía trước và phía sau phân biệt để cho lão gia và con cả xử lý công vụ. Còn dư lại 6 cái sân thì bốn đứa con trai, bà ta và lão gia tổng cộng chiếm năm cái, con dư lại một tiểu viện thì để cho nha đầu không biết cố gắng kia ở (cháu bà ta).

Trương thị kia nói nàng ta sẽ không theo vào kinh, Uông Hàn thị nghe xong lời này thì trong lòng cười lạnh không thôi. Bà ta thầm nghĩ lời này cũng coi như thức thời, nếu không đợi bà ta nạp một người thiếp môn đăng hộ đối cho đứa con trai làm Tổng Binh của mình thì xem nàng ta còn dám ở Uông gia tác oai tác quái hay không.

Lần này người của Uông gia đều dọn vào kinh, đám nô bộc cũng đi cùng. Uông Vĩnh Chiêu bớt thời gian rảnh chạy tới tiểu trạch viện cùng Trương Tiểu Oản đang vội việc may vá mắt to trừng mắt nhỏ.

Phụ nhân này vẫn cứng rắn lạnh lẽo như cũ.

"Đại công tử đi đi," Trương Tiểu Oản lại khâu hai mũi trên cái áo mùa hè nàng làm cho con trai. Lúc này nàng ngẩng đầu không nhanh không chậm nói với Uông Vĩnh Chiêu, "Chuyện hôn sự của mấy người Nhị công tử ta đã hỏi thăm và ghi hết trên giấy. Ngài xem nếu không có vấn đề gì thì có thể tìm bà mối tới cửa."

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nhíu mày, đôi mắt lại liếc nhìn phong thư kia nhưng lần này hắn vươn tay rút tờ giấy bên trong ra nhanh chóng nhìn. Hắn thấy chữ viết trên đó mạnh mẽ có lực, thông tin ghi đầy đủ hoàn cảnh gia đình của các cô nương, còn có lai lịch nhà ngoại đều được liệt kê rõ ràng.

Xem xong hắn gấp trang giấy lại, bỏ vào phong thư rồi thuận miệng hỏi, "Chữ này là đứa nhóc viết sao?"

Trương Tiểu Oản gật gật đầu.

"Ngươi không phải muốn cho hắn nhận tổ quy tông sao?"

"Ngày sau cần dùng tới chúng ta sẽ tự đến phiền Đại công tử."

"Hắn cũng là con ta." Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì không nhịn được giận dữ đập bàn.

"Vâng, có ai bảo không phải đâu." Trương Tiểu Oản vẫn bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cúi đầu tiếp tục khâu áo trên tay nhàn nhạt nói, "Ngày sau đợi hắn có tiền đồ thì có ai nói hắn không phải con cháu Uông gia và con trai ngài chứ?"

"Ngươi......" Uông Vĩnh Chiêu lại đập cái bàn, "Ngươi, cái đồ phụ nhân không hiểu biết này, việc này há có thể để nữ nhân như ngươi nói thế nào thì nói sao? Ngươi mau chóng thu thập tay nải cho ta, lập tức lên xe ngựa!"

Trương Tiểu Oản nhìn cái bàn bị đập đến lung lay, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì cạnh cửa đã vang lên tiếng cười hi hi, một giọng nói trong trẻo vang lên, "Òa, Uông Tổng Binh tới nhà của ta hù dọa nữ nhân gia hả?"

Nói xong đứa nhỏ có khuôn mặt giống hệt Uông Vĩnh Chiêu kia đi nhanh đến đây, khi còn cách ba bước hắn lập tức nhảy lên người Trương Tiểu Oản. Sau khi mẹ hắn ôm hắn thì hắn vội làm nũng hỏi nàng, "Mẫu thân đã làm xong bánh cho con chưa?"

Trương Tiểu Oản hơi nhíu mày, "Không phải đã nói là ngày mai mới làm sao?"

Uông Hoài Thiện vỗ trán nói, "Ai da, xem con này, đây còn không phải bị Tổng Binh đại nhân dọa nên đầu óc choáng váng sao? Mẫu thân phải thông cảm cho con."

Trương Tiểu Oản bị hắn chọc dở khóc dở cười, cũng nhịn không được bật cười lắc đầu, mở miệng ôn hòa nói với người đối diện, "Đại công tử đi thôi, nên là của ngài thì chẳng chạy được, nếu không phải của ngài thì cũng đừng nhớ thương làm gì."

Khóe miệng nàng mang theo ý cười nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo. Mấy năm nay hắn đánh giặc nàng đã bảo hộ tốt một nhà già trẻ của hắn, đến Uông Hàn thị nàng cũng tìm cách để chân bà ta tốt hơn. Dù Uông Hàn thị kia không cảm kích nhưng bà ta xác thật còn có thể sống lâu mấy năm nữa. Lúc này bà ta cũng hiểu thêm chút đạo lý, sẽ không lăn ra chết gây phiền hà cho mấy nam nhân Uông gia đang muốn bò lên cao. Bà ta cũng sẽ không ngu như trước mà tỏ thái độ với đứa con dâu này để người ngoài biết. Những việc nàng có thể làm thì đều đã làm thay Uông Vĩnh Chiêu, nếu hắn còn không biết tốt xấu thì trong cọc mua bán này của bọn họ hắn chính là kẻ nói lời không giữ lời.

Nàng nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu, ngay sau đó lại phóng tầm mắt đến phong thư kia. Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn nhìn phong thư, thấy nàng thật sự không biết tốt xấu thì chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Sau đó hắn cũng khinh thường nhìn đứa nhỏ ki, cứ thế cầm phong thư rồi đứng dậy đi mất.

Uông Hoài Thiện nhìn hắn rời đi, chờ hắn ra cửa thì lập tức chạy đến cạnh cửa đóng cửa lại. Lúc này hắn mới chạy về vỗ vỗ ngực nói với Trương Tiểu Oản, "Làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng sẽ phải đánh nhau với hắn một trận nên mới muốn đuổi hắn đi trước."

Hiện tại hắn đã biết mình không có năng lực đi đánh Uông Vĩnh Chiêu nên nghĩ đợi sau này hắn nổi bật hơn sẽ trả hết nợ cũ. Hiện nay hắn sợ Uông Vĩnh Chiêu kích thích bản thân phát hỏa, sợ Cẩu Tử đều không thể ngăn hắn lại khiến hắn xông lên hung hăng đánh người kia một trận.

Hiện tại tự Uông Vĩnh Chiêu đi rồi khiến hắn rất vui vẻ.

"Được rồi, đi rửa chân tay đi, mẫu thân đi nấu cơm cho con......" Trương Tiểu Oản nở nụ cười, đứng dậy dắt tay hắn mang hắn đến hậu viện.

Nàng đoán trước Uông Vĩnh Chiêu sẽ đến một chuyến cho nên hôm nay không có việc gì nàng mới ngồi ở tiền viện chờ hắn.

Nam nhân kia cũng không làm gì bất ngờ. Chuyện nàng nên làm đều đã làm thay hắn, phồn vinh ngày sau của Uông gia chẳng liên quan gì tới nàng. Cục diện rối rắm trong nội trạch của nhà bọn họ cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

Nàng chỉ cần con trai của nàng có thân phận là được. Chỉ cần người nhà họ Uông không ức hiếp hay gây thêm phiền cho hắn, Uông Vĩnh Chiêu có thể cho hắn ba phần mặt mũi thì ngày sau Tiểu Lão Hổ của nàng sẽ tự kiếm công danh cho bản thân.

*******

Vào chiều hôm đó, tiền viện bỗng vang lên từng tiếng gõ cửa kêu vang khiến Tiểu Lão Hổ đang luyện đứng chổng ngược cũng bị kinh ngạc.

Tiểu Lão Hổ truyền cành trên mấy cái cây, lúc bò lên cái cây gần tiền viện thì hắn ngạc nhiên nhìn thấy mấy người ăn mặc hơi khác bọn họ bên này đang đứng trước cửa nhà hắn.

Bọn họ đang nói gì đó với nhau, Tiểu Lão Hổ dựng lỗ tai nghe xong vài câu thì đột nhiên kinh ngạc cực kỳ. Ngay sau đó hắn không cần suy nghĩ mà như con khỉ con nhanh chóng leo cành cây về hậu viện. Đến cái cây trước hậu viện hắn lập tức nhảy xuống, còn chưa tới cạnh cửa hắn đã vừa chạy vừa kêu toáng lên, "Mẫu thân, mẫu thân, không xong rồi, người tới, người nơi đó tới......"

Lúc này Trương Tiểu Oản đang đốt đèn đọc sách tưởng Uông Vĩnh Chiêu dẫn người tới. Nàng không hề nghĩ ngợi mà buông sách, vẻ mặt trầm ổn đi tới phía sau cửa muốn lấy cung tiễn.

Ai biết lúc này Tiểu Lão Hổ đã chạy tới bên người nàng, nắm chặt cung tiễn trong tay nàng, khuôn mạt nhỏ đỏ bừng kích động dùng tiếng của thôn Ngô Đồng nói với nàng, "Người nơi đó tới, các cữu cữu tới, con nghe được có gọi Tiểu Đệ cữu cữu là Tiểu Đệ......"

Trương Tiểu Oản lập tức ngây ra, cung tiễn từ tay nàng trượt xuống nhưng nàng cũng không biết. Nàng đứng tại chỗ, đầu lưỡi giống như líu lại hỏi Tiểu Lão Hổ, "Cái...... Cái gì? Tiểu Đệ tới sao?"

"Tới, tới......" Tiểu Lão Hổ gấp cực kỳ, hắn vội kéo mẹ hắn đi đến tiền viện, "Mẫu thân, ngài mau đi xem một chút, nhìn xem có phải Tiểu Bảo cữu cữu và Tiểu Đệ cữu cữu tới không."

Lúc này Trương Tiểu Oản đã bị hắn kéo tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net